Nóng Lòng Chữa Trị Bậy

Chương 5



Phong Ngân ở trong sân viện lạnh lẽo đứng cả đêm, giữa hai lông mày có tầng sương thật mỏng.

Phía chân trời dần dần bạc màu, mặt trời đỏ rực từ từ dâng lên, hắn si ngốc nhìn mặt trời mọc trong núi này.

Bỗng dưng, một hồi ho khan tê tâm liệt phế, làm hắn không thể không lấy ra một viên thuốc, nuốt xuống. Hắn khẽ vung lên ống tay áo, nhìn vào một mảnh áo đen ở dưới cánh tay, đập vào mắt là một mảnh da thịt trắng xanh tím nổi bật trên làn da trắng nõn, vết sẹo ngày càng xấu xí, nhìn rất là kinh sợ.

Hắn thở dài, che lại ống tay áo, trong lòng biết thời gian của mình không còn nhiều.

Đi tới khe suối nhỏ ở Phi Tuyết cung, hắn tìm một khối đá ngồi xuống.

Xa xa mấy cung nữ đang múc nước. Mặt nước phản chiếu bàn tay trắng nõn của thiếu nữ, họ cười đùa , một nữ nhân khom người đang hát ở bên suối.

Phong Ngân nhìn một bụi hoa U Lan, bụi hoa này sinh trưởng lẻ loi ở một chỗ, đang dập dờn trong gió. Hắn nhìn ra được, tiếng hát của cô gái từ xa theo gió thổi qua .

Bài hát này làm hắn nghe đến ngây dại. . . . . .

Nỗi sầu tương tư, nỗi sầu tương tư a. . . . . . Gặp lại cũng như không gặp, phải hay không?

Hắn không nhịn được nở nụ cười chua xót.

Suy nghĩ nhất thời bay xa, giống như hỏi, hắn giống như trở lại nhà mình, trở lại những ngày trước đây có nàng ——

Khi đó hắn không là Phong Ngân, mà nàng cũng không là Như Tuyết Ngưng. . . . . .

Trong sơn cốc xanh biếc, khói mù dày đặc.

Phong Ngân mang theo giỏ thuốc, chậm rãi đi lên đường núi gập ghềnh. Nơi này là nơi hắn sinh ra và lớn lên, cho nên hắn vô cùng quen thuộc, mặc dù bị thọt chân phải, nhưng hắn vẫn có thể đi lại trong núi tự nhiên.

Gió thổi bay xiêm áo trắng như tuyết của hắn, chim sơn ca thấy hắn, cũng không có ý muốn tránh, ở trong sơn cốc này không có người, mọi loài đều là đồng bạn. Hắn cười khẽ vuốt vai một con chim sơn ca nhỏ, khiến nó đứng ở giữa bàn tay mình.

Tùy tiện lấy từ trong túi áo ra vài hạt gạo, đưa tới miệng chim sơn ca. Chim sơn ca vừa mổ, vừa kêu chít chít hai tiếng, liền từ trong tay hắn bay lên, ở bên cạnh hắn bay mấy vòng, cùng hắn đùa giỡn .

Phong Ngân cười cười, tầm mắt rơi vào đám bùn đất cách đó không xa, trong lòng cảm thấy kỳ quái, trên đất bùn có chút dấu vết bừa bộn , giống như là có người đi qua. Nhưng Thanh Linh cốc là chỗ ở cực kỳ bí mật, hắn ở đây đã hơn mười năm, số người bên ngoài đã từng đến đây có thể đếm trên đầu ngón tay .

Có một chỗ trông rất kỳ quái, hắn đến gần để nhìn rõ ràng, không khỏi hơi nhăn mày lại.

Đây. . . . . . Là vết máu! Hắn ngồi xổm xuống, phát hiện các vết máu khác trên bùn đất bên cạnh có dấu hiệu lôi kéo.

Dấu vết hỗn độn này kéo dài đến một bụi cỏ, Phong Ngân lần theo vết máu, vạch cỏ dại ra, lại thấy một người nằm ở bên trong.

Là một nữ nhân.

Toàn thân nữ nhân này là những vết máu loang lổ, mà trên mặt nàng cũng chằng chịt vết kiếm, máu thịt lẫn lộn không nhìn ra khuôn mặt, thật là thê thảm. Nàng lúc này tóc đen xõa tung, vốn là áo trắng đã bị máu tươi nhuộm thành một màu đỏ.

