Nói Với Tên Google Hỗn Đản Kia... Lão Tử Rất Thích Hắn A!

Chương 4



Một tuần mới lại bắt đầu. Các hủ nữ đang lướt mạng trên Baidu cảm thấy một sự khác biệt thật rõ ràng. Tốc độ tải truyện và hình nhanh hơn bình thường gấp bội số n lần, bình luận cũng không cần phải đợi xét duyệt mới được hiện lên, mà quan trọng là post bài cũng chẳng cần xét duyệt luôn.

Tất cả mọi người đều thật phấn khởi, cứ như là thấy người ngoài hành tinh vậy.

“Ta thấy Baidu tiểu thụ ngày hôm nay rất không bình thường nha… Ôi chao…” Thần Thần Thao Thao gõ chữ.

“Đúng vậy, chắc có chuyện gì đó rồi… Cơ mà, đây đúng là cơ hội ngàn năm có một ấy ~ ” Vui Vẻ Hết Mình bình luận.

“Chuyện hệ trọng gì có thể ảnh hưởng đến Baidu được nhỉ? Bình thường em ấy làm việc rất chăm chỉ mà.” Truy Tìm Nguồn Gốc gõ gõ.

“= =︱︱︱… Ế ế, trên kia, nàng nói như vậy khiến ta nghĩ đến một khả năng đó nha…”

… ! ! ! !

Có lẽ nào…

Các nàng hủ ở các đường dây đều chợt nghĩ đến một vấn đề cực kì nghiêm trọng: không phải đâu!

Baidu tiểu thụ… Thực sự… Bị Google “làm” rồi sao?!

Lúc này Baidu đang ngồi trong phòng làm việc, tay rê chuột, mặt dán sát màn hình, con mắt mở to hết cỡ ── Đúng vậy, Baidu nhà mình đang làm một việc mà cậu chưa bao giờ làm – ngồi đơ mặt.

Baidu  nhìn vào trang chủ, tâm tư bay biến khỏi thể xác. Cứ khoảng hai mươi giây là cậu sẽ liếc qua chiếc đồng hồ đang để trên bàn, sau đó quay lại với màn hình mà cười ngu.

Mà đầu sỏ gây ra tất cả những chuyện này chính là câu nói của Google với cậu khi kết thúc cuộc họp mặt ăn chơi cuối tuần vừa rồi: “Vậy đi, mai mình gặp nhau gặp nhau bàn chút chuyện hợp tác làm ăn nha!”

10.30 am sẽ gặp nhau ở văn phòng Google. Điều này làm kế hoạch làm việc thường ngày của Baidu đi tong. Cậu chưa bao giờ phải ngồi ngốc ở phòng làm việc của mình mà chờ ai hay cái gì như vậy cả.

9.30 am, Baidu lao như bay ra khỏi phòng làm việc, phóng thẳng đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm. Các đồng nghiệp trong phòng nhìn cậu nhỏ vốn luôn ngoan ngoãn im lặng mà hôm nay lại mạnh bạo như vậy thì đều há hốc hết cả. Một cô nào đó refresh trang chủ, gõ gõ lời bình kèm theo một gương mặt kinh ngạc:

“Các vị otaku và fangirl ơi, ta nói không sai mà, Baidu tiểu thụ thực sự điên mất rồi.”

Google giao kế hoạch hôm nay cho thư ký rồi nhàn nhã đi vòng vòng đợi Baidu đến. Bởi vì chẳng có gì để làm, hắn mở máy vi tính, thu tập thông tin về Baidu.

Xem lướt qua các trang mạng, Google tìm được một chồng các dữ liệu phân tích về Baidu. Tuy thành lập hơi trễ và khả năng tìm kiếm thông tin của cậu yếu hơn hắn rất nhiều, nhưng Baidu lại có lợi thế hơn hắn trên phương diện tiếng Trung. Vì vậy, mặc dù Google đã trở thành bộ máy tìm kiếm có ảnh hưởng nhất thế giới, nhưng với ngôn ngữ Trung Quốc thì hắn lại có phần thua thiệt. Cho nên nếu có thể học hỏi được khá năng tìm kiếm trên giao diện tiếng Trung của Baidu thì…

Tiếng đập cửa cắt đứt suy nghĩ của hắn. Google tắt máy tính, phủi phủi quần áo, tiện thể nhìn đồng hồ rồi lên tiếng: “Mời vào.”

Cơ mà, bây giớ mới 10.15 sáng, sao cậu ấy tới sớm thế nhỉ?

Ngoài cửa không có tiếng động. Cảm giác như người đứng bên ngoài đã nghe thấy tiếng của Google nhưng vẫn không tiến vào.

Google khẽ cười. Ngốc nhỏ này… Sẽ không phải do thẹn thùng đó chứ? Hắn hết cách, đành đi ra mở cửa: “Tôi nói cậu…”

Mái tóc màu nâu rối bời ngang ngạnh rơi trên trán, nếu nhìn kĩ sẽ thấy vài sợi tóc mỏng tang còn vương trên gò má. Một đôi mắt xanh pha chút tức giận nhìn thẳng vào Google như muốn đem hình ảnh hắn khắc sâu vào trí óc. Gương mặt của người đàn ông trên ba mươi xuất hiện cùng vẻ mỏi mệt… Ta nói nha, đây có phải là giây phút sinh ly tử biệt đâu, mấy người còn mới gặp nhau…

Google có chút kinh ngạc, đôi mắt tràn ngập chờ mong trong tức khắc nhuốm màu ảm đạm: “Sao lại là anh?”

Trước mắt Google là một người đàn ông lớn tuổi hơn hắn một chút, tên là MSN.

“Em nghĩ đi tới một châu lục khác là có thể bắt đầu một cuộc sống mới sao Google ?” MSN cười nhạt, bước đến trước mặt Google đang ngây ngốc. “Đừng tưởng rằng anh sẽ đơn giản buông tha em. Nếu như phản bội là việc dễ dàng như thế thì làm gì có chuyện chiến tranh sống mái một mất một còn, đúng không?”

Một bàn tay mảnh khảnh hướng về gò má Google, tay còn lại vòng ra sau lưng hắn. Tuy đã hơn mười ngày không gặp nhau, nhưng vì sau anh lại cảm thấy như trải qua mấy thế kỷ, Google… em thật đúng là đồ tồi…

“Đủ rồi!” Giọng nói lạnh băng cắt đứt động tác MSN, “Buông tay.”

“Hừ…” Sao có thể chứ. Lần này, anh tuyệt đối sẽ không để em chạy trốn khỏi anh!

=================

Lời tác giả: Hình như câu chuyện đã lặp lại cốt truyện kinh điển muôn thuở + một tí cẩu huyết… MSN… Ách, mới đầu ta tính viết ảnh trở thành một nhân vật phản diện cao ngạo, cơ mà lúc viết không biết tại sao lại viết người ta thành đại thúc nữa… Tự vả vả… Xem ra khả năng sáng tạo tình tiết của ta thiệt là cùi bắp a … Câm nín…