Nữ Hoàng Đế, Khờ Phu Quân

Quyển 1 - Chương 15: Gặp được khắc tinh trong số mệnh



Hừ! Xem ngươi còn dám chọc ta không! Địch Vũ Liễn cảm nhậnđược trong miệng có chút vị máu tươi, dường như là đã giải được mối hận, hài lòng mở miệng buông ra, sau đó thật giống một con nhím nhỏ, tiếptục tức giận trừng mắt nhìn Vũ Văn Dật Thần.

“Đau, đau chết mất!” Mẹ ơi! Đứa nhỏ này thật nhẫn tâm nha, cắn đauquá đi! Vũ Văn Dật Thần rụt tay về, nhìn thấy máu đang chảy, cậu chỉ hơi hơi nhíu mày không làm cho người khác phát hiện ra được, sau đó lạigiãn ra rất nhanh. Cậu cụp mí mắt xuống, che đậy cảm xúc vừa chợt lóelên, rồi cực kỳ nhanh chóng nâng mí mắt lên, chỉ thấy đôi mắt cậu bắtđầu biến hồng hồng, nhìn xuống tay phải mình, trên mặt có vẻ hơi hoảngsợ kêu lên, ngầm mang theo tiếng khóc nức nở, “Máu, máu, chảy máu mấtrồi!” Cùng lúc đó, cậu còn đưa tay ra một lần nữa tới trước mặt Địch VũLiễn, phơi ra cánh tay đầy máu làm chứng cứ.

Thấy trong mắt cậu dần dần nổi lên chút sương mù, Địch Vũ Liễn nhấtthời cảm thấy kinh ngạc, sát khí quanh thân vì thế mà trở nên yếu ớtdần, khuôn mặt vốn đang phẫn nộ cũng trở nên mềm mại hơn, trong lòngthật không rõ: Cậu ta, một đứa con trai lớn như vậy mà lại đang muốn khóc sao!?

Người nào đó không thèm nói thêm lời nào nữa, chỉ dùng khuôn mặt nhỏnhắn khờ khạo mang vẻ tủi thân cùng cực đối diện với đứa bé con, trôngthật đáng thương hít hít cái mũi, trong mắt lại có ánh nước lấp loáng,có vẻ như nước mắt rốt cuộc cũng đã được hình thành, ở nơi nào đó lănqua lăn lại, chỉ là mãi cũng không thấy rơi xuống. Cậu đây là đang imlặng trách móc, không tiếng động lên án tên đầu sỏ gây chuyện kia, hànhđộng như thế kia tàn nhẫn đến cỡ nào, bạo lực đẫm máu đến cỡ nào nha!

Việc này làm cho đứa bé vẫn đang trừng cậu trong lòng không biết phải làm sao, lần đầu tiên gặp được người như thế này, không biết làm thếnào để ứng phó với loại trường hợp này, ngộ nhỡ cậu ta thật sự khóc lênthì làm sao bây giờ?

Vì thế do bị ảnh hưởng bởi khuôn mặt khờ khạo tràn ngập sự tủi thân,Địch Vũ Liễn dần dần có cảm giác áy náy, không tự chủ được liền từ từcúi đầu, âm thanh nhỏ như muỗi nói lời xin lỗi: “Đúng, xin lỗi!”

“Không sao!” Thanh âm cực kỳ vui vẻ vang lên sang sảng, người nào đócũng chẳng cần nghĩ ngợi đáp lại cực nhanh, cực gọn gàng! Tựa như là cậu ta đang đợi cho được lời xin lỗi này.

Gì? Địch Vũ Liễn vội vàng ngẩng đầu lên rồi chỉ thấy khuôn mặt khờcủa cậu ta cười đến là sáng lạn, thiếu chút nữa làm bé lóa mắt. Ngay lập lức, bé con trên đầu đặt đầy dấu chấm hỏi, lần đầu tiên trên mặt lộ ravẻ đờ đẫn, không phản ứng kịp với tốc độ biến đổi sắc mặt cực nhanh củangười nào đó. Cậu ta không phải muốn khóc sao? Vừa rồi nước mắt còn sắprơi xuống nữa, mà nước mắt, đâu rồi!?

