Nụ Hôn Của Casanova

Chương 45



Chạy đi! Nhanh nhanh cái chân chết tiệt của mày lên, bước nọ nối bước kia. Nhanh hơn! Nhanh hơn nữa, cô gái. Chạy trốn khỏi hắn.

Cô cố gắng tập trung tìm kiếm đường ra khỏi khu rừng tối rậm rạp. Đám thông Carolina cao vút giống như những chiếc dù lọc ánh sáng chiếu xuống cây gỗ cứng mọc bên dưới. Cây non không có đủ ánh sáng trông như những bộ xương thẳng đứng.

Có thể hắn đang đuổi theo cô ngay lúc này. Hắn sẽ cố tóm lấy cô, và nếu làm được thì hắn sẽ giết cô. Cô dám chắc mình đã không làm hắn bị thương nặng, mặc dù có Chúa chứng giám là cô đã cố gắng ra sao.

Kate cứ chạy rồi lại ngã chúi về phía trước. Nền đất rừng mềm xốp, như một chiếc thảm đầy cành lá thông. Những bụi mâm xôi cao khẳng khiu mọc thẳng từ dưới lòng đất lên, vươn mình đón ánh sáng mặt trời. Cô cảm thấy mình giống như một cây mâm xôi.

Phải nghỉ ngơi… trốn… cho thuốc dần hết tác dụng, Kate nhủ thầm. Rồi cầu cứu… làm thế là hợp lý. Gọi cảnh sát.

Sau đó, cô nghe thấy tiếng hắn sột soạt ở phía sau. Hắn gào thét tên cô. “Kate! Kate! Dừng lại ngay!” Tiếng hắn vang động cả rừng cây.

Hắn bất chấp như vậy tức là trong vòng mấy cây số không có ai cả; không ai có thể giúp cô trong khu rừng hoang vắng. Cô phải chiến đấu một mình giữa nơi này.

“Kate! Tôi sẽ bắt được cô! Có tránh cũng không được vì thế hãy dừng lại ngay!”

Cô leo lên một ngọn đồi dốc đầy đá sỏi mà trong lúc kiệt sức thế này, trông nó chẳng khác gì núi Everest. Một con rắn đen trườn qua vách đá nhẵn. Con rắn trông giống như một cành cây gãy, và Kate gần như khom người nhặt cành cây lên. Cô nghĩ mình có thể dùng nó để phòng thân. Con rắn đen giật mình trườn đi, còn cô sợ rằng mình lại bị ảo giác.

“Kate! Kate! Cô tàn đời rồi! Giờ tôi giận điên lên đây!”

Chân cô giẫm phải những bụi kim ngân cùng đá nhọn. Chân trái đau điếng, nhưng cô vẫn phải tự động viên mình. Mặc kệ máu chảy. Mặc kệ đau đớn. Tiếp tục đi.

Mình phải ra khỏi đây. Mình phải cầu cứu. Chỉ cần tiếp tục chạy. Mình thông minh, nhanh nhẹn, tháo vát hơn mình nghĩ đấy. Mình sẽ làm được thôi!

Cô nghe thấy hắn chạy rầm rập lên ngọn đồi dốc - sườn núi - bất cứ cái gì mà cô vừa trèo qua. Hắn đã ở rất gần.

“Tôi ở ngay đây, Kate! Này, Kate, tôi ở phía sau cô rồi! Tôi ở đây!”

Cuối cùng, Kate quay đầu lại. Không thắng nổi sự tò mò và nỗi sợ hãi.

Hắn leo lên thật dễ dàng. Cô nhìn thấy chiếc áo sơ mi trắng bằng vải flanen của hắn lấp ló sau đám cây gần như đen thẫm bên dưới, cùng mái tóc vàng hoe dài thượt. Casanova! Hắn vẫn đeo mặt nạ. Khẩu súng gây mê, hay một loại súng nào đó, đang nằm trong tay hắn.

Hắn cười phá lên. Tại sao lúc này hắn lại cười?

Kate ngừng chạy. Mọi hy vọng trốn thoát bỗng bay biến. Một khoảnh khắc vừa kinh hoàng vừa hoài nghi ập đến: cô đau đớn bật khóc. Cô biết rằng mình sắp chết ngay ở đây.

Kate thì thầm, “Đó là ý Chúa.” Kết cục của cô là thế, không còn lựa chọn nào khác.

Đỉnh ngọn đồi dốc đột ngột bị một hẻm núi chặn lại. Núi đá dốc thẳng đứng cao ít nhất ba mươi mét. Chỉ có vài bụi thông trơ trụi mọc lên từ đá. Không còn biết trốn chạy đi đâu. Kate nghĩ, chết ở một nơi cô đơn buồn bã thế này thì tệ quá.

“Kate tội nghiệp!” Casanova thét lên. “Tội nghiệp em yêu!”

Cô quay lại nhìn hắn lần nữa. Hắn đang ở đó! Bốn mươi, ba mươi, rồi hai mươi mét. Casanova vừa leo lên sườn dốc vừa theo dõi cô. Hắn chưa bao giờ rời mắt khỏi cô. Chiếc mặt nạ sơn đen dường như bất động, chằm chằm nhìn cô.

Kate quay lưng khỏi chiếc mặt nạ chết chóc mà bỏ chạy. Cô ngó xuống thung lũng dốc đứng chỉ có đá và cây cối. Chắc phải đến ba mươi mét, có khi còn hơn, cô nghĩ. Cảm giác chóng mặt cũng đáng sợ như việc bị truy đuổi ráo riết.

Cô nghe hắn la hét tên mình. “Kate, không!”

Cô không quay lại nữa.

Kate McTiernan nhảy xuống.

Cô co đầu gối, thu sát người lại. Chỉ là nhảy ùm xuống chỗ nước sâu thôi mà, cô nghĩ thầm.

Có một dòng suối ở bên dưới. Dải nước xanh ánh bạc ập vào cô nhanh đến không ngờ. Tiếng ầm ầm mỗi lúc một rõ hơn bên tai cô.

Cô không biết con suối này sâu bao nhiêu, nhưng một con suối nhỏ như thế thì có thể sâu từng nào? Nửa mét? Có lẽ là một mét? Ba mét nếu đó là vài giây may mắn nhất cuộc đời cô, mà điều này thì cô hoàn toàn nghi ngờ.

“Kate!” Cô nghe tiếng thét của hắn trên cao. “Cô tiêu đời rồi.”

Cô thấy những con sóng bạc đầu khá nhỏ - nghĩa là dưới dòng nước lăn tăn kia có đá ngầm. Ôi, Chúa ơi, con không muốn chết.

Kate va phải một tảng đá lạnh băng - thịch.

Cô chạm đáy nhanh chóng như thể không có tí nước nào trong dòng chảy xiết kia. Kate cảm thấy khắp người đau đến thấu xương lộng óc. Cô nuốt phải nước. Cô nhận ra mình sắp chết đuối. Dù sao thì cô cũng sẽ chết. Cô không còn chút sức lực nào nữa - Chúa sẽ an bài.