Nữ Hoàng Đế, Khờ Phu Quân

Quyển 1 - Chương 4: Biểu hiện của “Thiên tài”



Vũ Văn Dật Thần vừa bước ra khỏi sảnh chính của Tư Văn hiên đã thấymọi người nói nói cười cười, không chỉ như thế, còn có cả cha cậu và bốn vị phu nhân. Đoán chừng là vì mọi người đều rất quan tâm đến con củamình nên đã sớm chờ tại bên ngoài.

Nhìn thấy các đệ đệ khác đều có các vị mẫu thân bên cạnh, vẻ mặt họđều thể hiện sự quan tâm yêu thương, đáy mắt Vũ Văn Dật Thần chợt tốilại, chân dừng bước, tay phải không tự chủ sờ vào túi hương nhỏ bênhông. Cậu cúi đầu, mắt ngây dại nhìn cái túi.

Túi hương đó thấy có vẻ qua nhiều năm tháng, mặt trên thêu hình mộtđứa nhỏ bộ dáng ngây thơ mười phần, xung quanh là hình con dơi cùng vớinhững trái đào mừng thọ bao lại, thiết kế tinh xảo thanh lịch, có thểthấy tay nghề của người thêu rất cao, đối với người được tặng có ý chúcphúc tốt đẹp.

Đây là vật mà mẫu thân cậu đã tự tay may, đưa tặng cậu năm sinh nhậttròn ba tuổi. Mẹ cậu hy vọng rằng trong cuộc đời này cậu có nhiều phúcnhiều thọ. Đáy mắt Vũ Văn Dật Thần hiện lên một hoài niệm, nhưng là, từđấy về sau, cậu cũng không hề nhận thêm được quà tặng gì từ mẫu thânnữa. Trong mắt hiện lên sự đau đớn sâu sắc, bởi vì… mẫu thân cậu điênrồi! Cha đưa các vị phu nhân từng người từng người một bước qua cửa, mẫu thân rốt cuộc chịu không nổi, kể từ đó liền sống trong ảo tưởng củachính mình, ngay cả con trai của nàng cũng không nhận ra nổi!

Vũ Văn Dật Thần nắm chặt túi hương, đôi mắt đã đỏ lên một vòng. Cậungẩng đầu nhìn về phía trước, trông thấy hình ảnh mẫu tử tình cảm ấm ápkhông thôi, vẻ mặt trẻ con dần dần nổi lên ý hâm mộ, thân ảnh đứng thẳng nơi đó có vẻ có chút cô đơn. Cậu ở trong lòng không ngừng tự lẩm bẩm:Nếu như có thể, cậu tình nguyện có thể sử dụng chút phúc ít ỏi để cậucùng mẫu thân có một gia đình hạnh phúc, sẵn sàng giảm tuổi thọ để đốilấy sự khỏe mạnh của mẫu thân!

Thấy mọi người đi xa dần, Vũ Văn Dật Thần thu hồi cảm xúc, vội vàngbước theo. Khi cậu tới nơi, buổi kiểm tra đã bắt đầu. Lần này lại xếptuổi nhỏ bắt đầu trước nên cậu được xếp ở tận cuối cùng.

Bởi vì chưa tới phiên của cậu nên cảm thấy thật nhàm chán, không khỏi lại suy nghĩ như đi vào cõi thần tiên. Cậu nghĩ, chờ sau khi kết thúchết mọi chuyện ở đây thì đã gần như là thời gian cho bữa tối, cha cậukhẳng định sẽ ở trong cơn giận dữ không để cho chính mình cùng đi dùngbữa như buổi trưa nữa, thế nên cậu cũng có thể đi Thiên viện thăm mẫuthân, cùng nhau dùng bữa tối với mẫu thân. Nghĩ vậy, khuôn mặt thườngthương đáng yêu hiện lên chút tươi cười hồn nhiên vui vẻ. Đồng thờitrong tâm cậu cũng khẩn cầu một lần, hy vọng ngày hôm nay ông trời thiện lương bỗng mở lòng tư bi làm cho mẫu thân cậu khôi phục được bìnhthường thì tốt. Cuối cùng, đầu óc của cậu chuyển tới sách thuốc mà tốiqua đã xem, nhớ lại nội dung tối qua đã học được, lặng yên nhẩm lại mộtlần lại một lần.

“Dật Thần”

“……”

“Vũ Văn Dật Thần!”

“……” Thật đáng tiếc, người nào đó lại đang trong tình trạng phân tâm“chăm chỉ” trong lòng, hoàn toàn không có phải ứng. Trong mắt mọi ngườiđang nhìn lúc này lại phát hiện ra tiểu tử này đang phát ngốc chẳng hềkiêng nể tí nào.

Lần này thật sự xung khí nộ thiên, Vũ Văn Hạo Nhiên đi tới bên ngườicậu, người hơi cúi xuống hướng về phía lỗ tai của cậu mà rống giận hétlên tên cậu.

