Nụ Hôn Của Nữ Thần

Chương 20: Có Còn Đau Không



Dư Vãn nghe Lệ Thâm hỏi mới nhớ tới cái gì, nhanh chóng rút tay lại.

Lệ Thâm đặt khăn xuống và không bắt lấy tay cô nữa, chỉ nhìn cô hỏi: "Vết sẹo trên tay em có từ khi nào?"

Dư Vãn khẽ mím môi, Lệ Thâm rất quen thuộc với mọi thứ về cô, lúc bọn họ chia tay, trên tay cô vẫn chưa có vết thương nào như vậy.

Dường như là nhận ra được bầu không khí giữa hai người thay đổi, Lili nằm rạp ngủ gật trên sàn nhà cũng ngẩng đầu nhìn Dư Vãn.

Dư Vãn không được tự nhiên cười cười, mở miệng nói: "Đây là do trong một bữa tiệc cưới trước đây, tiểu tam kéo người đến gây rối, không cẩn thận bị thương."

Lệ Thâm cau mày: "Tiểu tam gây rối?"

"Ừm." Dư Vãn nói: "Cái tên chú rể đó rất cặn bã, tiểu tam là mối tình đầu của hắn, hắn không nỡ buông tay mối tình đầu lại đồng thời kết hôn với bạn gái đương nhiệm, cuối cùng bị phát hiện. Mối tình đầu kéo một đám côn đồ tới đập phá hiện trường hôn lễ, sau đó cảnh sát cũng tới."

Sự cố này đã qua hơn một năm, nhưng Dư Vãn vẫn còn nhớ như in, ngày đó không chỉ có hôn lễ chưa hoàn thành, mọi người còn bị bắt vào sở cảnh sát. Mối tình đầu không biết tìm đâu ra một đám giang hồ kéo tới, tất cả bọn họ đều mang theo vũ khí, vết thương trên tay cô là bị chém trúng trong lúc hỗn loạn.

Cũng may tất cả mọi người đều bị thương nhẹ, không gây chết người, cô ở bệnh viện khâu hai mũi, lần đầu tiên bắt đầu nghi ngờ công việc của mình.

Hôn lễ lẽ ra nên là vui vẻ và hạnh phúc, nhưng hôn lễ do cô thiết kế không phải đều được người chúc mừng.

Sau đó Ngụy Thiệu nói với cô rằng chính bản thân bạn đời còn chưa nhận ra mình muốn kết hôn với ai, làm sao có thể yêu cầu bọn họ lập kế hoạch hôn lễ, phân biệt khách hàng của mình.

Sau khi vết thương được chữa khỏi, Dư Vãn phấn khởi trở lại và tập trung vào công việc, chỉ là vết sẹo này vẫn còn dấu vết cho đến tận ngày hôm nay.

Lệ Thâm nghe cô nói xong, ánh mắt dần dần u ám. Lúc anh và Dư Vãn chia tay, cô mới chỉ là một người lập kế hoạch nhỏ cố gắng đấu tranh để tồn tại trong ngành, bây giờ cô có thể tiếp được đơn hàng lớn như của Hồ Kiều, mấy năm qua chắc là chịu không ít khổ nhỉ.

Anh ngồi xuống bên cạnh Dư Vãn, thản nhiên nói: "Xem ra mấy năm qua em sống cũng không dễ dàng gì." Anh cúi xuống xoa đầu Lili hai cái, lại nói: "Nhưng cũng đã trưởng thành."

Khóe mắt Dư Vãn không khỏi có chút cay cay, Lệ Thâm nghiêng đầu nhìn cô, nắm lấy cánh tay cô giấu sau lưng, hỏi: "Có còn đau không?"

"Không còn đau." Dư Vãn mỉm cười, nhìn người trước mặt: "Mấy năm nay anh cũng trở nên rắn chắc hơn nhiều, dáng người trước kia của anh không tốt như vậy."

Nói tới đây, giọng cô dần nhỏ đi: "Đi lính cũng rất vất vả."

"Cũng được, quen rồi." Lệ Thâm buông tay cô ra, im lặng một lát rồi hỏi cô: "Dáng người trước kia của tôi rất kém sao?"

