Nụ Hôn Của Quỷ

Chương 41: Trong đôi mắt anh đang cố gắng che giấu điều gì?



"Nào nào, tôi là một chú ủi con...." Tiếng chuông quen thuộc phá vỡ không khí học hành yên tĩnh hiếm thấy, di động tôi đang reo vang.

Có nên nghe không? Nhưng tôi chưa thuộc hết từ vựng mà, nghe điện thoại phân tâm lắm, Kim Thuần Hy sẽ nổi điên mất.

Tôi lén lút ngước nhìn Kim Thuần Hy một cái, đúng lúc thấy cái lườm đầy tròng trắng của anh ta: "Đồ ngốc, di động cô đang kêu kìa."

"Đương nhiên, tôi biết rồi, Đây là anh bảo tôi nghe đây nhé!"

Tôi đáp lại bằng một cái lườm tương đương, nhấc di động lên: "Alo? Ai đó?"

"Tớ là Tú Triết đây, chẳng phải có hiển thị tên tớ đó thôi? Chắc không phải cậu quên nhập số điện thoại của tớ vào danh bạ đó chứ?" Bên kia vẳng đến giọng nói quen thuộc của Tú Triết.

"Sao lại không lưu, tớ chỉ không nhìn màn hình hiển thị" tên này, bệnh nghi ngờ nặng thật.

"Sao lâu quá cậu mới nghe điện thoại? Đang làm gì đó?" Giọng cậu ta có vẻ rất tức tối.

"ờ, tớ đang học bài, bận lắm, rất tập trung nên không nghe được điện thoại. A_A" Tôi làm sao nói cho cậu ta biết nguyên nhân thật sự được.

Chúa ơi, tha thứ cho con, con không có ý làm tổn thương tâm hồn non nớt của Tú Triết, mà đây là lời nói dối có thiện ý và tốt đẹp.

Chết tiệt, Kim Thuần Hy đang nhìn tôi chằm chằm bằng cặp mắt mê hoặc chết người mà không đền mạng, đến nỗi toàn thân tôi cảm thấy ngứa ngáy quá.

Thật là, sao lại nhìn tôi, làm như tôi đang tiến hành giao dịch mua sản phẩm độc hại không bằng ý. Tên đáng ghét kia.

"Cậu đang ở nhà Thuần Hy à?"

"ừ, thì tớ nói cậu biết rồi đó thôi"

"Có phải đang ở cùng cậu ý không?"

"Đâu có, làm gì...... sao thế được, tên ấy đâu có thích ở cùng tớ."

Tôi lại nói dối rồi, tại sao phải nói dối? Sợ Tú Triết biết được sự thật sẽ tức giận ư? Tại sao tôi phải quan tâm đến việc cậu ta có giận hay không? Rốt cuộc tôi quan tâm đến cậu ta nhiều hơn hay Kim Thuần Hy nhiều hơn? Tôi thích cậu ta hơn hay Kim Thuần Hy hơn.

*>.

"Tớ có một chuyện rất quan trọng muốn nói với cậu."

"Gì thế?"

"Trước đây tớ cũng nói rồi, cậu đừng ở nhà Thuần Hy nữa, dọn đến nhà tớ đi, tớ đã bàn với bố mẹ rồi, họ không có ý kiến gì?"

"Cái gì? Không được." Sao tôi có thể dọn đến nhà cậu ta được? Khó khăn lắm tôi mới có được cơ hội ngàn vàng có một này, tôi tuyệt đối không bỏ cuộc, không bỏ cuộc, không bỏ cuộc.

"Tại sao? Rốt cuộc là vì sao? Tại sao cậu không chịu? Nhà tớ có thua kém gì nhà cậu ta đâu?" Trong điện thoại lại vẳng đến tiếng gào thét như giết heo của Tú Triết, màng nhĩ của tôi chút nữa thì thủng mất, chắc là Thuần Hy cũng đã nghe thấy.

"Đây là quyết định của bố tớ, chỉ có để tớ ở nhà họ thì bố mới yên tâm."

"Tại sao nếu ở nhà tớ thì không yên tâm chứ? Chẳng nhẽ bố cậu sợ tớ ăn thịt cậu."

"Bố anh ấy và bố tớ là bạn bè lâu năm, mẹ anh ấy và mẹ tớ cũng vậy, nên bố tớ rất tin tưởng bác trai. Còn bố cậu? Bố cậu và bố tớ có quan hệ gì chứ? Bố tớ vốn không quen biết bố cậu."