Phong Ngân thử hơi thở của nàng, vẫn có hô hấp, nhưng rất yếu ớt. Hắn cõng nàng lên, máu trên người nữ nhân này thấm vào áo hắn ấm nóng.

Phong Ngân không ngủ không nghỉ chăm sóc cô gái này hai ngày, cuối cùng cứu nàng một mạng.

Sức lực của nàng rất mạnh mẽ, hắn đã từng thấy những người bị trọng thương như thế, nhưng có thể sống sót được, nàng là người đầu tiên; chỉ là. . . . . .

Khi nàng phát sốt đến hôn mê vẫn lẩm bẩm nói: "Cứu ta. . . . . ."

Lúc hắn đổi băng cho nàng thì nàng chợt bắt lấy tay hắn, hắn nhìn tay nàng nắm thật chặt tay mình, lông mày cũng chau lại thật chặt, miệng kêu nhẹ.

"Sư phụ, đừng bỏ lại ta!"

Hắn thở dài, tiếp lời nàng: "Ta ở chỗ này, sẽ không rời nàng đi, nàng yên tâm ngủ đi."

Giống như là nghe thấy lời của hắn, nàng an tĩnh lại, không giãy dụa nữa.

Phong Ngân rút bàn tay bị nàng nắm chặt, dù nàng ở trong giấc mộng, vẫn nắm chặt không buông, chắc là vì lo lắng nếu nàng thả tay thì sư phụ của nàng sẽ rời đi.

Trong lòng hắn có chút suy tư, không hiểu cảm giác cần một người là như thế nào? Hắn chưa bao giờ có loại cảm giác này.

Cứ như vậy qua một ngày, nàng rốt cuộc cũng tỉnh lại.

Phong Ngân phát hiện nàng có một đôi mắt rất đẹp, màu mắt đen như ngọc, để cho hắn nghĩ đến ánh sao lấp lánh trong đêm tối.

"Là ngươi đã cứu ta?" Thanh âm của nàng khàn khàn, lộ ra vẻ lo lắng. Tay nàng từ từ lau mặt mình, nhưng lại chỉ sờ được chỉ lớp vải trắng thật dày.

"Mặt của ta, mặt của ta thế nào?" Nàng kinh hoảng nhìn hắn, ánh mắt kia giống như nai con sợ hãi.

"Cô nương, nàng đừng sợ, nàng bị thương rất nặng, có thể cần một khoảng thời gian mới có thể khôi phục."

"Ngươi là ai? Nơi này là nơi nào? Tại sao ta lại ở chỗ này? Ta là ai?" Nàng hốt hoảng nói .

Hắn thấy nàng có cái gì khang khác.

"Nàng không biết mình là ai?" Hắn đè lại hai cánh tay đang giãy giụa của nàng, dịu dàng hỏi nàng.

"Ta. . . . . . Là ai?" Nàng chần chờ nhìn hắn, ánh mắt trở nên lo sợ."Tại sao ta không nhớ rõ ta là ai? Ta là ai?"

Phong Ngân cảm thấy không ổn, trong lòng nghĩ ngẫm, lập tức liền biết nàng bị thương ở đầu.

Nàng không cách nào tiếp nhận sự thay đổi của mình, không yên ổn. Hốt hoảng giãy giụa trên giường, hắn liếc thấy trên eo nàng có một khối Ngọc Bích, phía trên có khắc một chữ "Ngưng".

"Nàng tên Ngưng nhi!"

Trong cơn kinh hoàng nàng nhất thời yên tĩnh lại, ngẩng đầu chống lại tròng mắt yên tĩnh của hắn.

"Ngưng nhi?" Nàng kinh ngạc nhớ tới cái tên này, đối với cái tên này nàng có cảm giác hoàn toàn xa lạ.

Hắn gật đầu một cái, "Bởi vì nàng bị thương, cho nên tạm thời nên nằm nghỉ. Viêc này nàng không cần lo lắng, chỉ cần vết thương lành lại, sẽ nhớ tới thôi. Ta là đại phu, nhất định sẽ chữa khỏi cho nàng."

Trong lòng hắn có chút hốt hoảng, chứng kiến bộ dáng bất lực của nàng, một cảm giác xa lạ trào dâng trong lòng người; đó là một cảm giác hoàn toàn xa lạ, làm cho hắn cảm thấy có chút bất an, chỉ có thể lặng lẽ nhìn nàng.

Chạng vạng tối, Phong Ngân cầm bát thuốc đi vào trong nhà.

