Nông Kiều Có Phúc

Chương 343: Thèm ăn.



Trần A Phúc biết rõ mình ít nhất ở sau ba tháng mang thai mới có thể đi phòng bếp làm món mình thích ăn. Nàng là người sành ăn, hiện tại lại bắt bẻ đến lợi hại, không thích ăn thức ăn nữ đầu bếp Đường Viên làm. Liền kêu Hoa mụ mụ cùng hai người bà tử phòng bếp khác đi phòng bếp Phúc Viên làm một ngày ba bữa ăn cho chủ tử, nàng chỉ nói chất nước chỗ đó hình như tốt hơn nhiều, làm được thức ăn ngon.

Lão gia tử tràn đầy đồng cảm, ông cũng thích ăn thức ăn làm được ở Phúc Viên, gật đầu nói: "Rất đúng."

Ban đêm, Sở Lệnh Tuyên liền ra roi thúc ngựa chạy về.

Đám người Trần A Phúc dẫn mấy người hài tử Lý Hiên và Sở Hàm Yên đang từ Phúc Viên đi về Đường Viên, nhìn thấy Sở Lệnh Tuyên từ cửa Đường Viên đi tới hướng bọn họ.

Sở Hàm Yên trông thấy phụ thân, hô to chạy về phía hắn: "Phụ thân, phụ thân, tỷ muội sắp có đệ đệ muội muội! Ca ca nói, nương sẽ giống như Ào Ào, một thai sinh hai đứa."

Lời đồn chính là truyền bá như thế!

Đám người Lý ma ma lại cười rộ lên, Sở Lệnh Tuyên nghe càng cao hứng.

Hắn dắt Sở Hàm Yên đi đến trước mặt Trần A Phúc, cười đến mặt đầy sáng lạn, nói: "Như thế nào không nghỉ ngơi ở trong phòng, còn chạy loạn khắp nơi?"

Trần A Phúc cười nói: "Ngày ngày ngây ngốc ở trong phòng thật là không thú vị, chậm rãi đi ra ngoài một chút, chơi đùa cùng với bọn nhỏ, tâm tình tốt hơn rất nhiều."

Sở Lệnh Tuyên gật gật đầu, đưa cánh tay ra muốn đi đỡ Trần A Phúc, lại cảm thấy ban ngày không tốt lắm, chỉ phải lùi cái tay đưa ra về sờ sờ cái ót của mình, Trần A Phúc nhìn mà cười ha ha.

Nhìn hắn kích động đến tay chân luống cuống, sững sờ như là tiểu tử lần đầu tiên làm phụ thân.

Hắn vui sướng, cũng xác thực là lần đầu tiên vui sướng làm phụ thân.

Sở Lệnh Tuyên mặc dù hiện tại cực thương Sở Hàm Yên, nhưng mà lúc trước thời điểm hắn biết được Mã thị mang thai, không chỉ mất hứng, còn có một loại cảm giác nghẹn khuất thậm chí chán ghét. Hắn hận người Mã gia, kể cả nữ nhân bị Mã Thục phi cùng Vinh Chiêu cứng rắn kín đáo đưa cho mình. Nếu không phải ngày thứ hai có nữ nhân trong cung tới thu nguyên khăn, hắn căn bản là sẽ không chạm vào Mã thị.

Về sau, hắn biết rõ Mã thị là vì không muốn nghe lời Vinh Chiêu nói mà bị Vinh Chiêu vắng vẻ thậm chí thường xuyên khiển trách, nàng kẹp ở trung gian hai đầu khó xử nhà chồng không ủng hộ nàng cùng với nhà mẹ đẻ làm cho nàng cùng nhà chồng đối nghịch, mới buồn bực không vui, cho nên tại thân thể suy nhược, cuối cùng chết ở thời điểm sinh hài tử.

Trong lòng Sở Lệnh Tuyên từng có qua một tia thương cảm, nhưng mà giới hạn tại một tia thương cảm. Nếu như làm lại từ đầu, hắn và người Sở gia vẫn sẽ không muốn thấy nàng, bọn họ như cũ sẽ đứng ở mặt đối lập. Nàng, vốn là quân cờ Vinh Chiêu cùng Mã Thục phi dùng để ghê tởm hắn cùng nhà hắn...

Mà đứa nhỏ trong bụng Trần A Phúc, mới là hắn chờ đợi đã lâu.

Trần A Phúc nhìn hắn mặc là nhung trang, mồ hôi làm tóc và xiêm y đều ướt sũng, lại nghe nói hắn là từ sân huấn luyện trực tiếp trở về, rất là đau lòng. Dùng khăn tay lau mồ hôi trên mặt hắn nói: "Hiện tại trời còn có chút lạnh, nhanh đi về tắm rửa thay quần áo, đừng để bị lạnh."

Sở Lệnh Tuyên đưa tay nắm chặt tay cầm khăn của nàng, lại cũng không nỡ buông ra, dắt nàng đi đến Đường Viên.

Mình mang hài tử của hắn, được hắn sủng được hắn yêu, Trần A Phúc cảm thấy rất bình thường, cũng rất hạnh phúc. Mà mấy nha đầu Hồng Phỉ lại là xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu theo ở phía sau. Diendanlequydon~ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d

Lý ma ma ngược lại mặt mày rạng rỡ, đại gia sủng đại nãi nãi như thế, có lẽ cũng sẽ không muốn nha đầu thông phòng đi? Trong gia đình thế gia còn có nam nhân tốt như thế, thật sự là ít thấy.

