Nữ Hoàng Và Kẻ Cướp

Chương 11: Hôn nhân là keo dán sắt



Chúng ta đều là những cá thể độc lập, vìbị thu hút bởi nhau nên mới ở bên nhau, giống như người đang sắp chết đói nhìnthấy một bàn đầy sơn hào hải vị, lúc được ngồi vào bàn ăn ai chẳng vui mừng hớnhở? Nhưng hôn nhân không giống thế, hôn nhân chính là keo dán sắt trên mặt ghế,ăn xong bạn vẫn phải ngồi, ăn no rồi vẫn phải ngồi, có chết no cũng vẫn phảingồi trên chiếc ghế đó.

Không thừa nhận là mình đang chờ đợi, nhưng sau mộttuần cuối cùng cũng có tin tức từ Ân Như, dù đã có chuẩn bị về mặt tinh thầnnhưng cô vẫn cảm thấy có chút căng thẳng.

“Tề Mi, cậu rảnh không? Cùng đi ăn tối nhé?”.

Giọng Ân Như vọng tới từ đầu dây bên kia hết sức bìnhtĩnh, không có sự vui vẻ như lần trước báo tin mình có thai.

“Được, sau khi tan sở nhé?”.

“Cũng được, mình đợi cậu ở nhà hàng”.

Cô cúp máy rất dứt khoát, nhưng khi Diệp Tề Mi lái xetới nhà hàng, chỉ vài bước chân nữa là bước vào cửa mà sao cô cảm giác như mìnhđi rất chậm.

Ân Như vẫn để mái tóc ngắn gọn gàng như thế, cô ấy đãđến trước, lúc này đang ngồi bên bàn, cúi đầu lật giở thực đơn.

“Hey”. Diệp Tề Mi cất tiếng chào nhỏ.

Ân Như ngẩng đầu, mỉm cười, sau đó vỗ vỗ vào chiếc ghếbên cạnh.

Nhà hàng Ấn Độ, tiếng nhạc du dương, chiếc bàn thấpđặt trên thảm mềm, những chiếc gối tựa lớn được đặt khắp nơi, phía trên lànhững chiếc chụp đèn kiểu Châu Á, chỉ chiếu một khoảng sáng tròn lên mặt bàn.

Khách khá đông nhưng vẫn giữ được không khí riêng tư,mỗi bàn dường như là một thế giới thu nhỏ.

“Cậu ổn chứ?”. Nghiêng đầu qua hỏi cô ấy, Diệp Tề Miđưa tay nhận quyển thực đơn mà nhân viên phục vụ vừa mang tới, nhẹ nhàng cảmơn.

“Cậu muốn hỏi về mặt nào?”. Mặc dù Ân Như từ nhỏ sốngở nước ngoài nhưng lại có một đôi mắt nhỏ dài kiểu Trung Quốc truyền thống, lúcnày nhìn ở khoảng cách gần, cô ấy có một vẻ đẹp mâu thuẫn.

Còn chưa kịp trả lời, cô ấy đã nói tiếp,”Nếu là côngviệc, rất ổn, dự án tiến triển thuận lợi, các bên đều rất hài lòng”.

“Ừ, vậy thì tốt rồi”. Diệp Tề Mi gật đầu.

Cô ấy vẫn chưa dừng lại, tiếp tục nói, “Nếu là cuộcsống, mình đã hoàn toàn thất bại, trước khi kết hôn chồng mình đã có một ngườivợ được chọn trước, thế mà bao nhiêu năm nay mình lại hoàn toàn không biết tígì, giờ cả ngày bị chuyện này hành hạ, toàn bộ sức lực chỉ dồn vào để khống chếbản thân không kích động chạy đi mua ngay vé máy bay tới tận cùng thế giới,thảm còn hơn bị xử tội chết”.

Ân Như rất thẳng thắn, mặc dù chỉ vài câu ngắn ngủinhưng cũng đã lột tả khá trần trụi bản chất câu chuyện, từng nghe rất nhiềunhững lời kể đầy nước mắt và máu của vô số thân chủ, nhưng những lời Ân Như vừanói khiến Diệp Tề Mi chấn động hơn bất cứ lần nào trước đó, cô đặt tay lên tayÂn Như bóp mạnh.

Rất bình tĩnh, Ân Như nhẹ nhàng rút tay về, cô mởchiếc túi xách đang đặt trên bàn, lấy ra một bức thư, “Cậu xem đi, hôm bay vềnước, sáng sớm về đến nhà, trong nhà có người, là cô Trương và A Đệ, chỉ khôngthấy chồng mình đâu. Lá thư này được đặt trên bàn, bên ngoài viết tên mình”.

Đột nhiên Ân Như cười lớn, như đang kể một câu chuyệnthú vị nào đó.

Mở phong thư ra bên trong có vài bức ảnh và lá thư,chỉ liếc nhìn rồi đẩy ra, cô không biết những lúc như thế này người khác sẽ anủi bạn mình như thế nào, nhưng cô luôn cho rằng tìm cách giải quyết vấn đề tốthơn là cứ ôm lấy nỗi đau không cách nào bù đắp được. “Nếu là trùng hôn, có thểyêu cầu bồi thường”.

Không có tiếng trả lời, Ân Như rút một tấm ảnh trongsổ đỏ ra ngắm nghía rất kỹ rồi từ từ cụp mắt xuống.

Cô chặn tay lên tấm ảnh, “Đừng xem nữa”.

Mu bàn tay có thứ gì đó rơi xuống nóng bỏng như bị đổdầu sôi lên, lúc đầu cô không có cảm giác, sau mới đau thấu tới tim gan, cổhọng như cứng lại, dù sao cũng nên nói gì đó, Diệp Tề Mi hít một hơi định nóithì dường như cùng lúc đó từ cửa nhà hàng vọng tới tiếng huyên náo ồn ào, giọngcủa nhân viên phục vụ mặc bộ quần áo như trong câu chuyện Nghìnlẻ một đêm hốt hoảng, “Thưa anh, thưa anh, bên trong đã hết chỗrồi, còn rất nhiều khách đang đợi, giờ anh không thể vào được”.

“Tránh ra, tôi tới tìm người”. Giọng đàn ông gay gắt.

Thái độ như thế mà là tìm người? Nhân viên phục vụ bắtđầu cuống, có thêm người đi tới, cùng anh ta đứng chắn ở cửa.

Tức giận, người đàn ông kia bắt đầu hét lớn, “Ân Như,anh đã nhìn thấy xe của em, anh biết em ở trong đó, đừng trốn nữa, mau rađây!”.

Hai người phụ nữ đều ngẩng phắt lên, phản ứng của ÂnNhư khá nhanh, lập tức đưa tay lau khô nước mắt, “Giờ mình không muốn gặp anhta, chúng mình đi thôi”.

Không kịp nữa rồi, Liêm Vân nhìn thấy mục tiên liềnxông tới chỗ họ, khách trong nhà hàng đi từ kinh ngạc tới kích động, tất cả đềuđưa mắt nhìn qua phía đó.

Cổ tay bị ai đó nắm chặt, Ân Như khẽ kêu: “Mau buôngtay tôi ra”.

“Anh không buông, sao em không nghe điện của anh, vềnước mà lại không về nhà, em điên hay sao mà chơi trò mất tích? Có biết suýtnữa thì anh báo cảnh sát không?”

Hả? Lẽ nào Liêm Vân không biết đã xảy ra chuyện gìsao? Quá bất ngờ, Diệp Tề Mi lại một lần nữa đứng sững bên cạnh hai người.

Bị nắm chặt, Ân Như không thể giằng tay ra được, côđành quay đầu đi nhắm chặt mắt lại, dùng sự im lặng để phản kháng.

Liếc mắt thấy Diệp Tề Mi ngồi bên cạnh đang ngẩng lênnhìn, lông mày Liêm Vân nhíu chặt.

“Sao lại là cô?”

Nói kiểu gì vậy? Coi cô là dịch bệnh truyền nhiễmchắc? Diệp Tề Mi cũng không khách khí, giọng lạnh lùng, “Anh Liêm, tôi khuyênanh tốt nhất nên buông tay ra”.

“Cô dựa vào cái gì? Cô ấy là vợ tôi”.

Đúng là giọng điệu của chủ doanh nghiệp nông dân, DiệpTề Mi chỉ chỉ lên bàn, đang định nhắc anh ta, Ân Như lập tức nói xen vào, “LiêmVân, anh có thể nắm một lúc nhiều thứ như thế không?”

Cuối cùng cũng nhìn thấy đống ảnh lộn xộn trên bàn,Liêm Vân vốn đang tức giận đùng đùng đột nhiên chùng xuống, Ân Như lại giằngtay ra, lần nay thì giằng khỏi bàn tay Liêm Vân, nhưng chỉ một giây sau đã bịanh ta kéo mạnh vào lòng, giọng Liêm Vân khản đặc, “Tiểu Như, em nghe anh giảithích, sự việc không như em tưởng đâu”.

“Tôi làm việc chỉ nhìn kết quả, không có hứng thú vớiviệc nghe giải thích”.

“Không được, em nhất định phải nghe”.

“Liêm Vân, anh làm thế là trùng hôn”.

“Đấy không phải là trùng hôn”.

