Nóng Lòng Chữa Trị Bậy

Chương 30: Ngoại truyện 2



Phong Ngân còn chưa nói hết, Nguyệt Nha Nhi đã nâng người lên, cười lớn nhìn bọn hắn, "Thần tiên ca ca. . . . . . Lão bà của ngươi sức ghen ghê gớm thật. . . . . . Ha ha ha. . . . . ."

"Phong Ngân, tiểu tặc kia có phải ở chỗ này hay không?" Xa xa ngoài phòng truyền đến một đạo thanh âm trầm thấp.

Cái thanh âm này giống như ma chú, làm cho Nguyệt Nha Nhi đang cười lớn chợt im lặng.

Ngay sau đó nàng rất nhanh nhảy dựng lên, xoay người chạy vào nội thất, bỏ lại một câu: "Ngàn vạn đừng để cho hắn tìm được ta!"

Như Tuyết Ngưng nghe ra đó là thanh âm của Tuyết Phách, hắn dùng thiên lý truyền âm, người chắc còn ở rất xa, xem ra hắn thực vội, mới dùng truyền âm thuật hỏi Phong Ngân.

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Như Tuyết Ngưng nhìn về phía trượng phu.

Phong Ngân thừa cơ ở trên mặt nàng trộm hôn một cái, ngắt ngắt mũi ngọc nàng, "Nguyệt Nha Nhi là người trong lòng của Tuyết Phách."

"Cái gì?" Lần này nàng thật là bị kinh hãi.

Tuyết Phách? Nguyệt Nha Nhi nhiệt tình hoạt bát cùng Tuyết Phách lạnh lùng đầu gỗ?

"Nha đầu này gây họa, liền cùng Tuyết Phách giận dỗi, đến cuối cùng, nàng cư nhiên còn hạ thuốc tiêu chảy cho hắn ăn, hại Tuyết Phách tiêu chảy suốt một ngày một đêm. Nàng là trốn ra khỏi Quỷ Vực!"

Như Tuyết Ngưng nhịn không được bật cười, "Các ngươi mới vừa rồi cười lợi hại như vậy, hay là nói đến cái này?"

"Đúng vậy, nàng thật đúng là dám làm! Ta xem đây là lần đầu tiên Tuyết Phách thảm như vậy!" Phong Ngân cũng cười .

"Vậy chúng ta có giúp nàng hay không?" Như Tuyết Ngưng ngẩng đầu, dịu dàng nhìn trượng phu.

"Nàng thấy sao?" Phong Ngân cười cười,hôn lên bờ môi nàng, trong tầm mắt đã có đáp án.

"Phong Ngân!" Tuyết Phách một thân đen nhánh đẩy cửa vào, lạnh lùng nhìn hai vợ chồng trước mặt.

"Nguyệt Nha Nhi ở nơi nào?" Mắt hắn lạnh lùng thoáng qua một tia nóng bỏng, cơ hồ cắn răng nghiến lợi khạc ra những lời này.

Phong Ngân khẽ mỉm cười, ôm Như Tuyết Ngưng, "Nhìn bộ dạng của ngươi, tựa như muốn nuốt sống nàng, nàng sợ quá, trốn đi rồi."

"Nàng còn dám trốn?" Tuyết Phách hung hăng nói, bởi vì tiêu chảy mà trên mặt tái nhợt cùng lửa giận khó nén.

Như Tuyết Ngưng rất muốn cười, nhưng thấy bộ dáng của Tuyết Phách, hiện tại mà cười là một việc cực kỳ không sáng suốt.

"Như Tuyết Ngưng, nàng rốt cuộc ở nơi nào?" Tuyết Phách thấy Phong Ngân không nói, ngược lại hỏi nàng.

Như Tuyết Ngưng chỉ chỉ gian phòng, "Nàng mới vừa chạy vào, nói chúng ta không thể nói cho ngươi biết." Nàng nói xong, quay đầu lại cười trông chừng Ngân.

Tuyết Phách chưa đợi nàng nói xong, liền đẩy cửa chạy vào, phịch một tiếng, cửa phòng lại khép lại.

"Có muốn lưu lại xem kịch vui không?" Như Tuyết Ngưng tò mò đề nghị.

