Nụ Hôn Của Nữ Thần

Chương 35: Cô Và Lệ Thâm Đang Quen Nhau Ư?



Bên phía Dư Vãn, cô cố hết sức chạy tới nơi gặp mặt với Đàm Bình thì Đàm Bình đã ở chỗ này uống hai

ly cà phê.

"Xin lỗi Đàm tiểu thư, để cô đợi lâu." Dư Vãn chạy tới đây, lúc thấy Đàm Bình thì còn đang thở hổn

hển. Cô nghĩ cô nên làm theo lời Lệ Thâm đã nói là rèn luyện thân thể thêm chút.

Đàm Bình đặt ly cà phê trên tay xuống và nói với cô: "Tôi thấy cô đăng WeChat, cô không sao chứ?"

"Tôi không sao, cảm ơn Đàm tiểu thư đã quan tâm." Dư Vãn kéo ghế dựa ra và ngồi xuống đối diện Đàm

Bình: "Bản kế hoạch lần trước đưa cho cô xem, tôi đã chỉnh sửa xong, toàn bộ ở đây."

Kế hoạch hôn lễ Trung Quốc kiểu mới mà Dư Vãn đưa lần trước, sau khi Đàm Bình và người nhà xem qua

đều chấp nhận, còn cảm thấy rất xinh đẹp nên bảo Dư Vãn lên kế hoạch kỹ càng hơn.

"Trong hôn lễ truyền thống Trung Quốc là kiệu hoa đỏ thẫm, chúng tôi đổi thành thuyền mái hiên,

không làm quá to nhưng phải tinh xảo, tôi định đặt đá khô dưới cầu nổi và lá sen, dùng khói mù bốc

lên tạo hiệu quả của nước, nó sẽ trông mơ mộng hơn trực tiếp dùng nước."

Đàm Bình nghe cô nói bèn gật đầu: "Tôi cảm thấy cái này rất đẹp, cách phối màu cũng theo kiểu tươi

mát mà tôi thích."

Dư Vãn nhấp chuột chuyển sang hình khác: "Hiện trường không treo đèn

lồng đỏ, chúng tôi sẽ chọn cửa sổ hoa văn làm móc treo, kết hợp với tấm lụa trắng và vải màu cam để

trang trí trên cầu nổi. Cũng có thể chọn một vài bức ảnh của cô và chủ rể, cắt ra thành giấy để lấp

vào chỗ trống."

Đàm Bình cực kỳ thích ý tưởng này, Dư Vãn đã kết hợp kiểu tươi mát và kiểu truyền thống Trung Quốc

một cách hoàn hảo.

Hai người trao đổi khá thuận lợi, Dư Vãn xác định xong kế hoạch cụ thể với cô ta, sau đó liên lạc

với người ở phân đoạn khác.

Hôn lễ của Đàm Bình làm trong nhà, Dư Vãn giới thiệu cho cô ta là khách sạn Định Âu, cũng giới

thiệu Chu Hiểu Ninh chịu trách nhiệm cho bữa tiệc của cô ấy.

Nếu cô và Chu Hiểu Ninh có cơ hội đều sẽ giới thiệu việc làm ăn cho lẫn nhau, một mặt là vì tình

bạn thân, mặt khác là năng lực làm việc của đối phương, cả hai đều hiểu rõ nhau.

Đàm Bình đã tham gia rất nhiều hôn lễ tại khách sạn Định Âu nên biết rõ hoàn cảnh và giá cả nơi

đây, xem như địa điểm tổ chức được thông qua, trực tiếp chọn chỗ đó.

Dư Vãn được giảm bớt không ít việc, thậm chí cô còn có thể ngồi trên sô pha vừa uống sữa bò mật

ong, vừa xem gameshow trong thời gian nghỉ phép.

Gameshow này là chương trình mà lần trước Lệ Thâm tới nơi khác quay, ban đầu Dư Vãn quên mất chuyện

này, sau đó nhờ bức ảnh chụp Lệ Thâm đánh bóng rổ trong gameshow chuyển tới trang đầu Weibo của cô,

cô mới biết gameshow này phát sóng.

Trận bóng rổ trong gameshow là ngẫu hứng, Lệ Thâm đấu 1v1 với một người nước ngoài ở trên phố, bởi

vì kỹ thuật và dáng người không thua người nước ngoài chút nào của anh mà lại khiến đám fans nữ

trên Weibo điên cuồng một hồi.

