Nữ Hoàng Và Kẻ Cướp

Chương 12: Tình yêu đơm hoa kết trái



Gió mưa đưa tiễn xuân đi, Tuyết bay chàođón xuân về cùng ai, Non cao băng đóng chặt rồi, Mà cánh hoa ấy vẫn tươi muônphần.Tươi nào phải để tranh xuân, Tươi là để báo tin xuân đã về, Tưng bừng đợikhắp sơn khê, Hoa này trong đám hoa kia cùng cười[1]

[1] Bản dịch thơ bài Bốc toán tử - Vịnh hoa mai của Mao Trạch Đông của Xuân Thủy (thivien.com).

Thời tiết dần chuyển lạnh, hôm nay dưới khu nhà DiệpTề Mi có một chiếc xe màu bạc từ từ rẽ vào, đỗ rất gọn bên cạnh vườn hoa, bàTiền tính cách nóng vội, xe vừa đỗ đã mở cửa bước xuống, vừa gọi chồng vừatrách mắng, “Đã lái xe lâu như vậy rồi mà vẫn còn chậm thế, trời tối rồi đâynày”.

Ông Diệp tính tình ôn hòa chỉ cười ha ha, cầm theochiếc làn mây bước xuống xe, “An toàn là trên hết mà, mấy con cua này mang đếncho Bảo Bảo, chúng ta có lên nhà đợi con về không?”.

“Tề Mi hôm nay có phiên xử, tôi vừa gọi điện tới vănphòng, đồng nghiệp của nó nói vậy. Chúng ta lên trên nhà rửa cua sạch sẽ rồi đểsẵn vào nồi hấp, sau đấy gọi điện bảo nó về sớm một chút”.

“Cũng được”.

Một người ra lệnh còn người kia thực hiện, ông Diệpxách chiếc làn đi lên phía trước.

Căn hộ chung cư này là do con gái tự mua sau khi đilàm, dù không thường xuyên lui tới nhưng hai ông bà vẫn có một bộ chìa khóa,quen đường thuộc lối, lên tới nơi hai ông bà tự mở cửa vào nhà.

Đã lâu rồi không đến, bà Tiền tính cẩn thận, vừa bướcvào trong nhà đã có cảm giác gì đó khang khác, trên tủ giày xuất hiện một đôigăng tay chuyên dùng để chơi golf, trên giá sách nhỏ cạnh bộ sofa trong phòngkhác có một chiếc đồng hồ của đàn ông màu đen, mặt đồng hồ rất phức tạp, nhìnđã biết không phải loại rẻ tiền.

Vào phòng tắm, trên kệ kính bộ dao cạo râu và bọt cạorâu được để rất ngay ngắn, cầm lên nhìn qua, bà Tiền bất giác nhắm chặt mắtlại.

Đàn ông thì vô tâm hơn, sau khi đi lên nhà ông Diệpxách thẳng giỏ cua vào bếp, trong bếp có một chiếc kệ dùng để chuẩn bị đồ nấuăn, ông cho cua vào trong bồn rửa xong, đang định mang chiếc giỏ ra ban công đểnhưng thứ đập vào mắt ông lúc đó khiến ông kinh ngạc kêu lên, “Mẹ Bảo Bảo, mẹBảo Bảo!”.

“Chuyện gì vậy?”. Bà Tiền nghe thấy tiếng gọi liền đitới.

Ông Diệp chỉ vào dụng cụ chơi golf dựng ngoài ban côngtrợn mắt, “Bảo Bảo bắt đầu chơi golf rồi sao? Chẳng phải nó rất bận, bắt đầuchơi thứ này từ bao giờ?”.

Hai ông bà quay sang nhìn nhau, sau đó có tiếng lạchcạch ngoài cửa, là tiếng chìa khóa.

Con gái về rồi sao? Thật đúng lúc, hai ông bà đang córất nhiều chuyện muốn làm rõ, cả hai cùng lao ra ngoài, cùng đồng thanh địnhgọi “Bảo Bảo” thì cánh cửa mở ra.

Đúng là rất trùng hợp, lẽ ra nửa đêm hôm qua Thành ChíĐông đã có mặt ở Thượng Hải nhưng chuyến bay bị hoãn đột ngột nên chín giờ sángnay mới xuống sân bay, anh vội về thẳng công ty chủ trì cuộc họp, trong lòngđang rối bời, khó khăn lắm mới đợi được tới khi cuộc họp kết thúc, anh liền vềlái xe xe về thẳng đây.