Trước đông đảo thực khách, hai người mặc dù đã hạgiọng tới mức tối đa, nhưng ngữ khí càng lúc càng tiến gần tới bờ vực của sựbùng nổ, đã tới lúc phải về văn phòng, nửa người Diệp Tề Mi vẫn ngồi trên thảm,chống tay làm điểm tựa để đứng dậy, đang do dự không biết trước khi rời đi cónên đánh tiếng chào họ không thì lúc đó vợ chồng Liêm Vân đồng thanh nhìn cônói: “Đừng đi”.

Hả? Lúc này còn cần cô để làm gì? Diệp Tề Mi ngẩnngười.

Vốn là người nhanh trí, Ân Như lập tức giải thích “TềMi, mình cần cậu ở bên mình lúc này”.

Ồ, cần có bên thứ ba làm chứng phải không? Hiểu rồi.Nhưng sao cô cứ có cảm giác Ân Như bình tĩnh lạnh lùng trước mặt mình đây chẳngqua là vì quá sợ hãi nên mới phải yêu cầu cô ở lại.

Liêm Vân cũng nói, “Cô nghe xong rồi nói với cô ấy xemnhư thế có phải là trùng hôn hay không?”

Thôi được, nếu hai người đã yêu cầu như vậy…

Không thể tiếp tục ở lại nhà hàng nữa, thực khách đềuđang chăm chú nhìn họ như chờ xem kịch hay, tất cả đều tỏ ra hết sức hứng thú,Diệp Tề Mi đề nghị: “Nếu thật sự có chuyện cần nói, chúng ta đi chỗ khác đượckhông?”

Kết quả là tới một câu lạc bộ khá yên tĩnh, Liêm Vânlà khách quen ở đây, ai cũng biết, vừa đỗ xe đã có người ra chào hỏi, bố trímột phòng khá riêng tư, bộ sofa kiểu Âu khá lớn và sang trọng, ghế đơn, nhưngkhi Diệp Tề Mi ngồi xuống cũng chỉ chiếm một góc nhỏ.

Đều không phải là trẻ con nữa, lúc này mọi người đãbình tĩnh lại, cơn giận vừa rồi đã hoàn toàn tan biến, trên mặt Ân Như chỉ cònlại sự mệt mỏi.

“Anh nói đi”.

Liêm Vân ngập ngừng định nói, Diệp Tề Mi lập tức giơtay ra hiệu, “Nếu không tiện giờ tôi sẽ đi”.

“Không cần, luật sư Diệp cô cứ ở lại đây”.

Lần đầu tiên anh ta khách sáo như vậy, thật không ngờ,nhưng chắc chắn có chỗ cần tới cô, Diệp Tề Mi ngồi xuống, chăm chú lắng nghe.

“Tôi là người Hà Nam”. Anh ta nói câu đầu tiên.

Hai người phụ nữ không nói gì, không phải là chuyệncủa mình nên Diệp Tề Mi vừa nghe vừa có thời gian nghĩ thầm, biết rồi, sự thànhcông của một doanh nghiệp nông dân.

"Nhà tôi làm kinh doanh khá lâu đời, ở quê cũnggọi là có máu mặt, truyền thống quê tôi là một người đàn ông bao giờ cũng phảicó một người phụ nữ bên cạnh từ sớm, nếu muộn sẽ khiến người khác cảm thấy kìlạ".

Nhìn anh ta một cái, Diệp Tề Mi tiếp tục nghĩ thầm đấykhông gọi là truyền thống, mà là phong kiến, đừng nhầm lẫn khái niệm thế chứ.

"Trần Lệ, cô gái trong ảnh... là họ hàng xa củagia đình tôi, mới mười mấy tuổi đã tới nhà tôi ở và theo bên cạnh mẹ tôirồi".

Nói tới những bức ảnh giọng anh ta đứt quãng, môi ÂnNhư mím lại, nét mặt lạnh lùng vô cùng.

"Trước khi tôi kết hôn, trước khi kếthôn...".

"Vẫn ở cùng cô ta, phải thế không?". Ân Nhưnói hộ anh ta, giọng lạnh buốt như băng.

"Tiểu Như!". Liêm Vân cuống lên, nghiêngngười sang nắm lấy lay cô ấy, "Đấy là trước khi chúng ta kết hôn, hơn nữaanh thường xuyên làm ăn bên ngoài, rất ít khi ở nhà, ba mẹ anh đều là người củathế hệ cũ, em không phải là không biết".

"Tôi biết người nhà anh đều không thích tôi, anhkhông cần phải nhắc nữa".

“Chúng ta kết hôn được hai năm, đầu năm nay ba mẹ anhép đưa Trần Lệ tới Thượng Hải, anh không thể không sắp xếp cho cô ấy, dù saocũng là họ hàng, hơn nữa ở đây cô ấy cũng không quen ai”.

“Để tôi nói cho anh biết vì sao họ lại đưa cô ta tới,bởi vì họ chưa bao giờ chấp nhận tôi là con dâu nhà họ Liêm, họ sợ anh tuyệttự!”.

“Anh với cô ấy không có chuyện gì, em phải tin anh,anh cũng chỉ thi thoảng ghé thăm một chút, cô ấy không được học hành, hầu nhưcả đời đã ở nhà anh, anh không thể không lo”.

“Anh Liêm”. Không thể nghe tiếp được nữa, Diệp Tề Micuối cùng cũng đứng dậy cắt ngang, “Tôi có thể nói mấy câu không?”.

“Tôi còn chưa nói xong!”

“Để Tề Mi nói”. Ân Như xen vào, đúng là rất hiệu quả,Liêm Vân lập tức im lặng.

“Trước đây anh đã làm thủ tục kết hôn với cô Trần Lệkia chưa?” Nhắc tới chuyên môn, Diệp Tề Mi rất thẳng thắn.

“Không có”. Miệng trả lời nhưng mắt lại nhìn đi nơikhác, toàn thân Liêm Vân căng thẳng, dường như sợ Ân Như có thể bỏ đi bất cứlúc nào, anh ta giữ chặt lấy cô ấy.

“Thế còn thỏa thuận cá nhân? Ý tôi muốn nói tới thứgiấy tờ có người thứ ba làm chứng?”

"Cũng không có. Tôi đã nói rồi chỉ là thỉnhthoảng ghé thăm thôi". Cảm giác như tội phạm đang bị thẩm vấn, anh ta bắtđầu lớn tiếng, trừng mắt nhìn thẳng vào Diệp Tề Mi.

"Thôi được". Không muốn nhắc tới tình huốngmà hai lần mình đã tận mắt chứng kiến, trực giác Diệp Tề Mi cho thấy anh takhông nói dối, quay đầu sang nhìn Ân Như cô gật đầu, "Nếu những gì anh tanói là thật, thì đấy không gọi là trùng hôn".

Không ngờ cô lại nói như vậy, Liêm Vân thở phào"Tiểu Như, em nghe thấy chưa?".

"Nhưng". Lại quay đầu sang Liêm Vân, Diệp TềMi nhướn mày, "Anh Liêm, mặc dù anh không công nhận mình trùng hôn, nhưnghiển nhiên Trần Lệ và cả người nhà anh nữa đều tự thừa nhận thân phận của cô talà một người vợ khác của anh".

"Cô ta không phải là vợ tôi!". Liêm Vân hét,tức giận trừng mắt lên nhìn.

"Thôi được rồi, do tôi diễn đạt không đúng,truyền thống của đàn ông Trung Quốc không phải là một chồng nhiều vợ, mà là mộtvợ đa thiếp, vị trí người vợ trong tim anh không dành cho Trần Lệ".

"Rút cục là cô muốn nói gì?". Liêm Vân làngười thẳng thắn, mặc dù cũng có sự giảo hoạt của một người làm kinh doanh,nhưng lúc này tâm tư hỗn loạn, không thể nào tiếp thu được những lời nói vòngvo bay bướm của cô, phản ứng đầu tiên của anh ta là túm chặt lấy Ân Như.

Chuông điện thoại reo, là di động của Diệp Tề Mi,không vội nghe máy, cô nhìn Ân Như, Ân Như cũng nhìn cô, cơ thể đang bị ngườiđàn ông sắp phát điên kia giữ chặt, không thể làm gì, vẻ mặt hết sức thê lương.

Tim nhói đau, nhưng Diệp Tề Mi vẫn phải nói cho xongcâu chuyện, “Cậu đã quyết định chưa? Mình có thể tiếp nhận ủy thác”.

“Câm miệng, cô câm miệng cho tôi!”

Ôm chặt Ân Như vào lòng, Liêm Vân quay người lại hétlên.

Chuông điện thoại tắt, rồi lại reo vang, liên tụckhông ngừng, Diệp Tề Mi đưa máy lên nghe, “A lô?”.

“Bảo Bảo, em đang làm gì thế? Sao lâu như vậy mới ngheđiện thoại?”

Liếc nhìn Liêm Vân đang đứng trước mặt, giọng Diệp TềMi lạnh lùng, “Chí Đông, em đang nói chuyện với vợ chồng anh Liêm, anh Liêm vừabảo em câm miệng, giọng điệu có vẻ không được tốt”.

Anh Liêm bảo em câm miệng? Câu này Thành Chí Đôngkhông hiểu, anh giữ chặt điện thoại im lặng không nói gì.

Anh vừa từ nhà máy ở Hàn Quốc ra, hoàn toàn không hiểutình hình, vốn định lên xe nhưng nghe thấy cô nói vậy liền đứng cạnh xe mơ hồhỏi lại: “Anh Liêm nào?”.

