Nữ Hoàng Đế, Khờ Phu Quân

Quyển 2 - Chương 1: Vùng đất phân tranh



Cảnh Quan năm thứ 36 —

Đại Liệt cốc nơi Đông Phàn là biên giới giữa ba nước Diên Huyên, Minh Lôi và Hắc Nhai. Nơi đây tài nguyên khoáng sản phong phú, từ 12 nămtrước, khi Diên Huyên và Minh Lôi khơi mào tranh chấp thì chiến loạn đãnổi lên không ngừng.

Trận mở màn năm đó giằng co hơn 2 năm, cuối cùng do chiến lực củaDiên Huyên quốc chiếm ưu thế, chiếm được hơn phân nửa thổ địa, Minh Lôiquốc chiếm được phần còn lại, còn Hắc Nhai quốc hầu như không có cáchnào đặt chân vào kết quả tạm thời này. Trong 6 năm sau đó, tuy nói banước vì thế mà tranh chấp vô số lần, nhưng lại không hề có cuộc chiếntranh nào lớn.

Chỉ là bốn năm trước, tình huống khiến cho Diên Huyên quốc được lợiđã bị đánh vỡ sau khi Hắc Kỳ vương của Hắc Nhai quốc kết thúc bảy phiêncát cứ duy trì đã trăm năm. Vị Vương gia này vào lúc cuộc chiến tranhtrong nước mình vừa kết thúc, đột nhiên phái Xích quân đánh Diên Huyênquốc trở tay không kịp. Thế công của Xích quân như chẻ tre, sắc bénkhông thể chặn, nhất là người lĩnh quân đi đánh, nghe đâu đó là XíchNguyệt tướng quân, cánh tay phải của Hắc Kỳ vương. Dưới tay anh ta, Diên Huyên quốc liên tiếp thiệt hại ba viên đại tướng, trong có bao gồm đạitướng quân Lận Tương Tân.

Diên Huyên quốc liên tiếp thất bại, dẫn đến việc họ mất đi một mảnhđất lớn ở Đại Liệt cốc. Cuối cùng chỉ bởi Trung Đức tướng quân Vũ VănHạo Kỳ dẫn quân liều mạng chống cự mới có thể giữ lại được Tỉnh Khê BồnCốc ở phía tây Đại Liệt cốc. Trận chiến ấy, Vũ Văn Hạo Kỳ thành danh,còn Hắc Nhai quốc do thiệt hại mất danh tướng Xích Nguyện nên đã ngừngtấn công, hai nước đình chiến.

Trên thực tế, chỉ có Vũ Văn Hạo Kỳ mới biết được tại sao danh tướngXích Nguyệt lại bị tổn hại. Cái tên kia, ngay cả da lông ông cũng chưalàm y bị thương, bản thân lại suýt nữa mất đi nửa cái mạng. Muốn ông nói thì người kia tám phần mười là có nguyên do muốn giả chết! Chẳng qua,mặc kệ chuyện của y, coi như vớ được một món lợi to, vì ông là người duy nhất thắng trận, được tăng lên ba bậc, được Hoàng thượng phong làm Trấn Cương đại tướng quân tòng nhị phẩm.

Nguyên khí của Diên Huyên quốc bị thương tổn, Minh Lôi quốc luôn hiếu chiến tuyệt đối sẽ không bỏ qua dịp này. Vì thế nơi biên giới hai nước, khói lửa nổi lên bốn phía.

Chiến tranh kéo dài, hao người tốn của, Diên Huyên quốc liên tiếpphái binh ra biên cảnh phía đông, nhưng lại không thể ngăn cản hành động vượt biên của Minh Lôi quốc, liên tiếp mất đi vài tòa thành trì.

Diên Lân đế vừa vội vừa giận, vài vị hoàng từ trưởng thành đều xindẫn binh giết giặc. Hoàng thượng chấp thuận, phong Quyết vương làm chủsoái, Vũ Văn Hạo Kỳ làm phó soái, bên trong bao gồm Thái tử và bốn vịhoàng tử lãnh binh đi theo. Hoàng tộc tự mình xuất chinh, đoạt lại haitòa thành trì, tình hình chiến đấu bắt đầu xuất hiện trạng thái giằngco, Minh Lôi quốc không thể tiến thêm một bước, Diên Huyên quốc cũngkhông thể đoạt lại thành trì đã bị mất đi.

Khi đó, về đối ngoại, chúng thần trong triều đình nhất trí coi MinhLôi quốc là kẻ thù; về đối nội, bởi vì các phái bất đồng trong việc duytrì hoàng tử, các phái đều như Hoàng thượng dự liệu, trên cơ bản đều coi Vương gia Địch Vũ Liễn mới được phong Vương, nhận sủng ái vạn phần làmcái đinh trong mắt.

