Nữ Hoàng Bi Kịch

Chương 8



Tần Nhiên lạnh lùng nhìn, đứa trẻ nằm trên lưng Trác Chính Dương là con của anh sao?

Con trai? Hai chữ này như một thanh đại chùy đập thẳng vào ngực anh, khiến nơi ấy đầm đìa máu. Đúng là mỉa mai, lần đầu tiên anh và con trai gặp nhau lại ở trong hoàn cảnh này, con trai anh nằm trên lưng Trác Chính Dương.

Cách Lạp? Con trai anh tên là Cách Lạp sao, vừa nãy anh nghe thấy Trác Chính Dương gọi nó là Cách Lạp. Ánh mắt anh từ trên người Cách Lạp chuyển tới nơi bàn tay Trác Chính Dương đang nắm lấy tay cô, rồi anh nhìn hai người họ biến mất ở cửa lớn, bàn tay đặt trong túi áo của anh nắm chặt, nổi đầy gân xanh.

-

Sau khi lên xe, Đồng Nhan ôm Cách Lạp ngồi ghế sau, không nói một lời, Trác Chính Dương cũng duy trì im lặng, chuyên chú lái xe. Lái được một lúc, anh dừng xe ở ven đường:

“Chờ anh, anh đi mua đồ”

Đồng nhan khẽ đáp ứng. Trác Chính Dương đi khoảng 10 phút thì quay lại, trong tay anh xách một túi đồ, anh đặt cái túi ở ghế phụ, rồi tiếp tục lái xe. Về đến nhà, Cách Lạp đã ngủ thiếp đi trên đùi Đồng Nhan mất rồi, Trác Chính Dương ôm lấy nó, đi về phía cầu thang.

Đồng Nhan đi sau Trác Chính Dương, vì không còn sớm nên tiểu khu này đã chìm vào yên tĩnh, Trác Chính Dương vẫn không nói gì, cô cũng lười tìm đề tài để nói, chỉ lặng lẽ đi phía sau anh. Tiếng bước chân của hai người trong đêm khuya vang lên nối tiếp nhau.

Đèn ở ngã rẽ tầng 2 đã bị hỏng, lúc lên tầng 2, cô lấy điện thoại từ trong túi xách soi sáng cho anh. Trác Chính Dương đi phía trước bỗng nhiên khẽ cười:

“Nhan Nhan, nhìn chúng ta giống một đôi vợ chồng bình thường nhỉ”

Đồng Nhan im lặng, rồi cô bật cười. Đến phòng 301, Đồng Nhan tìm chìa khóa, mở cửa, bên trong vẫn còn tỏa ra ánh đèn vàng, chắc là Trình Mai Mai bật cho cô. Đồng Nhan đỡ Cách Lạp từ trong lòng Trác Chính Dương, cô ôm nó về phòng, đặt lên giường, đang định cởi áo khoác cho nó thì Trác Chính Dương vội vàng vào giúp cô, lúc anh đi ra, còn kéo chăn lại cho nó nữa.

Đồng Nhan khẽ khàng khép cánh của phòng Cách Lạp lại, sau đó cô ngẩng đầu cười, nói với Trác Chính Dương

“Hôm nay em làm phiền anh quá”

Khóe miệng Trác Chính Dương khẽ nhúc nhích

“Em không cần phải khác sáo với anh”

Đồng Nhan cười, rồi đưa áo khoác cho anh

“Anh lái xe về cẩn thận nhé”

Trác Chính Dương nhận áo khoác, mặc vào, sau đó anh chợt nhớ ra chuyện gì đó:

“Nhan Nhan, chờ anh một chút, anh xuống lầu lấy đồ”

Nói xong, anh liền ra khỏi phòng xuống lầu.

Đồng Nhan liếc nhìn cửa vẫn mở, nụ cười trên mặt biến mất, trong đầu cô hiện lên hoàn cảnh lúc gặp Tần Nhiên và Tống Hà Kiến, lòng cô lạnh lẽo vô cùng.

Hai cha con họ cuối cùng cũng gặp nhau, khi cô quyết định về nước, cô cũng từng nghĩ tới chuyện này, chuyện gì rồi cũng phải giải quyết thôi, không phải cô trốn tránh thì vấn đề sẽ tan thành mấy khói, cần đối mặt thì vân nên đối mặt. Nhưng hôm nay thực sự gặp mặt, còn chưa khai chiến mà cô đã cảm thấy không còn sức lực gì nữa.

Trác Chính Dương đi rất nhanh, anh xách chiếc túi mà lúc nãy anh dừng xe để mua, đi tới trước mặt cô, rồi nhét túi vào tay cô

“Em nghỉ ngơi đi, ngủ sớm nhé”

Nói xong, anh quay người, rời đi.

“Chính Dương…”

Đồng Nhan đứng ở cửa gọi anh lại.