Rõ ràng cô đã không muốn can dự nhưng tự nhiên bị lôivào bằng được, bị quát nên ấm ức, vừa nghe thấy giọng anh liền buột miệng nhưmuốn tố cáo mà cũng như làm nũng, lập tức nhận ra khẩu khí của mình không bìnhthường, Diệp Tề Mi nhìn mớ hỗn loạn trước mắt một lượt, quay người đi, thấpgiọng ngại ngùng nói: “Tổng giám đốc của tập đoàn Liêm Thị, em đang suy nghĩxem có nên nhận ủy thác của vợ tổng giám đốc Liêm hay không, không sao đâu,chút nữa về em gọi lại cho anh”.

“Liêm Vân?”. Nhớ ra rồi, sau khi liên kết sự việc,Thành Chí Đông có dự cảm không lành, “Tề Mi, em có thể về nhà trước không?”.

“Em biết rồi, cũng đang định về đây”. Không muốn nóinhiều trước mặt người khác, Diệp Tề Mi cúp máy.

Đang định nói lời cáo từ thì chuông điện thoại lạireo, lần này đến đôi vợ chồng đang hết sức căng thẳng kia cũng quay lại nhìn.

Bắt máy vẫn là Thành Chí Đông, “Bảo Bảo, muộn rồi, emlái xe cẩn thận”.

Giờ không phải là lúc tỏ ra vui vẻ, nhưng khóe miệngcô vẫn cong lên mỉm cười, “Em biết rồi”.

Phụ nữ đúng là loại động vật kỳ lạ, khi nói chuyện vớingười mình yêu thì cho dù có cố gắng che giấu đến thế nào vẫn để lộ sự ngọtngào qua ánh mắt bờ môi, thấy vậy, ánh mắt Ân Như tối lại.

Trong lòng Diệp Tề Mi bỗng thấy hối hận, xin lỗi, mìnhsai rồi, mình không cố ý, nhưng giờ chắc không có việc gì cần tới mình nữa,Diệp Tề Mi lên tiếng cáo từ, “Hai người cứ tiếp tục, tôi đi trước đây”.

“Tề Mi”, một người thẳng thắn như Ân Như lúc này lạinhìn cô do dự, ngập ngừng.

“Cô đi đi”, Liêm Vân thì ngược lại, dứt khoát vẫy taychào cô.

Vốn đã đi ra tới cửa, nghe thấy câu nói này của anh tađột nhiên lại nhớ tới những vết hằn và cào cấu trong lần đầu tiên gặp mặt, DiệpTề Mi bước chậm lại, quay đầu đi về phía họ.

“Làm gì vậy?”. Có chút đề phòng cô, giọng Liêm Vâncứng rắn.

Không để ý tới anh ta, Diệp Tề Mi nói với Ân Như, “Cẩnthận sức khỏe, nếu thấy không ổn hay là đi cùng mình luôn”.

“Cô nói vậy là có ý gì? Cẩn thận sức khỏe? Ân Như vẫnluôn khỏe mạnh, cẩn thận cái gì? Cô nói rõ ra xem nào?”.

Ân Như hoàn toàn hiểu ý Diệp Tề Mi, không ai trả lờicâu hỏi của Liêm Vân, cô ấy mím môi, sau đó lắc đầu, “Cậu đi đi, mình biết phảilàm gì”.

Lúc ra khỏi câu lạc bộ đã khá muộn, Tề Mi lên xe đithẳng về nhà, về tới nhà cả căn hộ vắng lặng, lạnh lẽo, mệt mỏi muốn chết, tắmxong cô cũng lười không sấy tóc, dùng khăn tắm lau qua, sau đó cứ thế thả ngườixuống giường.

Mắt nhắm, nhưng tay theo thói quen đưa ra sờ tìm, cuốicùng cũng tìm thấy điện thoại.

Khi bên kia nghe máy vọng lại âm thanh khá ồn ào, anhnói trước, hỏi luôn: “Em đang làm gì?”

“Em về nhà rồi, vừa mới đi nằm, còn anh?”

“Đi ăn cơm với vài người Hàn Quốc, có người uống say,đang múa điệu múa Cao Ly[1]”.

[1] CaoLy: Một triều đại phong kiến của Triều Tiên, kéo dài từ năm 918 đến năm 1392.

“Phụ nữ?”. Cô hỏi vu vơ.

“Đàn ông”. Anh cũng trả lời rất tự nhiên.

“Đang quỳ dưới đất lắc đầu à?”

Cô cũng mang máng có ấn tượng với những người đàn ôngmúa điệu múa Cao Ly, tuy nhiên nếu đã đi ăn cơm cùng anh chắc không phải nhữngngười tầm thường, lẽ nào uống say rồi cũng có thể làm như vậy?

“Sao em biết? Lợi hại thật đấy. Phòng ăn sắp không đủchỗ cho anh ta quay nữa rồi, anh đang suy nghĩ xem có nên kéo anh ta ra chỗrộng hơn không”.

Ha ha, cô tin anh đã nói được là làm được, tưởng tượngra cảnh đó, dù rất mệt cô cũng phải bật cười thành tiếng, cười xong, Diệp Tề Mithở dài.

“Sao thế?”. Tạp âm không còn nữa, chắc anh đã ra chỗkhác, giọng Thành Chí Đông rất rõ, dù cách xa hàng nghìn dặm nhưng nghe như ởngay bên cạnh.

“Chuyện nhà họ Liêm”.

“Tề Mi”. Rất hiếm khi giọng anh lại nghiêm trọng nhưthế khi nói qua điện thoại.

“Hừm?”. Mệt mỏi và buồn ngủ, giọng cô nhẹ bẫng.

“Anh không tán thành em tham gia chuyện nhà họ Liêm”.

Anh nói thế là sao, như tỉnh ngủ hẳn, Diệp Tề Mi mở tomắt, tay siết chặt điện thoại.

Ở bên cô lâu như vậy, cho dù không nghe thấy cô trảlời Thành Chí Đông cũng nhận ra là mình đã lỡ lời, mặc dù ngữ khí đã ôn hòa hơnnhưng vẫn rất kiên định, “Liêm Vân là khách hàng của anh, vợ anh ta lại là bạnem, cho dù quan hệ của họ không thể tiếp tục duy trì thì chúng ta cũng khôngnên can thiệp”.

“Lí do em quen biết Ân Như là bởi vì cô ấy đã tới tìmem ủy thác làm thủ tục li hôn, lần trước cô ấy đã thay đổi chủ ý, lần này cótiếp tục hay không thì em chưa được thông báo, tuy nhiên nếu cô ấy có ý muốn lyhôn thì em không có lí do gì để từ chối. Việc anh là Liêm Vân có phải là bạnhay không thì liên quan gì tới em? Anh đừng nhầm lẫn thế”.

“Tề Mi”. Anh vẫn đứng đó kiên trì giải thích, “Anhmuốn nói tới chúng ta, em nghe thấy không, chúng ta ở bên nhau là một thể thốngnhất, họ là bạn của anh và em, hợp cũng được mà tan cũng thế, đó cũng là lựachọn của riêng họ”.

“Đây là công việc của em”.

“Vì vậy em giúp cô ấy thụ lý vụ li hôn này? Cùng lắmlà phân chia tài sản, sau đó thì sao? Sau đó mọi việc có được giải quyếtkhông?”

“Anh ta một vợ một thiếp mà vẫn ngang nhiên như không,vợ anh ta rất đau khổ”.

“Anh ta đâu có coi người phụ nữ kia là vợ, chuyện nàyLiêm Vân cũng đã kể với anh, chẳng qua cũng chỉ là chăm sóc một người họ hàngxa thôi, thế thì có làm sao?”.

Thế thì có làm sao? Diệp Tề Mi hít một hơi, giọng hếtsức lạnh lùng, “Anh đương nhiên cảm thấy không làm sao, bởi vì anh cũng là đànông”.

Chuyện nọ xọ chuyện kia phải không? Thành Chí Đôngcũng bắt đầu tức giận, “Chuyện này thì liên quan gì đến nam và nữ, anh nghekhông hiểu”.

“Vậy thì anh không cần nghe nữa, tạm biệt”.

Thẳng tay cúp máy, Diệp Tề Mi tức giận vùi mặt vào gốimà vẫn còn thở dốc, vừa nghĩ vừa nghiến chặt răng.

Cúp máy rồi? Thành Chí Đông ở đầu dây bên kia nhìnchằm chằm chiếc điện thoại, thôi được, cứ để cho cô ấy cúp, nhưng trong chuyệnnày, anh nhất định không tán thành, tuyệt đối không tán thành.

Quay vào phòng ăn, một đám đàn ông đã nằm ngổn ngangkhắp nơi, mùi rượu mạnh của Hàn Quốc bay ngập phòng, anh chàng múa điệu Cao Lysay mèm vẫn đang tiếp tục, còn có người đi ra chỗ trống giữa phòng bắt đầu cấttiếng hát.

Ngồi bên cạnh anh là một kĩ sư có tiếng người HànQuốc, gần năm mươi tuổi, bình thường lúc nào cũng complet cà vạt thẳng thớm,lúc này mặt mày đỏ gay, líu lưỡi vỗ vỗ vai anh nói, “Thành, cậu có tâm sự phảikhông?”.

