Nỗi Nhớ Khắc Sâu

Chương 3



Edit: La Na

Sau khi ba Trần xuất viện, Trần Yên Thực quay về thành phố C một chuyến, nộp đơn từ chức, cô vốn ký hợp đồng năm năm, sau này hợp đồng đến kỳ đáo hạn, cũng chưa kí tiếp. Từ chức rất dễ dàng. Lúc đệ đơn từ chức, cô không mảy may gượng ép chút xíu nào, đối với công việc hiện tại cô đã chán từ lâu, bây giờ phải về lại thành phố H vừa khéo có lý do cho cô từ chức.

Ở thành phố C cô không có bạn bè nhiều, trong công việc cô là một cấp trên nghiêm khắc, lúc phê bình sẽ không vì người đó là nữ mà trách mắng ít đi, ngày hôm nay cô rời đi, không một ai tiễn cô cả, cô cũng tự cảm thấy vài năm nay cô có chút thấy bại, nhưng sau giây phút mất mát ngắn ngủi, cô lấy lại tinh thân chiến đấu rất nhanh.

Ngày đó trở về, cũng là Tạ Cảnh Thâm đón cô, sau khi về nhà, Trần Yên Thực lại nói cảm ơn, nói ngày khác nhất định sẽ mời anh bữa cơm, cảm ơn anh vì mấy ngày nay đã chăm sóc, Tạ Cảnh Thâm không chối từ, vui vẻ đồng ý.

Cô với Tạ Cảnh Thâm là bạn học chung một lớp từ tiểu học tới trung học, sau khi lên sơ trung, rất nhiều người không thể học chung với nhau trong một ngôi trường, mà cô với Tạ Cảnh Thâm lại còn vô chung một ban, bởi vậy, lúc đọc sách quan hệ hai người vẫn có chút gần gũi, nhưng sau khi tốt nghiệp trung học, thì cắt đứt liên lạc, vốn cùng lớn lên trong một thành phố lớn, nhưng không ngờ, khi gặp lại đã là mười năm sau, Trần Yên Thực cảm khái, quả thực thời gian trôi qua nhanh quá.

Với Trần Yên Thực, đàn ông chia làm hai loại, loại thứ nhất là loại suy nghĩ bằng nửa thân dưới, loại này là tục nhân, một khác loại, cô cũng nói không rõ được là gì, tóm lại là loại hình cô thưởng thức là được rồi, Tạ Cảnh Thâm chính là loại này. Y thuật của anh cao siêu, không cậy tài khinh người, đối với y tá bác sĩ thực tập anh không hề giấu giếm kinh nghiệm, cũng không chỉ trích bọn họ cái này không hiểu, cái kia không hiểu, điểm ấy Trần Yên Thực may mắn được nhìn thấy, không khỏi suy xét có phải lúc trước mình quá khắc nghiêt với cấp dưới hay không, dù sao không phải ai cũng thông minh như cô. Cô chưa bao giờ ý thức được bản thân thật tự kỷ. Không chỉ có như thế, Tạ Cảnh Thâm là thầy thuốc cứu người, tuy rằng không tùy tiện nói cười, nhưng lại rất có kiên nhẫn với mọi người, tuy rằng thái độ ôn hoà, nhưng cũng khách khí hữu lễ. Hơn nữa anh cũng không quan hệ nam nữ bừa bãi, tỷ như đối với phụ nữ anh luôn tỏ ra lễ độ từ chối loại chuyện này, lúc Trần Yên Thực ở bệnh viện chăm sóc ba Trần cũng có nhìn qua. Kỳ thực có lẽ còn có một nguyên nhân, từ lúc đọc sách chung ấn tượng của Trần Yên Thực về Tạ Cảnh Thâm luôn rất tốt, cho nên khi gặp lại, đối với ấn tượng về Tạ Cảnh Thâm cô còn giữ lại từ mười năm trước, cho nên tuyệt không giống với những người đàn ông khác.