Trác Chính Dương xoay đầu lại, nhìn cô

“Món đồ nhỏ thôi mà, đừng khách sáo với anh”

Đồng Nhan cười

“Em chỉ muốn nói cảm ơn anh thôi mà”

Trác Chính Dương không chịu nổi bầu không khí bây giờ, anh khẽ cười:

“Đồng Nhan, mấy năm qua, em thay đổi nhiều rồi”

Anh dừng lại rồi nói

“Nhan Nhan mà anh biết, cô ấy từng là một cô gái kiêu ngạo, cô ấy kiêu hãnh, liều lĩnh, tự tin, hoạt boát. Cô ấy chưa từng khác sáo nói cảm ơn, xin lỗi với anh”

-

Đồng Nhan ngẩn ra

“Có lẽ vì khi ấy em còn là nàng công chúa trên đỉnh tháp ngà, đương nhiên có thể tự tin, kiêu ngạo, bây giờ không còn ở trên đấy rồi, em cũng phải biết an phận chứ”

Cô cười với anh

“Cứ coi như em không có cá tính đi, em chưa bao giờ là một người mạnh mẽ cả”

Trác Chính Dương im lặng, quay người rời đi.

-

Đồng Nhan đặt chiếc túi trong tay qua một bên, rồi quay lại phòng Cách Lạp

“Mẹ…”

Cách Lạp thò đầu từ trong chăn ra

Đồng Nhan bật cười

“Biết ngay con giả vờ ngủ mà”

Nói xong, cô đi tới cạnh giường Cách Lạp, nhẹ nhàng hỏi

“Chăn không đủ ấm sao, con có muốn lấy túi chườm nóng không”

Đồng Cách Lạp lắc đầu, sau đó nhỏm dậy, tựa vào gối, lưỡng lự hỏi

“Người hôm nay con nhìn thấy….Người kia…”

Hồi bé, sau khi Đồng Cách Lạp biết tới sự tồn tại của Tần Nhiên thì nó luôn gọi anh là người kia, chưa bao giờ nó gọi anh là ba, không biết có phải nó thừa hưởng gen hận thù từ ba nó không nữa.

Đồng Nhan xoa xoa gương mặt con trai

“Lạnh không, mẹ nghĩ vẫn nên lấy túi chườm cho con thì hơn”

Nói xong, cô đứng lên lấy một chai rỗng trên tủ đầu giường của Cách Lạp, đi nhà bếp lấy nước nóng.

“Đồng Nhan”

Khuôn mặt nhỏ bé của Cách Lạp lạnh lùng, đứa bé này tốc độ trở mặt thật lợi hại, vượt qua tốc độ lúc nó làm toán, chân mày nó nhíu vào.

Đồng Nhan lại ngồi xuống giường, cô suy nghĩ rồi nói

“Không phải mẹ không muốn nói, con cũng biết mà?”

Cô sờ đầu Cách Lạp

“Mẹ chỉ đang lo sợ mà thôi…”

“Sợ?”

Cách Lạp khẽ híp đôi mắt phượng nhìn cô

“Mẹ sợ con sẽ đi theo người kia ư, mẹ sợ con sẽ rời khỏi mẹ sao?”

Đồng Nhan thoáng kinh ngạc

“Cách Lạp…”

Có một đứa con trai thông minh đúng là chuyện nửa vui nửa buồn.

“Mẹ, con sẽ không rời xa mẹ”

Giọng Cách Lạp buồn bã, nói xong, nó nhích người lại gần Đồng Nhan, gối đầu lên đùi cô, khẽ khàng nói

“Có chết con cũng không đi theo người kia….”

Đồng Nhan nhíu mày, cô không hề biết con trai cô đã căm ghét anh ta tới vậy

“Dù sao người ấy cũng là ba con…..”

Đồng Cách Lạp liếc cô, quay mặt qua chỗ khác

“Ông ấy không muốn có con, cho nên con cũng sẽ không cần ông ấy”

“Không phải người ấy không muốn sinh con ra, chẳng qua ông ấy không biết sự tồn tại của con mà thôi…”

Đồng Nhan giải thích với con trai, vì cô không thể cho con một gia đình hoàn chỉnh nên cô cảm thấy rất có lỗi với nó, Cách Lạp lớn trước tuổi có lẽ cũng do chuyện này. Giờ đây, cô không cho phép, con cô còn nhỏ đã mang nỗi hận lớn như vậy.

Có lúc, Đồng Nhan nghĩ, nếu như cô có thể cho Cách Lạp một gia đình hạnh phúc, cho nó một cuộc sống không phải lo nghĩ, thì con cô bây giờ cũng sẽ giống như những đứa trẻ khác, ngồi xổm ở ven đường chơi bài cào đúng không?