Uống say rồi tự cho mình là Hoàng Đại Tiên chắc? ThànhChí Đông cũng vỗ lại khá mạnh, “Anh Kim, nếu anh có tâm sự thì cứ nói với tôi”.

Quả nhiên, vừa nghe thấy câu đó người đàn ông họ Kimliền làm mặt đau buồn, “Thành, tôi không muốn về nhà”.

“Không muốn về nhà? Ở nhà có chuyện gì sao?”.

“Không có chuyện gì, mà có chuyện thì đã thú vị, haimươi lăm năm rồi, hai mươi lăm năm nay ngày nào tôi về, mở cửa ra là nhìn thấyvợ mình đang cúi người đứng đó đợi, hôm nay anh vất vả rồi, vào uống cốc trànhé”.

“Câu này có vấn đề gì sao?”. Không đôi co với ngườisay, Thành Chí Đông tiện miệng hỏi.

“Tôi không muốn uống trà nhân sâm, tôi muốn uống trà ÔLong!”.

Đột nhiên như bị kích động, người đàn ông họ Kim túmchặt vai anh lắc mạnh.

Thôi bỏ đi, những người này đều say cả rồi, anh cũnguống rượu, nhưng theo thói quen tự khống chế bản thân, vì vây mỗi lần tụ tậpthế này người cuối cùng còn tỉnh táo để thanh toán chỉ có mình anh, thôi, bạnbè cả, thở dài, anh giơ tay ra hiệu tính tiền.

“Đừng thanh toán vội, tôi vẫn chưa muốn về nhà…”. Uốngsay tới mờ cả mắt, nhưng vẫn nhìn rất rõ động tác của anh, người đàn ông họ Kimtúm chặt tay anh giữ lại.

Ban đầu chỉ thấy hơi phiền, cuối cùng không đủ kiênnhẫn nữa, Thành Chí Đông ghé tai ông ta hét lớn, “Về nhà mà nói với vợ anh, anhkhông uống trà nhân sâm, chỉ thích trà Ô Long, còn nữa, đừng có phúc mà khôngbiết hưởng, có người ngày ngày ở nhà đợi anh về là quá đủ rồi biết không ônganh, tôi có muốn cũng không được”.

“Tôi đã từng nói rồi, ngay ngày đầu tiên kết hôn đãnói rồi, hu hu”.

Đúng là say thật, ông Kim gục xuống bàn than thântrách phận.

Mặc kệ ông ta, Thành Chí Đông cầm hóa đơn đi ra ngoài,không khí cuối thu ở Busan rất dễ chịu, gió thổi táp vào mặt mát dịu tỉnh cảngười.

Uống trà nhân sâm suốt hai mươi lăm năm, ông Kim nàyđúng là điên thật rồi sao? Có người tình nguyện cúi mình mở cửa cho ông ta suốthai mươi lăm năm, lại nói anh vất vả quá, còn không mau mau tới quỳ trước mặtThượng Đế ôm chân người mà tạ ơn, oán trách gì nữa.

Anh bắt đầu tưởng tượng nếu là Tề Mi…

Không thể nghĩ tiếp được nữa, đến anh còn cảm thấymuốn phát điên, thôi được, anh cười đau khổ thừa nhận, đúng là có chỗ không thểchấp nhận được.

Nếu đổi lại là cô ấy tuyệt đối sẽ không như vậy, cô ấycó cuộc sống của mình, vì thế cô ấy mới trở thành người phù hợp với anh nhất.

Vừa nghĩ anh vừa bấm điện thoại nhưng vừa đổ chuônganh lập tức nhấn nút tắt, cúi đầu nhìn đồng hồ, anh thường xuyên bay đi khắpnơi trên thế giới, vì chênh lệch múi giờ nên đồng hồ bao giờ cũng có hai mặt,trước kia anh đều đặt giờ địa phương và giờ Mỹ, từ sau khi sống cùng cô, anhbắt đầu đổi Mỹ thành Thượng Hải.

Ở Thượng Hải lúc này là sáng sớm, tốt nhất không nênđánh thức cô.

Nhưng đúng lúc đó điện thoại của anh đổ chuông, giọngDiệp Tề Mi rất tỉnh táo, “Chuyện gì thế?”.

“Bảo Bảo, anh nhớ em”.

Chưa ngủ được, vẫn đang suy nghĩ về nội dung cuộc điệnthoại với anh vừa rồi, lúc này nghe thấy câu nói không đầu không cuối của anh,cô nằm trên giường trợn mắt bất mãn.

“Dùng lời đường mật để dỗ em cũng vô ích”.

“Sao anh phải dỗ em? Chúng ta đâu có cãi nhau”.

Tức chết đi được, thôi được, trong vấn đề này nam nữcũng thuộc hai thế giới khác nhau, dù bạn có tức tới mức nghiến răng trèo trẹothì anh ta cũng không biết là đang xảy ra chuyện gì. Lần sau phải nhớ lấy đểđừng tự chuốc lấy phiền não.

“Anh vẫn chưa ngủ à?”. Không muốn tranh cãi vấn đề vôvị đó nữa, Diệp Tề Mi bỏ qua.

“Chuẩn bị về khách sạn, anh vừa ăn cơm xong”.

“Vậy anh nghỉ sớm đi, đừng làm việc quá sức, xong việcthì mau quay về, em đợi anh cùng xem bộ phim mới”.

“Được”. Anh nhanh chóng nhận lời, nhớ tới cảnh ngộ hailần trước, anh bổ sung thêm một câu, “Nhớ là phải đợi anh về, không được đicùng Kế Lôi Lôi đâu đấy”.

Đầu dây bên kia có tiếng cười nhỏ, “Nói đợi anh là đợianh mà”.

Thành Chí Đông cúp máy, cảm giác thật sảng khoái, anhlái xe như bay trong đêm tĩnh lặng.

Nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống, Diệp Tề Mi lật người,co mình vào trong chăn, ngáp dài, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau là cuối tuần, nhưng thường lệ Diệp Tề Mi và KếLôi Lôi đi đánh bóng và uống trà chiều, gần đây Kế Lôi Lôi đang yêu, vẻ mặt côấy rạng rỡ, thần sắc tươi tỉnh, vừa cầm cốc trà lên thì chuông điện thoại reo,vừa nhấc máy “A lô?” đã cười híp cả mắt, sau đó anh một câu em một câu toànnhững lời ngọt ngào, hoàn toàn chìm đắm vào thế giới riêng của mình.

Uống hết một cốc trà, Diệp Tề Mi đánh tiếng ho húnghắng, cầm dao cắm phập vào miếng bánh kem trước mặt.

Giật mình bừng tỉnh, Kế Lôi Lôi lập tức ngoan ngoãncúp máy, sau đó đặt hai tay lên đầu gối, mở to mắt nhìn cô, cười rạng rỡ: “TềMi, chúng mình nói chuyện nhé”.

“Được, giờ mình nói chuyện thế nào là trọng sắc khinhbạn”.

Giơ một ngón tay lên, Diệp Tề Mi nghiêm túc đưa ra chủđề.

Hả? Mặt Kế Lôi Lôi xịu xuống, “Được rồi, mình khai làđược chứ gì. Dany là bác sĩ riêng của mình, mới quen ba tháng, bọn mình đangyêu nhau”.

Có thể nhìn thấy bạn mình chìm đắm trong tình yêuđương nhiên là vui rồi, Diệp Tề Mi cũng cười, “Quen thế nào?”.

“Là bác sĩ điều trị da cho mình”. Nói xong liền sánlại gần cô, “Chỗ này, chỗ này, chỗ này, cậu nhìn xem có thấy gì khác biệtkhông?”.

Nhìn kĩ vẫn không thấy có gì khác biệt, cô xua tay,“Diện mạo như hoa, thế đã được chưa?”.

Cụt hứng, Kế Lôi Lôi trừng mắt nhìn bạn, “Mình làmphẫu thuật da, cậu đúng là, chẳng bao giờ quan tâm tới mình đúng không?”

“Làm phẫu thuật da? Cậu đi căng da sao?”.

Diệp Tề Mi vô cùng kinh ngạc, lần này tới lượt cô sánvào soi rất kĩ, đúng là cô không hề nói sai, Kế Lôi Lôi khá xinh xắn, quen biếtnhiều năm như vậy rồi mà cũng chẳng thấy cô ấy thay đổi nhiều, hơn ba mươi nhìnnhư mới hai mươi tư, hai mươi lăm thế cần gì phải động dao động kéo để duy trìtuổi xuân.

“Không, chỉ là làm trẻ hóa làn da bằng Laser thôi,hiệu quả cũng khá tốt, cậu có muốn thử không? Rất an toàn, mình sẽ bảo Dany sắpxếp cho cậu”.

“Không cần, chắc phải khủng bố lắm”.

“Không đau đâu”.

“Thế nên cậubiến mất một tháng?”.

“Xin cậu, lúc ấy mặt mình như mặt lợn ấy, làm sao dámgặp cậu?”

Lập tức ôm chặt lấy mặt, Diệp Tề Mi lắc đầu, “Cậu cònmuốn mình biến thành lợn chắc? Đừng hòng!”.

“Lợn cũng vẫn có người yêu mình, ha ha”.

Đề tài tán gẫu của hai người phụ nữ càng lúc càng đixa, Kế Lôi Lôi đột nhiên đắc ý, che miệng cười lớn.