Cả hai phía đều không có sự chuẩn bị tâm lý, cửa vừamở ra cả ba người đều sững lại, câu đầu tiên bật ra khỏi đầu mỗi người mỗikhác, ông Diệp thì nghĩ thì ra là tên tiểu tử này, có thể được Bảo Bảo tintưởng mà ra vào nhà tự nhiên, thật dễ dàng cho cậu ta quá.

Còn bà Tiền lửa giận phừng phừng, đã về sống với nhaurồi mà không cho ba mẹ gặp mặt một lần, nha đầu này, về đây rồi xem.

Thành Chí Đông là người suy nghĩ nhiều nhất, càng nghĩcàng ảo não, di truyền là điều rất kỳ diệu, Tề Mi rất giống với hai khuôn mặtđang đứng trước mặt anh lúc này, hơn nữa hai vợ chồng họ còn đứng giữa cửa rấtngang nhiên, đến tên ngốc cũng có thể đoán ra họ nhất định là ba mẹ của BảoBảo.

Anh đã có ý định gặp họ, vì lần gặp đầu tiên mà anh đãchuẩn bị không biết bao lâu, dồn toàn bộ tinh thần vào việc đó, nhưng ngườitính không bằng trời tính, sau khi bàn bạc với Tề Mi xong còn chưa bước vàogiai đoạn thực hiện thì anh bị tổng công ty triệu tập về Mỹ, ở bên đấy vừa đúnghai tuần giờ mới quay lại Thượng Hải, không ngờ vừa về đã gặp phải tình huốngnày.

Đúng là anh muốn gặp ba mẹ cô nhưng lại không chuẩn bịcho tình huống gặp mặt như thế này, không biết họ đang nghĩ gì nhưng đột nhiêncó một người đàn ông lạ tự mở cửa vào nhà con gái mình thì dù ba mẹ có thoángtới đâu cũng khó lòng mà chấp nhận được phải không? Hoàn toàn khác xa với nhữnggì anh tưởng tượng về lần gặp đầu tiên, giờ phải làm thế nào cho phải đây?

Cứ đứng ngẩn ra một lúc lâu cuối cùng người đầu tiênlên tiếng lại là bà Tiền, nói một câu khá ngắn gọn nhưng giọng điệu rất lợihại, “Đừng đứng mãi đấy nữa, vào nhà rồi nói”.

“Hả?”. Từ trước tới giờ chưa từng có ai nói chuyện vớianh kiểu đó, Thành Chí Đông nhất thời không kịp phản ứng, miệng lắp bắp buột ramột từ.

Nhìn anh với ánh mắt thông cảm, ông Diệp lên tiếng phátan bầu không khí nặng nề, “Cậu chắc là người bạn mà Bảo Bảo nhà tôi đã từngnhắc đến phải không? Đây là mẹ Bảo Bảo, tôi là ba nó”.

“Ông Diệp!”. Bất mãn với biểu hiện thân thiết củachồng, bà Tiền lập tức trừng mắt.

Được tôi luyện nhiều năm như vây, theo thói quen ôngDiệp cười xòa, làm bộ như đột nhiên nhớ ra việc gì đó, “Ai dô, lũ cua của tôibò hết ra ngoài rồi”. Vừa nói ông vừa quay người chạy vào bếp, trong chớp mắtđã biến mất trước ánh mắt ngỡ ngàng của Thành Chí Đông.

Trước mặt chỉ còn bà Tiền với khí thế khiến người takhiếp sợ, haizz, không hổ là mẹ của Nữ hoàng, đúng là rất khác người. Mặt dàycúi đầu gọi một tiếng bác gái, mặt mũi Thành Chí Đông hết sức rầu rĩ.

Cửa vừa đóng vào lại bị đẩy ra, Diệp Tề Mi vừa bướcvào, không vội lên tiếng, nhìn thấy Thành Chí Đông và mẹ mình, lập tức đứnggiữa hai người, quay mặt sang phía bà Tiền, gọi nhỏ: “Mẹ”.

Biết là buổi tối Thành Chí Đông sẽ về nên hôm nay saukhi phiên tòa kết thúc cô không quay lại văn phòng nữa, đi thẳng về nhà.

