Nụ Hôn Của Nữ Thần

Chương 39: Mỗi Lần Lệ Thâm Hôn Cô Đều Ấm Áp Và Đầy Tình Cảm Như Thế



Trước khi Tiểu Đổng làm trợ lý đã nghe qua mấy chuyện lung tung này, đặc biệt là có nam minh tinh

bên ngoài tỏ ra vẻ vang thanh cao, trong cuộc sống cá nhân lại rất hỗn loạn, ai tới cũng có thể

cùng nhau làm một phát, mang áo mưa theo bên người cũng không kỳ quái.

Nhưng anh Thâm lại không phải người như vậy!

Cô đi theo Lệ Thâm cũng gần một năm, trước nay chưa từng thấy anh ấy có quan hệ nam nữ bất chính,

có thời gian rảnh rỗi cũng dùng để chơi với chó! Khoan đã, vị Dư tiểu thư kia có được xem là quan

hệ nam nữ bất chính không? Với tính cách của anh Thâm càng giống như nghiêm túc theo đuổi người

ta...

Không được, như vậy càng đáng sợ hơn đó!

Tiểu Đổng che mặt.

"Em làm gì vậy?" Giọng nói của Trì Lộ phát ra từ phía sau làm Tiểu Đổng sợ tới mức vội vàng nhét

thứ trên tay vào lại trong bóp.

"Không, không có gì." Tiểu Đổng mỉm cười nhìn cô ta: "Anh Thâm có một cuộc gọi đến nhưng đã cúp

máy."

"Ừm." Trì Lộ nhìn cô một cái rồi quay sang phòng thu âm của Lệ Thâm: "Lệ Thâm thu âm bài hát thế

nào rồi?"

"Khá tốt, chắc là sắp kết thúc sớm thôi."

"Ừ, album sắp được thu âm xong rồi, kế tiếp phải chuẩn bị buổi biểu diễn."

"Vâng, chị Lộ Lộ." Tiểu Đổng nói xong lại nhớ tới áo mưa trong ví của Lệ Thâm. Có nên nói chuyện

này cho chị Lộ Lộ không đây? Công việc sắp tới của anh Thâm nhiều như vậy, nếu vì chuyện này mà làm

loạn gì đó thì cô bị công ty đuổi việc chỉ là chuyện nhỏ, có lẽ còn gây ảnh hưởng tới anh Thâm...

"Chuyện đó, chị Lộ Lộ..." Tiểu Đổng vừa mới bắt đầu câu chuyện, cửa phòng thu âm đã bị người bên

trong đẩy ra, Lệ Thâm bước ra liếc nhìn Tiểu Đổng và Trì Lộ bên ngoài một cái.

"Có mặt đủ?" Anh cầm lấy ly nước đặt trên ghế ngồi và vặn nắp uống một hớp: "Kết thúc, đi được

rồi."

Trì Lộ nói: "Chiều mai bắt đầu ghi âm, buổi sáng tới công ty bàn bạc về chuyện biểu diễn."

"Ừ." Lệ Thâm đặt ly nước xuống và lấy điện thoại từ trong ví ra. Có một cuộc gọi nhỡ đến từ Dư Vãn.

Ánh mắt của Lệ Thâm khẽ thay đổi, anh rất bình tĩnh cất điện thoại lại:

"Tiếp theo không có lịch trình đúng không? Tôi về nhà."

"Hả, em đưa anh đi!" Tiểu Đổng vội vàng chạy theo anh. Lệ Thâm xoay đầu nhìn cô một cái và gật đầu:

"Ừ."

Lúc trên xe, Lệ Thâm vẫn luôn chơi điện thoại, Tiểu Đổng lén lút nhìn anh vài lần qua kính chiếu

hậu rồi lại thu hồi ánh mắt nhìn đường phía trước.

Lệ Thâm gửi tin nhắn cho Dư Vãn xong thì ngẩng đầu nhìn Tiểu Đổng ngồi ghế trước: "Lúc tôi đang thu

âm, em có xem qua điện thoại của tôi à?"

"Không có!" Tiểu Đổng lập tức lắc đầu: "Em nghe thấy tiếng chuông điện thoại, sau đó chị Lộ Lộ đi

tới, em nói với chị ấy hai câu thì điện thoại đã cúp."