Lần này đến phiên Địch Vũ Liễn tới sát mặt Vũ Văn Dật Thần. Hai taybé nắm chặt lấy quần áo cậu ta, tựa hẳn vào trên người cậu, khuôn mặtnho nhỏ tràn đầy sự hoang mang, bé nhướng mày, cẩn thận theo dõi haitròng mắt của cậu, làm sao có thể như thế!? Một chút nước mắt cũng không thấy, tựa như toàn bộ những điều vừa thấy chỉ là ảo giác của bé màthôi!

Uhm, vừa rồi bé con cắn xuống không chút do dự, bộ dáng hung ác thậtlàm cho cậu cảm thấy khiếp sợ, không sai, hết thảy chỉ là cậu đang hiểulầm mà thôi. Chẳng thế thì sao chút biểu hiện khổ sở tủi thân của cậulại có thể khơi dậy lòng áy náy của tiểu đệ đệ được, có thể thấy đượcrằng bé con này cũng không máu lạnh như vẻ ngoài, nhân chi sơ, quả nhiên tính bản thiện mà! Vũ Văn Dật Thần nghĩ rất lạc quan vui vẻ.

Cậu cứ vui phần của cậu còn Địch Vũ Liễn vẫn cứ im lặng, nhưng trong lòng lại cuồng nộ: Cậu ta giả vờ, lúc nãy cậu ta giả vờ! Bé bị lừa! Kẻ lừa đảo này, cậu ta giả vờ thật giỏi!

“Tiểu đệ đệ, đừng luôn luôn hung dữ như thế, cần phải học làm sao đểkhống chế tính khí của chính mình! Đệ còn nhỏ như vậy, tựa như bây giờihọc cắn người để phát tiết tức giận bất mãn trong lòng, sau này lớn lênchẳng phải là sẽ giết người, tùy tiện lấy đi tính mạng của người khácmới có thể vừa lòng phải không? Vũ Văn Dật Thần trang trọng và nghiêmtúc nói, đồng thời còn sờ sờ cái đầu nho nhỏ của bé, căn bản không chút ý tới rằng tâm hồn của bé con hoàn toàn không hề đặt trên lời khuyên nhủcủa cậu mà còn đang xoắn xuýt với việc bản thân bị lừa.

Sau khi khuyên bảo một chút, Vũ Văn Dật Thần ngắm nghía vết thươngtrên tay mình, lúc này đây mới cẩn thân đặt Địch Vũ Liễn xuống đất,chuẩn bị băng bó vết thương, cũng bởi bé con cắn cũng không nhẹ nha! Khi cậu cúi đầu lấy thứ gì đó trong tay áo, trong lúc vô ý lại thoáng thấycó vệt máu trên phần áo trước ngực, điều này làm cho cậu kinh ngạc buồnbực, tự mình đặt câu hỏi rốt cuộc máu này là từ đâu ra.

Mà bé thì lại đang muốn tức lên chợt phát hiện ra mình đã đứng trênđất rồi, hơi sửng sốt một chút rồi lại ngẩng đầu lên, nhìn về phía conngười rốt cuộc cũng thả bé xuống đất, cơn tức cũng bỗng nhiên giảm đi.Bé muốn cách xa người này một chút, xoay người bước mấy bước dài muốnrời đi, cái chân ngắn ngắn mới đi được vài bước lại thấy trên đỉnh đầumình không còn ánh sáng, có một bóng đen bao trùm, quay đầu nhìn lại,ngạc nhiên thấy người nào đó đang xoay người, làm một động tác giang đôi tay hướng về phía bé, điều này làm cho Địch Vũ Liễn cảm thấy lạnh cảsống lưng, nổi cả da gà, cậu ta lại muốn làm gì đây?

Bé quay đầu trở lại muốn chạy đi, đã không còn kịp, bị Vũ Văn DậtThần chộp lấy, bế lên, lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận của Địch VũLiễn biến thành màu đen, tên khốn nạn này, cậu ta bị nghiện ôm bé rồiđúng không!?

Không thèm để ý tới tức giận cùng giãy dụa của bé con trong lòngmình, Vũ Văn Dật Thần ôm bé đi về phía hòn giả sơn, đặt bé ngồi lên chỗcó thể nhìn thẳng cậu, tiếp theo đó cậu to gan kéo tay áo của bé lên,kiểm tra tại sao bé lại bị thương.