Vì thế, đến năm Địch Vũ Liễn qua tuổi mười bốn, đại thần trong triềukhông một ai có ý kiến bất đồng, toàn bộ đề cử Liễn Vương đi sứ NgựPhong quốc. Mọi người chí lớn gặp nhau đều muốn nàng có đi không có về,nhưng không ngờ tiểu vương gia trở về bình yên vô sự, còn hoàn thànhnhiệm vụ đi sứ, làm lũ tiểu tử muốn hại người tức đến hộc máu.

Việc diệt trừ không xong cái đinh trong mắt làm người ta cực kì kiêng kị này, mỗi người đều vắt kiệt óc mà nghĩ nhổ nó ra. Kế tiếp, mấy nhómngười đều không hẹn mà gặp cùng nghĩ tới phương án muốn Liễn vương xuấtchinh. Một đứa nhỏ mới mười bốn tuổi đến chiến trường nơi đó, có một cái chết “ngoài ý muốn” là cực kì bình thường. Lý do đề cử của bọn họ rấtđơn giản, Liễn vương là chân truyền võ công và binh pháp của Quyếtvương, công lực đứng đầu trong nhóm hoàng tử, mà Hoàng thượng lo lắngcũng đến lúc để Địch Vũ Liễn thay thế binh quyền nên liền chấp thuận.

Cứ như vậy, Liễn vương Địch Vũ Liễn mười bốn tuổi, tuổi nhỏ suất lĩnh đội ngũ tân binh xuất chinh. Ban đầu nàng bị phái tới nơi của QuyếtVương gia, chưa đến ba tháng đã bị Quyết Vương gia lấy cớ chỗ Thái tửcần trợ giúp, đưa nàng qua đó. Thái tử kiên trì được 2 tháng, đưa nàngtới nơi của Tam Hoàng tử, kế tiếp, Liễn vương cùng đội ngũ tân binh củanàng giống như củ khoai nướng bỏng tay bị người ta chuyền đi chuyền lại, ai cũng không muốn nhận.

Người trước kia đưa ra đề nghị Liễn vương xuất chinh đã hối hận đếnnỗi ruột cũng biến xanh lét rồi, muốn nói để vị tiểu vương gia sát tinhnày chết trên chiến trường, vậy mà lại đưa sát tinh của nước mình xuấtmôn, dọa cho Minh Lôi quốc sợ đến tè ra quần, kêu cha gọi mẹ, để tiểuvương gia đoạt mất công lao của mình! Bọn họ càng thất sách hơn chính là vốn trông mong đội tân binh có thể níu chân chân tiểu vương ta thì độiấy lại bị đứa trẻ này huấn luyện thành một đội quân tinh anh Hắc Kỳ quân chỉ nghe mệnh lệnh của Liễn Vương, khiến quân địch vừa nghe thấy đã sợ vỡ mật, khiến phe ta kinh dè.

Đội tân binh có tổng số năm nghìn người, mới lên chiến trường đượcmột tháng đã chết một nghìn tám trăm người, trong đó một phần tư đềuchết do vi phạm quân quy Liễn vương quy định, vì vậy tiểu vương gia sáttinh đã được cải danh thành tiểu vương gia thị huyết. Ba nghìn hai trămngười còn lại không ai dám trái bất kỳ câu nói nào của Liễn vương. Cũngbởi vậy, sau ba tháng Liễn vương xuất chinh, thế giằng co hơn hai năm đã bị đánh vỡ, nhưng dù sao cũng do Địch Vũ Liễn bị người ta đuổi tới đuổi lui, thế nên phân nửa thời gian nàng đều bị hao phí cho việc dẫn binhđi lại, thế nên chiến tranh lại tiếp tục giằng co thêm hai năm, mà đếnkhi gần kết thúc, quân đội của Địch Vũ Liễn về cơ bản là bị người ta vất lại nơi hậu phương.

Tiếng lòng của các tướng lĩnh đều rất giống nhau, chính là tiểu vương gia muốn đánh địch ở nơi nào cũng có thể miễn là đừng đi theo đội ngũcủa họ là được, điều này khiến cho Địch Vũ Liễn chỉ có thể nhàm chánluyện binh cảm thấy vô cùng khó chịu.

Khi vô tình nhận được tin tức Hắc Kỳ vương của Hắc Nhai quốc mấttích, nàng chỉ thoáng cân nhắc rồi phái người đi hỏi Quyết vương nàngnên chi viện Hoàng thúc hay Vũ Văn Hạo Kỳ. Quyết vương lập tức gửi tintrả lời cho nàng đi tới nơi của Vũ Văn Hạo Kỳ. Ngay sau đó nàng lại phái người đi hỏi Vũ Văn Hạo Kỳ, nàng nên chi viện cho ông hay dẫn quân đếnTỉnh Khê Bồn Cốt để tiếp quản quyền đóng quân nơi đó.

