Nóng Lòng Chữa Trị Bậy

Chương 7



Nàng quả nhiên bị lời nói của hắn dời đi sự chú ý, vỗ vỗ tay nói: "Đúng nga, ta muốn mua cái gì, ngươi cũng sẽ mua cho ta, phải hay không?" Nàng nháy mắt mấy cái, hướng về phía hắn mỉm cười.

"Đúng vậy a." Phong Ngân nhìn nàng, nụ cười ngọt ngào xinh đẹp như vậy, làm cho hắn không cách nào cự tuyệt.

Hai người tiến đến khu chợ náo nhiệt, Ngưng nhi nhìn chung quanh, nàng nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, bộ dáng tò mò, làm Phong Ngân không khỏi hoài nghi nàng trước kia đã từng đến chỗ như thế này hay chưa.

"Ngân, Ngân, cái trâm này hoa văn rất đẹp nha!"

"Ngân, Ngân, ta muốn ăn cái đó!"

"Ngân, mua cây quạt này đi!"

Đến hết nửa ngày, nàng đa mua một đống lớn đồ linh tinh nhưng lại chẳng có quần áo hàng ngày, may là hắn đưa nàng đi mua chút xiêm áo, thuyết phục mãi mới kéo được nàng tới tiệm vải.

Thấy những thứ vải vóc xinh đẹp kia, ánh mắt của nàng có chút sáng lên.

"Ngân, cái này có đẹp không? Ta mặc có đẹp hay không?" Nàng vui mừng hỏi hắn, dung nhan tuyệt mỹ hòa với màu hồng nhàn nhạt .

Hắn không nhịn được mà cười lên, "Đẹp mắt, nàng mặc cái gì đều dễ nhìn."

Bà chủ tiệm vải nhìn hai người liếc mắt đưa tình, liền vội vàng nói: "Những thứ này đều là hàng thượng hạng, phu nhân thật có mắt nhìn, công tử liền mua hai cuộn đi! Ngài nhìn xem, phu nhân của ngài dung mạo như tiên nữ trên trời, tấm vải thực tương xứng với nàng a!"

Bị người ngộ nhận là vợ chồng, Ngưng nhi trong lòng tựa như ăn mật, ánh mắt lưu chuyển khó nén vẻ vui mừng, càng thêm xinh đẹp động lòng người, điều này cũng làm cho những người đi ngang qua nhìn thấy, cũng trừng mắt ngơ ngác nhìn nàng.

Ngưng nhi túm tay áo Phong Ngân, "Tướng công, mua cho ta chút thôi." Nàng làm nũng, bộ dáng điềm đạm đáng yêu khiến rất nhiều người không nhịn được nghĩ tự móc tiền túi vì nàng mua đồ.

Phong Ngân biết nàng đã chơi đủ, cười nhạt, móc ra bạc.

"Bà chủ, xin giúp ta bọc lại."

Đi ra tiệm vải, Phong Ngân thấy nàng còn đang nín cười, không khỏi cười nói: "Vui mừng như vậy à?"

Nàng bắt được tay hắn, bướng bỉnh đưa đi đưa lại, "Đương nhiên rồi, tướng công mua cho ta nhiều quần áo xinh đẹp như vậy, thực thương yêu ta a! Tướng công, chàng không đau lòng số bạc kia à?" Nàng cười đến thật xinh đẹp.

"Còn đùa nữa!" Hắn nhẹ điểm chóp mũi nàng, "Có đói bụng hay không? Chúng ta đi ăn một bữa thật ngon!"

"Vậy còn không mau đi! Nhanh lên nha!" Nàng cười đến càng vui vẻ hơn, mãnh liệt dắt ống tay áo của hắn đi về phía trước.

Phong Ngân cảm giác nàng thật giống như đứa bé, bất đắc dĩ lắc đầu, cùng nàng đi về hướng tửu lâu.

"Phi! Một thiếu nữ xinh đẹp lại đi cùng một người thọt! Thật là bông hoa nhài cắm bài phân trâu!" Một thanh âm đột ngột vang lên.