Đây thật sự là phạm vào điều kiêng kị lớn của bé rồi, không muốnngười khác chạm vào bé nhưng lại không thể thoát khỏi đối phương, lửagiận trong lòng Địch Vũ Liễn từ từ nổi lên, cuối cùng vào lúc tay Vũ Văn Dật Thần chạm vào chân bé, xắn ống quần của bé lên thì lửa giận bạophát, bé muốn giết thằng cha dám tùy tiện chạm vào bé này.

Bé lấy ra từ trong người một con tiểu chủy thủ cực kỳ nhỏ, nắm chặtlấy, muốn đâm vào lưng Vũ Văn Dật Thần, người đang cúi đầu xem chân békia.

“Á, chân của đệ bị thương rồi, rất đau đi? Ngoan nha, đại ca ca giúpđệ phù phù!” Chứng tỏ rằng phỏng đoán của bản thân không sai, vết máukia quả nhiên là của bé con, trên khuôn mặt nhỏ khờ hiện lên cảm xúcchân thực, nhẹ nhàng thổi thổi vết thương cho bé.

Tay Địch Vũ Liễn đang giơ lên giữa không trung bỗng dừng lại, thânmình cũng đồng thời cứng đờ, trong trí nhớ hiện ra cảnh tượng một ngườiphụ nữ cũng ôn nhu thổi thổi vết thương cho mình giống như vậy, bên taivang lên giọng nói nhỏ nhẹ yêu thương: “Tiểu chủ nhân, đau lắm đi!Ngoan, Mạc Phương giúp người phù phù!”

Vũ Văn Dật Thần lấy ra thuốc chữa thương từ trong tay áo, thật cẩnthận giúp bé bôi thuốc lên vết thương trên đùi, sợ rằng sẽ làm bé conđau. Cậu còn thật thần kỳ lấy thêm một mảnh vải băng bó vết thương từống tay áo đó, nghiêm túc băng lại vết thương đã được bôi thuốc, xé vải, thắt nút.

Thấy trên cánh tay cùng đùi bé có nhiều vết thương, Vũ Văn Dật Thầnkhông ngừng khiếp sợ, hiện tại cậu mới biết được rằng tuy mẫu thân củacậu bị điên nhưng so với một số ít người mà nói, cậu đã hạnh phúc hơnrất nhiều. Tính cách của bé con giống như con nhím vậy hẳn là khôngthoái khỏi chuyện xưa đằng sau mấy vết thương đi!

Lấy lại tinh thần sau khi lạc vào trong ký ức, nhìn lại hành động của cậu ấy, cánh tay Địch Vũ Liễn từ từ hạ thấp xuống đặt tại bên người,tùy Vũ Văn Dật Thần xử lý vết thương ở chân bé.

“Tốt rồi!” Vũ Văn Dật Thần hài lòng với việc xử lý vết thương củamình, ngẩng đầu, trên mặt hiện ra vẻ tươi cười ôn hòa tựa như ánh mặttrời ấm áp, chớp chớp mắt, thần bí hỏi Địch Vũ Liễn, “Tiểu đệ đệ, cómuốn ăn cái gì không?” Nói xong liền luồn tay vào ống tay áo quý báu kia lấy cái gì đó, khóe mắt trong lúc vô tình thoáng thấy ánh sáng gì đólóe lên, cậu nhìn lại hướng đó một cách rất tự nhiên, đôi mắt vốn đangcười cong cong bỗng trợn tròn, cằm rơi rớt vì sợ, ngạc nhiên nhìn chằmchằm vào thứ gì đó đang phát ra ánh sáng – một bàn tay nho nhỏ nắm trong tay một thanh tiểu chủy thủ.

Mẹ ơi! Cậu đang nhìn thấy cái gì đây? Cậu đã nói rằng hoàng cungkhông phải là nơi người thường có thể ở mà, sao ngay cả một đứa nhỏ đềucó thể lấy được thanh tiểu chủy thủ này? Việc này, cái kia, không phảilà bé định dùng nó để đâm mình chứ!? Khóe miệng của cậu co giật mộtchút, đoán ra khả năng này làm cậu suýt chút nữa hôn mê, trong lòng mặcniệm: nhân chi sơ, tính bản thiện, là thiện! Không phải ác!