Dư Vãn bất giác nở nụ cười: "Khá ổn nha, tốt hơn mấy tên gà luộc trong trường đại học nhiều, nhưng chắc chắn không thể so sánh với bây giờ."

Bây giờ ngực anh càng dày rộng hơn, đường cong cơ bắp cũng tập ra, dù mặc âu phục cũng không che lấp được nguồn sức mạnh trong người anh.

"Ùng ục..." Bụng Dư Vãn đột nhiên kêu một tiếng, phá vỡ bầu không khí hài hòa trong phòng. Mặt cô lập tức nóng lên, cười ha ha giải thích: "Chuyện đó, trưa nay tôi chưa ăn gì, buổi chiều lại ra ngoài làm việc nên hơi đói bụng, ha ha ha."

Lệ Thâm ngây người, xoay đầu sang chỗ khác cười một tiếng. Dư Vãn rất thích ăn uống, anh còn nhớ trước kia bọn họ vì hạn chế về tài chính nên không đủ khả năng để ăn đồ ăn ngon, cô nhìn hình ảnh thì trực tiếp òa khóc.

Anh đứng dậy khỏi ghế sô pha và nói: "Không phải trước đây em đã nói sẽ mời tôi ăn cơm sao? Tôi thấy chọn ngày không bằng đụng ngày, làm ngay hôm nay luôn."

"Hả?" Dư Vãn hơi bất ngờ, nhưng cũng không từ chối: "Cũng được thôi, anh muốn ăn ở đâu?"

Lệ Thâm liếc nhìn cẳng chân đang đắp túi chườm đá của cô: "Chân em đã như vậy còn muốn đi đâu ăn? Gọi cơm hộp tới nhà là được."

Dư Vãn: "..."

Tùy tiện như vậy sao.

Nhưng nếu là cô mời Lệ Thâm, dĩ nhiên Lệ Thâm nói gì thì làm đó. Cô lấy điện thoại, nhấp mở phần mềm ship cơm: "Anh muốn ăn gì?"

Lệ Thâm nghĩ một lúc và nói: "Không phải có câu nói ăn cái gì bổ cái đó à? Em bị trẹo chân, tốt nhất là nên ăn chút chân lợn để bồi bổ."

Dư Vãn: "..."

Cô đang suy nghĩ nghiêm túc về việc liệu Lệ Thâm có thực sự muốn ăn chân lợn hay là gián tiếp mắng cô là lợn.

Dư Vãn chọn một phần chân lợn kho trên phần mềm rồi hỏi anh: "Còn gì nữa không?"

"Em chọn đi."

Dư Vãn tìm một tiệm thức ăn thôn quê mà cô nghĩ là rất ngon, chọn tất cả các món đặc trưng của tiệm của họ, sau khi cơm được đưa đến, Lệ Thâm lái xe ra cửa để lấy rồi lái xe trở về.

Bởi vì chân Dư Vãn bị thương không tiện di chuyển nên Lệ Thâm không ăn cơm trong nhà ăn, trực tiếp đặt toàn bộ đồ ăn lên bàn trà trong phòng khách. Dư Vãn vừa gặm chân lợn kho vừa suy nghĩ, Lệ Thâm nói không sai, cô thực sự đã trưởng thành hơn trong mấy năm qua, lần đầu ăn cơm với anh, cô rất để ý tới tướng ăn của mình, bây giờ cô đã dám gặm chân lợn kho ngay trước mặt Lệ Thâm.

Ăn cơm xong, Dư Vãn thấy trời không còn sớm, không nên ăn vạ tại nhà Lệ Thâm nữa: "Chân tôi cũng đỡ hơn rồi, hôm nay cảm ơn anh, tôi về trước."



Lệ Thâm nhìn bầu trời tối đen như mực bên ngoài, cũng không giữ cô lại, anh lấy chai thuốc xịt giảm đau đưa cho Dư Vãn: "Em cầm nó đi, thuận tiện hơn rượu thuốc, cũng có thể xịt khi ở bên ngoài."

"Được rồi, cảm ơn."