Vũ Văn Dật Thần bị dọa nhảy dựng lên, phục hồi lại tinh thần nhìnlại, chỉ thấy mặt cha cậu đang dừng tại trước mặt của mình, lúc này lạithành thành thực thực thốt ra câu nói: “Oa! Cha, mặt ngài thật đáng sợ,lớn như vậy dọa chết người!”

Nghe xong lời nói, mặt Vũ Văn Hạo Nhiên đích thực trở nên đáng sợ, bị tức đến xanh cả mặt!”

“Cha, có chuyện gì không?” Thấy thế, Vũ Văn Dật Thần hơi sợ một chút, đầu rụt lại, giọng nho nhỏ hỏi.

“Đến, lượt, con, rồi!” Thanh âm có chút nghiến răng nghiến lợi, VũVăn Hạo Nhiên có lúc thật sự mong muốn đánh đứa con trai trưởng này mộttrận, xem có thể đánh cho đầu nó thanh tỉnh một chút, không cần lúc nàocũng ngây thơ ngu ngốc, cái gì cũng không để ý! Nhưng là mỗi lần nhìnthấy khuôn mặt nhỏ nhắn ngây ngốc có vẻ thật vô tội ấy thì chính mìnhlại không xuống tay được! Cùng lắm cũng chỉ hung hăng ngoài miệng mắnghai câu, đưa nhỏ này ngoại trừ bên ngoài có ngu dốt một chút nhưng thậtra rất thiện lương hiếu thuận, rất biết điều khéo ăn khéo nói đến trấnan cảm xúc tức giận của mình.

“Uhm!” Vũ Văn Dật Thần theo thói quen sờ sờ gáy, di chuyển chậm rì rì hướng giá để vũ khí đi tới, trước tiên chuẩn bị một loại binh khí thích hợp với mình. Những đứa nhỏ trước đó ngoại trừ người ít tuổi nhất là Vũ Văn Dật Tân thì đều là hai người đấu tập, cũng do võ công Vũ Văn DậtThần bị xếp cuối cùng nên khi cậu chọn xong binh khí, đi tới giữa võtrường chờ đợi thì thấy không có một đối thủ nào xuất hiện.

Trong thoáng chốc, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu mang theo chút ít biểutình nghi hoặc nhìn về phía cha chỉ thấy ông không chịu được lấy tay vỗtrán, sau đó hướng về phía cậu xua xua tay, ý bảo cậu diễn luyện mộtmình một lần là được rồi.

Vì thế Vũ Văn Dật Thần giương thanh kiếm gỗ cậu vừa mới chọn được xong chuẩn bị diễn luyện.

Một khi đã nhắc đến võ công của bộ tộc Vũ Văn sẽ làm cho mỗi ngườitrong gia tộc người nào người nấy cũng ưỡn thẳng người mà cảm thấy tựhào ngạo nghễ. Bởi vì ngoài người võ lâm trong chốn giang hồ, đươngtriều cũng chỉ có hai đại gia tộc có được võ công tuyệt học được tổ tiên truyền xuống, không truyền ra ngoài, người trong tộc tất sẽ tập võ! Một nhà chính là đương kim hoàng tộc Địch thị, một nhà khác chính là bộ tộc Vũ Văn nhà họ! Hơn thế nữa, võ công của hai gia tộc này tại đương thờidanh tiếng cực cao!

Võ công của bộ tộc Vũ Văn tập trung chú ý vào nhanh sắc cứng mạnh,trước đó có thấy lão nhị Vũ Văn Dật Luân sử kiếm nhanh tựa như chớp, lão tam Vũ Văn Dật Phàm tay cầm côn xoay vù vù như gió, những người kháccũng không cần phải nói, ngay cả Vũ Văn Dật Tân ít tuổi nhất đều sử dụng được bộ quyền pháp cơ bản, mạnh mẽ hữu lực, xem mọi người trừ cái conngười Vũ Văn Dật Thần đang ngẩn người như đi vào cõi tiên ngoài kia, thì người người đều cảm xúc mênh mông, nhiệt huyết sôi trào. Thế nhưng ngay tại giờ phút này, quan sát động tác sử kiếm của đứa nhỏ khờ giữa võtrường, tầm tình cảm xúc mênh mông bị đánh hạ, nhiệt huyết sôi trào bị“phù phù” tắt ngóm, trên trán “hốt” toát ra mấy đường hắc tuyến, ngay cả các vị phu nhân không biết võ công cũng khó khăn ức chế khóe miệng cogiật.