Vui lây niềm vui của bạn, tuy nhiên Diệp Tề Mi vẫnphải nhắc nhở, “Lần này phải cẩn thận đấy, khó khăn lắm tinh thần mới hồi phụclại được”.

“Mình biết mọi người lo lắng chuyện gì, Dany khôngnhiều tiền bằng mình, sợ cái mà anh ấy chọn không phải là mình đúng không?”. Làbạn thân nên Kế Lôi Lôi không cần giấu giếm, vừa nói vừa cầm cốc trà lên cười.

“Cũng không hẳn là thế, anh Chúc kia chẳng phải rấtmôn đăng hộ đối với cậu sao, cũng chẳng đáng tin chút nào”.

“Đàn ông có tiền đương nhiên không đáng tin rồi, nhưngđàn ông không có tiền thì đáng tin chắc? Hơn nữa giờ mình với tay họ Chúc kiachẳng liên quan gì đến nhau, cậu nhắc tới làm gì, mặc kệ hắn ta đi”.

“Thôi được rồi, cậu nói tiếp đi”.

“Ý mình là Dany không nhiều tiền bằng mình nhưng anhấy lại là nhân tài trong nghề, có năng lực và địa vị xã hội, bình thường, vẫnđang sống rất ổn, không cần phải dựa vào mình để đổi đời, thế chẳng phải là rấttốt hay sao?”.

“Đúng là rất tốt, nhưng khi kết hôn chắc chắn sẽ nảysinh vấn đề, nếu hai bên có sự chênh lệch về kinh tế tốt nhất nên công chứngtài sản”. Cô bắt đầu phân tích ở góc độ nghề nghiệp.

“Kết hôn? Yêu đương là chuyện tốt, nhưng kết hôn thìthôi đi, mình đã được một bài học rồi”.

Cô nhướn mày, Kế Lôi Lôi trước nay vẫn là người kiênquyết bảo vệ quan điểm về hôn nhân, kết quả của một tình yêu đáng tôn thờ phảilà một cuộc hôn nhân, năm đó khi yêu anh chàng họ Chúc kia chẳng ai tán thành,nhưng cô vẫn nhất quyết làm theo ý mình, kết quả là quá thảm.

“Thế là sao?”.

“Chúng ta đều là những cá thể độc lập, vì bị thu hútbởi người kia nên mới ở bên nhau, giống như người đang sắp chết đói nhìn thấymột bàn đầy sơn hào hải vị, lúc được ngồi vào bàn ăn ai chẳng vui mừng hớn hở?Nhưng hôn nhân không giống thế, hôn nhân chính là keo dán sắt trên mặt ghế, ănxong cậu vẫn phải ngồi, ăn no rồi vẫn phải ngồi, chết no cũng vẫn phải ngồitrên chiếc ghế đó”.

Diệp Tề Mi phá lên cười, cắt ngang bài diễn thuyết củabạn, “Giờ cậu theo chủ nghĩa sợ hôn nhân rồi, vợ chồng người ta đều muốn đượccả đời ngồi ở hai đầu bàn ăn cơm cùng nhau mãi mãi, còn chưa nỡ đứng dậy kiakìa”.

“Tề Mi”. Kế Lôi Lôi nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ, “Mìnhkhông biết cậu lại có suy nghĩ như thế, chẳng phải cậu theo chủ nghĩa độc thânsao?”.

Mấy ngày gần đây Thành Chí Đông thấy tinh thần bất ổn.

Liêm Vân chỉ là một người bạn nói chuyện khá tâm đầu ýhợp của anh, anh ta và vợ anh ta có quay về với nhau hay không anh không quantâm, nhưng những lời mà Diệp Tề Mi nói vào buổi tối hôm ấy thoạt nghe thì khôngthấy có gì nghiêm trọng những càng nghĩ lại càng cảm thấy không đơn giản nhưthế.

Anh cho rằng mình đã diễn đạt rất chính xác những gìmuốn nói, anh và cô ở bên nhau lâu rồi, quan hệ bền chắc, mặc dù không ai nhắctới việc kết hôn nhưng trong lòng anh tuy hai mà một, bất cứ chuyện gì cũng đềuphải có ý kiến của bên kia, quyền lợi là như nhau.

Anh nói là chúng ta, nói từ này hết sức nghiêm túc, lẽra cô nên hiểu ra mới phải, lẽ ra nên hiểu ý anh muốn nói.

Nhưng cô đã phản ứng thế nào? “Anh và Liêm Vân có phảilà bạn hay không thì có liên quan gì tới em. Anh đừng nhầm lẫn”.

Đừng nhầm lẫn? Lúc đó anh không nghĩ nhiều, nhưng càngnghiền ngẫm càng thấy không ổn.

Từ trước tới nay anh là người không ngại hỏi, tronglòng thấy thắc mắc nghĩ không ra, chần chừ một lát, cùng một việc không thể hỏihai người khác nhau, anh lập tức nhấc máy gọi về Trung Quốc cho cô thư ký vạnnăng Daisy của mình, sau khi giao việc xong mới bắt đầu hỏi tới vấn đề cá nhân,“Daisy, nếu cô ấy nói bạn của tôi thì có liên quan gì tới cô ấy, đừng nhầm lẫn,vậy là có ý gì?”.

Từ sau lần bị anh hỏi tại sau cầu hôn không có kết quảtới giờ, Daisy đã vinh dự trở thành chị Thanh Tâm của tổng giám đốc Thành,ngoài công việc chính ra còn phải phụ trách thêm nhiệm vụ hỏi đáp, lần này vừanghe thấy tổng giám đốc Thành lại muốn cô giải đáp thắc mắc liền lập tức tậptrung tinh thần, cầm điện thoại với tư thế tập trung cao độ.

Sự thực là từ khi biết tới vị đại thần đó qua miệngcủa tổng giám đốc Thành, ngày nào cô cũng chìm trong sự sùng bái tới mức mùquáng, mỗi lần có cơ hội nghe tổng giám đốc nhắc tới chị ấy đều khiến cô vuisướng âm ỉ tới tận mấy ngày sau. Nhưng ngồi ở cái ghế này bao nhiêu năm như thế,đến tên ngốc cũng biết tâm trạng vui vẻ của ông chủ chính là sự đảm bảo chắcchắn nhất, vì thế mặc dù đã như mở cờ trong bụng, thầm reo lên ông chủ lại bịhớ rồi, đại thần ơi là đại thần… nhưng miệng thì phải tỏ ra hết sức thành khẩn,thật thà trả lời, “Chị ấy đùa thôi, tổng giám đốc, anh đã hỏi chị ấy thế nào?”.

“Đùa?” Thành Chí Đông nhướn mày, “Tôi nói đó là bạncủa chúng ta, tôi nói là chúng ta, có vấn đề gì sao?”.

Nén cơn cười, Daisy cố gắng kìm nén, khóe môi như muốnrung lên, “Sao lại có vấn đề được, điều ấy cho thấy anh coi hai người là một”.

Thấy chưa, đến Daisy cũng hiểu theo ý đó, Thành ChíĐông gật đầu, “Tôi hi vọng cô ấy có thể hiểu được điều đó”.

“Chắc chị ấy cho rằng trước khi kết hôn, việc haingười đều có thế giới riêng là hết sức bình thường”.

“Tôi đã cầu hôn rồi mà”.

“Phải phải, nếu đổi lại là người phụ nữ khác chắc sớmđã nước mắt ròng ròng quỳ mọp xuống, hoặc chị ấy chỉ đang muốn kiểm tra thành ýcủa anh”.

Gật đầu rất mạnh, Daisy thành khẩn gợi ý.

Kiểm tra thành ý? Câu này khiến Thành Chí Đông phảisuy nghĩ, anh biết nghề của Tề Mi là chuyên thụ lý các vụ án li hôn, thấy thấtbại nhiều nên chắc chắn có cảm giác sợ hãi với việc kết hôn, thành ý, rốt cuộcanh phải thể hiện thế nào mới bày tỏ được hết thành ý? Nghĩ một lúc anh lạitiếp tục hỏi, “Ở Trung Quốc khi cầu hôn có tục lệ nào đặc biệt không?”.

Việc này… Daisy nhìn trần nhà, đột nhiên mắt sáng lên,“Tổng giám đốc Thành, anh đã gặp qua ba mẹ chị ấy chưa?”.

“Ba mẹ?”.

“Đúng thế, đúng thế. Ở chỗ chúng tôi nếu có sự ủng hộcủa ba mẹ, việc kết hôn sẽ rất nhanh chóng, rất thuận lợi, anh thử tìm cách điđường vòng cứu nước xem sao?”.

Đi đường vòng cứu nước… Anh không hiểu câu này, tuynhiên nội dung trước đó thì nghe rất rõ, nghĩ lại đúng thật, lâu như vậy rồi màanh chưa từng được gặp ba mẹ của Tề Mi, chỉ thỉnh thoảng có nghe nhắc đến, cảmgiác đấy là một đôi vợ chồng già rất tình cảm.

Được rồi, cô ấy theo chủ nghĩa độc thân cũng khôngsao, nhưng ba mẹ cô ấy chắc không đến nỗi cũng theo chủ nghĩa độc thân chứ? Điđường vòng cứu nước… coi như là vì câu nói điều đó thì có liên quan gì tới emcủa cô ấy, dù sao anh cũng nên thử một lần.

