Nói Với Tên Google Hỗn Đản Kia... Lão Tử Rất Thích Hắn A!

Chương 35



“…”

“…”

“… NetEase, người kia là ai vậy?”

“Chưa thấy qua… Mắt xanh lá sao? Người nước ngoài sao?”

“Nhưng vì sao người đó cứ nhìn em hoài vậy?”

“Đừng nói đây là lần đầu em nhìn thấy người ngước ngoài nha…”

“Lần đầu cái đầu anh đấy! Em không biết gã! !”

“Sao cũng được, đi thôi.”

Cơm nước xong, NetEase kéo Sina định vượt qua người đàn ông tóc nâu mắt xanh, nhưng bị gã ngăn lại.

“Xin hỏi, cậu là ngài Sina đúng không?”

“… Anh muốn gì?” NetEase đứng chắn trước mặt Sina, giọng điệu không mấy thiện cảm.

“Tôi là MSN, tôi tìm đến Sina là bởi vì…” MSN không che giấu được vẻ lo lắng trên gương mặt, “Tencent mất tích rồi.”

“Thì ra anh là ông chú chuyên bắt Tencent đi ấy à…” NetEase đen mặt, mặc dù thằng này trẻ hơn so với tưởng tượng của mình, nhưng vẫn chênh lệch quá đáng so với Tencent nhỉ? Thật là không vấn đề gì chứ? Không phải bây giờ đang có cái gọi là “cách biệt thế hệ” sao?

“Tencent mất tích khi nào vậy?” Sina lại tin vào chuyện Tencent mất tích rất nhanh chóng. Hơn nữa, phải mau chóng tìm ra người mới quan trọng nhất.

“Sáng sớm hôm nay. Chiều hôm qua tôi đón nhóc nhỏ từ công ty của ngài NetEase về nhà. Sau đó, sáng nay tới tìm nhóc nhỏ thì… đã không thấy tăm hơi.” Nắm tay của MSN có chút run rẩy, giọng nói cũng run run.

“Trước đó nhóc nhỏ có nói với anh là nó đi đâu không?” NetEase không tin lắm, rõ ràng đã đưa về tới nhà rồi, làm sao có chuyện không có người ở nhà được?

“Có nói…” MSN nhìn thẳng vào Sina, “Nhóc nhỏ bảo muốn đi tìm cậu, có chuyện gì đó muốn hỏi.”

Gì cơ? Sina sửng sốt: “Nhưng mà sáng hôm nay… Tôi không đến công ty, cho nên không biết Tencent tới tìm tôi… Anh chờ một chút.” Nói xong, Sina lấy điện thoại di động ra.

MSN tiếp tục nói: “Mới đầu tôi cũng an tâm… thế nhưng… đến trưa mà tôi vẫn không tìm được em ấy, gọi điện thoại di động thì thấy tắt máy, thành ra…”

Sina tắt điện thoại di động, vẻ mặt bất an: “Nhân viên ở công ty nói rằng sáng nay Tencent không đến đó.”

Vậy…

Ba người đều cảm giác được sự tình đã nghiêm trọng, sau mấy phút yên lặng ngắn ngủi liền bàn bạc cách giải quyết.

MSN thấp thỏm không ngừng. NetEase nhắc nhở gã: “Cho dù có thật sự mất tích thì phải sau hai mươi bốn tiếng đồng hồ cảnh sát mới giải quyết. Trong lúc đó chúng ta cứ dựa vào người của mình để tìm cũng được.” Nhấn nút gọi, kết nối điện thoại: “Sohu, có việc tìm chú này.”

“Anh nói gì?!” Đầu đang bị chườm nước đá, Sohu nhảy dựng trên giường, “Tencent?! Thật không?!”

“… Sohu, giọng chú bị sao vậy?” Sao nghe không giống bình thường chút nào hết?

“Quan tâm làm chi đến chút chuyện vặt này!” Sohu vội vã thay quần áo, “Nói đi, giúp được chỗ nào giúp cho, đừng khách khí.”

Quả nhiên… NetEase biết ngay Sohu sẽ trả lời như thế. “Được, nhờ chú dò trên mạng tin tức gần đây liên quan đến Tencent xem thế nào… Chú hiểu ý anh mà nhỉ?”

“Đương nhiên.” Sohu ngầm hiểu. Tuy rằng lời NetEase rất mơ hồ, nhưng thật ra là cần tra xem có ai có hiềm khích gì với Tencent hay không. Dù sao nếu bị mất tích, thì khả năng bị bắt cóc là rất lớn.

“Vậy nhờ chú nhé. Nửa tiếng liên lạc một lần nhé.” Thông báo cho Sohu xong, NetEase liền gọi cho Google: “Giúp một việc với.”

Google trông không hào hứng lắm: “Việc gì?”

