Nốt Ruồi Bên Má

Chương 21



Tên thủ lĩnh nhìn xung quanh một lúc, không chút xấu hổ, tùy tiện chọn một gian phòng đi vào. Có lẽ là chọn phải thư phòng, hắn mất hứng đi ra, đi qua sân, dáng vẻ vô cùng lưu manh tiến về phía đối diện, giữa đường gặp một người anh em: “Ôi mẹ ơi,” hắn ta nhếch khóe miêng, “Không có giường hả?”

Nhóm thổ phỉ cười ha ha, trong đó có một tên chán ghét kêu to: “Lão đại, anh đổi khẩu vị từ khi nào thế,” hắn ta dùng một giọng điệu vô cùng thô bỉ, “Chỉ cần không có ngực, cô vợ nhỏ cũng được sao?”

“Cút!” Song Thương đã đi vào trong phòng, lười biếng mắng bên ngoài, sau đó “rầm” một tiếng, đóng cửa phòng lại.

Hứa Trùy Nhi một mực giãy dụa trên bả vai hắn, nhìn thấy hắn khiêng mình vào phòng, cũng đoán ra là hắn định làm gì: “Tôi…tôi không được,” cậu sợ hãi kêu lên, “Tôi không phải là phụ nữ, anh thả tôi ra đi!”

Tại sao lại nói không phải phụ nữ? Cậu nhớ lại lời Lão phu nhân nói, cậu còn chưa dậy thì, không hầu hạ được đàn ông: “Tôi, ngực tôi nhỏ.” Lại nhớ lại những lời cậu Cả, nói năng lộn xộn cả lên, “Không làm cho đàn ông thích…”

Tên kia cúi người thả cậu xuống giường, cũng không thể nói là thả, chính là dùng sức rất mạnh, xấu bụng muốn hù dọa cậu. Hứa Trùy Nhi đầu óc choáng váng sờ mó xung quanh, cậu đang ở trên giường, phía bên dưới là chăn đệm bằng lụa, trên gối đầu giường còn có một cái yếm của phụ nữ, đây chắc là phòng của mợ Hai.

Người kia vẫn nhìn chằm chằm cậu, giống như một người đã đói bụng lâu ngày, vội vàng cởi áo choàng của mình, những viên đạn dưới áo đập vào nhau kêu lên, bị hắn ném lên cái tủ thấp.

“Anh định làm gì…” Hứa Trùy Nhi sợ, hai chân cọ vào nhau, “Anh tha cho tôi đi, tôi đã có chồng, anh ấy rất tốt với tôi, tôi cũng thích anh ấy!”

Tên thổ phỉ leo lên giường, túm lấy áo cậu, Hứa Trùy Nhi kêu lên một tiếng, bám lấy hắn, cắn lên bàn tay to, cậu không thể để cho hắn nhìn thấy, nếu hắn thấy được sẽ nói chuyện này ra ngoài, cậu Cả sẽ biết được mình lừa anh ấy giả nữ thành thân cùng anh, còn lừa gạt anh hôn môi.

“Cứu…cứu với!” Hứa Trùy Nhi kêu to, mắt mũi đỏ hoe, không thể thoát khỏi hắn, cậu chỉ có thể cầm lấy cổ tay hắn lăn lộn trên giường: “Thả tôi ra!” Nước mắt tí tách rơi xuống giường, “Anh là đồ vô liêm sỉ, thả tôi ra!”

Lúc này bên ngoài rầm một tiếng, giống như có rất nhiều người đồng thời phát ra tiếng tán thưởng, tiếp theo liền nghe thấy đám thổ phỉ kêu: “… kéo lại đây! Con mẹ nó, còn không ngăn nổi một người què.”

Hứa Trùy Nhi đột nhiên không né tránh nữa, mặt đầy nước mắt gọi: “Lão…đại?” Cậu dường như không dám khẳng định, quay đầu lôi kéo tên thổ phỉ đang ức hiếp mình, “Bọn họ đánh anh ấy rồi?” cậu run rẩy mở miệng, giống như một đứa trẻ không ai yêu thích khóc lớn lên, “Sao các người có thể đánh anh ấy!”

Bàn tay đặt ở cổ áo cậu dùng sức kéo, vạt áo bị mở ra, “Chồng của ngươi?” Giọng nói của tên thổ phỉ khó chịu, khinh miệt nói: “Là người què kia?”

Hắn nói Lão đại là tên què, Hứa Trùy Nhi trong lòng khó chịu, muốn nói rằng anh ấy không phải người què, anh sắp khỏe rồi, nhưng cậu khóc không khống chế được chỉ có thể cắn môi gật đầu.

Bàn tay kia lại nắm lấy vạt áo của cậu, dường như sợ hãi sắp bị bại lộ chân tướng, cũng xuất phát từ việc cậu xấu hổ vì là một thằng nhóc mà lại mặc váy nữ, Hứa Trùy Nhi thút tha thút thít: “Đừng động vào quần áo tôi…” Cậu đáng thương cầu xin, “Đừng nhìn tôi, đừng nhìn tôi được không…”

Thủ lĩnh thổ phỉ lại mở miệng: “Chồng của ngươi,” bờ vai của hắn ta vô cùng rộng, rộng như một bức tường, che lấp thân mình Hứa Trùy Nhi, “Có biết ngươi là một…”Hắn chạm vào miếng vải mỏng máu rắng, kéo một cái, bộ ngực phẳng lì lộ ra, hai bên núm vú rụt lại, nhợt nhạt nhìn không rõ: “Có biết thân thể ngươi thế này không?”

Hứa Trùy Nhi run rẩy, hai tay vô lực muốn ôm ngực nhưng lại bị tên kia túm lấy đè lên giường: “Đàn ông mặc váy, ngươi có biết xấu hổ không?”

“Đừng nói cho chồng tôi…cầu xin anh,” Hứa Trùy Nhi mặt đỏ bừng, xấu hổ không dám lộ ra, “Anh ấy sắp khỏi rồi, chỉ cần để tôi ở bên cạnh anh ấy hai ngày nữa thôi…”