Đi đường vẫn rất thong dong, theo như thường lệ thìchắc chắn anh cũng không về sớm, vì thế cô định đi gội đầu để thư giãn một chútsau đó mới về nhà đợi anh.

Nhưng còn chưa lên nhà đã biết có chuyện lớn rồi, mặcdù trời lúc đó khá tối, nhưng chiếc xe Q7 của Thành Chí Đông vẫn đập vào mắt rõràng, cũng không thể không nhận ra xe của ba mình, lúc này cả hai chiếc xe đềuxuất hiện ở đây, lặng lẽ đỗ cạnh vườn hoa, còn cái trước cái sau rất thẳng hàngnhư là đã có hẹn ngầm từ trước vậy. Nhưng cô dùng đầu ngón chân để nghĩ cũngbiết là chắc chắn không phải hẹn ngầm, nếu chỉ có ba tới thôi thì chuyện cũngkhông to tát lắm, chỉ sợ mẹ cũng đi cùng, đột nhiên thấy Thành Chí Đông xuấthiện, không biết mẹ sẽ nổi trận lôi đình thế nào.

Không kịp suy nghĩ gì nhiều, cô bước nhanh lên lầu,vừa tới cửa thì thấy cánh cửa màu trắng bị đóng sập lại trước mắt, không chútchần chừ, cô đưa tay đẩy cửa bước vào.

Đúng là tình huống xấu nhất, trên mặt mẹ mặc dù khôngcó biểu hiện gì nhưng theo quan sát của cô thì chắc cơn giận sắp bùng nổ rồi,còn Thành Chí Đông vẻ mặt ngỡ ngàng, đứng sững trước mặt bà, không thốt lênlời.

Không thấy mẹ trả lời, chỉ có ba cô đang ở trong bếpnghe thấy có động tĩnh liền chạy ra, nhìn thấy con gái lập tức lên tiếng, “BảoBảo, cuối cùng thì con cũng đã về, tốt rồi tốt rồi, mọi người vào cả trong nhàngồi xuống nói chuyện, ba đang hấp cua, sắp được ăn rồi”.

“Tê Mi, con không giới thiệu với ba mẹ sao?”. Bà Tiềnkhông nhấc chân, ánh mắt thăm dò khiến người khác cảm thấy áp lực, nhìn chằmchằm vào Thành Chí Đông không chớp mắt.

Anh vốn học ở nước ngoài, hơn nữa cũng đã là chuyệncủa nhiều năm về trước, chưa bao giờ nếm cảnh bị cô gái trung học nhìn với ánhmắt thấu tới tim gan kiểu Trung Quốc như thế, giờ bị bà nhìn như bám dính khiếnanh bối rối, chân tay thừa thãi không biết để vào đâu.

Thực ra không phải anh chưa từng gặp những tình huốngkhó xử bao giờ, bay đi bay về quen rồi, dù xảy ra chuyện gì anh cũng có thể xửlý thản nhiên như không, nhưng giờ thì không được, với người đứng trước mặt anhcũng không được, bà là mẹ của Bảo Bảo, là người có quyền quyết định rất quantrọng với hạnh phúc sau này của anh.

Mặc dù gần đây bận rộn tới mức chân không kịp chạmđất, nhưng bài thơ Daisy chuẩn bị anh còn tận dụng cả thời gian ngồi trên máybay để học, vừa nghe vừa ghi âm học rất chăm chỉ, chính là vì muốn chuẩn bị kĩcàng, có thể để lại ấn tượng sâu sắc, tốt đẹp nhất trong lần gặp đầu tiên.

Giờ xem ra đúng là ấn tượng đầu tiên rất sâu sắc,nhưng đáng tiếc lại theo chiều hướng ngược lại, anh thật sự trở tay không kịp.

Nhìn bộ dạng anh lúc này, tự nhiên Diệp Tề Mi muốncười, dây thần kinh đang căng như dây đàn như chùng xuống, cô cố gắng nói mộtcách thoải mái nhất, quay sang nhìn anh, khóe miệng cô thậm chí còn cong conglên như cười, “Ba, mẹ, đây là anh Thành Chí Đông, là bạn trai của con, con đãtừng nhắc tới anh ấy với ba mẹ”.