Tuổi nhỏ mà nó đã biết phải học cho giỏi, nó hiểu rõ chỉ có học giỏi sau này mới có tiền đồ, mới có thể cho mẹ nó một cuộc sống tốt hơn.

Đứa trẻ hiểu chuyện, đối với mẹ nó mà nói, đúng là chuyện đau lòng.

Đồng Cách Lạp bỗng nhiên xoay đầu lại, nhìn thẳng cô nói

“Ông ấy không cần mẹ, ngay cả con cũng không cần, con sẽ không cần một người ba như vậy”

Trong lòng Đồng Nhan vô cùng chua xót, cô hít một hơi, cười với Cách Lạp, nói

“Nhưng nếu người ấy rất yêu con thì sao, không phải con luôn muốn có một người cha sao?”

Cách Lạp khẽ chớp mắt

“Mẹ ngốc nghếch, chẳng lẽ mẹ muốn đẩy con cho ông ấy sao, mẹ bị choáng rồi hả?”

Đồng Nhan ngẩn người

“Dĩ nhiên không phải”

Cô dừng lại:

“Mẹ chỉ sợ…”

Những lời Tần Nhiên nói với cô vẫn còn văng vẳng bên tai, nếu như anh thật sự muốn cướp Cách Lạp, cô có thể thắng anh không?

Đồng Cách Lạp khinh bỉ nhìn cô

“Mẹ đúng là không tiền đồ”

Đồng Nhan bật cười, ngón tay dí lên trán nó

“Con mới không có tiền đồ”

Đồng Cách Lạp bất mãn bĩu môi, sau đó dúi đầu vào lòng cô

“Mẹ, mẹ con ta không sợ, khi còn ở Mỹ, mẹ phải vào viện, lúc ấy con rất sợ hãi, con đã khóc thật lâu, nhưng mẹ nói với con rằng chỉ cần mẹ con mình ở bên nhau, chỉ cần mẹ con chúng ta còn trông thấy nhau, mẹ con ta sẽ không bao giờ rời xa, không phải thế sao hả mẹ?”

Đồng Nhan không nói nên lời, hốc mắt cô nóng hổi, cô thừa lúc Cách Lạp không chú ý, lặng lẽ lau đi giọt lệ tràn ra từ khóe mắt, cô cười, nói

“Mẹ nhớ, nhưng người ấy có thể cho con một cuộc sống tốt hơn, con có quyền lựa chọn, mẹ không thể ích kỷ vì bản thân mà giữ con ở lại, mẹ mong con có cuộc sống tốt hơn”

Đồng Cách Lạp im lặng, sau đó nó nói

“Mẹ, con cảm thấy bây giờ con sống rất tốt rồi”

Nó chăm chú nhìn cô

“Không phải bây giờ chúng ta sống rất tốt sao? Chúng ta có dì Mai. 3 người ở bên nhau rất vui vẻ, nếu mẹ thấy chúng ta quá nghèo, con có thể học nhảy lớp, như vậy con có thể giúp mẹ giảm bớt gánh nặng tiền bạc, mẹ yên tâm đi, con có bắt kịp tốc độ của các bạn mà…”

“Ngốc….”

Đôi mắt Đồng Nhan ngấn lệ, ánh mắt cô mơ hồ, nhưng khuôn cô lại vui vẻ

“Chúng ta đâu có nghèo, chẳng qua mẹ thấy con có quyền lựa chọn cuộc sống của mình mà thôi”

“Đồng Nhan, nếu mẹ còn nói thế nữa, con không thèm để ý mẹ nữa đâu, một tuần con sẽ không thèm gọi mẹ, không thèm gọi mẹ ngốc nữa đấy”

Đồng Nhan gật đầu

“Mẹ biết rồi, sau nàymẹ sẽ không nói thế nữa”

“Lúc này mới giống người bình thường…”

Đồng Nhan khẽ cười, sau đó đặt đầu Cách Lạp lên gối, đắp lại chăn cho nó

“Ngủ sớm đi con, mai còn phải đi học nữa”

Đồng Cách Lạp

“Mẹ cũng ngủ sớm nhé, mai mẹ còn phải đi làm chứ”

Đồng Nhan đành cười cười

“Tiểu quỷ”

“Mẹ….

Lúc Đồng Nhan đi tới cửa, Cách Lạp bỗng dưng gọi cô lại. Đồng Nhan quay người, nó nói

“Mẹ, thật ra con thấy chú Trác cũng không tệ”

Đồng Nhan sửng sốt, trả lời nó

“Cho nên chú ấy mới là bạn tốt của mẹ con”

“A~~~”

Cách Lạp buồn bực chui vào chăn, lại nằm xuống

“Ngủ ngon mẹ…”

“Ngủ ngon”

Đồng Nhan nhẹ nhàng đóng cửa, ra khỏi phòng Cách Lạp.