"Mấy ngày sau ít đi bộ lại, chân em cần tĩnh dưỡng." Lệ Thâm lấy một đôi dép lê mới toanh ra, đặt xuống trước chân Dư Vãn: "Mang nó về nhà đi."

Cỡ giày của Lệ Thâm là 44, Dư Vãn xỏ chân vào nhìn có vẻ cực kì nhỏ nhắn. Cô xỏ xong dép lê, xách đôi giày cao gót của mình mỉm cười nhìn Lệ Thâm: "Cảm ơn, lần sau tôi sẽ trả lại cho anh một đôi."

"Ừ, em đi được không?"

"Được, nó đỡ hơn rồi, tôi không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa."

"Ừ, về nhà nhớ bôi thuốc." Lệ Thâm tiễn Dư Vãn tới cửa, nhìn cô đi qua đường cái ngoài tiểu khu và bước vào tòa chung cư. Đợi đến khi phòng của Dư Vãn sáng đèn, Lệ Thâm mới dắt Lili đi vào nhà.

Sau một đêm nghỉ ngơi, chân Dư Vãn đã bớt sưng, nhưng vẫn còn hơi đau. Lệ Thâm nói cô cần nghỉ ngơi, cô cũng muốn nghỉ ngơi, nhưng công việc của cô không cho phép.

Cô tìm một đôi giày đế bằng từ tủ giày, mang theo máy tính và tài liệu để đi làm.

Khi tới công ty, cô tình cờ đi cùng thang máy với Đồ Giai Giai, Đồ Giai Giai thấy cô đi khập khiễng liền đỡ cô ra khỏi thang máy: "Dư lão sư, chân của chị bị làm sao vậy?"

"Không có việc gì, không cẩn thận bị trẹo." Dư Vãn vừa đi vừa nói với cô ta: "Gần đây tôi đang bận rộn về đám cưới của Hồ Kiều, nếu em sửa xong bản kế hoạch thì đưa cho Triệu Hân xem."

"Vâng, không phải chị yêu cầu em tìm hiểu trình độ trung bình của ngành tổ chức hôn lễ ở thành phố A sao, em đang tìm hiểu đó!"

Hai người trò chuyện cho đến khi đi vào văn phòng, Dư Vãn ngồi xuống trước máy tính của mình, cầm lấy danh sách mà Ngụy Thiệu đưa cho cô nhìn một lát rồi gửi tin nhắn cho Chu Hiểu Ninh.

Dư Vãn: Ninh Ninh, cậu có biết khách sạn nào có loại cây như thế này trong thành phố A hoặc gần thành phố A không? [hình ảnh]

Chu Hiểu Ninh làm tiếp thị tại khách sạn Định Âu, chủ yếu là phụ trách tiếp thị các bữa tiệc khác nhau, trong đó bao gồm tiệc cưới, Dư Vãn nghĩ cô ấy sẽ quen thuộc với những khách sạn ở thành phố A hơn cô.

Ninh Ninh: Mẹ ki*p, cây này là ở miếu Nguyệt Lão trong game mà. [icon cười khóc]

Dư Vãn: Đúng vậy. [vẻ mặt bất cần đời.jpg]

Ninh Ninh: Trong thành phố A thì không dễ tìm đâu, cậu đã tới công viên Kinh Nam xem thử chưa?

Dư Vãn: Mới đi ngày hôm qua _(:з" ∠)_, cây không đủ lớn.

Ninh Ninh: Vậy cậu tới Thập Lý Sơn Thủy xem, khách sạn đó thực sự rất đẹp, được bao quanh bởi núi, có thể sẽ có.

Khách sạn Thập Lý Sơn Thủy cũng ở trong danh sách của Ngụy Thiệu, nhưng mà nằm ngoài khu vực thành phố A, gần biên giới của thành phố D. Nơi đó là một khu nghỉ dưỡng, khách sạn được xây bên trong đó.

Dư Vãn: Vậy hai ngày này tớ sẽ tới Thập Lý Sơn Thủy một chuyến.Thực ra cô muốn đi ngay trong hôm nay, nhưng tình hình chân cô hiện tại không thích hợp để trèo đèo lội suối, đành phải trì hoãn lại một ngày mới xuất phát. Từ thành phố A đến khách sạn Thập Lý Sơn Thủy phải mất ba tiếng rưỡi đi tàu, Dư Vãn ngồi đến mức đau cả eo.