Trong buổi hoàng hôn cuối thu, Thành Chí Đông ở HànQuốc, một mình ngồi trong văn phòng tay nắm chặt đầy kiên định.

Daisy vẫn đang giữ máy, mặt đã cười tới nỗi méo mó hếtcả, nhưng vẫn rất trịnh trọng gật đầu, nhấn mạnh bằng giọng điệu hết sức thậtthà của mình.

Diệp Tề Mi vẫn đang trên đường lái xe về nhà, độtnhiên một cơn gió lạnh thổi qua, cô rùng mình, lập tức kéo kính cửa xe lên,trên đường lá vàng rơi bay bay trước mặt, trong lòng còn nghĩ, thế là đã cuốithu rồi, thời tiết ngày một lạnh hơn.

Đúng là ngày một lạnh hơn, chim thiên nga trắng trongvườn bách thú đã bay về phương nam tránh rét, Thành Chí Đông thì ngược lại, anhbay ngược hướng với đàn chim, vội vàng quay về phương bắc.

Đã suy nghĩ tới việc đi đường vòng cứu nước, vì vậyngay hôm đầu tiên quay về Thượng Hải anh đã nói chuyện với cô, “Mời ba mẹ emcùng ăn một bữa cơm có được không?”.

Câu nói này được thốt ra khi cô và Thành Chí Đông đangngồi ăn cơm trong nhà hàng, nghe thấy anh nói vậy cô liền nhướn mày quay sangnhìn anh chăm chú, “Tại sao?”.

Hỏi vậy bảo anh phải trả lời thế nào? Tay đang cầm daonĩa tự dưng khựng lại, anh bắt đầu suy nghĩ.

Anh là người thẳng tính, bình thường sẽ thẳng thắn màtrả lời rằng, “Đi đường vòng cứu nước, vì muốn cầu hôn với em”.

Nhưng tên ngốc cũng biết nếu nói như thế thì mọichuyện sẽ hỏng bét, anh quyết định sẽ tìm cách lấp liếm, sau đó tìm một lý dohoàn hảo khác sau.

Vẫn đang ngồi đợi câu trả lời của anh, nhìn anh trầmngâm cả nửa ngày không nói gì, Diệp Tề Mi đột nhiên phá lên cười, “Sao anh ngẩnra vậy? Rút cục anh định nói gì?”.

Cô cười nhìn càng xinh đẹp, đã sống với nhau lâu nhưvậy nhưng lần nào bắt gặp nụ cười đó cũng khiến Thành Chí Đông choáng váng saymê, anh đưa tay ra nắm lấy tay cô, cũng chẳng buồn nghĩ lí do nữa, cứ thế nói,“Anh rất muốn gặp ba mẹ, có được không em?”.

Bàn tay bị tay anh nắm chặt, cảm giác thật ấm áp, độtnhiên nghĩ tới điều gì, ánh mắt cô trở nên dịu dàng, Diệp Tề Mi không thắc mắcthêm gì nữa, lập tức gật đầu.

Vui chết đi được, chút nữa thì Thành Chí Đông nhảy rakhỏi ghê hét lên yes, yes.

Nhìn thấy anh phấn khích như thế, Diệp Tề Mi cũng cườithành tiếng, đầu óc cô vẫn rất tỉnh táo, cô biết vì sao mình lại gật đầu,khoảnh khắc vừa rồi, cô tự nhiên nhớ tới Ân Như.

Thực ra cũng rất lâu rồi cô và Ân Như không gặp nhau,lần cuối cùng là ở sân bay, cô là người duy nhất đi tiễn, lúc đó cô hơi lolắng, thận trọng hỏi: “Cậu ổn không?”.

Ân Như trả lời như có ý cười, “Ý cậu muốn hỏi em bé?Rất ổn, mình đã đi kiểm tra rồi, là một bé trai, rất khỏe mạnh”.

“Không định nói cho anh ta biết sao?”.

“Tề Mi, lần trước sau khi nghe anh ấy nói xong, mìnhđã hiểu ra rằng, quan niệm của bọn mình quá khác nhau, đây quả là việc khó lòngcứu vãn”.

“Vẫn muốn li hôn?”.

“Nếu anh ấy biết mình có con thì nhất định sẽ khôngchịu li hôn, đây là cháu đích tôn của nhà họ Liêm, đừng nói là anh ấy, ngay cảba mẹ anh ấy nhất định sẽ không dễ dàng buông tay”.

“Vậy cậu định giấu tới khi nào?”

“Li thân trước đã, sau khi li thân hai năm, tòa sẽ tựđộng xử li hôn, lúc đó bọn mình sẽ chấm dứt mọi quan hệ, mình cũng được tự do.Còn bây giờ, mình không muốn gặp anh ấy nữa, ảnh hưởng tới tâm trạng ảnh hưởngtới sức khỏe, còn mang phiền phức cho cậu”.

“Liêm Vân sẽ không từ bỏ việc đi tìm cậu đâu”.

“Cứ để cho anh ấy tìm”. Ân Như khẽ cười thành tiếng.“Tề Mi, chắc cậu không biết, nhà họ Liêm rất coi trọng thể diện, có tìm cũng sẽâm thầm tìm, hơn nữa ba mẹ anh ấy sớm đã mong mình biến mất, giờ chắc chắn sẽvỗ tay tán thưởng cho mà xem”.

“Còn công việc, liệu một mình cậu có vất vả quákhông?”.

“Hai năm tới mình sẽ nghỉ ngơi, con còn nhỏ cũng cầncó mẹ chăm sóc, hơn nữa ba mẹ mình rất thích trẻ con, sau khi biết tin này đãrất ủng hộ quyết định của mình”.

Nhíu mày, Diệp Tề Mi muốn khuyên bạn, nhưng khi nói ralại hết sức tế nhị, “Còn vấn đề kinh tế thì sao?”.

“Tề Mi”. Giọng Ân Như dịu dàng, ánh mắt cô ấy rất bìnhthản, “Mình cũng là người có tiền đấy”.

Hả? Lần đầu nghe có người dùng giọng lạnh nhạt như thếnói câu ấy, Diệp Tề Mi im lặng, thôi được, Ân Như đúng là rất mạnh mẽ, cô tụthậu so với bạn rồi.

Ân Như nhìn cô mỉm cười, trong lòng vẫn còn rất đaunhưng ngoài mặt cô đã tỏ ra bình thường trở lại, hơn nữa giờ đã có con, cô đãhơn ba mươi tuổi, lúc nào cũng khao khát được ôm ấp một sinh linh bé nhỏ trongtay, giờ mơ ước đã thành hiện thực, cảm giác vô cùng mãn nguyện.

Lần này cô về nước vốn định thông báo cho Liêm Vân tinvui này, giờ thì không cần nữa rồi.

Kì lạ nhất là, sau khi cảm giác đau đớn ban đầu quađi, giờ cô rất nhẹ nhàng, thanh thản.

Có lẽ cô vẫn đang chờ đợi lí do này, để sau đó có thểrời khỏi anh mà không bị ràng buộc gì nữa.

Có thể trong mắt của rất nhiều người khác, Liêm Vânkhông sai, rất nhiều phụ nữ có thể bao dung, bao dung việc chồng mình chăm sóccho một người phụ nữ khác, hoặc với định nghĩa họ hàng, hoặc với danh nghĩa bạnbè, cứ thế chăm sóc cho cô ta mãi mãi, nhưng cô không thể làm được điều đó,tiếp tục mối nhân duyên lâu bền phức tạp đó, cũng là lâu bền, nhưng cô khôngthể.

Cô từ nhỏ xuất thân trong một gia đình khá giả, cũngnhiều đời làm kinh doanh, thực ra cũng chẳng kém cạnh gì gia đình họ Liem, nămđó quyết tâm lấy Liêm Vân bằng được, ba mẹ cô sống rất dân chủ, văn minh, nhưngsau khi nghe quyết định của cô đều tỏ ra hết sức lo lắng, câu cuối cùng mẹ nóivới cô là, “Không hạnh phúc thì về với mẹ”.

Lúc đó cô đang yêu người đàn ông này tới mất hết cả tựchủ, cảm giác trên thế giới này chỉ cần có anh bên cạnh là đủ, còn cười mẹ lolắng hão huyền, giờ mới biết, hai thế giới thì mãi mãi là hai thế giới, khôngthể hòa vào làm một, ba mẹ cô mới đúng là những người có con mắt nhìn xa trôngrộng.

Trên loa bắt đầu thông báo giờ bay, Diệp Tề Mi chầnchừ mãi, cuối cùng vội vàng nói một câu cuối cùng, “Ân Như, cậu có hối hận khikết hôn không?”.

Ân Như dừng bước quay người lại, suy nghĩ rất nghiêmtúc, sau đó lắc đầu, “Không hề, ít ra mình cũng đã từng hạnh phúc”.

“Nhưng cuối cùng anh ta đã làm cậu tổn thương”.

“Tề Mi”. Ân Như đặt tay lên vai bạn, “Ai mà biết đượcngày mai chúng ta sẽ gặp người như thế nào, sẽ xảy ra chuyện gì? Mình đã dũngcảm dám thử, thất bại cũng không hối hận, nếu đến thử cậu cũng không dám thìsao có thể thành công?”.