Dư Vãn thấy đám fans nữ gào khóc kêu gọi Lệ Thâm trên Weibo thì lập tức

nhớ tới những ngày Lệ Thâm chơi bóng trên sân bóng rổ thời đại học. Lúc ấy chỉ cần anh bắt được

bóng, nữ sinh đứng trên khán đài sẽ bắt đầu thét chói tai, mỗi lần Dư Vãn đều lo lắng là bóng trên

tay Lệ Thâm sẽ bị bọn họ dọa rớt xuống.

Nhiều năm trôi qua, đám nữ sinh thét chói tai vì Lệ Thâm lại thay đổi, mà Lệ Thâm vẫn là người sáng

rực kia.

Không phải, anh thậm chí còn tốt hơn trước kia, sau đợt tham gia quân đội, khí chất trên người anh

được tái tạo lại, cơ bắp trên người càng rõ ràng hơn nữa.

Bây giờ sờ lên người anh chắc là cứng rắn hơn trước kia nhỉ?

... Dư Vãn không khỏi đỏ mặt.

Ngày 20 tháng 5, Dư Vãn đón chào sinh nhật lần thứ hai mươi sáu của mình. Công ty bọn họ không cho

nghỉ ngày sinh nhật, nhưng có trợ cấp cho sinh nhật là hai trăm tệ.

Hai trăm tệ bây giờ không đủ mua một cái bánh kem, nhưng có còn hơn không, Dư Vãn vẫn có lòng biết

ơn mà tới phòng tài vụ nhận hai trăm tệ.

Vừa trở về đã nghe Triệu Hân nói Ngụy Thiệu tìm cô. Dư Vãn cầm máy tính đi tới văn phòng của Ngụy

Thiệu, Ngụy Thiệu thấy quần áo hôm nay của cô thì biểu tình hơi hài hước: "Hôm nay ăn mặc đẹp như

thế là vì có hẹn gì à?"

Về mấy chuyện này, da mặt Dư Vãn đặc biệt mỏng, vừa bị sếp trêu chọc như vậy, vành tai cô đã hơi đỏ

lên: "Không có, tôi chỉ nghĩ là ngày sinh nhật nên mặc đẹp một chút."

Ngụy Thiệu hỏi cô: "Hôm nay là sinh nhật, cô không đi chơi ư?"

Dư Vãn có hẹn ăn cơm vào buổi tối với Lệ Thâm nhưng cô không thừa nhận: "Trong lòng tôi chỉ có công

việc nên trải qua ngày sinh nhật cùng công việc."

Ngụy Thiệu cười khẽ nhìn cô nói: "Cứ cảm thấy cô nói câu này là đang oán giận tôi. Chúc cô sinh

nhật vui vẻ."

"Cảm ơn sếp." Dư Vãn đặt máy tính lên bàn và tìm kiếm tài liệu hôn lễ của Đàm Bình: "Anh tìm tôi là

vì muốn nghe kế hoạch của Đàm Bình sao?"

"Ừ, cô có nói làm hôn lễ Trung Quốc kiểu mới, tôi muốn xem hiệu quả."

Mặc dù hôn lễ của Đàm Bình không long trọng bằng hôn lễ của Hồ Kiều, nhưng cũng được tính là hôn lễ

cao cấp, là khách hàng lớn của công ty bọn họ. Dư Vãn nói kế hoạch của mình cho Ngụy Thiệu, ý tưởng



không tệ, nhưng hắn không yên tâm một chỗ: "Bản kế hoạch này đã đưa cho cha mẹ Lý Duệ xem chưa?"

Dư Vãn nói: "Chắc là xem rồi, Đàm tiểu thư nói người lớn đã đồng ý."

Ngụy Thiệu nói: "Vậy thì tốt rồi, ban đầu mẹ của Lý Duệ có tìm tôi nói chuyện, bà ấy đòi phải làm

hôn lễ kiểu Trung Quốc, phải vui vẻ, mà thái độ khá kiên quyết."

Hắn vừa nói vậy, Dư Vãn bắt đầu hơi lo lắng, theo thế hệ trước thì vui vẻ cần phải là màu đỏ rực,

Đàm tiểu thư lại muốn màu nhẹ nhàng tươi mát, mâu thuẫn quá sâu sắc nha.

"Hôm nay tôi sẽ xác nhận lại với cô dâu chú rể." Cô nói. "Ừm."

"Nếu không còn việc gì thì tôi đi trước." Dư Vãn ôm máy tính lên chuẩn bị về văn phòng, Ngụy Thiệu

nhìn chằm chằm bóng lưng cô, đột nhiên mở miệng gọi cô lại.