Ngưng nhi nhíu lông mày, theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy một công tử quần áo hoa lệ đang không ngại ngùng nhìn nàng, mà bên cạnh hắn có hai hán tử mặc trang phục màu đen, giống như là hộ vệ.

Nàng nhíu đôi mày thanh tú, đang muốn bộc phát.

Phong Ngân kịp thời kéo nàng, nhỏ giọng nói: "Ngưng nhi, không nên gây sự."

Nàng hờn giận, nhìn hắn còn mang vẻ mặt ôn hòa nhã nhặn, càng thêm khó chịu; cố tình đôi mắt của vị công tử kia lại rất lưu manh, còn không ý tốt ở trên người nàng đảo quanh, càng làm cho nàng muốn xông tới thưởng cho hắn một cái tát, nhưng Phong Ngân lại lôi kéo nàng bước vào cửa tửu lâu.

Ngồi trong nhã gian, Ngưng nhi còn bực mình, gương mặt mất hứng.

"Mới vừa rồi tại sao không để cho ta giáo huấn hắn?" Nàng bĩu môi hỏi, bất mãn liếc xéo hắn.

"Võ công không phải dùng để đánh người." Hắn nhàn nhạt nói.

"Vậy dùng để làm cái gì?" Nàng bắt đầu chất vấn hắn, không thuận theo nhìn hắn.

Hắn khẽ mỉm cười, tròng mắt đen tối lộ ra sự bình thản, "Là dùng để phòng thân, dùng để đánh kẻ mạnh giúp kẻ yếu."

"Ta chính là a! Ta chính là muốn giáo huấn ác bá này a!" Nàng bắt được trọng điểm, vội vàng biện luận .

Hắn cười một tiếng, không nói nữa.

Nàng tức giận buồn bực nhìn ngoài cửa sổ, trong lúc vô tình liếc thấy đám công tử kia đang trêu ghẹo con gái nhà lành bên đường.

"Muốn ăn cái gì?" Phong Ngân nghe qua tiểu nhị giới thiệu món ăn, hỏi ý kiến của nàng.

"Oh." Đôi mắt nàng linh hoạt đảo vài vòng, "Ngân, ta đột nhiên muốn mua cái trâm hoa vừa nãy."

"Không phải lúc nãy nàng nói không thích sao?"

"Không phải, bây giờ suy nghĩ một chút thực rất xinh đẹp, bỏ qua thật đáng tiếc, ta đi mua nó về có được hay không? Dù sao cách chỗ này cũng không xa, nếu không ta sợ buổi tối không ngủ yên giấc." Nàng chu miệng, như đứa bé đòi ăn kẹo.

Hắn vừa bực mình vừa buồn cười, "Đi đi, ta gọi thức ăn, nhanh trở lại, nếu không món ăn sẽ lạnh."

Nàng lên tiếng, nhẹ nhàng chạy đi.

Ngưng nhi một cước ngăn lại đám công tử đi trên đường.

"Hừm, ta tưởng là ai a? Thì ra là mỹ nhân vừa mới gặp a!" Hắn say đắm cười , vẻ mặt mờ ám nhìn trên người nàng, càng xem càng cảm thấy nữ nhân trước mắt này thật xinh đẹp, mặc dù hắn phong lưu, nhưng cũng chưa từng gặp nữ nhân nào xinh đẹp như vậy, nghĩ đến mùi vị kia nhất định rất mất hồn."Tiểu mỹ nhân, không bằng nàng bỏ tên thọt kia, đi theo bản công tử! Nàng biết ta giàu sang phú quý thế nào không? Nàng muốn cái gì ta đều có thể cho nàng!"

"Vậy sao?" Ngưng nhi lạnh lùng cười một tiếng, "Vậy ngươi giữ lại đến âm tào địa phủ dùng đi!" Nói xong, thân thể nàng nhẹ nhàng bay lên.

Công ử kia chỉ cảm thấy chưởng phong sắc bén hướng mình đánh tới, hoa mắt, còn chưa có hồi hồn, liền bị một lực đạo đánh ngã trên đất.

