Nốt Ruồi Bên Má

Chương 15



Hứa Trùy Nhi ngốc ngốc liếm, không chỉ liếm, còn cho đường nhân vào miệng ngậm một lúc: “Rất ngon,” cậu lẩm bẩm, “Cậu đối tốt với tôi quá.”

Cậu Ba ngồi xổm ở đó ngắm nhìn Hứa Trùy Nhi, ánh mắt cong cong. Cậu năm nay mười bảy tuổi, đã lấy vợ rồi nhưng chưa từng ngồi nói chuyện như thế này với một cô gái: “Chị dâu,…” Cậu thò tay vào ống tay áo, do dự, ngại ngùng sờ nắn một đồ vật tròn tròn, “Tôi thấy chị hình như không có món trang sức nào…”

Hứa Trùy Nhi vừa ăn vừa nhìn cậu ta, miệng nhỏ bóng loáng đang nhấm nháp: “Khi tôi gả vào đây có được cho một cây trâm bạc, nhưng tóc tôi ngắn nên không mang được.”

Hứa Trùy Nhi nhắc đến cây trâm bạc, cứ như là món gia sản quý giá lắm vậy, cậu Ba trách hạ nhân lừa gạt cậu, mang đôi vòng tay ngọc bích lấp lánh từ trong áo ra: “Tôi chọn theo số nhỏ, chị thử xem có đeo vừa không?”

Hứa Trùy Nhi căn bản không biết ngọc bích là gì, cầm lấy, dường như giống mấy thứ cậu đã nhìn thấy trong phòng Lão phu nhân: “Cái này đắt lắm, tôi không cần,” cậu có chút sợ hãi giấu bàn tay đi, “Nếu như muốn tôi sẽ bảo cậu Cả mua cho.”

Cậu nói “cậu Cả”, trong lòng cậu Ba chợt tỉnh, đây là vợ của anh Cả, ngày ngày đêm đêm ngủ trên giường anh Cả, ngủ cả tháng trời nhưng vẫn còn tấm thân khuê nữ, cậu không cam lòng thay Hứa Trùy Nhi, ngược lại bản thân cũng không cam lòng. Cầm chặt tay Hứa Trùy Nhi, kiên quyết đeo vòng tay lên.

“Này cậu làm cái gì thế, tôi không muốn!” Hứa Trùy Nhi kêu lên, đẩy cậu ta ra. Cậu Ba dùng lực kéo cậu muốn ôm, kéo lấy eo nhỏ của cậu, sờ nắn bàn tay nhỏ bé của cậu: “Chị dâu, chị cầm lấy!” Cậu Ba sợ cậu không nhận, nói một lời nói dối rất buồn cười, “Một đôi chỉ có một đồng bạc thôi!”

“Hả?” Hứa Trùy Nhi bị dọa rồi, “Một đồng bạc? Là đồng tròn tròn sao?”

Hứa Trùy Nhi cũng không muốn nhận, cậu Ba đổ đầy mổ hôi, hình ảnh Tôn Ngộ Không bị liếm sạch đầu, chị dâu nhỏ chưa biết sự đời, từng chút từng chút đều làm cho cậu rung động, câu run rẩy, có cảm giác xúc động không nói lên lời: “Chị dâu nghe tôi nói đã…chị dâu!”

Hứa Trùy Nhi vung tay thoát khỏi cậu Ba, tay còn đeo chiếc vòng ngọc, vội vàng chạy vào phòng, đóng cửa “Rầm” một tiếng.

Cách cánh cửa, cậu nơm nớp lo sợ lắng nghe bên ngoài, người em chồng đầy sức sống chưa từ bỏ ý định vẫn đi qua đi lại trước cửa, sau đó mới hậm hực rời đi.

Cậu thở dài một hơi, khẩn trương sờ chiếc vòng trên tay, ban nãy tranh chấp kịch liệt nhưng khỉ đường cũng không bị rơi. Đường đỏ chảy ra rơi xuống, trơn trượt từ cổ tay xuống bàn tay.

“Nha đầu.” Cậu Cả nằm trên giường gọi.

“Dạ!” Cậu đáp một tiếng, vội dùng sức tháo chiếc vòng ra, càng gấp càng không tháo được, cậu Cả đợi mãi, lại gọi, “Nha đầu, em vào đây cho tôi.”

Mặt Hứa Trùy Nhi rất đỏ, giống như đã làm việc xấu sợ người khác biết được, một tay cầm khỉ đường một tay giấu sau lưng, chầm chậm đi tới bên giường.

“Bên ngoài,” trong bóng tối cậu Cả ngồi tựa vào khung giường hoa văn trạm trổ, vẫn mang chút dáng vẻ bệnh tật, “là Đức Sênh?”