"Dư Vãn."

"Hả?" Dư Vãn quay đầu nhìn hắn: "Còn có việc gì sao?"

"Không phải chuyện công việc." Ngụy Thiệu hiếm khi lộ ra vẻ mặt bối rối, hắn chần chừ mở miệng: "Cô

và Lệ Thâm đang quen nhau ư?"

Dư Vãn sợ tới mức súyt chút nữa quăng máy tính: "Hở? Anh nghe ai nói?" Ngụy Thiệu không phải loại

người nhiều chuyện, hắn hỏi như thế thì chẳng lẽ là bên báo chí đăng tin?? Dư Vãn lập tức luống

cuống: "Là báo chí đăng tin à? Không thể nào! Chúng tôi không có quen nhau! Đó là scandal! Công ty

Lệ Thâm đã giải thích chưa?!"

"..." Một đống câu hỏi do cô đưa ra cùng nhau nện vào trên người Ngụy Thiệu, Ngụy Thiệu nhìn cô hốt

hoảng, bất đắc dĩ lắc đầu: "Cô đừng khẩn trương, báo chí không có đăng tin, tôi tự mình đoán."

Dư Vãn theo làm cấp dưới của hắn đã ba năm, bình thường trong hôn lễ xảy ra tình trạng hỗn loạn, cô

cũng chưa từng hốt hoảng. Phản ứng của cô càng làm Ngụy Thiệu chắc chắn suy đoán của mình.

Cô và Lệ Thâm nhất định có gì đó.

Dư Vãn nghe Ngụy Thiệu nói vậy mới hơi yên tâm: "Sếp à, không có chuyện gì thì anh đoán cái này làm

gì chứ."

"..." Ngụy Thiệu im lặng một lát và quyết định nói rõ ràng với Dư Vãn: "Hôm cô gặp tai nạn giao

thông, tôi tới hiện trường thì thấy cô lên xe của Lệ Thâm."

Dư Vãn ngây người, cô không ngờ hôm đó Ngụy Thiệu cũng tới.

"Tôi lo cô gặp chuyện gì nên tới hiện trường tìm cô." Ngụy Thiệu không đợi Dư Vãn hỏi mình lý do đã

tự mình bổ sung một câu.

Dư Vãn há to miệng không biết nên nói gì. Cô và Ngụy Thiệu đã biết nhau ba năm, cô luôn xem hắn là

một người sếp, cách làm việc của hắn rất ưu tú, tính cách lại hiền lành, là một người sếp tốt nhất

cô từng gặp.

Có đôi khi, cách quan tâm của hắn đối với cô sẽ nhiều hơn so với cách quan tâm của sếp đối với công

nhân một chút, nhưng Dư Vãn chưa từng nghĩ sâu xa. Nhưng bây giờ, cô không thể không nghĩ ngợi lung

tung được.

Hắn để ý quan hệ giữa cô và Lệ Thâm.

Cũng không phải vì hắn là fans Lệ Thâm đâu nhỉ?

Dư Vãn không biết nên nói gì, trong văn phòng yên tĩnh một lát, Ngụy Thiệu mới mở miệng lần nữa:

"Lần trước trong hôn lễ của Hồ Kiều, Lệ Thâm nói chở cô đi cùng, tôi đã mơ hồ cảm thấy anh ta đối

xử với cô không bình thường, chắc không chỉ là quan hệ hàng xóm đơn giản như thế."

Dư Vãn im lặng một hồi rồi nói với Ngụy Thiệu: "Lúc Lệ Thâm còn học đại học, chúng tôi đã từng ở

bên nhau."

Ngụy Thiệu hơi bất ngờ, trong suy nghĩ của hắn, câu chuyện này bắt đầu từ khi Lệ Thâm và Dư Vãn

biết nhau trong hôn lễ của Quách Đóng, không ngờ rằng chuyện xưa của bọn họ bắt đầu sớm hơn trong

tưởng tượng của hắn.

"Vậy nên bạn gái thời đại học của Lệ Thâm là cô?" Trước khi Ngụy Thiệu quyết định mở miệng hỏi, hắn

cũng chưa bao giờ nghĩ tới kết luận này.

"Đúng vậy." Bây giờ Dư Vãn đã hoàn toàn bình tĩnh lại: "Nhưng mà chúng tôi đã chia tay trước khi

anh ấy tốt nghiệp đại học, bây giờ cũng không có quen nhau."