Vũ Văn Hạo Kỳ buồn bực, nơi Tỉnh Khê chẳng hề có chiến sự, không cầnthêm binh, thế nhưng để tiểu vương gia chạy đến nơi của ông thì thậtgiống một cơn ác mộng ập đến. Ông bối rối đành phải trưng cầu ý kiến của Thái tử điện hạ đang ở cùng một nơi với ông, kết quả là, Thái tử chẳngcần nghĩ ngợi gì đã quyết định để Địch Vũ Liễn dẫn binh tới Tỉnh Khêđóng quân, nghìn vạn lần đừng có để cậu ta tới nơi này.

Nhận được câu trả lời vừa đúng ý mình, sau khi Địch Vũ Liễn dẫn binhtới Tỉnh Khê, việc thứ nhất nàng làm là nương theo thân phận của mình mà tiếp quản quân đóng ở đây, chuyện thứ hai là dẫn quân tấn công về phíamảnh đất mà Hắc Nhai quốc chiếm giữ ở Đại Liệt cốc kia, cố gắng giếtgiết giết, sau đó lại tấn công về phần đất mà Minh Lôi quốc sở hữu.

Đợi đến khi Diên Huyên quốc và Minh Lôi quốc đình chiến, vào lúc đámngười Thái tử đang đắc ý rung đùi với công lao chinh chiến mấy năm gầnđầy của mình, ảo tưởng rằng hoàng thượng sẽ rất hài lòng, ban thưởng rasao, thì một tin tức từ trên trời giáng xuống đã chém tan giấc mộng củamấy người, Liễn vương đã hoàn toàn chiếm đóng Đại Liệt cốc tại ĐôngPhàn, từ nay về sau, Đông Phàn hoàn toàn thuộc về bờ cõi của Diên Huyênquốc.

Khi muốn truy cứu tội Địch Vũ Liễn tự tiện chạy đến Tỉnh Khê thìThái tử mới phát hiện ra rằng bản thân mình đã bị cái vị tiểu vương giađáng ghét kia đùa bỡn. Địch Vũ Liễn không hỏi mình cần giúp đỡ ở nơi nào mà cứ hỏi câu hỏi khiến người ta phải lựa chọn, lại còn đặc biệt đưa ra hai lựa chọn. Nàng lợi dụng tâm lý đám người Thái tử không muốn nàngtới chi viện, mượn tay Thái tử, quang minh chính đại chạy tới Tỉnh Khê, còn về phần nguyên nhân khởi binh thì kệ nàng bịa thế nào, dù sao saukhi Hoàng thượng nghe được tin tức này cũng hớn hở, không chỉ để choĐịch Vũ Liễn tự chọn phủ đệ khi chuyển khỏi cung, mà còn ban thưởngkhông ít tiền tài và mỹ nữ, lại còn cho phép nàng chọn ba trăm ngườitrong đội Hắc Kỳ quân của nàng làm đội hộ vệ bên người.

Tháng mười năm ấy, toàn bộ chiến sự đã kết thúc, binh lực vùng biêncảnh bị sắp xếp lại một lần nữa, các địa phương khác lần lượt áp giảiphạm nhân bị lưu đày và nô lệ đến Đại Liệt cốc ở Đông Phàn. Cũng bởiDiên Huyên quốc vốn là nơi thiếu các quặng sắt, sắp tới lại trắng trợnchuẩn bị khai thác mỏ sắt nơi đây, chế tạo binh khí nhằm tăng thế lựcquân đội bên mình, lại thêm khai thác các mỏ vàng, mặt khác để có thểbuôn bán vật hiếm của đất nước để giải quyết tình trạng quốc khố trốngrỗng và cuộc sống của bách tính khó khăn do chinh chiến mấy năm nay.

Các tướng lĩnh và hoàng tử chuẩn bị quay về Yến đô đều đã khởi hành.Địch Vũ Liễn dự định phái Tiểu Phúc tử về Yến đô xắp xếp tặng phẩm củaphụ hoàng và phủ đệ mới của nàng.

Trước khi đi, Tiểu Phúc tử hỏi: “Vương gia, ngài muốn chọn mảnh đất nào?”

Địch Vũ Liễn nhìn qua mấy chỗ phụ hoàng liệt kê trên thánh chỉ, trong đầu không nghĩ gì nhưng vẫn để Tiểu Phúc tử nói tường tận về người ởbên cạnh những nơi này.

Nghe đến một tòa phủ đệ có hàng xóm là nhà của Vũ Văn Hạo Nhiên, dáng dấp của cậu bé khờ vốn đã quên mất nhiều năm bất chợt hiện ra trong đầu Địch Vũ Liễn. Tựa như bị ma xui quỷ khiến, nàng đã chọn tòa phủ đệ kia.

