Nữ Chính, Là Do Ngươi Ép Ta

Chương 2: Học nghệ tiên sơn khổ muốn chết!



Đối với đôi phụ tử bị gạt thẳng tay kia, Lạc Thanh Linh có chút đồng tình khi bọn họ gặp phải hai vị sư phụ gian xảo hệt hệt hồ ly của nàng, mà thôi chúng ta nên quay lại với cuộc chiến tranh giành chức đại sư phụ của hai người đi.

Do cả hai đấu với nhau hết một canh giờ mà chẳng phân thắng bại vì đau lòng số đan dược mà nàng phải thức suốt ba ngày ba đêm mà bào chế.Lạc Tanh Linh liền vội vã đề nghị ai rút được thẻ tre màu đỏ thì sẽ là đại sư phụ. Hai người cảm thấy đấu như vậy cũng chẳng phải cách cho nên đồng ý với đề nghị này của nàng.

Kết quả người thắng lại là Y tiên sư phụ với kết quả này người hết sức hài lòng.

Mặc dù hai hàng lông mày của hắn từ nay khó mà khôi phục nguyên trạng hắn cảm thấy đáng giá mà nói:" Ha ha Độc lão, xem ra chức đại sư phụ này liền thuộc về ta rồi. Thôi cứ an tâm lại nhị sư phụ của đồ nhi đi. Ha ha!"

Độc Thánh nghe vậy cũng chẳng có tâm trạng đâu mà đấu khẩu với lão Y Tiên kia, chức đại sư phụ không còn, cho nên mọi sự quan tâm của lão hiện tại chính là mái tóc của mình, Dược lão quả không hổ danh 'Y tiên quỷ kiến sầu', hắn lao tâm khổ tứ bao lâu mới nhuộm được cho tóc chuyển sang màu xanh, thế mà bây giờ bị lão đánh cho trở về nguyên dạng mất rồi, không được hắn phải đi cứu chữacho nó mới được.

Y tiên sư phụ giờ nên gọi là đại sư phụ nhìn Độc lão quay trở về căn nhà cỏ của mình liền quay sang nhìn Lạc Thanh Linh từ ái mà nói: "Ngoan đồ nhi, mau gọi ta là một tiếng đại sư phụ đi".

Nhìn một người giống tiên hạ phàm bây giờ ngay cả lông mày cũng bị nhuộm thành con gà đuôi phượng đứng trước mặt nàng, hai mắt phát sáng.

Khóe miệng Lạc Thanh Linh kìm không được mà khẽ giật, nuốt nước bọt một tiếng mới gọi: "Đại sư phụ, ngươi cũng mau đi cứu chữa cho ngoại hình của mình trước đi thì hơn. Nếu ai đó đến tìm mà bắt gặp bộ dạng người như vậy thì không được hay cho lắm"

Dược lão vốn định nói cho đồ nhi ngoan của mình nghe những lời thâm thúy mà lão thức một đêm mới soạn ra, song bị nàng nói vậy lão không khỏi xem lại bộ dạng thảm thương của mình: "Đồ nhi, con nói thật đúng."Nếu bị người khác thấy nhất định lão sẽ trở thành đề tài để cho người trong thiên hạ buôn chuyện mất.

Nghĩ như vậy, Dược lão cũng nối gót theo Độc lão mà chạy vào nơi mình ở, bắt đầu sự nghiệp cứu chữa ngoại hình của bản thân.

Lạc Thanh Linh mỉm cười hài lòng: "Giờ cả hai đều bận tâm cứu chữa ngoại hình của mình, xem ra hôm nay nàng cũng tránh được một buổi học hành gian khổ rồi. Phải đi ngủ bù mới được."

Cũng khó trách cho Lạc Thanh Linh, bản thân nàng là một con sâu lười nhưng kể từ lúc xuyên không đếnthế giới này chưa kịp hưởng thụ cuộc sống của tiểu thư khuê các thì đã bị hai vị sư phụ bất lương này lừa gạt lên núi sống,thời gian để cho nàng để rầu rĩ về vấn đề này mỗi ngày thật sự ít đến đáng thương. Hiện tại, quả thực nàng còn mệt mỏi khổ cực hơn cả công việc kiếp trước của mình vào những lúc giáp Tết phải xử lí một đống tài liệu đủ đè chết nàng.