Thái độ gì vậy? Nha đầu này lại còn thấy vui hay sao?Bà Tiền tức không để đâu cho hết, không khách khí với con gái nữa, thẳng taykéo cô về phía mình cho tiện giáo huấn, “Con mau qua đây, còn cười gì nữa, córa thể thống gì không hả”.

Không đứng vững, Diệp Tề Mi bị kéo bất ngờ nên loạngchoạng, hai người đàn ông đứng bên cạnh thấy xót, gần như cùng lúc đưa tay rađỡ, người bên phải người bên trái, bốn người bỗng dưng đứng lại thành một nhóm,ngẩng đầu lên ông Diệp là người đầu tiên cười, “Chuyện gì thế này, cứ ngồixuống đã rồi nói, đừng đứng mãi ở cửa nữa”.

Biết mình hơi nặng tay, bà Tiền lập tức thả lỏng tay,tuy nhiên vẫn không chịu buông tay con gái, lôi cô đi thẳng vào phòng khách.Ông Diệp lập tức theo sau, trước khi đi còn quay đầu lại nhìn Thành Chí Đông,lần này ánh mắt đã thay đổi, trở nên rất ôn hòa.

Tiểu tử, động tác cũng nhanh đây, không tồi, có tiềnđồ.

Bốn người cùng ngồi trên ghế sofa, biết mẹ đang rấtgiận, Diệp Tề Mi không dám cười nữa, ngoan ngoãn ngồi ở giữa cúi đầu im lặng.

“Bao lâu rồi?”. Nhìn cả hai một lượt, bà Tiền hỏithẳng.

“Cháu và Tề Mi quen nhau đã hơn một năm rồi”. Sợ côlại bị mắng, Thành Chí Đông vội vàng cướp lời.

Bà Tiền liếc mắt nhìn anh, tiểu tử thối kia, còn chưatới lượt cậu đâu.

Sau đó quay sang nhìn con gái hỏi tiếp, “Mẹ muốn hỏihai đứa dọn về ở với nhau bao lâu rồi? Không biết mang về ra mắt ba mẹ hay sao,coi ba mẹ là người vô hình phải không?”.

“Bọn con cũng chuẩn bị sắp xếp thời gian mời ba mẹ ăncơm, không ngời lại trùng hợp thế này”.

Diệp Tề Mi thấy ấm ức, đáp rất nhỏ, sau đó Thành ChíĐông lập tức bổ sung, “Đúng vậy, đúng vậy ạ, vốn đã định mời hai bác cùng ăn cơmtừ hai tuần trước, nhưng cháu có việc đột xuất phải quay về Mỹ, hôm nay mới trởlại Thượng Hải”.

“Thật không? Không phải vì gặp ba mẹ nên mới nói thếđấy chứ?”.

Tình hình cơ bản của Thành Chí Đông trước đấy con gáicũng đã kể sơ qua, cũng biết anh là một thương nhân Hoa kiều, công việc bậnrộn, thường phải bay qua bay lại, nhưng có đúng là trùng hợp thế không? Bà Tiềntỏ vẻ hoài nghi.

Cơ hội đến rồi, Thành Chí Đông lập tứ đứng dậy chứngminh bản thân, “Đúng vậy, cháu còn đặc biệt hỏi thăm Tề Mi xem hai bác thíchgì, vì cuộc gặp đó mà đã chuẩn bị rất lâu”.

Diệp Tề Mi hay tay ôm lấy đầu, thấy thật mất mặt,chuyện đấy mà anh cũng có thể nói ra sao? Thẳng thắn quá đấy!

Ông Diệp lại muốn ha ha cười lớn, nhưng bị bà Tiềntrừng mắt nhìn, miệng đã mở ra đành lấp liếm nói, “Chuẩn bị cái gì? Nói ra xemnào”.

Nói xong còn quay sang nháy mắt với con gái, Diệp TềMi xua tay lắc đầu, làm sao cô biết anh chàng này chuẩn bị cái gì, chuyện xảyra từ mười mấy ngày trước rồi, đến cô còn quên mất những gì mình nói nữa là.

Thành Chí Đông đứng dậy, thái độ hết sức nghiêm túcnhìn hai vị tiền bối trước mặt, húng hắng ho một tiếng, nói ra một câu khiếntất cả mọi người trong phòng lúc ấy đều sững sờ, “Cháu đọc thơ”.