Trông Vũ Văn Dật Thần đang giữ vững tại giữa võ trường, khuôn mặt nhỏ nhắn thật sự rất nghiêm túc, cực kì thận trọng giương lên cây kiếm gỗmà nó đã lựa chọn, chậm rãi đâm về phía trước, chậm rãi vạch một đườngphía sau, trên không trung sử kiếm vạch thành một đường cung, chân tráinâng lên, chậm rãi đẩy về phía trước, nhẹ nhàng rơi xuống đất, ngườitrầm hạ xuống, ngồi thành bộ dạng tồn mã bộ (1), kiếm trên tayphải đung đưa gạt lên trên, trong tâm thân thể dừng tại chân trái, chânphải từ từ nâng lên, thân thể lấy chân trái làm trụ chuyển mình về bêntrái, từ từ xoay một vòng, chân phải đãng nhẽ không được rơi xuống đấtnay mới được nửa đường đã chạm đất, mà để giúp nó có thể xoay được xongmột vòng này, kiếm gỗ bên tay phải đã thuận tiện từ từ vẽ một đường dài, thân mình thong thả xoay lại, tay phải cầm kiếm lại lặc lư đâm về phíatrước. Tiếp theo đó, nó tiếp tục chậm rãi vung kiếm, lúc thì gập cánhtay, lúc thì nhấc chân, lúc thì xoay vòng.

Tóm lại, xem xong tất cả, nói lời tốt là nó đã thực sự chuyên tâmthận trọng vào từng chiêu biểu diễn, còn nói lời thật thì kia, kia, kialà toàn thân xoay múa, làm sao có thể gọi là sử kiếm được!? Vũ Văn HạoNhiên cùng chư vị trưởng lão rất muốn ngửa mặt lên rời mà thở dài. Chiêu thức uy phong lẫm liệt của bộ tộc Vũ Văn vào tay đứa nhỏ này sử ra thực sự đã bị thay đổi một cách nghiêm trọng rồi! Bị nó biến thành đẹp đếnvô tư cùng nhàn nhã, thong thả nhẹ nhàng, mơ hồ mà mềm mại, cả người làcái dáng điệu ru ngủ người! Mà cái này cũng chưa tính là lợi hại nhất!Chợt thấy động tác tuy nói là chậm nhưng vẫn coi là trơn tru này của nóđột nhiên bị cắt đứt! Vẫn giữ động tác không đổi, tư thế kiếm đâm vềphía trước, biểu tình trên khuôn mặt nhỏ nhắn chợt trở nên ngưng trọng,khiến cho mọi người trong lòng kinh ngạc, bị vẻ mặt trang nghiêm của nólàm ảnh hưởng mà nín thở chờ đợi, tiếp theo nữa đã thấy người nào đó hít hít cái mũi nhỏ, khuôn mặt nhỏ khờ khờ hiện lên sự nghi hoặc, nhíu mày, ngẩng đầu, nhìn trời dưới một góc bốn lăm độ, trầm tư, bất động! Kiênnhẫn của mọi người nơi đây nhanh chóng sắp bị dùng hết thì nó “A” mộttiếng, khuôn mặt nhỏ làm như bừng tỉnh nhận ra nói: “Nhớ ra rồi, tiếptheo chắc chắn là làm như thế!” Nói xong, tiếp tục làm động tác chậm rìrì, tiếp tục tra tấn cảm giác của mọi người nơi đây.

“……” Một đám quạ đen từ trên đỉnh đầu mọi người đập cách kiêu ngạobay đi, lúc này lại đến lượt bọn họ ngẩng đầu bốn lăm độ nhìn trời, trầm mặc không nói gì, rất muốn hỏi, võ công có thể sử như vậy sao!? Đãnhiều lần đế như thế, vì sao bọn họ vẫn không thể thích ứng được, còn ảo tưởng rằng lần này nó có thể có tiến bộ?

Nhẫn nại, Nhẫn nại! Mọi người đã đề biết võ công của nó luôn luônchậm như thế, kình lực cũng không có sai, chí ít thì cũng học thuộc lòng được khẩu quyết võ công một cách khó khăn, hơn nữa sử chiêu thức cũngkhông sai, cho nên chỉ cần siêng năng học tập, bản thân mình cũng đốcthúc nó nhiều hơn một chút, cái tốc độ này ngày nào đó sẽ biến thànhnhanh thôi! Vũ Văn Hạo Nhiên cố gắng tự trấn an chính mình, cố dập tắtlửa giận không ngừng bùng lên trong lòng, ít nhất lần này so sánh vớilần thứ…… so sánh với lần nào cũng không có chút tiến bộ nào cả! Thậmtrí so với ngày thường ông tự mình đốc thúc thì độ chậm rãi càng bịcường điệu hơn.

Vì thế, tuy hành động dập lửa có thành công nhưng lý trí như dây đàncăng bị đứt “phăng”, “Vũ – Văn – Dật – Thần!” Tiếng rống giận dữ lạivang lên lần nữa, rung động tại trên không Vũ Văn phủ, thật lâu sau vẫnkhông ngừng……