Mặt trời chiều còn sót lại chiếu qua song cửa sổ vào trong nhà, khắc họa một bóng hình nhỏ bé mềm mại trên giường. Nàng ngồi ở trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ, mái tóc đen nhánh như tùy ý xõa tung, trên mặt là lớp vải trắng vừa dày vừa nặng, thế nhưng bóng lưng nhìn qua rất đẹp, lại có vẻ tịch mịch, mà sự yên lặng này, khiến nàng giống như xa cách, làm người ta khó có thể đến gần.

"Cô nương." Hắn thu hồi tầm mắt, lên tiếng kêu nàng.

"Ngưng nhi. . . . . ." Nàng bỗng nhiên quay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt sáng như ngọc nhìn chăm chú vào hắn."Không phải ngươi nói tên của ta là Ngưng nhi sao? Vậy thì gọi tên của ta đi."

Nàng bây giờ an tĩnh giống như với buổi sáng kích động là hai người khác nhau, hắn thậm chí không cách nào phân biệt, người nào mới thật sự là nàng?

"Đến giờ uống thuốc rồi." Hắn ôn hòa nói.

Đem chén thuốc đưa cho nàng.

Nàng nhận lấy, ánh mắt chuyển qua trên mặt hắn, ngắm nhìn hắn một lúc lâu.

Hắn cười khẽ, "Tại sao không uống? Nàng có lời gì muốn nói với ta sao?"

"Ngươi là đại phu? Là ngươi đã cứu ta?" Nàng cân nhắc hỏi.

"Đúng" hắn cười nhạt, cảm thấy nàng còn nhỏ tuổi mà tâm tư lại hết sức cẩn thận trông thật đáng yêu.

"Vậy ta. . . . . . Gọi ngươi như thế nào?" Nàng nhìn thấy ý cười trong mắt hắn, có chút ngượng ngùng cắn môi dưới.

Nàng vừa rồi soi gương, nhìn bộ dáng quấn khăn vải trắng kín mít trông thực xấu, mà nàng lại hoàn toàn không nhớ rõ tại sao mình biến thành như vậy.

"Ta tên là Phong Ngân, nàng có thể gọi ta là Phong đại ca."

Giọng nói dịu dàng của hắn vang lên bên tai nàng, làm nàng ngạc nhiên là thanh âm của hắn thật dễ nghe; nàng phát hiện chỉ cần nghe hắn nói chuyện, có thể giảm bớt lo lắng trong lòng.

"Ngân, ta có thể gọi ngươi là Ngân không?" Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt lóe lên sự chờ mong. Nàng không muốn gọi hắn là Phong đại ca, chỉ muốn gọi hắn —— Ngân, cũng không biết tại sao, nàng lại cứ nghĩ muốn gọi hắn như thế.

Hắn hơi ngẩn ra, gật đầu một cái, "Được, nàng muốn gọi ta là gì cũng được."

Nàng cười ngọt ngào. Mặc dù khuôn mặt bị vải trắng bao kín, nhưng từ trong mắt của nàng, hắn vẫn có thể cảm nhận được nàng nở nụ cười ngọt ngào, không kìm được ngẩn ra một lúc.

Bên trong phòng yên tĩnh, Phong Ngân chuyên chú giã thảo dược.

"Ngân, một mình ngươi ở nơi này sao?" Nàng đột nhiên hỏi.

"Ừ." Hắn quay đầu nhìn về phía nàng.

"Ngươi. . . . . . Không cảm thấy cô đơn sao?" Nàng nhíu mày, lắc đầu lia lịa.

"Cô đơn?" Bị nàng nói làm cho ngẩn ra, hắn suy nghĩ chốc lát, lúc sau mới hồi hồn tiếp tục giã thuốc.

Cô đơn, hắn cảm thấy cô đơn sao? Khi quyết định ẩn cư ở này, hắn đã hiểu rõ thứ mình muốn là cái gì chưa?

Hắn không muốn phân tranh, không muốn giết người, không thích tranh đấu, càng không thích dây dưa, hắn chợt nghĩ đến một người, một người làm cho hắn khổ sở, hắn tới đây cũng là vì tránh người đó.

Hắn chỉ muốn một cuộc sống yên lặng như vậy, bình thường cùng hoa cỏ chim chóc làm bạn, hắn cũng không cảm thấy có cái gì không tốt, chỉ là vì sao bây giờ bởi vì lời của nàng..., trong lòng có chút rầu rĩ đây? Thậm chí cảm thấy chút cô đơn. . . . . . Cô đơn.