Thôi được, Diệp Tề Mi thừa nhận, chính câu nói này đãkhiến cô lung lay.

Thành Chí Đông vẫn đang trong trạng thái hưng phấn,nhìn thấy cô thất thần, liền gọi thanh toán rồi kéo cô đi, tới cạnh xe liềncười hỏi, “Bảo Bảo, ba mẹ em thích gì? Để anh chuẩn bị”.

Thích gì? Diệp Tề Mi chớp chớp mắt, bắt đầu tưởngtượng phản ứng của ba mẹ, nhưng nhìn bộ dạng đang mong chờ câu trả lời của anhlúc này chỉ muốn phì cười, làm gì còn tâm trạng mà nghĩ nữa, buột miệng đápbừa: “Mẹ em là giáo viên ngữ văn, thích nhất là được nghe người khác đọc thơĐường, từ Tống cho nghe, anh cứ đọc cho mẹ nghe là được”.

Hả? Thơ Đường, từ Tống? Thế chẳng phải là muốn cáimạng này của anh sao? Thành Chí Đông tựa vào vô lăng, mắt vô cùng ngơ ngác.

Cho dù là đi đường vòng cứu nước thì cũng không thể ratrận mà không chuẩn bị vũ khí, nhưng lịch làm việc của Thành Chí Đông kín đặc,sáng sớm hôm sau đã phải vội đi xuống nhà máy, bận rộn tới tận chiều mới tranhthủ chút thời gian rảnh rỗi quay về văn phòng.

Daisy ngồi ở bên ngoài phòng làm việc của anh, mắtchăm chú nhìn màn hình máy tính, mười ngón tay như múa trên bàn phím, trên bànlà một chồng cao các loại giấy tờ đang chờ anh về xem, vừa nghe thấy tiếng anhcô vội vàng ôm tập tài liệu đó đứng dậy hít một hơi thật sâu, “Tổng giám đốcThành, những văn bản này đều đang chờ anh ký”.

Anh nhìn đồng hồ sau đó vẫy cô, “Mang vào trong đi”.

Đúng là toàn những giấy tờ khẩn cấp, anh xem từng thứmột rồi mới đặt bút ký, lại tiêu tốn hơn nửa tiếng đồng hồ, Diasy đứng bên cạnhtrả lời những câu hỏi của anh, sau khi mọi việc xong xuôi mới thở phào nhẹnhõm, ôm đống tài liệu đã ký xong định đi ra ngoài.

“Đợi đã”. Thành Chí Đông lên tiếng gọi giật lại, “Tôicòn chuyện này muốn hỏi cô”.

Daisy đang đợi câu nói này, cô đứng quay lưng lại phíaanh, khóe miệng cong lên mỉm cười, nhưng khi quay đầu lại nét mặt hết sứcnghiêm túc, “Tổng giám đốc còn có chuyện gì muốn hỏi ạ?”.

Thành Chí Đông bắt đầu rất thành thật miêu tả lại yêucầu, Daisy vừa nghe vừa gật đầu, cuối cùng gật một cái thật mạnh, “Không vấn đềgì, cứ để việc ấy cho em”.

Anh ném về phía Daisy một ánh mắt nghi hoặc, “Khôngvấn đề gì chứ?”.

Năng lực bị nghi ngờ, Daisy lập tức dùng hành động đểchứng minh khả năng của bản thân, cô chạy ra bàn làm việc của mình lạch cạchmột lúc, sau đó cầm một tờ giấy A4 tới gõ cửa phòng anh.

Cầm tờ giấy đọc qua một lượt, Thành Chí Đông nhíu mày.

Rất nhanh ý, Daisy lập tức giải thích, “Đây là thơ,rất dễ học, em đọc cho anh nghe nhé?”.

“Dài quá”.

“Không dài, không dài, đây là bài thơ chủ tịch Maoviết, ba em ngày trước khi viết thư tình đều dùng bài này, đảm bảo ba mẹ củachị ấy sẽ thích”.

Cô gật đầu rất mạnh, vỗ vỗ vào ngực đảm bảo tính hiệuquả.

“Chủ tịch Mao?”. Thành Chí Đông lại cúi đầu xuống nhìnkỹ tờ giấy đó một lần nữa, thôi được, nếu đã là của chủ tịch Mao viết nói khôngchừng sẽ có hiệu quả cũng nên.

Hoàn toàn không biết những việc Thành Chí Đông đanglàm, những ngày này Diệp Tề Mi còn bận rộn không biết nên giải quyết những vấnđề của Liêm Vân thế nào.

Gần đây Liêm Vân trông rất nhếch nhác khốn khổ, nguyênnhân thật đơn giản, anh ta lại không tìm thấy vợ mình.

Người khác không tìm thấy vợ sẽ phản ứng thế nào? Tớinhà ba mẹ vợ? Đi báo cảnh sát? Đăng báo tìm người? Cô không có kinh nghiệm, chỉthấy phản ứng của Liêm Vân khá đặc biệt, trực tiếp gọi thẳng điện thoại cho côđòi người.

Ân Như đúng là có liên hệ với cô, nhưng sau lần chiatay ở sân bay thì không để lộ tung tích thêm lần nào nữa, chỉ nói giờ cô ấyđang ở một nơi yên tĩnh đợi ngày khai hoa nở nhụy.

Liêm Vân có hỏi cô bao nhiêu lần cũng vô ích, cô thựcsự không biết giờ Ân Như đang ở đâu, mà cho dù có biết thì dựa vào cái gì mà côphải nói cho anh ta?

Giải thích hai ba lần vẫn không thông, Liêm Vân cứ mộtmực khăng khăng cô là người duy nhất biết rõ sự tình nên một mực không chịubuông tha cho cô.

Cũng không giải thích thêm với anh ta nữa, sau này côthẳng tay cúp máy.

Vốn cô cũng chẳng để tâm tới mấy chuyện kiểu này,nhưng sau đó phương pháp dòi người của Liêm Vân quả là rất đặc biệt…

Khi người hợp tác với cô lần thứ ba gọi điện từ vănphòng ở nước ngoài về, hỏi cô rằng tại sao tất cả các chi nhánh, công ty concủa tập đoàn Liêm Thị lại chuyển toàn bộ những ủy thác liên quan tới pháp luậtvề cho văn phòng của họ, còn chỉ đích danh luật sư Diệp phải ra mặt, dù giảithích đi giải thích lại rằng luật sư Diệp chỉ tiếp nhận những vụ án li hôn dânsự cũng không xong, thì ngay lúc ấy cô đã quyết định phải biến mình từ thế bịđộng về thế chủ động, trực tiếp tới gặp anh ta để tính sổ.

Gọi điện thoại tới văn phòng thì thư ký nghe điện, mộtgiọng nữ khá ngọt ngào, nghe thấy tên cô lập tức trở nên nghiêm túc, không nhìnthấy nhưng cũng có thể tưởng tượng ra cảnh cô ta đứng hẳn dậy với vẻ mặt kínhtrọng, “Thì ra chị chính là luật sư Diệp, xin đợi một chút, tôi lập tức chuyểnmáy cho tổng giám đốc Liêm”.

Liêm Vân bắt máy giọng cô cùng khách khí, “Luật sưDiệp, chào cô”.

“Chào anh”. Cô vẫn phải nói vài lời xã giao, “Giờ anhcó tiện nói chuyện không?”.

“Lúc nào cũng tiện, phải chăng luật sư Diệp đã có tintức mà tôi đang cần rồi?”.

Giờ anh ta lại định khua môi múa mép với cô, Diệp TềMi tức giận.

Đâu dây bên kia Liêm Vân ngoài miệng thì hết sức bìnhthản, nhưng trong lòng đã phấp phỏng lo âu suốt cả tuần nay rồi.

Đã gần một tháng nay anh chưa gặp vợ mình, thời giannày lại có bao nhiêu công trình phải nghiệm thu, không thể bỏ đi đâu được nửabước.

Giờ anh đã biết Ân Như lợi hại thế nào rồi, chỉ vừarời mắt, cô đã biến mất không để lại dấu vết, người nhà anh từ trước tới nayvẫn không thuận mắt với cô, mấy năm rồi nhưng vẫn quyết không ủng hộ cuộc hônnhân của anh, giờ để chuyện tới nước này, trước mặt sau lưng anh đều có địch,cách duy nhất bây giờ là an ủi vỗ về xoa dịu một bên trước đã.

Vấn đề là anh muốn an ủi nhưng không tìm được đốitượng.

Ân Như sinh ra và lớn lên ở nước ngoài, tự lập quenrồi, tính khí lại cao ngạo, không có bạn bè gì trong nước, nghĩ đi nghĩ lại,chỉ duy nhất có một người là biết rõ mọi chuyện từ đầu tới cuối, lại được cô ấyvô cùng tín nhiệm, đó chính là Diệp Tề Mi, nên chuyện anh cứ bám lấy cô để truyhỏi cũng là bất đắc dĩ.

Mới nói vài câu trên điện thoại đã có cảm giác khôngthể nói tiếp được nữa, tâm trạng của cả hai đều đang rất xấu, không tiện tiếptục câu chuyện như thế, nên dù không thoải mái lắm nhưng cuối cùng Diệp Tề Micũng đồng ý một mình đi gặp Liêm Vân

Đánh nhanh thắng nhanh, hẹn xong địa điểm, cúp máy làDiệp Tề Mi lái xe thẳng tới chỗ hẹn, khi xe rẽ vào con đường đó cô hơi ngạcnhiên, nơi này nhìn rất quen, đấy chính là khu nhà chung cư mà lần đầu tiên cônhìn thấy Liêm Vân và Trần Lệ cùng xuất hiện.