Địch Vũ Liễn thấy Vũ Văn Dật Thần có vẻ giật mình, nhìn lại theo ánhmắt của cậu ta mới phát hiện ra cậu ấy đang nhìn tiểu chủy thủ của bé.Bé hừ một tiếng, mặt chẳng hề có cảm xúc gì chuẩn bị thu nó về, vừa lúclại thấy cậu ta khôi phục vẻ tươi cười, hơn nữa còn cười với bé càngthân thiết hơn so với trước, thân thiết mang chút khoa trương! Mắt bélóa lên chẳng nói câu nào, vậy mà trong một cái chớp mắt, bé cảm giáctrong tay chợt nhẹ đi. Đợi đến khi bé kịp phản ứng lại thì phát hiện ratiểu chủy thủ đã đi đường nào mất rồi.

Vũ Văn Dật Thần dùng vẻ tươi cười làm lơi lỏng phòng bị của bé controng nháy mắt đó, ra tay nhanh như chớp, tay cướp lấy thanh tiểu chủythủ.

“Tiểu đệ đệ, đừng tùy tiện lấy thứ này ra chơi nha! Rất nguy hiểm đó! Không cẩn thận một chút là có thể đả thương người! Hơn nữa đệ nhỏ nhưthế này rất dễ làm chính đệ bị thương đó!” Vũ Văn Dật Thần nhìn đăm đămvào Địch Vũ Liễn, mặt rất nghiêm túc giảng giải đạo lý, động tác của tay cũng rất không tự nhiên. Chỉ thấy cậu ta cũng chẳng hề nhìn đến thanhtiểu chủy thủ kia mà thuận tay quẳng đi luôn, trong lòng kêu lên: Á! Thứ gì đó nguy hiểm như vậy phải mau tống đi, tống đi!

Vì thế mà lần này đến phiên Địch Vũ Liễn há miệng thật to, khóe miệng co co giật giật, ánh mắt di chuyển theo hướng tiểu chủy thủ di chuyển,tiếp đó hộc máu sau khi nhìn thấy thanh tiểu chủy thủ bay một đường vòng cung “bùm” một tiếng quang vinh hy sinh rơi xuống hồ nước cách đó không xa!

Của bé, của bé, tiểu chủy thủ chuyên dụng của bé! Tiểu chủy thủ bédùng để phòng thân! Lúc bé vào Kiếm Vũ Tạ, có một chuyên gia tạo ra nócho bé, bé có thể mang nó theo bên người, cực kỳ phù hợp, tiểu chủy thủhợp với bé nhất lại bị thằng cha đó ném đi rồi! A…….! Tức chết bé rồi!

Bé nổi giận đùng đùng quay đầu lại, trừng mắt nhìn đầu sỏ gây chuyện, lại thấy khuôn mặt nhỏ nhắn khờ khờ của Vũ Văn Dật Thần cười sáng lạnnhư ánh mặt trời ấm áp, đôi mắt cong cong, miệng lộ ra hai chiếc răngnanh đáng yêu, hai má như ẩn như hiện má lúm đồng tiền nho nhỏ, đang cầm trong tay hai khối bánh đậu xanh, tựa như đang nịnh nọt, cất giọng hỏibé: “Tiểu đệ đệ, ăn bánh đậu xanh đi!”

Địch Vũ Liến trừng mắt nhìn khối bánh đậu xanh không nói lời nào, bécòn tưởng cậu ta có cái gì đó ăn ngon, đùa bỡn cả nửa ngày cũng chỉ đemra bánh đậu xanh cực kỳ bình thường! Hừ! Chỉ là hai khối bánh đậu xanhlàm sao bồi thường thanh tiểu chủy thủ bảo bối của bé được! Nghĩ đi nghĩ lại, bé rốt cuộc cũng không tự chủ được há miệng ra.

Ha ha, ăn đi, ăn đi! May mắn là cậu mang theo hai khối bánh theongười để qua được một cái canh giờ buổi chiều nhàm chán nơi đây, là trẻcon mà, dễ dỗ ngọt! Vũ Văn Dật Thần cười đến là vui vẻ.

Chính vì thế mà tại hòn giả sơn cách hồ nước xanh gợn sóng không xa,có một đứa con trai lớn xác một bên đút bé con ăn cái gì đó, một bên vìhoàn cảnh khó khăn lạc đường mà không ngừng hỏi bé con phương hướng.

“Tiểu đệ đệ, con đường kia dẫn đi đâu vậy?”

