Nông Kiều Có Phúc

Chương 537: Tiểu Ngọc Nhi của ông nội.



Khi mọi người đang tìm Tiểu Ngọc Nhi khắp nơi, Tiểu Ngọc Nhi đang bò tới trong vườn cây thược dược ngoài An Vinh Đường.

Bên trong này là địa phương Viên Viên thường xuyên chơi trốn Miêu Miêu cùng hai tiểu ca và Tiểu Ngọc Nhi. Viên Viên là con của thật dài cùng ngắn ngủi, sinh ra tháng mười năm ngoái, hiện tại đã nửa tuổi. Nó lớn lên còn xinh đẹp hơn cường tráng hơn cha mẹ nó, lông mao tuyết trắng xoã tung cực giống bà nội Ào Ào, ngũ quan cực giống ông nội Truy Phong. Bởi vì mới vừa sinh ra Viên Viên tròn vo một cục, bởi vậy được gọi là như thế.

Tiểu Ngọc Nhi nghe thấy đám người tìm mình đi địa phương xa, lại từ trong vườn cây thược dược bò đến sau cây hoa quế, lại bò đến bên cạnh thúy trúc, sau đó bò ở trên mặt cỏ hướng vào cổng trong. Con đường bé bò đi là đường Viên Viên thích đi nhất, bởi vì hiện tại đúng là cuối xuân cỏ mọc chim bay, bé xuyên lại là một thân váy ngắn nhỏ màu cỏ xanh lá cây, tránh thoát ánh mắt người khác.

Bé biết không thể đi qua từ cổng trong, chỗ đó rất nhiều người. Thế nhưng bức tường có cái chuồng chó, bé từ bên trong chuồng chó chui vào ngoại viện, trực tiếp bò đi Lục Vân Trai. Bé đi qua Lục Vân Trai một lần, lại biết rõ thời gian này ông nội nhất định sẽ ở chỗ đó. Bé muốn tìm going nội tố khổ, bé thật thật rất đáng thương đó.

Trần A Phúc đã lo lắng hỏng rồi, nếu như Kim Yến Tử ở gần đây, nhất định sẽ lập tức gọi nó về đến giúp đỡ tìm người. Nhưng mà Kim Yến Tử sáu ngày trước liền mang Kim Bối đi ngắm nhìn non sông rồi, nói không chừng hiện tại đã ở phía xa ngàn dặm. Đương nhiên, nếu như qua một lát lại tìm không ra, cũng chỉ có thể "Bóp" nó trở về.

Nếu như một nhà Truy Phong trong phủ cũng dễ xử lý, nhưng chúng nó còn ở Hòa vương phủ.

Hai khắc sau còn không tìm được Tiểu Ngọc Nhi, Trần A Phúc lo lắng đang chuẩn bị kêu người đi Hòa vương phủ gọi một nhà Truy Phong trở về tìm người, thì gã sai vặt Lục Vân Trai chạy tới bẩm báo, Nhị tỷ nhi đi Lục Vân Trai tìm lão hầu gia.

Gã sai vặt không dám nói đúng lắm, khi Tiểu Ngọc Nhi một thân chật vật đi đến Lục Vân Trai, xiêm y bẩn muốn chết, còn có thật nhiều chỗ bị rách. Búi tóc đã tản ra, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc nhòe đi, con mắt sưng đỏ, trên bàn tay nhỏ bé còn cọ rách hai khối da mỏng. Con bé khóc nhào vào trong lòng lão hầu gia, cũng làm lão hầu gia đau lòng hỏng rồi.

Lão hầu gia ôm bé dậy hỏi: "Tiểu Ngọc Nhi như thế nào rồi, tại sao có thể như vậy?"

Tiểu Ngọc Nhi ôm cổ ông khóc nói: "Tiểu thúc thúc, tỷ tỷ, ca ca, đi làm khách rồi, hu hu, chỉ có Tiểu Ngọc Nhi của ông, chỉ có Tiểu Ngọc Nhi của ông, không thể đi, hu hu hu, mẫu thân không thương Tiểu Ngọc Nhi, Tiểu Ngọc Nhi thật đáng thương..."

Sau đó, liền toét miệng nhỏ ra khóc đến ruột gan đứt từng khúc. Đừng nhìn cô gái nhỏ tuổi không lớn lắm, nhưng mồm miệng còn rõ ràng hơn hai ca ca.

Đầu tiên nhìn thấy Tiểu Ngọc Nhi, đã làm lão hầu gia đau lòng hỏng rồi, nghe đến bé nói đến "Tiểu Ngọc Nhi của ông", thấy vết thương trên bàn tay nhỏ, tim ông đều đang phát run, cảm thấy còn vô cùng đau đớn hơn lần đó bản thân mình bị trọng thương nhiều năm trước.

Lão hầu gia vội vàng ôn nhu dỗ dành nói: "Tiểu Ngọc Nhi, ngoan ngoãn, đừng khóc, mẫu thân con không thương, ông thương... được rồi, được rồi, đừng khóc, ông nội dẫn con đi chơi, lát nữa ông nội làm ngựa cho con cưỡi..."

Trong phòng trừ ra có lão thái gia, còn có Tam lão gia, cùng với mấy… tướng tài tâm phúc khác, Sở Lệnh Tuyên vội vàng việc trong nha môn, không ở đây.

Lão hầu gia như thế, khiến lão thái gia cùng Tam lão gia đỏ mặt, mấy nam nhân khác đều cúi đầu xuống thẹn thùng nhìn...