Hả? Cả ba người đều bị chấn động, đến ngay cả bà Tiềncũng ngạc nhiên quay sang nhìn anh, trong không gian hết sức yên tĩnh Thành ChíĐông bắt đầu đọc bằng giọng rõ ràng, chậm rãi từng câu từng chữ.

“Gió mưa đưa tiễn xuân đi, Tuyết bay chàođón xuân về cùng ai, Non cao băng đóng chặt rồi, Mà cành hoa ấy vẫn tươi muônphần. Tươi nào phải để tranh xuân, Tươi là để báo tin xuân đã về, Tưng bừng đợikhắp sơn khê, Hoa này trong đám hoa kia cùng cười”.

Tiếng Trung của anh không tồi, nhưng độ khó của câuchữ trong bài thơ cũng tương đối cao, thời gian lại gấp gáp, nên thanh điệu khiđọc không được ổn lắm, nghe có chút kỳ quái, sau khi đọc xong cả bài thơ cũngkhông có ai lên tiếng, Thành Chí Đông lo lắng nhìn hai ông bà chờ đợi, có tiếngphì cười, phá vợ sự im lặng đáng sợ, cả đời bà chưa bao giờ được nghe ai ngâmbàiVịnh hoa mai mộtcách thú vị như thế, bà Tiền không nhìn được nữa, là người đầu tiên bật cười.

Tối hôm đó mấy chú cua đúng là chết rất thảm, bị ănsạch sành sanh, nhà họ Diệp là fan trung thành của cua, hàng năm cứ tới mùa hoacúc vàng là mùa cua béo nhất, ăn nhiều thành ra có kinh nghiệm, cái mai nàocũng bị moi sạch sẽ không sót lại thứ gì.

Với người Trung Quốc ăn cơm cũng là một môn học lớn,về cơ bản thì chuyện gì cũng có thể bàn bạc được trong bữa cơm, cả một bàn bátđĩa la liệt không khí náo nhiệt, uống chút rượu cụng cốc cụng ly, rượu vào nóngmặt thì sau bữa cơm đó cho dù là người xa lạ tới đâu cũng sẽ thành thân quen.

Thành Chí Đông ở Trung Quốc lâu như vậy, trong lònghiểu rất rõ đạo lý này, vừa ăn vừa cố gắng trả lời hết tất cả những câu hỏiđược đặt ra, bà Tiền cười xong cũng ngại không làm mặt giận nữa, sau khi ngồivào bàn ông Diệp đi hâm nóng một bình rượu gạo. Bắt đầu nói chuyện với anh rấtnhiệt tình, cứ như thế, ăn được nửa bữa mặt người nào người nấy đã trở nên nhẹnhõm hơn nhiều.

Ông Diệp cảm thấy rất vui, lại có chút thương cảm khónói thành lời, cuối cùng ông uống tới mức mặt đỏ tía tai, lại là Diệp Tề Mi láixe đưa họ về, Thành Chí Đông lái chiếc Q7 theo sau, đưa vào tận trong khu nhàchung cư ba mẹ cô ở.

Bà Tiền cuối cùng cũng cảm thấy vừa ý, từng này tuổirồi nên bà có kinh nghiệm nhìn người, ai thì cũng sẽ nhận ra anh chàng này rấtchân thành, lại hiểu con gái bà, chuyện gì cũng nghĩ cho cô trước, vì thế trướckhi vào nhà bà Tiền vui vẻ quay lại nói với Thành Chí Đông: “Sau này hãy thườngxuyên cùng Tề Mi về nhà ăn cơm”.

Thành Chí Đông thở phào nhẹ nhõm, lập tức nở nụ cườikhoe hàm răng trắng tinh, gật đầu rất mạnh, ngay sau đấy bị Diệp Tề Mi trừngmắt cảnh cáo tại trận.

Ông Diệp lên sau, lúc đó mới vỗ vỗ vào vai anh, ha hacười lớn, “Mau về đi, cố gắng nhé”.

Trái tim như được sưởi ấm, Thành Chí Đông có cảm giácmình đã tìm về được với tổ chức, ba mẹ Bảo Bảo, hai bác nhìn thấy cả rồi chứ?Đã thấy sự vất vả của cháu rồi chứ? Vậy thì nhờ hai bác, mọi người phải cùngnhau cố gắng nhé.