Mỗi ngày trời chưa sáng, Lạc Thanh Linhđã bị Y Tiên sư phụlôi từ trên giường xuống bắt đi luyện tập cái gì mà “Cửu huyệt phi huyền châm”, " Ngựmôn châm pháp”, “Tuyệt sát đoạn châm quyết”, “Thất thập nhị huyệt hồi hồn châm”, sau cùng còn là “Nhất bách linh bát huyệt thiên ngoại phi tiên châm trận” ( tên siêu dài nên bị nàng gọi tắt Bách châm,bởi để hoàn thành nó cần tới 100 cây châm có kích cỡ khác nhau). Tóm lại chính là cầm vô số ngân châm cắm lên cắm xuống trên hình nhân. Nếu như sơ ý mà châm sai một, hai milimet thôi thì sẽ bị Y Tiên sư phụ bên cạnh châm cho thành con nhím.

Di chứng sau tất cả chính là, cơn ác mộng đóng tài liệu đầy rẫy các con số có thể đè chết người không ngừng nghỉ của Lạc Thanh Linh cuối cùng đã đổi thành bò cạp độc và thảo dược ngập trời, vô cùng vô tận. Báo hại thân hình vốn mập mạc đáng yêu được nuôi dưỡng tốt, giờ nhanh chóng biến đổi, trở thành cái dạng ốm yếu như cây tăm nếu đứng lên bàn cân điện tử, ách hẳn nó sẽ thảm thiết kêu "gầy quá, gầy quá!" (!!!+_+). Gần đến tháng thứ tư, cuối cùng Lạc Thanh Linh đã ra một quyết định mà suýt chút nữa thì đánh mất cái mạng nhỏ của mình… đó là bỏ trốn.

Tối đó, Lạc Thanh Linh đã chuẩn bị xong xuôi kỹ càng. Nàng mang theo lương thực và nước uống đủ cho một tuần, trang bị thêm thuốc giải để đối phó với chướng khí trong Vô Vật Cốc, ôm theo ngân châm mà nàng đoán là có thể đổi được tiền, nhân lúc đêm khuya chuồn đi.

Nhưng, còn chưa đi được năm trăm mét, nàng phát hiện chân mình như mọc rễ, chẳng thể tiến lên phía trước dù chỉ một bước.

“Hừm hừm, đồ nhi ngoan, muộn thế này rồi còn muốn đi phân biệt độc thảo sao?”, âm thanh mang theo tiếng cười lạnh lẽo âm u ma quái dường như từ phía sau Lạc Thanh Linh phát ra, ngay lúc này trong đầu nàng chỉ có hai chữ: Toi rồi!

Độc Thánh đứng thẳng tắp phía sau Lạc Thanh Linh, dáng vẻ mờ mờ ảo ảo như ma như quỷ.

“Độc, Độc Thánh sư phụ…” Hiện tại, Lạc Thanh Linh cảm thấy chân mình mềm nhũn. Bởi nàng nhìn thấy đóa hoa trên taysư phụ cùng với đóa “mẫu đơn thảo”, nghe nói là kỳ độc không có giải dược trong thiên hạ, nhìn có vài phần giống nhau.

“Ha ha, đồ nhi ngoan, không ngờ con lại ham học đến như vậy. Kẻ làm sư phụ này thật là may mắn, may mắn lắm thay.” Tiếng cười hào sảng khởi đầu nghe còn ở rất xa, đến khi kết thúc câu thì âm thanh đã ngay bên tai Lạc Thanh Linh rồi.

“Y, Y Tiên sư phụ…” Đầu gối nàng tê cứng lại.

Tư thế cầm châm của Y Tiên sao giống với tư thế khởi đầu của “Kỳ mạch đoạn mệnh châm quyết” thế.

“Hử?”

Hai lão nhân tuổi cộng lại cũng gần hai trăm cùng chắp tay sau lưng, đồng thanh hỏi.

“Đồ nhi… chính là thấy ánh trăng quá mê hoặc lòng người, tâm hồn thi sĩ của đồ nhi nổi lên cho nên không tự chủ được mà ra đây ăn uống một phen mà ngắm trăng để thử thú vui tao nhã của người xưa a!.”