“Hả?” Hứa Trùy Nhi hoảng loạn không dám ngẩng đầu, “Cậu ấy…đến thăm cậu, nói chuyện với em vài câu…”

Người trên giường im lặng, có tiếng chăn sột soạt, cậu Cả đưa tay vẫy Hứa Trùy Nhi: “Lên đây.”

Hứa Trùy Nhi muốn lên, cũng muốn nắm lấy cánh tay kia, nhưng cậu lại không dám, cậu sợ anh chê tay mình dính toàn đường: “Cậu Ba…” Cậu sợ hãi đưa Tôn Ngộ Không đã biến hình lên, nhỏ giọng nói, “Mua cho em một con khỉ đường…”

Cậu Cả không nói gì.

“Em không nhịn được đã ăn mất rồi,” Hứa Trùy Nhi nói, có ý nhận sai, ngoan ngoãn đưa cánh tay giấu sau lưng ra, “Em đã nói em không cần, nhưng cậu ấy vẫn một mực bắt đeo, em em…”

“Ngọt không?” Cậu Cả khẽ hỏi, dường như không muốn cậu nói tiếp, “Khỉ đường có ngọt không?”

Hứa Trùy Nhi nâng mặt, kinh ngạc chớp mắt: “Sao, cậu cũng chưa từng được ăn?” Toàn thân cậu thả lỏng, bỗng chốc đầy tinh thần trở lại, “Đợi em đi rửa tay!”

Hứa Trùy Nhi bỏ khỉ đường vào chén trà, đường đỏ chậm chậm tan ra dính vào chén sứ tinh khiết, giống như tất cả những chuyện bí mật, bẩn, nhưng lại làm người ta không nhịn được muốn nếm. Cậu Cả nằm im trên giường, nghe tiếng nước chảy tí tách cùng với tiếng vòng ngọc va đập vào thành chậu, mỗi lần đều như đập vào trong lòng anh.

Hứa Trùy Nhi xốc nách anh lên, không đỡ anh xuống giường mà giống như một đứa trẻ ngồi xuống dựa cùng anh vai kề vai tựa vào tường. Ánh mặt trời giữa trưa chiếu qua cánh cửa đóng chặt, tạo thành một hình ảnh đẹp mắt, dưới ánh sáng mờ ảo, Hứa Trùy Nhi đưa khỉ đường đã bị mình liếm qua đến bên miệng người đàn ông, không chút xấu hổ cho anh ăn.

Anh nhìn chằm chằm đôi môi trơn bóng của cậu, bàn tay nắm lại, chầm chậm nghiêng đầu ngậm lấy khối đường có dính nước miếng của vợ mình.

Chẳng qua chỉ là vợ chồng hai người ăn đường thôi, nhưng cậu Cả lại vô cùng xúc động, không biết phải làm gì tiếp theo mới tốt, lặng im ngồi, không động đậy. Hứa Trùy Nhi nhìn anh ngốc ngốc, vừa trách anh “Không biết ăn đường,” vừa cầm lấy que trúc trong tay, giúp anh gặm khối đường. Cậu không nhìn thấy anh suy nghĩ gì lung tung làm cho khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng.

“Ngọt không?” Đôi chân nhỏ của Hứa Trùy Nhi thân mật đá vào chân anh, anh chậm chậm ho ra đường khàn giọng nói: “Ngọt…”

Hứa Trùy Nhi vui vẻ, đúng như một đứa trẻ trên núi, cậu cũng nếm một miếng khỉ đường, vươn đầu lưỡi liếm một vòng: “Có mùi hoa quế đó,” nói xong cậu nhai nhuyễn dường, đút cho cậu Cả, “Hai ngươi ăn ngon hơn một người ăn.”

Cậu Cả cảm thấy máu trong người mình đều dâng lên, anh không nhịn được nữa, cẩn thận chỉ dám đưa ra một ngón tay, sờ lên má Hứa Trùy Nhi, trên đó có một nốt ruồi nhỏ vô cùng xinh đẹp. Xoa một chút rồi kéo mặt cậu nhìn về phía mình, hôn lên.

Hứa Trùy Nhi cầm khỉ đường, sững sờ nhìn anh, đợi khi rõ ràng anh đang làm gì, cậu cúi đầu kéo chặt quần áo, bất an khép chân lại.

“Sợ tôi?” Anh nói thầm bên tai cậu, Hứa Trùy Nhi vội vàng lắc đầu, anh vẫn dùng ngón tay ấy nhẹ nhàng xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, “Sợ tôi sẽ làm…chuyện người lớn với em?”

Đường lại tan ra rồi, dính vào đầu ngón tay.

“Tôi không chạm vào quần áo em.” Cậu Cả thở một hơi nói, “Nếu em không vui, tôi sẽ không chạm vào em.” Anh lại xoa nắn nốt ruồi trên má Hứa Trùy Nhi. Lúc này, anh vô liêm sỉ mở miệng, cắn lấy đôi môi mềm mại của người ta.