Không thể nói ra miệng, ba người họ dùng ánh mắt đểtrao đổi suy nghĩ lần cuối cùng, nội dung rất đơn giản, cho dù cô có là lô cốt,thì cũng phải công kích bằng được.

Diệp Tề Mi đứng bên cạnh trớn mắt không màng tới hìnhtượng, thật quá đáng, coi cô là người vô hình phải không?

Hai người quay xuống dưới nhà lên xe quay về, xa cáchhai tuần, vừa quay về lại gặp phải tình huống hỗn loạn như thế, cuối cùng cũngcó thể ở riêng với nhau, đóng cửa xe vào mới cảm thấy có thể yên tĩnh ở bênnhau mới khó khăn đáng quý biết bao.

Xung quanh tĩnh lặng, Diệp Tề Mi bóp bóp vai, nghiêngđầu nhìn anh, lại nghĩ tới bài Vịnh hoa mai đó,không nhịn được cô liền phì cười.

Không có ánh đèn, xe vừa khởi động, ánh sáng lờ mờphát ra từ mặt bảng điều khiển, trong thành phố nên không thấy ánh trăng, nhữngcột đèn đường xếp thành một hàng dài uốn lượn theo con đường, ánh đèn màu vàngdịu mát thành một dài dài xa tít.

Nụ cười của cô sáng bừng giữ thứ ánh sáng yếu ớt đó,anh cũng cười, khóe mắt cong lên, mặc dù đang lái xe nhưng tinh thần không tậptrung, chốc chốc lại quay sang nhìn cô.

Anh tắm xong bước vào phòng ngủ đã thấy cô đang tựavào thành giường đọc sách, mái tóc vẫn còn hơi ẩm, thả dài xuống và đen nhánh.

Không kìm được, anh tung chăn lên và nằm xuống, mộttay tắt đèn, tay còn lại kéo cô lại gần mà hôn, sách vẫn cầm trên tay, Diệp TềMi khẽ hét lên, sau đó bật cười, tiếng cười bị anh dùng đôi môi nuốt lấy, dầnbiến mất trong đêm.

Trong phòng vẫn còn vương lại hương vị thơm ngon quyệnvào nhau của cua và rượu gạo, anh cứ ôm cô như thế trong bóng tối mà hôn rấtlâu, sau đó lật người nằm lên trên, khẽ tách đôi chân cô ra, động tác rất dịudàng.

Gần như đã quên hết tất cả, nhưng Diệp Tề Mi vẫn cònsót lại chút tỉnh táo cuối cùng, chống hai tay lên ngực anh, nói như hụt hơi,“Chí Đông, bao cao su”.

“Bảo Bảo, chúng mình sinh một đứa con có được khôngem? Được không em?”.

Anh đã phủ cả người lên trên người cô, dùng hai khuỷutay chống trên giường, hơi thở ấm áp, như từng con sóng nhẹ nhàng mơn man tớichỗ sâu nhất nơi tai cô, giọng nói thấp mà tràn đầy khát khao, dường như sợ côtừ chối nên trong đó còn có chứa đựng cả sự cầu khẩn.

Lại nhớ tới quán bánh bao bên đường hôm dó, cửa kínhđược lau sạch bóng, lộ ra một khuôn mặt trẻ thơ, mái tóc dài và đen, khuôn mặtnhỏ nhắn tròn trịa đáng yêu, ngẩng đầu nói với mẹ mình điều gì đó, sau đó nhìnvề phía cô giơ tay chỉ.

Cô miên man suy nghĩ rồi tự nhiên thở dài nhè nhẹ,Thành Chí Đông lo lắng chờ đợi, nghe thấy tiếng thở dài, cơ thể như cứng đờ,đang định ngẩng đầu lên, bỗng hai má bị đôi tay cô giữ chặt, ấm quá, cô khôngnói gì chỉ lặng lẽ mỉm cười, nụ cười như hoa nở giữa mùa xuân.

ThànhChí Đông sung sướng tột cùng, phản ứng đầu tiên của anh là không dám tin, chầnchừ như muốn xác nhận nhưng lại cảm thấy nhân lúc này thừa thắng xông lên mớilà con đường đúng đắn, nhất thời mâu thuẫn nên anh cứ giữ nguyên tư thế đó chămchăm nhìn Diệp Tề Mi, lần đầu tiên anh hoàn toàn bị choáng váng trong thời khắcquyết định như thế này.