Trên đường, Sở Lệnh Tuyên lại tiếc nuối nói: "Ta vừa nhận được tin vui của nàng liền vội vã chạy về, đã quên mang thức ăn cho nàng. Ta nghe một thuộc hạ nói, tức phụ của hắn thời điểm nôn oẹ, thích ăn nhất bột gạo chua cay một nhà ngõ Bạch Dương. Nói đây là thức ăn phía nam, bên trong thả thịt vụn, dầu đậu nành, đậu phộng bể, tán tử, rau cần, sợi su hào, vừa chua lại cay, khai vị rất là ngon miệng."

Trần A Phúc nghe thèm ăn đến không chịu được, thật cảm giác trong cổ họng mình có nhất con trùng thèm ăn đang chui ra ngoài, tiếng nuốt nước miếng lớn đến người bên cạnh cũng có thể nghe được.

Nàng nghĩ thật muốn ăn. Chu môi oán trách: "Chàng không mua trở về, làm sao còn nói kỹ như thế, có ý thèm ăn thiếp phải hay không?"

Sở Lệnh Tuyên cũng nghe được thanh âm Trần A Phúc nuốt nước miếng, vội vàng nói: "Nàng đừng vội, ta liền kêu Sở Hoài về phủ thành đi mua. Hắn trở về, binh lính thủ thành sẽ mở cửa thành cho hắn, ngày mai cửa tiệm vừa mở cửa liền mua trở về cho nàng."

Trần A Phúc thèm ăn muốn chết, chỉ muốn ăn được bột gạo chua cay ngon đến không chịu được, cũng không thèm nghĩ Sở Hoài khổ cực hay không nữa, gật gật đầu. Sở Lệnh Tuyên liền kêu người đi thông báo Sở Hoài, kêu hắn lập tức trở về phủ thành, đi ngõ Bạch Dương mua bột gạo chua cay ở chỗ Lưu tướng quân nói.

Lúc Sở Lệnh Tuyên đang tắm, Đại Bảo tan học, cậu trực tiếp đến Yến Hương Các. Vhào hỏi Sở Hàm Yên cùng Tiểu Hiên Hiên đang chơi ở trong sân, liền vào thượng phòng.

Cậu đi đến bên cạnh Trần A Phúc nói: "Muội muội nói phụ thân đã trở về?"

Trần A Phúc gật đầu.

Cậu lại nghiêm trang nói: "Mẫu thân, người mang đệ đệ muội muội, không thể để cho phụ thân ngủ chung một giường với người."

Trần A Phúc có chút tức giận , sẵng giọng: "Con một đứa bé, đều thao những thứ gì tâm?"

Đại Bảo nói: "Lý ma ma nói nương hiện tại dễ hỏng, không thể đụng vào, đụng phải. Nếu như phụ thân ngủ lộn xộn, đụng người thì làm sao bây giờ? Nương nói con ngủ lại đánh quyền lại đá chân, con sợ phụ thân cũng đánh quyền đá chân, đánh hỏng đệ đệ muội muội."

Thì ra là như vậy, n hài tử àycũng quá thích quan tâm.

Trần A Phúc cười nói: "Cha con là người lớn, ngủ cũng sẽ không lộn xộn."

Đại Bảo nóng nảy, nói: "Nương không phải là thường xuyên nói không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất sao? Nếu như vạn nhất lộn xộn thì làm sao? Nhà ta lại không thiếu phòng ở giống người trong thôn, làm sao cần phải nhét chung một chỗ hả?"

Nhìn cậu gấp đến độ mặt đỏ bừng, Trần A Phúc dở khóc dở cười. Nàng cảm thấy, hùng hài tử này nhất định là thành tâm cho Sở Lệnh Tuyên ngột ngạt, nhưng nói được cây ngay không sợ chết đứng.

Hạ Nguyệt và Trần A Phúc cùng Đại Bảo đều quen thuộc, cũng không có nhiều cố kỵ như vậy, cười khanh khách ra tiếng.

Sở Lệnh Tuyên vừa vặn đi ra, hắn giật giật khóe miệng. Nếu như vị tiểu gia này không phải là thập nhất hoàng tử, thật sẽ hung hăng tát cái mông nhỏ của nó vài cái. Mình thật xa chạy về đến, còn không phải là muốn cọ cọ bên cạnh tức phụ ngủ một giấc sao. ChieuNinh~^&*dien~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d

Hắn cũng nghiêm trang nói với Đại Bảo: "Tan học? Phụ thân tối nay muốn kiểm tra công khóa của con, nhìn con mấy ngày nay có tiến bộ hay không."

Nói xong, lại đưa lễ vật sinh nhật sáu tuổi cho cậu. Ngày hai tháng ba, Sở Lệnh Tuyên có việc không chạy về mừng sinh nhật với cậu.

Đại Bảo tiếp nhận lễ vật, cái miệng nhỏ nhắn lại chu lên. Có tiến bộ hay không, giống như đều là hắn định đoạt đi?

Sau khi ăn xong, Sở Lệnh Tuyên trực tiếp xách Đại Bảo về Kình Viện khảo công khóa. Trần A Phúc đi Đông Sương dỗ Lý Hiên ngủ, liền có một chút buồn ngủ, rửa mặt xong lên giường nghỉ ngơi.

Mơ mơ màng màng cảm giác bên cạnh có động tĩnh, mở mắt ra, là Sở Lệnh Tuyên trở về.

Hắn ngồi trên giường, nói: "Nàng dịch chuyển đến bên trong, ta ngủ bên ngoài."

Trần A Phúc xê dịch đến bên trong, lại nghĩ tới Lý ma ma nói, nghiêng người nói: "Lệnh Tuyên, trong khoảng thời gian này thiếp không thể hầu hạ chàng, chàng có nha đầu vừa ý hay không?"