Liêm Vân tự mình lái xe tới, đã đứng đợi sẵn ở đấy, xeđỗ ở cửa khu chung cư, người đứng dựa và xe, dáng vẻ chờ đợi rất nhẫn nại, đầulọc thuốc vương vãi trên mặt đất.

“Anh Liêm” Đỗ sau xe của anh ta, Diệp Tề Mi xuống xechào.

“Luật sự Diệp”. Anh ta lập tức đáp lại, sau đó gật đầuvới cô, “Tôi muốn cô đi gặp một người, sau đó nhờ cô chuyển lời của tôi tới choTiểu Như”.

“Ai? Trần Lệ phải không?” Cảm giác thật nhảm nhí, DiệpTề Mi nhìn anh ta lạnh lùng đứng im.

Thấy cô không có ý định đi, lại không thể đưa tay rakéo, cả đời mình Liêm Vân chưa từng cầu xin ai, không còn cách nào khác, đànhmuối mặt một lần vậy.

“Luật sư Diệp, mong cô giúp đỡ”.

Cô vẫn đứng đó nhìn anh ta, nếu sớm biết có ngày hôm nay,hà tất phải tự tạo nghiệp chướng lúc đầu? Cô nhớ lại bóng Ân Như lúc ra đi,không kìm được cô thở dài, cũng đành vậy, đi một lần xem sao, nếu Ân Như muốnbiết, cô cũng có thể kể cho cô ấy nghe.

Nghĩ như vậy nên cuối cùng Diệp Tề Mi cũng bước vềphía trước.

Trần Lệ mở cửa rất nhanh, dường như đã đứng đợi sẵn ởđấy, lúc nhìn thấy Diệp Tề Mi liền cụp mắt xuống, trông khá ngượng ngập.

“Luật sư Diệp, chào chị”.

“Chào cô, Trần Lệ”.

“Chị vào nhà đi, mời chị ngồi. Vân, anh…”. Có chút sợhãi, cô ấy ngẩng đầu nhìn Liêm Vân.

“Hai người nói chuyện, tôi đợi dưới nhà”. Không ngờLiêm Vân lại nói vậy, cũng không bước vào trong nhà, quay người đi thẳng xuốngdưới.

Căn phòng được bố trí rất bình thường, phòng khách cómột bộ sofa, cô ngồi xuống ghế. Trần Lệ vội vàng đi rót trà.

“Không cần phải khách sáo, cô Trần Lệ, chúng ta đâuphải mới gặp nhau lần đầu, có chuyện gì xin cứ nói thẳng”.

Dù sao cũng chỉ còn lại hai người, không cần úp mở,Diệp Tề Mi đã đi thẳng vào vấn đề.

Trần Lệ vẫn mang một tách trà ra, sau đó cô ấy mớingồi xuống, thái độ khá lúng túng, ngập ngừng một lúc lâu mới lên tiếng, “Thựcra chắc luật sư Diệp có chút hiểu lầm về tôi”.

“Hiểu lầm?”.

Diệp Tề Mi nhìn về hướng Liêm Vân vừa đi, “Anh LiêmVân đã giải thích mối quan hệ giữa hai người rồi, còn việc hiểu lầm thì cũngchẳng tới lượt tôi, tôi chỉ là người ngoài, không muốn bình luận”.

“Không phải, lần trước khi anh Thành nghe điện, tôi cónói tôi là vợ của Vân, nhất định đã khiến cho hai người hiểu lầm, thực ra tôichỉ là họ hàng xa với gia đình họ Liêm, từ nhỏ đã lớn lên trong nhà họ màthôi”.

Mỉm cười nhẹ nhàng, Diệp Tề Mi nhìn Trần Lệ, ý tứ trênmặt rất rõ ràng, “Có cần phải giải thích điều đó không?”.

Trần Lệ đỏ mặt, đột nhiên lao người về phía trước,giọng thành khẩn, “Luật sư Diệp, xin chị giúp tôi tìm chị Ân Như về, nếu khôngtôi thật sự không yên tâm”.

“Không yên tâm?”. Sao cô có cảm giác lẽ ra Trần Lệ nênrất vui mừng mới phải.

“Phải, từ nhỏ tôi đã vào gia đình họ Liêm, ba Vân làem họ mẹ tôi, tôi vẫn gọi ba Vân là dượng, không giấu gì chị, dì dượng luônmuốn gán ghép chúng tôi thành một đôi, tôi cũng cho rằng việc ấy không có gì làkhông tốt”.

“Tôi biết”. Cô đã sớm được nghe kể về chuyện này rồi,không biết cuối cùng cô ta muốn nói điều gì, Diệp Tề Mi nhíu mày.

“Nhưng sau đó Vân bất chấp sự phản đối của gia đìnhkết hôn với chị Ân Như, tôi cũng rất đau lòng, muốn tìm ai đó lấy quách choxong, nhưng dì dượng không đồng ý, lần này đưa tôi tới Thượng Hải…”.

“Sau đó thì sao? Thực ra Ân Như đã đi rồi, cô nên mừngmới phải chứ, không đúng sao?”.

Thấy cô ấy thuật lại câu chuyện với vẻ mặt hết sứcthản nhiên, Diệp Tề Mi như ngồi trên đống lửa, những chuyện đang phẫn nộ, bấthạnh trên thế giới này ngày nào chẳng có, cô thấy nhiều rồi, nói thật chẳng hềcó hứng thú.

“Không phải thế”. Trần Lệ vội vàng giải thích, đangđịnh nói thì có người bấm chuông gọi cửa, cô ấy vội chạy ra mở, một người đànông trạc tuổi Trần Lệ bước vào, vừa vào đã hỏi, “Thu dọn xong hết chưa? Anh tớimang đi”.

Chuyện gì vậy? Diệp Tề Mi bối rối ngẩn người.

Trần Lệ kéo người thanh niên kia tới trước mặt cô giớithiệu, một Trần Lệ lúc nào cũng lúng túng bất an cuối cùng cũng đã nở nụ cười,“Luật sư Diệp, đây là bạn trai tôi, tôi đã tìm được việc làm rồi, đang địnhchuyển khỏi đây”.

Thực sự quá đột ngột, Diệp Tề Mi không kịp phản ứng,mãi mới nói được một câu, “Vậy Liêm Vân…”.

“Chị muốn nói tới anh Liêm sao?”. Người thanh niênnhìn rất chất phác, ngay lúc đó lập tức vui vẻ tiếp lời, “Vừa rồi tôi có gặpanh ấy dưới nhà, Tiểu Lệ cứ làm phiền tới họ hàng mãi cũng không hay, giờ đãtìm được việc làm rồi, chúng tôi đã tìm được một căn hộ cách chỗ làm của cô ấykhông xa, muốn chuyển tới đó trước, rồi sẽ về cám ơn anh trai cô ấy sau”.

Hả? Đưa mắt tiễn người thanh niên hai tay xách hai túilớn đi xuống nhà, Diệp Tề Mi cuối cùng cũng đã lấy lại được tinh thần, “Haingười từ bao giờ…”.

“Chính là tối hôm đó, Vân chẳng phải đã uống say sao?Tôi đưa anh ấy tới đây, lúc tỉnh dậy anh ấy đã nổi giận đùng đùng khiến tôi sợtới mức chỉ muốn bỏ chạy, sau nghĩ lại thấy thật vô vị, lẽ nào tôi cứ sống nhưthế cả đời sao? Rồi tôi quyết tâm tìm việc làm và quen Kiến Quốc…”.

“Liêm Vân có biết không?”.

“Tôi đã nói với anh ấy rồi, tôi nói anh chưa bao giờcó ý định lấy em, em cũng không ngốc nghếch chờ đợi nữa, dì dượng có hỏi cứ bảoem tự bỏ đi, cho anh ấy yên tâm”.

“Anh ta nói gì?”.

“Anh ấy không nói gì, chỉ yêu cầu trước khi tôi đimuốn tôi gặp chị một lần, giải thích rõ ràng mọi chuyện với chị”.

Ánh mắt Diệp Tề Mi nhìn cô ấy đã thay đổi, cô muốnđứng dậy vỗ vai cô ấy, lại cũng muốn cười thật to, tốt rồi, tốt quá rồi, côđang tưởng tượng ra vẻ mặt Liêm Vân khi nghe được tin này, thật quá đã!

“Luật sư Diệp, giờ chị có thể giúp Vân không? Nếu chịÂn không trở về, một mình anh ấy thực sự rất đáng thương”.

“Tiểu Lệ”. Diệp Tề Mi mỉm cười, “Tôi có thể gọi cô làTiểu Lệ không?”.

Thấy cô bỗng có thái độ ôn hòa, Trần Lệ có chút chưaquen, vội vàng gật đầu, “Đương nhiên là được, luật sư Diệp có gì xin cứ nói”.

Diệp tề Mi trả lời rất thẳng thắn, “Tôi biết mình nênlàm gì, cô yên tâm”. Nói xong đôi lông mày nhướn nhướn lên, môi nở một nụ cườirạng rỡ.