“Vương gia… Ngài khẳng định? Tòa phủ đệ kia đã bị bỏ hoang rất lâurồi, do có lời đồn người vào đó ở đều bị nguyền rủa, vả lại, gia đình ởcuối cùng ở đó là Mạc gia.”

“…” Nàng trầm mặc không nói gì, nhắc đến gia tộc của mẫu phi, bầukhông khí xung quanh Địch Vũ Liễn chợt giảm xuống mấy độ trong nháy mắt. Có điều, so sánh giữa khuôn mặt khờ trong trí nhớ và nhà ông ngoại chưa từng gặp mặt thì sức quyến rũ của khuôn mặt khờ lớn hơn một chút, nàngkhông muốn thay đổi quyết định, “Cái nhà đó đi! Nhớ là ngoại trừ màuđen, những màu sắc khác không được xuất hiện trong phủ!”

“Dạ!” Hiển nhiên là người hầu hạ nhiều năm nên biểu cảm của Tiểu Phúc tử khi nghe được sự đam mê ấy cũng chẳng hề thay đổi, nhận lệnh rời đi. Chỉ là, thói quen của cậu không có nghĩ là người khác có thể chấp nhậnđược.

Nghe nói Liễn Vương muốn ở bên cạnh mình, ngoài trừ Vũ Văn Dật Thầnthì mọi người trong nhà họ Vũ Văn đều có cảm giác xui xẻo. Vào lúc TiểuPhúc tử xuất hiện tại Yến đô chỉ huy tôi tớ sơn lại phủ đệ kia thì ngaycả Vũ Văn Dật Thần mấy ngày hôm nay bị ép đi cổng chính cũng cảm thấy có vẻ sự hắc ám khủng bố phủ xuống bên cạnh nhà mình rồi, ác mộng quá đi!

Tiểu Phúc tử bị sai đi, Địch Vũ Liễn cũng không lập tức khởi hànhquay về Yến đô, để chọn lựa những người ưu tú nhất vào đội hộ vệ thâncận của mình, nàng đã chậm mất hai tháng, sau đó trên đường trở về Yếnđô, nàng lại đi tới khu vực khai thác mỏ quặng tại Tỉnh Khê Bồn Cốc chờđợi vùng khác đưa tới một tên phạm nhân bảy năm trước bị lưu đày, nguyên Tả thừa tướng Liễu Chí Thành để xử lý một chuyện quan trọng.

Nàng chỉ mang theo mười ba hộ vệ áo đen đi tới hầm mỏ, khi toàn bộphạm nhân nô bộc tập trung lại thì thấy Liễu Chí Thành còn chưa bị ápgiải tới nơi này.

“Vương gia, để thuộc hạ dẫn người đi xử lý những người đó!” Phong TửDiệu lo lắng chuyện khác, cầm dây cương, vội vàng hỏi Địch Vũ Liễn.Phong Tử Diễn đã trưởng thành dường như giống huynh trưởng của anh ta,Tiểu Phúc tử, mi thanh mục tú, thế nhưng có thêm chút khí cương dương,khiến người ta cảm giác được tư thế oai hùng hiên ngang. Thân là mộttrong số những thư đồng của Địch Vũ Liễn, hiện giờ anh ta là thủ lĩnhcủa mười ba hộ vệ áo đen, rất được nàng trọng dụng.

“Không cần!” Sớm đã phát hiện ra dọc đường tới mỏ quặng bị người tatheo dõi, Địch Vũ Liễn vô tình nói. Sau đó, nàng quét nhìn đám nô lệ vàphạm nhân bị tập trung lại đang quỳ mọp dưới mặt đất, nói với người phụtrách ở đó, “Được rồi, để chúng cần làm gì thì làm đi!”

“Dạ!”

Liễu Chi Thành vẫn chưa được đưa tới đây, vậy nàng chờ ở nơi này làđược rồi, Địch Vũ Liễn đang muốn để Phong Tử Diệu đi chuẩn bị chuyện tối nay ngủ lại đây, khóe mắt lại tình cờ nhìn thấy trong số những người đó có khuôn mặt nàng thấy quen mắt, nàng đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm vào người đó.

Khuôn mặt người nọ thấm đẫm sự tang thương, nhưng cũng là khuôn mặtĐịch Vũ Liễn khắc sâu trong lòng, hận đến thấu xương. Đã nhiều năm quachẳng tìm được tăm tích, người phụ nữ này sao lại ở cùng với đám tiện nô và phạm nhân lưu đày! Thì ra là như vậy bà ta mới không hề bị người tatìm được sao? Mẫu phi của Địch Vũ Liễn nàng, Mạc Tương Vân! Trong mắtĐịch Vũ Liễn trào lên cuồng phong bão táp, trầm giọng nói: “Đưa ả đàn bà kia qua đây cho bản vương.”