Tiết An An nói đời này Trần Yên Thực nên gia nhập một hiệp hội, là hiệp hội sắc đẹp, Trần Yên Thực cực kì thích ở chung với soái ca mĩ nữ. Mà Tạ Cảnh Thâm, mặt mày sâu sắc, hình dáng cân đối, không nói cười tùy tiện, cả người tản ra sự bí ẩn, không chỉ đẹp trai, mà còn là đẹp trai có hương vị. Hơn nữa Trần Yên Thực nói cái gì Tạ Cảnh Thâm cũng có thể tiếp tục, ngẫu nhiên cười nhạt một cái cũng làm cho người ta mỉm cười, giữa bọn họ không có dính dáng gì tới ‘tình cảm lợi ích’, làm một người bạn rất bình thường, ở chung như vậy khiến cô cảm thấy rất thoải mái, không cần phiền não.

Ngày đó hẹn nhau ăn cơm, hai người trò chuyện thật sự rất vui vẻ, ăn xong hai người không lái xe, tính đi bộ về nhà, coi như là tản bộ, tiêu thực, lúc đi ngang qua quán bar, đầu Trần Yên Thực nóng lên, đề nghị đi uống hai chén, tất nhiên là Tạ Cảnh Thâm đồng ý.

Bầu không khí trong quán bar rất dễ mê hoặc con người, mấy người trẻ tuổi mời Trần Yên Thực với Tạ Cảnh Thâm tham gia trò chơi với bọn họ, Trần Yên Thực nóng lòng muốn thử, cảm thấy chỉ là trò trẻ con, không làm khó được cô, nào biết, cuối cùng người uống đến bất tỉnh nhân sự chính là cô.

Tạ Cảnh Thâm cũng uống không ít, cuối cùng kêu taxi, với bộ dạng này của Trần Yên Thực, đương nhiên anh không dám đưa cô về nhà, huống chi nhà cô còn có một bệnh nhân, cuối cùng Tạ Cảnh Thâm trực tiếp đưa Trần Yên Thực về chỗ mình ở.

Củi khô bốc lửa, hết sức căng thẳng.

Sau đó cái gì Trần Yên Thực cũng không nhớ rõ, buổi sáng tỉnh lại, phát hiện bản thân bị người ta ôm vào ngực, không mặc gì cả, khiếp sợ cực độ, hoàn toàn nói không ra lời, xốc lại tâm lý thật lâu, mới dám quay đầu lại, lúc nhìn thấy là Tạ Cảnh Thâm, không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Cảm nhận được động tĩnh trong lòng, Tạ Cảnh Thâm cũng mở to hai mắt, bốn mắt nhìn nhau, giật mình một cái, nhíu nhíu mày một cái.

Lúc trước Trần Yên Thực ít khi uống nhiều trước người khác phái như vậy, nếu uống nhiều hơn cô tuyệt đối là một người ngu ngốc, cô vốn xem bọn họ là tục nhân, một chút tiện nghi cô cũng không cho người ta chiếm. Cô tự nhận mình là người hiểu rõ đàn ông, nhưng trước mặt Tạ Cảnh Thâm thì hoàn toàn mất đi hiệu lực, dù sao trong ý thức của Trần Yên Thực, Tạ Cảnh Thâm khác hẳn với loại đàn ông kia, nói cho cùng thì Tạ Cảnh Thâm thuộc kiểu khiến người khác cảm thấy hơi xa cách, anh cao cao tại thượng, hẳn là túyp người khinh thường mấy việc làm như vậy. Cho nên vì Tạ Cảnh Thâm ở bên cạnh, Trần Yên Thực mới có thể yên tâm uống say.

Có lẽ vì hình tượng chính nhân quân tử của Tạ Cảnh Thâm trong lòng cô quá sâu, đến nỗi cho dù đến giờ phút này, sự tình đã rõ ràng, Trần Yên Thực vẫn còn nghi ngờ có phải vì bản thân cầm thú một phen, bổ nhào vào Tạ Cảnh Thâm hay không?