Cô đã liên lạc với khách sạn trước khi đến đây, Tiểu Đặng của bộ phận tiếp thị ra ngoài đón cô. Nghe nói lần này Dư Vãn tới là vì chuẩn bị cho đám cưới của Hồ Kiều và Du Thế Mẫn nên bộ phận tiếp thị đặc biệt nhiệt tình.

"Dư tiểu thư, tôi đã xem qua hình ảnh cô gửi cho tôi, tôi cũng đã tự tìm trước khi cô đến, đúng là có cây rất giống, tôi dẫn cô đi xem nó."

"Vâng." Dư Vãn đi theo Tiểu Đặng vào trong, trên đường đi không thể không cảm thán nơi này rất đẹp. Tất nhiên nó cũng là nơi đắt nhất trong khu nghỉ dưỡng, giá một đêm của căn phòng nhỏ nhất chỗ này cũng từ bốn nghìn tệ trở lên, nếu tổ chức hôn lễ ở đây sẽ càng đắt hơn.

Cách thiết kế của Thập Lý Sơn Thủy khá giống tứ hợp viện*, chúng được xây kín bốn phía, tổng cộng có ba tầng từ giữa ra bên ngoài, diện tích chiếm khoảng 60 000 mét vuông. Tại trung tâm khách sạn là một bãi cỏ rất rộng, đây cũng là nơi thường được tổ chức đám cưới.

* Tứ hợp viện (Tứ hợp phòng/ Thành trì bốn dãy): là một hình thức kiến trúc tổ hợp của nhà dân vùng Hoa Bắc Trung Quốc, với bố cục là xây nhà bao quanh một sân vườn theo bốn hướng Đông Tây Nam Bắc, thông thường gồm có nhà chính tọa Bắc hướng Nam, nhà ngang hai hướng Đông - Tây và nhà đối diện với nhà chính, nhà bốn phía bao quanh sân vườn ở giữa, cho nên được gọi là Tứ hợp viện.

Chẳng qua Tiểu Đặng lại dẫn Dư Vãn tới nhà hàng Âu được xây dựng bên sườn núi, trước mặt nhà hàng là cảnh non xanh nước biếc*, cửa sổ thủy tinh đều là kiểu sát đất, nếu nhìn ra ngoài từ cửa sổ thì không những có thể thấy được núi sông, còn có thể thấy một cây đại thụ trong sân.

* Non xanh nước biếc: Phong cảnh núi sông đẹp đẽ, nên thơ.

Tuy cây không cao nhưng thân cây rất dày, hình dạng giống hệt cây tương tư ở miếu Nguyệt Lão. Sau nhiều ngày như vậy, cuối cùng Dư Vãn cũng tìm được một cây, cô hào hứng đi quanh một vòng nhìn nó.

"Cái cây này đã có sẵn khi chúng tôi quy hoạch khách sạn, chúng tôi đặc biệt giữ nó lại và xây nhà hàng Âu đối diện với nó. Thế nào, có phù hợp với yêu cầu của cô không?" Tiểu Đặng cười tít mắt nhìn Dư Vãn.

Dư Vãn thận trọng nhìn một lát rồi nói với Tiểu Đặng: "Cây thì ổn, nhưng cái sân này hơi nhỏ, e rằng không thể ngồi nhiều khách. Có thể tháo bỏ cửa sổ sát đất của nhà hàng không?"

Nếu tháo bỏ cửa sổ sát đất, diện tích sân sẽ được mở rộng hơn, cũng có thể sắp xếp cho khách ngồi tại đó.

Tiểu Đặng nói: "Nhà hàng có thể sửa chữa được, nhưng cô dâu chú rể phải trả tất cả các chi phí sữa chữa."

Dư Vãn gật đầu, việc này đối với Hồ tiểu thư sẽ không thành vấn đề: "Tôi sẽ trở về trao đổi lại với cô dâu chú rể và hẹn ngày mời cô ấy tới đây xem sân tổ chức."

"Được."