"Ừ."

"..." Tiểu Đổng nghĩ, mặc dù cô chưa thấy được là ai gọi tới cho Lệ Thâm, nhưng cô đã thấy áo mưa

trong balo đấy!

"Em có gì muốn nói tới tôi đúng không?" Lệ Thâm ngước lên nhìn cô. Tiểu Đổng mím môi, mỉm cười nhìn

anh qua kính chiếu hậu: "Không có."

Cô quyết định để chuyện áo mưa thối rữa trong bụng cô.

Sau khi đưa Lệ Thâm về nhà, Tiểu Đổng lập tức rời đi, Lệ Thâm đi tắm trước xong mới gọi cho Dư Vãn.

Điện thoại vừa reo hai tiếng đã được nhận, Lệ Thâm cong môi và lấy khăn lông lau tóc: "Đang làm gì

đó?"

Dư Vãn đậy máy tính lại và tựa vào ghế sô pha: "Đang xử lý hôn lễ của khách hàng, anh về rồi à?"

"Ừ, vừa mới tắm xong." Lệ Thâm bước tới gần cửa sổ và nhìn về hướng nhà của Dư Vãn: "Em ăn cơm tối

chưa?"

"Vẫn chưa, đang chờ anh ăn cùng đây."

Nụ cười trên môi Lệ Thâm càng sâu hơn, anh đi xuống lầu: "Hay là tới bên nhà anh đi, nguyên liệu

nấu ăn bên anh còn rất nhiều."

"Được thôi." Dư Vãn đứng lên, vừa thu dọn đồ đạc vừa hỏi anh: "Trông anh không giống thường ăn cơm



ở nhà mà tủ lạnh lại để nhiều đồ như thế?"

"Trợ lý sẽ đúng giờ bổ sung một ít giúp anh." "À, có trợ lý thật tốt."

Lệ Thâm cười một tiếng: "Không phải bây giờ em cũng lên làm giám đốc rồi à? Công ty chưa phân trợ

lý cho em sao?"

Dư Vãn nói: "Có trợ lý thì cũng phục vụ cho công việc, có ai lại quản tủ lạnh nhà em có đồ ăn hay

không chứ."

"Anh nè." Lệ Thâm nói: "Anh quản."

Bàn tay chỉnh lại tóc tai của Dư Vãn bỗng dừng lại, cô hơi xấu hổ: "Được rồi, em qua ngay đây."

"Ừm, chờ em."

(Truyện được edit bởi Thụy Mặc - Diễn đàn Việt Nam Overnight)

Mặt Dư Vãn lại nóng hơn vài phần, cô cúp điện thoại và chỉnh trang lại một chút mới xách túi đi

sang nhà Lệ Thâm.

Lili tựa như biết cô sẽ tới nên đã đợi cô ở trong sân, vừa thấy cô đến đã quay sang phía trong nhà

mà sủa.

Lệ Thâm đi ra từ trong nhà, một tay tựa vào khung cửa nhìn cô cười: "Tới rồi?"

"..." Trái tim Dư Vãn lập tức đập nhanh hơn, Lệ Thâm bây giờ thực sự quá quyến rũ. Cô 'ừ' một tiếng

rồi cúi đầu đi xuyên qua người Lệ Thâm, Lili cũng theo sau cô vào trong nhà.

Lệ Thâm đóng cửa lại rồi đi tới, anh bế Lili lên lau móng vuốt cho nó và nói với Dư Vãn: "Em muốn

ăn lẩu không? Tủ lạnh có rất nhiều đồ ăn, có cả gói gia vị lẩu."

Dư Vãn nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Chúng ta nấu lẩu sữa đi, không cần gói gia vị lẩu."

Lệ Thâm ngạc nhiên nhìn cô: "Bây giờ em thích ăn loại này?"

"À, không phải anh đang thu âm bài hát à, em sợ anh không được ăn đồ quá cay. Dù sao em cũng có thể

làm nước chấm riêng."

Lệ Thâm nhìn cô một hồi rồi kéo cô vào trong lòng và cúi xuống hôn lên môi cô: "Em nói gì thì làm

như thế đó."

Dư Vãn: "..."