Hắn kêu thảm một tiếng, một ngụm máu tươi phun ra.

"Thiếu gia!" Hộ vệ sau lưng kinh hoảng nhìn về phía hắn.

Cô gái này ra tay nhanh như tia chớp, bọn họ thậm chí không thấy rõ nàng nàng xuất chưởng lúc nào nữa.

Ngưng nhi hừ lạnh một tiếng, trên tay vận khí, đang muốn đánh về phía hai người hộ vệ này, chợt ngực nặng nề cứng lại, như có một cỗ lực lượng vô hình từ trong lục phủ ngũ tạng truyền tới, cường ngạnh làm rối loạn chân khí của nàng, nàng giống như người bị thương nặng, lập tức lui về phía sau vài bước, một ít máu tươi từ khóe miệng tràn ra.

Đây là chuyện gì? Nàng ngạc nhiên nghi ngờ nhìn tay mình.

"Đại ca, tiểu nữ nhân này có gì đó bất thường a!" Một gã hộ vệ phát hiện nàng có cái gì không đúng.

"Chúng ta cùng tiến lên, đừng sợ nàng!" Hai người hét to, liền cùng nhau hướng nàng đánh tới.

Mắt thấy chưởng phong đánh tới, nàng muốn vận công tránh né, bất đắc dĩ ngực tắc nghẽn làm nàng không thể vận khí .

Lúc này, chỉ cảm thấy thân thể chợt nhẹ bẫng, có một sức lực nào đó nâng nàng lên, tránh được công kích đánh tới.

"Ngân!" Nàng vừa mừng vừa sợ.

Phong Ngân ôm Lăng Không nhảy lên, hộ vệ chỉ cảm thấy hoa mắt, đã không thấy bóng dáng hai người, này hình như là khinh công, thực quỷ dị, nhanh đến mức làm cho không ai nắm bắt được.

"Đại ca."

Hai người nhìn nhau một cái, xông xáo giang hồ nhiều năm, bọn họ cũng không phải là tiểu tử không hiểu chuyện, thân thủ quỷ mị như vậy, làm cho bọn họ nghĩ đến một người trong võ lâm ở nơi cách địa ngục không xa —— Quỷ Vực!

Đang lúc hai người đờ đẫn, một viên thuốc giống như từ trên trời rơi xuống vào tay một hộ vệ.

"Cho hắn ăn vào, nếu không hắn chắc chắn chết!" Thanh âm của Phong Ngân từ chỗ xa xa truyền đến.

Hộ vệ xem hộp gỗ trong tay, không khỏi thở dài nói: "Thật là lợi hại!"

Thì ra là, viên thuốc chính là từ trong hộp gỗ, đánh vỡ hộp gỗ viên thuốc mới rơi vào tay hắn.

Trở lại cốc, Phong Ngân đem Ngưng nhi nhẹ nhàng đặt vào trên giường.

Thấy sắc mặt của nàng trắng bệch, hơi thở yếu ớt, Phong Ngân trong lòng không tự chủ được như bị ai nhéo một cái.

"Ngân, ta thật khó chịu." Nàng không nhịn được rên rỉ.

Phong Ngân sắc mặt nặng nề, mạch tượng của nàng rất loạn, có dấu hiệu kinh mạch bị nghịch chuyển. Nhưng là, thân thể của nàng đang phục hồi rất tốt, làm sao lại như vậy? Chẳng lẽ. . . . . .

"Ngưng nhi, nàng mới dùng nội công, phải hay không?"

Nàng yếu đuối gật đầu một cái.

Hắn xem mạch cho nàng, sắc mặt càng thêm nặng nề, hắn đoán không sai, là do võ công mà nàng tu luyện.

Mặc dù hắn bây giờ còn không rõ ràng là nàng tu luyện võ công gì, nhưng là chính môn võ công này làm nghịch chuyển kinh mạch của nàng, nghiêm trọng, có thể lấy đi tính mạng của nàng!