Dư Vãn nói chuyện với Tiểu Đặng xong liền trở về thành phố A. Cô liên lạc với Hồ Kiều trước, hẹn ngày đi xem sân tô chức với cô ta.



Khi tới khách sạn Thập Lý Sơn Thủy một lần nữa cùng Hồ Kiều, Dư Vãn không cần chịu đựng ngồi tàu ba tiếng đồng hồ, bởi vì thứ tới đón Hồ Kiều là một chiếc máy bay tư nhân.

Dư Vãn bình tĩnh tiếp thu giả thiết này, đi ké máy bay tư nhân của cô ta.

Lần này người ra đón là giám đốc bộ phận tiếp thị, Hồ Kiều nghe bọn họ giới thiệu xong thì khá vừa lòng, chỉ có một điểm: "Nơi này không có hồ nước."

Thập Lý Sơn Thủy có núi có sông, nhưng trong sân này lại không có sông, Dư Vãn đã lên kế hoạch từ trước, lấy máy tính đưa cho cô ta xem: "Về phần hồ nước, tôi dự định sử dụng chất liệu gương để làm, kết hợp với ánh đèn ở hiện trường là có thể tạo ra hiệu ứng chân thực. Trong đây là một vài hiện trường tôi đã làm trước kia, cô có thể xem thử."

Dư Vãn đưa ảnh hiệu ứng mặt hồ mình đã làm trước kia cho Hồ Kiều xem: "Hơn nữa dùng mặt gương càng chân thực hơn cả hồ nước, lễ phục và giày của các cô sẽ không bị ướt. Tôi cũng có video ở đây, đạo diễn ánh sáng sẽ phối hợp với các cô để tạo hiệu ứng gợn sóng."

Hồ Kiều xem video xong, gật đầu nói: "Hiệu quả rất tốt, ghế ngồi được bố trí trong nhà hàng ư?"

"Đúng vậy, cửa sổ sát đất sẽ được thảo bỏ hết, sau đó tôi sẽ lên kế hoạch tạo hiệu ứng hồ nước trong toàn bộ sân, cô dâu chú rể sẽ đi ra từ phía đối diện cây đại thụ, đường đi sẽ nối từ trong nhà hàng tới cây đại thụ, MC sẽ đứng dưới tàng cây đợi các cô đi tới để hoàn thành nghi lễ." Dư Vãn giải thích kế hoạch của mình: "Bữa tiệc sẽ được tổ chức tại nhà hàng Trung Quốc cách đây không xa."

Hồ Kiều nghĩ một hồi và hỏi: "Thế còn đèn Khổng Minh? Chỗ này đâu đâu

cũng có cây, cũng không thể thả được nhỉ?"

Dư Vãn nở nụ cười chuyên nghiệp: "Thả đèn Khổng Minh rất dễ gây cháy, dù là trong thành phố cũng có nhiều nơi cấm thả, bởi vì nó đã gây ra rất nhiều sự cố, điều quan trọng nhất trong đám cưới là an toàn, có đúng không?"

Hồ Kiều nhìn cô: "Ý cô là không thả?"

"Không cần thả thật, tôi sẽ bố trí màn hình LED ngay tại hiện trường, đến lúc đó tôi sẽ đưa cho cô và chú rể một chiếc đèn Khổng Minh thật, các cô viết điều ước và châm lửa rồi thả bay nó, màn hình LED kết hợp với ánh đèn sẽ hiện ra rất nhiều đèn Khổng Minh cùng nhau được thả bay lên không trung. Tất nhiên, để đảm bảo an toàn, chiếc đèn Khổng Minh thật sẽ được cột dây để kiểm soát độ cao và thu hồi sau khi xong."

Mặc dù Hồ Kiều là một người kén chọn và khó phục vụ, nhưng cũng không phải không nói lý lẽ, đèn Khổng Minh thực sự không an toàn, cô ta suy nghĩ một lát và gật đầu: "Được rồi, cứ làm theo ý của cô, nhưng tôi muốn được xem kết quả trước."

"Vâng, không thành vấn đề."

"Ngoài ra, vào ngày tổ chức hôn lễ, tôi muốn bao toàn bộ Thập Lý Sơn Thủy."