“Tuệ Vũ Điện!”

Tuyệt đối không thể đi theo đường bên đó!

“Thế còn đường bên này dẫn ra đâu?”

“Đi thẳng sẽ có ngã ba, rẽ phải là Tả Hòa Điện, nơi ở của hoàng tử; rẽ trái là đường đi tới An Khang Điện!”

Đường đấy cũng không thể đi!

“Thế đi đường nào mới có thể vô tình gặp được hộ vệ, để có thể xuất cung?”

Vô tình? Cậu ta muốn làm cái gì? Tuy rằng có nghi ngờ nhưng mỗ bé con vẫn trả lời: “Đi theo đường bên kia…” Bé con nói một hồi, khó có đượckiên nhẫn chỉ đường rất tường tận.

Hai khối bánh đậu xanh đều chui vào trong bụng bé con, Vũ Văn Dật Thần rút khăn tay ra lau miệng cho bé.

“Tại sao ngươi lại xuất hiện tại nơi này?” Chưa từng gặp hắn lần nào, cũng không ăn mặc như thái giám, cậu ta hẳn là tới tham gia buổi tuyểnchọn thư đồng cho bé ngày hôm nay rồi! Cuối cùng cũng đến lượt Địch VũLiễn đặt vấn đề.

“Ha ha, bởi vì lạc đường!”

Định Vũ Liễn nhăn mày, mơ hồ cảm thấy người này hỏi một đằng trả lời một nẻo.

Vũ Văn Dật Thần ôm lấy bé con đặt xuống đất.

“Ngươi tới tham gia buổi tuyển chọn thư đồng đúng không?” Nếu nhưđúng là như vậy… bé thật ra có thể miễn cho cậu ta không phải thi, trựctiếp chọn cậu ấy! Xem như cậu ta gặp may đi!

“……, ta lạc đường mà!” Người nào đó cúi đầu nhìn bé con, tránh khôngtrả lời vào thẳng vấn đề, cho rằng bé con bốn tuổi sẽ không truy xét đến tận cùng đi.

“Bản hoàng tử đang hỏi ngươi! Ngươi chỉ có thể trả lời ‘phải’ hoặc‘không phải’! Ngươi tới tham gia tuyển chọn thư đồng có đúng không?” Bécon bốn tuổi này cũng không dễ bị lừa, phát hiện ra đối phương thật sựhỏi một đằng trả lời một nẻo, bé có chút mất hứng, lúc này mới trưng ratư thế của hoàng tử.

Bản – hoàng – tử!? Á—–! Bé con này là hoàng tử!? Nụ cười trên mặt VũVăn Dật Thần cứng đờ, trong lòng trẻ khờ kêu thảm một tiếng, mẹ ơi! Cậunhất định là giả ngu lâu nên bây giờ choáng váng thật rồi! Không thì thì sao cậu không nghĩ đến lý do tại sao đứa nhỏ này lại xuất hiện tạihoàng cung! Trẻ con ở trong cung có thể chơi đùa tại nơi này trừ bỏhoàng tử ra thì còn có thể là ai!? Cậu tin chắc rằng trong đám tham giatuyển chọn thư đồng ngày hôm nay tuyệt đối không có ai bị “lạc đường”giống cậu!

“Ha ha ha!” Vũ Văn Dật Thần không trả lời câu hỏi của bé, ngược lạichỉ cười gượng ba tiếng, sau khi chớp mắt vài cái, hai tay đưa lên đặttrên hai vai của bé, quay bé một vòng đưa lưng về phía cậu.

Địch Vũ Liễn rất buồn bực, cảm giác được tay cậu ta đặt trên vai bébuông lỏng ra, không biết cậu ta muốn làm gì, bé tự nhiên quay đầu lại,trùng hợp thấy người nào đó xoay người bắt đầu chạy, chạy như điên tựanhư sau lưng có ác quỷ đuổi theo, trong nháy mắt đã trở thành một chấmđen nhỏ đằng xa.

Địch Vũ Liễn vẫn không hề nhúc nhích, đứng cạnh hòn giả sơn cách bênhồ không xa, khuôn mặt nhỏ nhắn luôn luôn lạnh lùng giờ khắc này đã biến đen, bị tức đến đen mặt, hơn thế nữa, trên đỉnh đầu dường như có hơinước bốc lên……