Ngụy Thiệu cảm thấy vấn đề này khiến Dư Vãn không quá vui vẻ nên nói: "Xin lỗi, tôi không nên hỏi

việc riêng của cô, nhưng mà tôi hơi để ý chuyện này."

"Không sao cả, tôi đi trước đây." Dư Vãn ôm máy tính rời khỏi văn phòng của Ngụy Thiệu.

Sau khi quay về phòng làm việc của mình, Dư Vãn dựa vào lưng ghế, không còn tâm tư làm việc. Từ khi

biết Ngụy Thiệu có khả năng thích cô, cô lại nhớ về rất nhiều chuyện trước kia Ngụy Thiệu làm và

cảm thấy không đơn giản như ban đầu nữa.

Ngụy Thiệu rất ưu tú, bề ngoài đẹp trai, có tiền còn có năng lực, thực ra rất nhiều nữ công nhân

trong công ty xem hắn như tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết, mà bản thân cô đương nhiên là nữ chính

rồi.

Nhưng Dư Vãn chưa từng nghĩ như vậy, bởi vì trong lòng cô vẫn luôn chứa Lệ Thâm. Chỉ có điều Ngụy

Thiệu thật sự thích cô ư? Hắn không giống Lệ Thâm, lúc quen biết cô thì vẫn còn là sinh viên chưa

trải việc đời, Dư Vãn luôn cảm thấy, cô có thể bắt lấy Lệ Thâm là vì cô ra tay đủ sớm...

Nếu đổi thành bây giờ, có lẽ Lệ Thâm còn không thèm liếc nhìn cô một cái.

Mà Ngụy Thiệu thì khác, khi cô và Ngụy Thiệu quen biết, Ngụy Thiệu đã là một người sếp trưởng

thành, vả lại sự nghiệp còn có chút thành tựu. Đàn ông như hắn đã gặp qua rất nhiều phụ nữ, bản



thân cô trong đó coi như là một người không quá bắt mắt.

Chẳng lẽ cô vẫn luôn không rõ mị lực của mình?

... Không nên tự luyến, nếu Ngụy Thiệu thật sự có ý với cô ở phương diện kia, sau này cô nên đối

mặt với hắn như thế nào đây?

Vấn đề này còn khó khăn hơn những vấn đề Dư Vãn gặp trong hôn lẽ, cô suy tư cả buổi cũng chưa đưa

ra kết luận. Mắt thấy sắp tan tầm, cô quyết định ngưng suy nghĩ, đi ăn cơm với Lệ Thâm trước rồi

tính.

Chưa ra khỏi văn phòng thì điện thoại đã reo lên, Dư Vãn thấy người gọi tới là Lý Duệ, trong lòng

có cảm giác không tốt.

Mặc dù hôm nay cô mất tập trung, nhưng vẫn không quên làm việc, cô gọi lại cho Đàm Bình để xác nhận

với cô ấy xem mọi người đã đồng ý hết chưa. Lúc ấy cô ta trả lời xác định, nhưng bây giờ Lý Duệ gọi

tới giống như là muốn báo tin xấu cho cô.

"Chào anh, Lý tiên sinh." Dư Vãn lấy hết can đảm tiếp điện thoại.

"Dư tiểu thư, thực xin lỗi, bên phía tôi xảy ra chút chuyện." Giọng điệu của Lý Duệ rất nôn nóng,

không giống chỉ xảy ra 'chút chuyện': "Đàm Bình cãi nhau với mẹ tôi một trận, bây giờ nói không kết

hôn."

Dư Vãn: "..."

Được rồi, cũng chẳng phải cô chưa gặp qua sóng to gió lớn. Cô bình tĩnh lại hỏi hắn: "Là chuyện thế

nào? Nguyên nhân vì kế hoạch hôn lễ à?"

"Đúng vậy." Lý Duệ nói tới đây thì hơi hối hận: "Kế hoạch khi đó cô đưa, tôi và Đàm Bình rất vừa ý,

cha mẹ của Đàm Bình cũng đồng ý, nhưng mà mẹ tôi không đồng ý, bà ấy nói hôn lễ không có màu đỏ thì

còn gì là hôn lễ. Tôi nghĩ rằng ba tôi có thể thuyết phục bà ấy nên nói với Đàm Bình là bà ấy đã

đồng ý, không ngờ hôm nay Đàm Bình lại tự mình liên lạc với bà ấy, hai người đàm phán thất bại."

Dư Vãn: "..."

Anh trai à, không lấy được kim cương thì chớ có ôm đồ sứ mà sống chứ! Người mẹ cố chấp cô đã thấy

nhiều, họ có quyền lên tiếng nhất, quan điểm của bọn họ nào dễ thay đổi như vậy.