Trần A Phúc nghe nói cô gái nhỏ đi tìm ông nội, yên tâm đồng thời, lại tức giận, lại chột dạ. Nàng mặc dù không biết cô gái nhỏ là né qua tầm mắt mọi người đi ngoại viện như thế nào, lại còn tìm được Lục Vân Trai kín đáo, nhưng nghĩ tới một đứa nhỏ chạy đi xa như vậy cáo trạng, lão hầu gia lại bao che càng lợi hại, nhất định sẽ tức giận.

Nàng đợi đến lúc bữa cơm trưa cũng không thấy lão hầu gia kêu người đưa hài tử trở về, cho thấy ông tức giận đến không nhẹ. Trần A Phúc vẫn luôn đặc biệt tôn kính lão hầu gia, cảm thấy ông trôi qua rất không dễ, không muốn để ông lại quan tâm nhiều.

Vì dỗ ông lại đây, buổi chiều nàng tự mình mang người làm đồ nhắm ông thích ăn, lại để cho người đi thỉnh ông cùng lão thái gia, Tam lão gia đến Trúc Hiên ăn cơm uống rượu. Người Hòa vương phủ nói, mấy hài tử kia sẽ ở Hòa vương phủ ăn cơm tối rồi trở về.

Trần A Phúc vừa nấu ăn còn vừa nghĩ, chờ về sau lão hầu gia đi nông thôn, liền phải quản thúc cô gái nhỏ kia chặt chẽ một chút. Cô gái nhỏ thông minh, hiếu thắng, miệng lưỡi lợi hại, không thể để cho sủng giống như những tiểu quý nữ ương ngạnh khoe khoang kia, vậy thì có thể sốt ruột rồi. Còn có, phải mời tam phu nhân lại cho một giáo dưỡng ma ma tốt chút.

Hạ Nguyệt đi mời trở về đỏ mặt bẩm báo nói: "Lão hầu gia nói, nói ngài ấy, nói ngài ấy tức no bụng rồi, ăn không ngon. Còn nói, nói đại nãi nãi nếu như trọng nam khinh nữ, không muốn nhìn thấy Nhị tỷ nhi, về sau thì ngài ấy mang Nhị tỷ nhi đến nông thôn ở, không làm chướng mắt đại nãi nãi..."

Mình còn trọng nam khinh nữ?

Trần A Phúc trợn trắng mắt, nghĩ tới lão hầu gia nói khả năng càng rất không khách khí.

Nàng chỉ đành đựng một đĩa bánh ngọt tơ vàng ngũ nhân lão hầu gia thích ăn, để Hạ Nguyệt đưa đi đồng thời, lại nói: "Nói cùng lão hầu gia, mấy tháng trước đàn rượu hoa quế ta ngâm kia đã thành thục, bên trong còn thêm mấy vị thuốc bổ trước khi Vô Trí đại sư đi đã đưa, hương thuần lại đại bổ. Còn có a, buổi tối ta xào cọng hoa tỏi non, chính là hương tỏi dại tháng trước Kim Bảo ngậm ra từ trong thâm sơn trồng ra được, rất là thơm. Nếu như lão thái gia cùng Tam lão gia không cùng một chỗ với lão hầu gia, lại đi nói những lời này một lần cho bọn họ."

Cuối tháng trước, Trần A Phúc lại dùng đất phân yến trồng ra một chậu hương hoa tỏi non, nàng đích xác quá thèm ăn cái vị kia. Vì ăn loại cọng hoa tỏi non đó, suy nghĩ hồi lâu mới nghĩ ra viện cớ này.

Không lâu sau, Hạ Nguyệt vui rạo rực trở về, nói lão hầu gia vẫn là không muốn đến, nhưng lão thái gia cùng Tam lão gia nói bọn họ sẽ khuyên ngài ấy cùng nhau đến.

Chạng vạng, Sở Lệnh Tuyên hạ nha môn. Trần A Phúc hầm hừ nói việc này, Sở Lệnh Tuyên cười nói: "Khuê nữ của ta thật có khả năng, đường xa như thế thế nhưng tìm được Lục Vân Trai." Thấy Trần A Phúc không tán thành nhìn hắn, lại khuyên nhủ: "Được rồi, đừng nóng giận nữa, khuê nữ thông tuệ là chuyện tốt. Nàng thông minh lại đáng yêu, cha ta thiên vị nó chút cũng bình thường."

Trần A Phúc chu môi nói: "Thiếp sợ nó được sủng được không có biên giới, tương lai không dễ lập gia đình."

Sở Lệnh Tuyên nói: "Khuê nữ của ta xinh đẹp như vậy, làm sao có thể không dễ lập gia đình. Nó lại thông tuệ, về sau biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm."
Hai người đang nói, ba nam nhân mang Tiểu Ngọc Nhi đến.

Tam lão gia cười nói: "Nghe nói tức phụ Tuyên Nhi bên này có thức ăn ngon rượu ngon, chúng ta liền đều đến rồi."

Lão thái gia vuốt râu gật gật đầu.

Lão hầu gia trong lòng ôm Tiểu Ngọc Nhi, còn đang trầm mặt tức giận. Nhưng Tiểu Ngọc Nhi trong ngực ông đã sớm không còn tức giận, còn mềm giọng nói với Sở Lệnh Tuyên cùng Trần A Phúc: "Phụ thân, mẫu thân, cưỡi ngựa lớn, thật lâu thật lâu."

Chờ tam phu nhân đến, liền bưng rượu và thức ăn lên bàn.

Hôm nay rượu ngon dễ uống, món ăn cũng rất ngon. Theo mấy nam nhân rượu đến lúc này, trên mặt lão hầu gia cũng có vui vẻ.

Tiểu Ngọc Nhi trợt xuống chân ông nội, lại chạy tới trước mặt mẫu thân xum xoe, cười duyên mềm giọng, khiến Trần A Phúc cũng không giận được nữa.