NetEase chợt nhớ tới lời của Baidu lúc nãy. Chỉ là hiện tại không có tâm trạng để đùa. “Tencent mất tích rồi, nhờ anh giúp một tay.”

“Tencent sao?” Google hơi ngạc nhiên, “Chuyện gì thế?”

“Cụ thể thì một hai câu cũng không kể hết được, nói chung là cần tìm được người trước đã.”

“Được. Tôi có thể làm gì đây?”

“Tôi nghĩ chúng ta có thể bắt đầu với video quan sát trên đường phố để tìm. Cái đó hình như cũng công khai trên mạng mà nhỉ? Có thể tra từ bên trong xem có tìm được Tencent không.”

“Ừ…” Google tự hỏi xem cách này có khả thi hay không.”Cũng được, nhưng cũng hơi cực. Theo tôi thấy thì nên tập trung vào con đường từ nhà Tencent tới công ty nhóc ấy. Ngoài ra còn có tin tức nào khác không?”

NetEase sực nhớ lại: “Ờ, Tencent có nói là định đến công ty Sina, nhưng không biết vì sao không đến nữa.”

“Vậy cũng sẽ kiểm tra những tuyến đường từ nhà Tencent đến công ty Sina…” Google dừng lại một chút, cuối cùng bổ sung: “Cách nửa giờ tôi sẽ liên lạc với anh một lần. Mặt khác, nếu video trên mạng mà tìm không được Tencent thì… NetEase…”

“Tôi biết…” Có được sự trợ giúp của Google quả thực như hổ thêm cánh, làm sao không thực hiện được một yêu cầu nho nhỏ như vậy chứ? “Nếu vậy thì tôi sẽ nghĩ cách kiếm thêm các video khác. Vậy tôi trông cậy vào anh nhé.”

“Không cần khách sáo.”

Nhờ vào hai người kia có lẽ không thành vấn đề rồi… NetEase nhẩm tính trong lòng, bên Sohu thì tốt rồi, còn dữ liệu bên Google thì thực sự có hơi… Bất quá, nếu như bốn người hợp sức mà không có tin tức nào thì ── NetEase đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để tiến hành biện pháp khác rồi.

Ngẩng đầu sau một chút trầm ngâm, NetEase bỗng phát hiện vẻ mặt của hai đứa đối diện rất là bất thường. “Hai người bị gì vậy?”

MSN ấp a ấp úng, trông hơi hối hận: “À… Thật ra, tôi không nghĩ cậu lại hành động nhanh nhẹn như vậy, tôi vẫn chưa tiếp thu kịp…”

Sina thì thẳng thắn hỏi: “Có phải anh đang nghĩ tới chuyện nếu tìm không được thì sẽ dùng đến đám anh em hắc đạo của anh đúng không? NetEase, anh có chịu sửa cái tật xấu này đi hay không hả? Bộ thế giới này lúc nào cũng u ám như anh tưởng à?”

“Ha ha… Anh nào dám nghĩ như vậy, sẽ không trầm trọng đến thế đâu…” NetEase trên mặt thì cười nhưng trong lòng thì bất đắc dĩ… Sina à, em thật đúng là tiểu bạch mà, nếu không phải anh bảo hộ em vô cùng cẩn thận thì giờ này em đã bị lừa không biết đông tây nam bắc là gì rồi, còn không biết ngượng mà nói thế giới màu này màu nọ với anh sao.

Cơ mà, đúng là mình có nghĩ đến thật. Nhóc nhỏ Tencent kia cũng không quá thu hút, dù sao thì nó cũng không giống mình… NetEase đứng lên chuẩn bị rời đi, Sina và MSN nhìn gã: “Định đi đâu vậy?”

“Thực hiện phương pháp hiệu quả nhất để tìm người…” NetEase đi ra cửa nhà hàng, “Đương nhiên là tìm trên đường rồi! Đến chỗ nhóc nhỏ hay đi tới ấy. MSN, anh quen với đường xá ở đây chứ?”

MSN lắc đầu.

“Vậy Sina đi với MSN đi. Lấy con sông thành phố làm vạch mức, anh đi hướng bắc, hai người đi hướng nam nhé.”

“Đã biết.” Sina đáp lại một tiếng, kéo MSN đi.

.

.

“Bác chủ tiệm ơi, cái này còn có màu khác không?”

“Chờ một chút, để xem nào… Nhóc muốn màu nào?”

“Màu xanh lá cây đậm ấy.”

“Đó là màu lá thông đấy… Ừm, nhóc thấy cái này thế nào?”

“… Không giống lắm.”

“Này thì sao?”

“Đúng là nó đấy! Con mua cái này nhé!”

“Được ~ “

.

.

“NetEase, tìm được chỗ của Tencent rồi.”

“Ở đâu? !”

“Đây là hình ảnh được ghi lại cách đây mười phút, nhưng tôi nghĩ nó cũng tương đối tin cậy. Địa điểm là …”