Tạ Cảnh Thâm đáp lại ánh mắt Trần Yên Thực một cách thản nhiên, điều này làm cho Trần Yên Thực càng chột dạ.

Cô ổn định lại tâm trạng: "Ngày hôm qua, rột cuộc, sao lại thế này?"

Tạ Cảnh Thâm nhíu mày: "Ngày hôm qua, em say quá, anh nghĩ bộ dạng em như vậy không tiện về nhà, cho nên đưa em đến nhà anh."

Trần Yên Thực nghe đến đó, vốn nghĩ có phải Tạ Cảnh Thâm có âm mưu gây rối hay không? Nhưng bị câu nói tiếp theo của Tạ Cảnh Thâm kéo về: "Anh vốn định ngủ phòng khách."

Anh tiếp tục nói: "Anh tỉnh hơn em một chút, vốn là tính rót ly nước cho em uống, kết quả em chạy vào phòng tắm, nôn rất dữ, lúc đó anh chờ em ở phòng khách, nghe tiếng em gọi thì chạy đến phòng tắm, sau đó..." Tạ Cảnh Thâm nhìn cô một cái, thấy Trần Yên Thực có chút khẩn trương, ước chừng không phải là chuyện tốt gì, "Nhìn thấy em đã cởi hết quân áo chuẩn bị đi tắm, kết quả bị té lăn trên đất, anh đành đỡ em lên, sau đó em lại cởi quần áo của anh..."

Lúc anh nói ra chuyện này luôn cau mày, bộ dáng rất không tình nguỵên, khiến cho Trần Yên Thực càng xấu hổ, thật sự là bản thân bổ nhào vào người ta.

Cái này Trần Yên Thực rất ấm ức, nhưng dù sao chủ yếu là bản thân sai. Tuy rằng bây giờ cô không còn để ý chuyện này như khi vừa tốt nghiệp, nhưng không ngờ lần đầu tiên không phải với người mình thích, nên hơi buồn phiền một chút, nhưng cũng chỉ có thể trách chính mình cầm thú mà thôi, cô đấm đấm đầu, ngược lại an ủi bản thân, thôi, cũng không biết người trong lòng của bổn đại gia đang ở đâu mà.

Tạ Cảnh Thâm nhìn bộ dáng của cô lúc này, dự đoán cô nàng sẽ có chút khó chụt, có lẽ cũng không muốn thấy mặt anh, không bằng bản thân đi chỗ khác, để cô một mình tự tiêu hóa, vì thế nói: "Em mệt thì nghỉ ngơi đi, anh đi mua bữa sáng."

Không biết người nào đó có năng lực tự lành siêu tốt, hay tinh thần AQ thành thục, Trần Yên Thực yên lặng quét mắt nhìn anh một cái, sao người này lại lạnh nhạt như thế, vậy nên cô nói: "Được."

Tạ Cảnh Thâm nhanh nhẹn rời giường mặc quần áo, tuyệt không keo kiệt cho Trần Yên Thực chiêm ngưỡng dáng người, chẳng qua Trần Yên Thực không có tâm tình thưởng thức mà thôi.

Anh rửa mặt đơn giản sau đó đi ra cửa, nghe được tiếng cửa bị đóng lại, Trần Yên Thực mới bắt đầu mặc quần áo, cả người dinh dính ngấy khó chịu, nhưng cô không tính đi tắm. Cuối cùng đi vào phòng tắm, sửa sang lại dung nhan một chút, xác nhận như bình thường, mới đẩy cửa đi ra.

Đợi Tạ Cảnh Thâm trở về, tìm trong phòng không thấy bóng dáng Trần Yên Thực, anh xiết chặt gói to trong tay, cuối cùng vẫn là để bữa sáng xuống, cầm gói to đem vào phòng tắm, cầm những thứ anh mua cho Trần Yên Thực rửa mặt bày ra.

Sau khi Trần Yên Thực về nhà, nói với cha mẹ là ngày hôm qua đi chơi với Tiết An An, muộn quá, nên ngủ lại phòng của cô ấy, sợ quấy rầy hai người ngủ, cũng không gọi điện thoại.