Đây không phải lần đầu cô yêu đương với Lệ Thâm, chỉ là Lệ Thâm trưởng thành hơn thật sự làm cô có

chút không chống đỡ được.

Hai người vào phòng bếp bắt đầu làm cơm tối, nấu lẩu sữa không tốn bao nhiêu công sức, bọn họ cắt

thịt và đồ ăn kèm xong thì cùng nhau bưng lên bàn. Nước trong nồi sôi ùng ục, Lili vây quanh cái

bàn phấn khởi nhìn bọn họ kêu.

Lệ Thâm đút cho nó một miếng thịt luộc, mặc dù không có mùi vị gì nhưng chỉ cần là ăn từ trong chén

của con người vẫn ngon hơn thức ăn cho chó.

Lili ăn được thịt thì hài lòng ngồi xổm một bên, Dư Vãn gắp mấy miếng thịt chấm nước tương và hỏi

Lệ Thâm ngồi đối diện: "Khi nào album của anh phát hành vậy?"

Lệ Thâm đáp: "Dự tính là tháng bảy, bài hát đã được thu âm xong rồi, đang trong giai đoạn chế tác

hậu kỳ."

"Ồ, vậy khi nào bán em đi mua."

Lệ Thâm ngước lên mỉm cười nhìn cô: "Nếu mà em muốn nghe, bây giờ anh sẽ hát cho em nghe luôn."

"Wow, phúc lợi tốt vậy à?"

"Ừ, concert dành riêng cho bạn gái."

"..." Dư Vãn im lặng một lát rồi hỏi anh: "Bọn anh làm minh tinh phải học một khóa đặc biệt tên là

thả thính đấy à?"

Lệ Thâm cười khẽ: "Em đang khen anh đó à? Hay là đang nói trước kia anh không biết thả thính?"

"Hmm..." Dư Vãn nghĩ ngợi: "Trước kia không phải không có, nhưng rõ ràng là không rành như bây

giờ."

"Vậy xem ra là anh có tiến bộ?" Lệ Thâm cầm lấy ly nước bên cạnh và uống một hớp, sau đó hắng giọng

nói: "Anh hát cho em nghe."

Anh vừa dứt lời đã hát lên, trong giai điệu là sự ung dung và thâm tình quen thuộc của anh, ngay cả

Lili đang ăn thịt bên cạnh cũng bị hấp dẫn bởi tiếng hát của anh.

"... Băng ghế trong công viên, chiếc xe đạp vừa được sơn mới lại, và cả ngã tư bên kia đường, anh

mở mắt ra và thấy em." Tiếng hát của Lệ Thâm từ từ dừng lại, anh nhìn người đối diện và hỏi cô:



"Đây là bài hát chủ đề của album , nghe hay không?"

Hình ảnh này làm Dư Vãn nhớ đến trước kia, cứ mỗi lần anh viết xong bài hát mới đều hát cho cô nghe

đầu tiên. Vành mắt Dư Vãn hơi ẩm ướt một cách kỳ lạ, cô nén lại cảm xúc trong lòng và nở nụ cười

gật đầu nhìn anh: "Ừm, rất êm tai."

"Gâu!"

Tiếng kêu của Lili thu hút sự chú ý của hai người, Dư Vãn cười một tiếng

rồi nói với Lệ Thâm: "Lili cũng cảm thấy rất êm tai đó!"

Lệ Thâm cũng nở nụ cười: "Anh thấy nó muốn ăn thêm thịt thì đúng hơn."

Sau bữa ăn, hai người thu dọn trên bàn, trong nhà Lệ Thâm có máy rửa chén, không cần tốn sức rửa

chén nữa, Lệ Thâm lần lượt bỏ chén đũa vào máy rửa chén một cách gọn gàng rồi thở ra một hơi: "Được

rồi, không cần bận tâm tới nó."

"Ừm." Dư Vãn xoa tay hỏi anh: "Anh có muốn dắt Lili ra ngoài đi dạo không?"

Lệ Thâm nhìn sắc trời và nói: "Đợi trời tối một tí rồi đi. Đúng rồi, tháng sau Trúc Can tổ chức hôn

lễ, cậu ấy gửi thiệp mời cho chúng ta, em muốn xem không?"

Dư Vãn hơi bất ngờ: "Chúng ta?"