Cho đến khi Dư Vãn trở lại thành phố A, cô vẫn chưa bước ra khỏi sự khí phách "Bao toàn bộ" của Hồ Kiều. Điều đáng sợ nhất là cô phải tính toán chi phí cho việc bao toàn bộ khu nghỉ dưỡng khách sạn Thập Lý Sơn Thủy.

Điều này gây ra sự tổn thương lần hai cho cô.

Dư Vãn vừa kéo cơ thể mệt mỏi về tới dưới tòa chung cư thì gặp Lệ Thâm đang chuẩn bị chạy bộ ban đêm, Lệ Thâm thấy cô, dừng lại hỏi: "Em về nhà muộn như thế sao?"

"Đúng vậy." Dư Vãn gượng gạo nở nụ cười: "Hôm nay đi xem sân tổ chức

cùng Hồ tiểu thư nên mất chút thời gian." Lệ Thâm hơi nhíu mày: "Ăn cơm chưa?""Rồi, tôi vừa ăn một tô mì ở phố thương mại."

Lệ Thâm nhìn mắt cá chân của cô: "Chân thì sao, đã đỡ hơn chút nào chưa?"

Dư Vãn gật đầu: "Đỡ hơn nhiều, thuốc anh đưa rất hữu hiệu." Nói tới đây, cô chợt nhớ ra rằng lần trước mình đã mang một đôi dép lê của Lệ Thâm.

"À, dép lê của anh còn trong nhà tôi, tôi đi lên lấy nó cho anh, anh đợi một chút."

"Không cần." Lệ Thâm gọi cô: "Không cần gấp, lần sau trả lại cho tôi là được. Nếu đã về nhà thì nghỉ ngơi sớm một chút, dù bận rộn công việc cũng phải chú ý đến cơ thể."

Dư Vãn dừng chân, mỉm cười nhìn anh: "Tôi cảm thấy thân là minh tinh nổi tiếng, hình như anh không có tư cách nói những lời này nhá."

Lệ Thâm nhướng mày: "Cơ thể của tôi tốt hơn em." "À.""Tôi trẻ tuổi hơn em." Dư Vãn: "..."À:)

"Vậy người già là tôi đây đi ngủ trước." Cô vẫy tay với Lệ Thâm, chuẩn bị xoay người đi lên lầu, không ngờ Lệ Thâm lại gọi cô lần nữa.

"Địa điểm tổ chức hôn lễ của Hồ Kiều đã được chọn chưa?"

"Rồi, ở Thập Lý Sơn Thủy, tới lúc đó chắc anh cũng phải đi." Dù sao đây cũng là bữa tiệc cưới mà một nửa người trong giới giải trí sẽ có mặt: "Cá nhân tôi lại được cảm nhận sự giàu có của Hồ tiểu thư, cô ấy nói muốn bao toàn bộ Thập Lý Sơn Thủy vào ngày kết hôn."

So với cô, Lệ Thâm khá thờ ơ: "Sẽ có rất nhiều minh tinh nổi tiếng tới tham dự đám cưới của bọn họ, để đảm bảo an toàn thì bao toàn bộ cũng khá ổn."

"Nói thì nói như vậy, nhưng muốn bao toàn bộ Thập Lý Sơn Thủy sẽ rất đắt." Đó là điều mà các cặp cô dâu chú rể nghĩ cũng không dám nghĩ tới: "Nếu đó là tôi..."

Dư Vãn đột nhiên dừng lại.

Lúc cô và Lệ Thâm còn ở bên nhau, Lệ Thâm đã hỏi cô, em vẫn luôn lập kế hoạch đám cưới cho người khác, vậy có từng nghĩ tới đám cưới của mình sẽ ra sao hay chưa?

Lúc đó Dư Vãn nói, lập kế hoạch đám cưới thật sự rất mệt mỏi, cho nên đám cưới của mình sẽ làm đơn giản một chút.

Lệ Thâm hỏi cô, đơn giản như thế nào?

Dư Vãn mỉm cười nói, chỉ cần có anh là được rồi. Editor có lời muốn nói: Ảnh minh họa tứ hợp viện.