Ba Trần mẹ Trần không hề nghi ngờ lời cô nói.

Sau hôm ấy nửa tháng, Trần Yên Thực luôn ở nhà không đi ra ngoài.

Thời gian đó Tạ Cảnh Thâm có gọi cho cô mấy cuộc điện thoại, Trần Yên Thực không chịu nổi quấy nhiễu, nên kéo tên anh cho vào sổ đen.

Nhưng mà thành phố này thật là nhỏ, thật vất vả cô mới đi ra ngoài, lại gặp lại anh.

--- ------ ----

Aiz, Trần Yên Thực thở dài, vừa vào phòng không đợi chủ nhân tiếp đón đã trực tiếp ngồi lên ghế sofa.

Cô cúi đầu, suy nghĩ nên mở miệng như thế nào.

"Muốn uống gì không?"

"Tạ Cảnh Thâm, tôi có lời muốn nói với anh."

Hai người cùng đồng thời mở miệng, Trần Yên Thực nhìn qua, anh đang đứng trước tủ lạnh, không biểu cảm gì.

Tạ Cảnh Thâm nhìn lại ánh mắt của cô: "Được, em nói đi."

"Chuyện lần trước, là ngoài ý muốn, tôi, tôi cũng không để trong lòng, cho nên..."

Tạ Cảnh Thâm đi tới trước mặt cô, cầm túi chườm đá trên tay, ngồi xổm trước mặt cô, lại muốn cởi áo khoác của cô.

Trần Yên Thực giật mình, muốn chuyển sang chỗ khác, nhưng bị Tạ Cảnh Thâm đưa tay giữ thân mình lại: "Anh chỉ giúp em chườm lạnh một chút, em đang nghĩ cái gì vậy?"

"Không có gì, nhưng mà, lạnh như thế, anh xác định là không trả thù em chứ?"

Tạ Cảnh Thâm liếc cô một cái: "Anh là thầy thuốc, hơn nữa nếu anh muốn trả thù, thì không ngây thơ như vậy đâu."

Thừa dịp cô không chú ý, Tạ Cảnh Thâm đã đặt túi chườm đá lên vết thương, bởi vì đột ngột bị lạnh nên Trần Yên Thực khẽ kêu một tiếng, Tạ Cảnh Thâm tiếp tục nói: "Vừa nãy anh xuống tay hơi nặng, có thể mạch máu bị vỡ, chườm lạnh cầm máu trước, sau đó lại chườm nóng, ngăn nó khuếch tán."

"Biết bản thân xuống tay quá nặng là được rồi, nhưng sao vô duyên vô cớ lại nhéo người ta?"

"Trước đó không phải là em cũng nhéo anh sao?"

"Nhưng tôi có nhéo đến đâu."

Tạ Cảnh Thâm ngẩng đầu nhìn cô, tay kia lấy di động trong túi Trần Yên Thực ra: "Có phải em cho anh vô danh sách đen rồi không?"

"..." Trần Yên Thực quyết định ăn ngay nói thật, thản nhiên nhìn lại anh, "Tôi nghĩ chúng ta không nhất thiết phải liên lạc."

Tạ Cảnh Thâm cười lạnh: "Cho nên, đây là trừng phạt." Anh ác ý ấn túi chườm đá xuống một cái, Trần Yên Thực bị lạnh nên run run một chút, "Như em nói, lần đó là ngoài ý muốn, nếu em đã không để trong lòng, sao lại cả đời không liên lạc với nhau, đúng không? Như anh nè, mới đúng là, không hề để nó trong lòng." Sáu chữ cuối cùng anh gằn từng chữ.

Trần Yên Thực không phản bác được.

"Tự ấn đi."

Trần Yên Thực nhận, trong lòng hừ hừ vài cái.

Tạ Cảnh Thâm đùa nghịch vài thứ trong di động Trần Yên Thực rồi mới trả lại cho cô: "Đừng làm loại chuyện ngu xuẩn này nữa."