"Ừm." Lệ Thâm cười cười: "Cậu ấy nói lười tách ra gửi, vậy cũng vừa lúc, chúng ta chỉ cần đưa một

phần tiền mừng."

Thiệp mời của Trúc Can gửi tới được để trong phòng ngủ của Lệ Thâm, Dư Vãn đã đến nhà Lệ Thâm ba

lần nhưng đây là lần đầu vào phòng ngủ của anh.

Có thể nhìn ra được nhà anh có nhân viên quét dọn định kỳ, nó được quét dọn rất sạch sẽ, đối với

một người đàn ông độc thân thì đây là cực kì khó.

À quên, bây giờ anh ấy không còn là đàn ông độc thân nữa.

"Tìm được rồi, ở đây này." Lệ Thâm lấy ra một tấm thiệp từ trong ngăn tủ đầu giường và đưa cho Dư

Vãn: "Thiệp mời lần trước em thiết kế cho Hồ Kiều vẫn đẹp hơn chút."

Dư Vãn nói: "Đó đều dựa vào tiền tích tụ ra mà."

Cô nhân tiện ngồi lên giường của Lệ Thâm và mở tấm thiệp ra xem: "Ủa,

hóa ra Trúc Can tên thật là Ngô Chinh?"

Lệ Thâm cười một tiếng và ngồi xuống cạnh cô: "Giờ em mới biết à? Không phải trước đó em liên lạc

với bên trang trí bàn bánh ngọt cầu hôn giúp cậu ta à?"

"Đúng vậy, lúc ấy em cũng quên giới thiệu tên của cậu ấy với người khác..." Nhưng mà cũng may cô

không giới thiệu với người ta là hắn tên Trúc Can: "Anh định đưa tiền mừng cho cậu ấy bao nhiêu?

Quan hệ giữa hai người tốt như vậy, chắc hẳn là đưa bao lì xì cực lớn."

Lệ Thâm ôm eo cô và đặt cằm lên trên vai cô: "Em nói xem? Anh nghe theo em."

Dư Vãn nghiêng đầu nhìn anh một cái: "Anh định giao quyền tài chính cho em đấy ư?"

"Ừm..." Lệ Thâm nhìn môi cô lúc mở lúc đóng, không nhịn được mà hôn lên. Nụ hôn này kéo dài liên

tục, hơi thở của Lệ Thâm cũng ngày càng nặng nề, Dư Vãn nhìn người nào đó đã dời khỏi môi mình rồi

chuyển tới trên cổ mình, cô thở hổn hển hỏi: "Muốn làm sao?"

"Ừm." Lệ Thâm siết chặt cánh tay rồi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô: "Muốn đến mức phát điên."

Trong mấy năm chia tay với Dư Vãn, anh chưa từng có phụ nữ khác, anh là một người đàn ông bình

thường có nhu cầu sinh lý bình thường, anh có thể tự tẩy não mình rằng anh đã quên Dư Vãn, nhưng cơ

thể vẫn rất trung thực mà khao khát Dư Vãn.

Đặc biệt là khi anh tỉnh dậy từ cơn mơ và nhìn những thứ ngổn ngang trên chăn kia.

Mỗi lần như thế, anh đều hận không thể tự tát chết bản thân mình.

Đến khi anh hôn lên môi Dư Vãn lần nữa thì thô lỗ hơn vừa rồi rất nhiều. Dư Vãn bị anh đẩy ngã trên

giường, bàn tay xoa lên cơ thể ngày càng nóng

bỏng của anh.

Thực ra mấy ngày nay cô vẫn luôn lo lắng, cô từng nghi ngờ Lệ Thâm có âm mưu khi quay lại với cô,

cũng lo lắng đoạn quan hệ này của cô và Lệ Thâm rốt cuộc có thể duy trì bao lâu.

Dù sao anh đã không còn giống trước kia, bây giờ anh là một đại minh tinh, trước sau gì thì bọn họ

cũng phải đối mặt với công ty quản lý và fans của anh ấy.

Chỉ là mỗi lần Lệ Thâm hôn cô đều ấm áp và đầy tình cảm như thế, tất cả nỗi lo lắng của cô đều chậm

rãi tan biến dưới cái hôn của anh.

Cô ôm cổ anh, nhiệt tình đáp lại nụ hôn này.