"Con người đều đi từ không quen biết đến quen biết mà, cậu đưa số điện thoại bố cậu cho tớ, tớ sẽ nói bố tớ gọi cho bố cậu ngay để quen nhau, yên tâm đi, khả năng xã giao của bố tớ thì khỏi chê."

Ặc ặc, cái tên dai nhách này, không đạt được mục đích không chịu thôi à?

"không được, tuyệt đối không được!" Tôi nói như đinh đóng cột, không ác một tí thì sao hoàn thành mục tiêu.

"Tại sao? Tại sao chứ? Rốt cuộc là vì điều gì?" Tiếng hét giết heo của Tú Triết lại bắt đầu.

Tên điên này, tôi muốn ngất đi mất thôi, thôi dứt khoát đi, tôi hạ quyết tâm, cúp điện thoại luôn, sau đó tắt máy, tên này thật là.........

"Nghe tiếp đi, sao không nghe nữa, Tú Triết chưa nói hết mà" giọng nói lạnh lẽo của Kim Thuần Hy vang lên.

"Sao.... sao anh biết là Tú Triết"

"Giọng cậu ta to như thế, điếc còn nghe được nữa là...."

"Cậu ta bảo cô dọn đến nhà cậu ta ở, sao cô không đi?" Anh ta tiếp tục hỏi.

"Chẳng phải tôi vừa nói đấy thôi? Là vì bố tôi mà, tôi phải nghe lời bố."

"Chỉ là vì nguyên nhân đó thôi à?"

"■>.

"Không biết."

"không biết còn nói?"

"Thực ra cậu ta gọi điện cho tôi cũng có nói chuyện đó, hai người rất hợp nhau, như một đôi hoạt náo vậy."

Gì chứ, đó là lời Kim Thuần Hy nói sao? Anh ta nói tôi và Tú Triết hợp nhau? Anh ta muốn tác thành cho chúng tôi ư? Sao lại có ý nghĩ như vậy? Sao anh ta có ý nghĩ như thế chứ.

Tại sao..... tại sao tôi không nói nổi câu nào? Tại sao....tại sao trong lòng lại khó chịu như thế.

"Tú Triết là bạn thân nhất của tôi, cũng là duy nhất, ngoài mặt cậu ta tỏ vẻ ương ngạnh khó chịu, thực ra nội tâm rất đơn giản, rất thánh thiện, quan trọng là, cậu ta là kẻ cố chấp, một khi yêu ai thì sẽ rất nghiêm túc"

"Tại sao lại nói với tôi những lời này?”, anh ta muốn gán ghép chúng tôi thật ư?

Kim Thuần Hy, tại sao anh lại phải làm thế? Tôi vất vả khó nhọc theo đuổi anh bao lâu, để nghĩ ra những chiêu theo đuổi anh mà tế bào não cũng muốn chết theo, mà anh lại muốn đẩy tôi đi với kẻ khác. Chẳng lẽ anh không có một chút tình cảm nào với tôi sao? Một chút xíu xiu cũng không có sao?

Hu hu hu hu hu....tôi đau buồn quá! đau buồn thật sự. Tuy rằng, tuy rằng Tú Triết cũng rất tốt. >_

"Anh muốn nói gì?"

"Đối xử tốt với cậu ý!”. Đôi mắt đen rất đẹp của Thuần Hy nhìn tôi, ánh lên sự nghiêm túc chưa bao giờ có. Nhưng tại sao, tại sao tôi lại như nhìn thấy trong đôi mắt ấy có một thứ khác lạ, một thứ gì đó đang cố gắng che giấu....

Đôi mắt anh ta sâu quá, sâu đến không thấy đáy, tôi nhìn thấy gương mặt mê muội của mình trong đôi đồng tử đen nhánh ấy...

"Sao? Cái gì mà đối xử tốt? Tôi đã quá tốt với cậu ý rồi, anh còn muốn thế nào nữa? Tôi không hiểu lắm."

"Không hiểu thì thôi, tôi cũng không mong gì đồ ngốc như cô có thể hiểu được."

"Cái gì? Sao cứ bảo tôi ngốc hoài vậy?" Cái tên này đáng chết thật.

"Được rồi, làm bài đi!" Anh ta ra lệnh bằng cái giọng không cho phép cự tuyệt. Đương nhiên tôi chỉ có nước ngoan ngoãn phục tùng, bây giờ anh ta là thầy của tôi mà, tuy rằng chỉ hơn tôi có hai tuổi.