Độc lão ngước đầu nhìn bầu trời đêm kịp chẳng thấy trăng sao gì hết, chỉ thấy mây đen kéo đến lôi chớp liên hồi, thậm chí đã rơi vài giọt mưa mà cười thâm thúy: " Đêm nay trời thiệt là đẹp nha, ánh trăng cũng rất mĩ lệ nhỉ Dược lão!"

Chưa để cho Dược lão phụ họa thì một tiếng sấm lớn vang khắp trời.

Quỳ rạp người trên đất một cách vô cùng oanh liệt, Lạc Thanh Linh như thấy trước mắt lóe lên nụ cười khinh bỉ Cố Tinh Hải chết bần kia: “Xem ra cậu cũng là kẻ rất tham sống sợ chết”.

Xì xì xì, phải nói tớ thức thời, là trang tuấn kiệt mới đúng!

Đến khi mặt trời treo trên ngọn cây trước cửa, theo tính toán của Lạc Thanh Linh thì vào khoảng chín giờ, Độc Thánh sư phụ – sẽ lên lớp môn học thứ hai. Lại nói thêm, lớp học này buổi đầu tiên đã dọa cho Lạc Thanh Linh sợ đến vãi linh hồn. Nấm độc, độc dược (tỉ như thạch tín, hạc đỉnh hồng) hoàn toàn không đáng được nhắc đến, nội trong hai ngày đã kết thúc giáo trình. Hai tháng sau đó là nghiên cứu Tây Vực kỳ độc, Miêu Cương cổ độc, Đường môn gia truyền dị độc… tóm lại là các loại độc dược cổ quái mà người người nghe thấy đều căm phẫn vô cùng.

Sau khi ăn trưa lại quay về lớp của Đại sư phụ. Số lượng tên gọi của các loại thảo dược này đem so với từ điển tiếng Anh Oxford chỉ có hơn chứ không có kém, càng không bàn đến chuyện phải khớp tên gọi cùng hình dạng của chúng với nhau.

Quả thật so với việc cùng lúc phải thi cả TOEFL lẫn tiếng Nhật cấp bốn còn khủng bố hơn. Đến chập choạng tối, Lạc Thanh Linh lại phải theo Độc Thánh sư phụ đến mật thất tiến hành “tiếp xúc thân mật” với một đám các độc vật có vẻ bề ngoài vô cùng có lỗi với mắt thẩm mỹ của quần chúng nhân dân. Vất vả bị “luộc” cho đến tối muộn, lại còn phải khêu đèn đọc cái gì mà “Kinh lạc tổng kinh”, “Y kinh”, “Thiên độc kinh”, “Địa độc kinh”, “Thủy độc kinh”… loạn xà ngầu.

Cuối cùng, trước khi đi ngủ, còn phải thao diễn “vọng, văn, vấn, thiết[1]” cùng nhị vị sư phụ. Nếu không chẩn đoán được rõ ràng tình trạng sức khỏe của hai người họ thì chỉ có một kết cục duy nhất, đó là đêm hôm ấy an phận sờ cổ tay hai sư phụ mà ngủ.

[1] Vọng, văn, vấn, thiết: bốn phương pháp chẩn bệnh trong Đông y, gồm nhìn, nghe, hỏi, bắt mạch.

Thời gian như thoi đưa, năm tháng dần trôi. Lạc Thanh Linh đã ởnúi Vân Sương Ẩnnày thấm thoắt hơn một năm rưỡi rồi. Từ sau lần chạy trốn thất bại tám tháng trước, Lạc Thanh Linh cho dù có ăn gan hùm mật gấu cũng không dám thử lại lần nữa, chỉ có thể chuyên tâm ở lại núi này theo hai vị sư phụ đọc y thư, chế độc dược.

Không lâu sau Lạc Thanh Linh cũng cảm thấy y thuật, độc thuật này có vài phần thú vị, nghĩ đến bản thân mình chẳng có bản lĩnh gì, lại nhớ câu danh ngôn “Tài năng không bao giờ là gánh nặng”, dần dần nàng đã có thể tĩnh tâm lại, bắt đầu chăm chỉ học tập, cứ thế y thuật, độc thuật của nàng ngày càng tiến bộ, khiến hai vị sư phụ vô cùng sung sướng. Tuy cũng có lúc Lạc Thanh Linh nhớ về thế giới thời hiện đại nơi mà mình sống ngày trước nhưng hầu hết thời gian nàng ở đây cũng có thể coi là vui vẻ.