Phong Ngân cười cười, kéo thê tử qua, len lén đẩy cửa phòng ra một góc nhìn vào bên trong.

"Ngươi làm gì muốn tìm ta? Tới tìm Nghê Thường tốt lắm! Nàng khổ cực không nơi nương tựa cần người chiếu cố, tiểu tặc ta đây vừa thô lỗ lại phiền toái, không cần ngươi chiếu cố!" Nguyệt Nha Nhi giận dỗi hướng Tuyết Phách hô to, hé ra mặt cười lã chã chực khóc.

Tuyết Phách cắn răng, tiểu nha đầu này tính khí sao lại quật cường như vậy! Hắn tự tay kéo nàng, lại bị nàng hung hăng đẩy ra.

Rất tốt, xem xem rốt cuộc ai mạnh hơn. Hắn cùng so sức lực với nàng, cùng nàng cứng đối cứng.

Tiểu nha đầu này nóng nảy, thế nhưng trên mu bàn tay của hắn hung hăng cắn một cái.

Hắn bị đau, khẽ nguyền rủa một tiếng, buông lỏng tay ra, "Đáng chết!"

Nguyệt Nha Nhi mặt đầy nước mắt, hết sức quật cường nhìn chằm chằm mắt của hắn, cũng có vẻ phá lệ xinh đẹp.

Hai người không tiếng động nhìn nhau một hồi lâu, hắn chợt ôm cổ nàng, cúi đầu liền hung hăng hôn nàng.

Nàng còn muốn giãy giụa, cắn hắn, đá hắn, đạp hắn, nhưng hắn tựa như tượng đá cứng rắn, không xê dịch được chút nào. Cuối cùng, nàng đành thỏa hiệp; lát sau, cả người đã quấn lên người hắn. . . . . .

Phong Ngân cùng Như Tuyết Ngưng hai mắt nhìn nhau, rất ăn ý thay bọn họ khép chặt cửa, lui ra ngoài.

Không ngờ"tình hình chiến đấu" sẽ thay đổi to lớn như thế, hình thức hai người kia chung đụng thật đúng là làm người buồn cười.

Hai người ngồi ở bờ hồ, gió đêm làm hoa cỏ bay lất phất bên cạnh. Phong Ngân nắm tay nàng, mỉm cười nói: "Xem ra Quỷ Vực rất nhanh sẽ có một chuyện vui khác rồi."

"Hai người kia, phương thức biểu đạt tình yêu thật đúng là đặc biệt." Như Tuyết Ngưng cảm khái.

Phong Ngân nhẹ nhàng thở dài, "Ta là của một mình nàng?"

Nàng gật đầu, đỏ mặt nhìn Phong Ngân, "Là của một mình thiếp, ngoại trừ thiếp ra, ai cũng không thể có chàng!"

"Ngưng nhi, nàng vẫn bá đạo như vậy!" Phong Ngân cười cười.

"Thiếp chính là thiếp, những lời này trước kia thiếp cũng đã nói, thiếp không phải là tùy tiện nói." Nàng nghiêm túc giải thích.

"Ta biết rõ, ta thích vốn là bộ dáng này của nàng, nàng tùy hứng, nàng bá đạo...."

"Sao chàng toàn nói khuyết điểm của ta vậy?"

"Là khuyết điểm sao?" Phong Ngân lại dịu dàng cười, "Được rồi, trong mắt người tình là Tây Thi, những thứ này trong mắt ta lại biến thành ưu điểm rồi, có được hay không?"

Nàng tựa vào ngực Phong Ngân, cười tủm tỉm nói: "Mỗi người đều có hạnh phúc thuộc về mình."

Phong Ngân quay đầu đưa mắt nhìn, giữ chặt mười ngón tay của nàng, cúi đầu hôn lên môi nàng.

Qua hồi lâu, chàng dừng ở môi nàng, nhỏ giọng nói: "Ngưng nhi, hạnh phúc của ta chính là nàng."

"Thiếp cũng thế." Nàng nhắm mắt lại, ở bên môi chàng than nhẹ, "Chàng chính là hạnh phúc của thiếp, Ngân, ta yêu chàng."

Bóng đêm dịu dàng, như đắm mình trong tình người, vĩnh viễn có độ ấm của tình yêu.

Toàn văn hoàn