"Anh đừng lo lắng, Đàm Bình nói không kết hôn chắc chỉ là lời nói khi tức giận, vấn đề cũng cần

phải giải quyết."

"Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng bây giờ quan điểm về hôn lễ của hai người hoàn toàn khác nhau, tôi muốn

hỏi thử cô còn có kế hoạch nào mà có thể đẹp cả đôi bên không?"

Dư Vãn thở ra một hơi và hỏi hắn: "Yêu cầu của mẹ anh đối với hôn lễ chỉ cần là kiểu Trung Quốc và

có màu đỏ rực là được đúng không?"

"Đúng đúng."

"Anh chắc chắn chứ?"

"Lần này thật sự chắc chắn, chỉ cần hôn lễ kiểu Trung Quốc màu đỏ rực, bà ấy sẽ đồng ý."

"Được thôi, tôi sẽ thiết kế lại rồi đưa cho Đàm tiểu thư xem. Anh có biết bây giờ cô ấy đang ở đâu

không?"

Lý Duệ nói: "Biết, ở nơi chúng tôi thường tới uống rượu, bây giờ cô ấy không nghe điện thoại của

tôi và cũng không muốn gặp tôi nên chỉ có thể làm phiền cô đi tìm cô ấy."

"Tôi biết rồi, trước hết thế này, tôi gặp cô ấy rồi liên lạc lại với anh." Dư Vãn cúp điện thoại

với Lý Duệ rồi gửi tin nhắn xin lỗi tới Lệ Thâm.

Dư Vãn: Thực xin lỗi!! Hôm nay xảy ra chuyện đột xuất, tôi phải đi gặp khách hàng ngay lập tức, tối

nay có lẽ không kịp ăn cơm!

Lúc này Lệ Thâm vừa tắm xong ở nhà và đang định chọn quần áo để đi ăn cơm tối nay, vừa thấy tin

nhắn của Dư Vãn thì anh hơi nhíu mày. Anh gọi điện qua, Dư Vãn đã mở máy tính ra lần nữa và ngồi

trước bàn làm việc: "Lệ Thâm? Thật sự rất xin lỗi, hay là chúng ta đổi thành ngày mai ăn cơm."

"Nhưng mà ngày mai đã qua sinh nhật của em."

"Không sao đâu, dù sao chỉ là ăn cơm cùng nhau thôi mà, có phải là sinh nhật hay không thì không

quan trọng."

Dư Vãn thốt lên câu này không ngờ lại lấy lòng Lệ Thâm, tâm tình của Lệ Thâm tốt hơn vừa rồi rất

nhiều, anh bắt đầu tiếp tục lục lọi quần áo của mình: "Thế này đi, tôi tới nhà hàng đợi em trước,

mười giờ bọn họ mới đóng cửa, nếu em có thể chạy tới thì cố gắng tới đây."

"Hả? Vậy thì anh có chờ lâu lắm không?"

"Không sao, ông chủ ở đó là bạn của tôi, hai người có thể tán gẫu một chút."

Dư Vãn biết ông chủ nhà hàng là bạn của Lệ Thâm bởi vì nơi mà anh ta hẹn là nhà hàng tốt nhất ở gần

nhà thuê năm đó của bọn họ.

Đồ ăn của nhà hàng này đắt nhất trong khu bọn họ ở, nhưng khách hàng rất nhiều, Dư Vãn vẫn luôn

muốn tới đây ăn nhưng ngại quá đắt, chậm chạp chưa từng đi.

Sau đó có một ngày, Lệ Thâm nói đưa cô đi ăn cơm, khi đến nơi cô mới phát hiện là nhà hàng này.

Khi đó Lệ Thâm không có tiền giống như cô, tiêu xài ăn cơm ở nhà hàng như vậy đã cực kỳ xa xỉ. Cô

hỏi Lệ Thâm lấy tiền đâu ra, Lệ Thâm còn thần thần bí bí không nói, sau đó Dư Vãn hỏi ông chủ mới

biết Lệ Thâm mặt dày mày dạn chạy tới nói phải hát cho hắn nghe, còn hát liên tục trong một tuần,

cuối cùng hát đến mức khiến ông chủ đồng ý mời bọn họ ăn cơm miễn phí.

Với giá trị con người của Lệ Thâm bây giờ, ông chủ nhà hàng quá kiếm lời. Editor có lời muốn nói:

Hôm nay tâm trạng khá tốt, combo hai chương ~~