Nơi Này Trời Vẫn Còn Xanh

Chương 17



Matt hốt hoảng la hét đến khản cả giọng, cuống quýt tìm cách thoát khỏi thứ đang đe dọa mình trong tưởng tượng. Hai tay anh đập đập xuống tấm nệm, cái chân lành quẫy đạp loạn xạ. Anh loạng choạng bò dậy và suýt ngã khỏi giường.

“Matt, dừng lại đi! Anh sẽ làm mình đau đấy!” nàng hét lớn, rồi lao tới phủ phục lên người anh để cố gắng ngăn anh lại. “Daniel! Daniel, giúp tôi!”

Giờ thì Matt chuyển sang vật lộn với Caroline. Anh ra sức đẩy nàng ra hòng thoát khỏi nàng. Những cú đấm của anh tuy chỉ hú họa nhưng cũng đủ khiến nàng đau điếng. Mặc dù rất sợ vì Matt khỏe kinh khủng, Caroline vẫn giữ anh thật chặt, hai tay ôm vòng quanh cổ anh, hai chân quặp lấy cái chân lành lặn của anh, đầu nàng vùi vào hõm cổ anh để tránh bị đấm vào mặt. Nàng sợ rằng những cú đấm của anh có thể giáng xuống bất cứ lúc nào.

“Cháy! Cháy!” Tiếng hét của anh đã khản đặc. Anh lại điên cuồng đập thình thình xuống nệm. Trong cơn mê sảng, Matt đã tưởng tượng rằng cái giường bị cháy.

“Matt, không có chuyện gì đâu! Không có chỗ nào bị cháy cả! Làm ơn đừng như thế mà!” Giọng Carolin nghèn nghẹn bởi miệng nàng đang áp vào cổ anh. Nàng ngửi thấy một thứ mùi hăng hắc tỏa ra từ cơ thể đang sốt hầm hập của anh, cảm nhận được sức nóng bỏng giãy trên da dẻ anh, sự mềm mại của lớp lông ngực bên dưới cằm nàng và sức mạnh khủng khiếp trong những bắp thịt rắn chắc khi anh chống trả nỗi sợ hãi đang đe dọa mình. Chỉ riêng trọng lượng của cơ thể nàng thôi thì không đủ để khống chế anh. Nhưng vì anh đang bị cái chân gãy và những động tác cuồng loạn của chính mình làm cho đau đớn nên nàng mới có thể giữ yên anh trên giường trong vài phút trước khi Daniel tới.

“Cái quái gì...? Matt, Chúa ơi! Matt!”

Caroline lăn người ra để tránh lối cho Daniel. Nhưng một mình Daniel cũng không phải là đối thủ của Matt khi anh đang trong cơn điên dại. May thay, Thomas và liền sau đó là Robert cũng đã chạy vào phòng, và cả ba người họ đã kìm giữ được anh trai mình.

Matt vẫn đang quẫy đạp lúc Caroline dốc một liều thuốc ngủ lớn vào miệng anh. Nàng run rẩy đứng bên cạnh trong khoảng thời gian ngỡ như cả một niên kỷ để chờ đợi thuốc phát huy tác dụng. Ba người em vẫn đang gắng sức giữ anh trai ở yên trên giường. Cuối cùng thì sự vùng vẫy của Matt cũng yếu đi trông thấy rồi dừng hẳn lại. Nhưng cả ba vẫn hết sức thận trọng, từ từ buông anh ra và đứng yên bên cạnh giường, cau mày nhìn xuống anh. Rõ ràng họ đang rất lo sợ cho tính mạng của anh trai mình.

“Cô đã làm gì anh ấy?” Thomas quay sang nàng, đôi mắt nảy lửa. Chỉ đến lúc đó Caroline mới nhận ra anh ta đang khỏa thân. Nàng giật mình lùi lại, vội vàng đưa mắt nhìn đi chỗ khác. Phải mất một lúc nàng mới nghe ra lời buộc tội của anh ta.

“Làm gì anh ấy ư!” Caroline thốt lên kinh ngạc, và suýt chút nữa thì quay ngoắt lại nhìn anh ta. Nàng gắng dán mắt vào cái bàn nhỏ bên trái Thomas và mở miệng định mắng cho anh ta một trận xối xả. Nhưng nàng chưa kịp thốt ra lời thì Daniel đã xen vào.

“Dĩ nhiên là Caroline chẳng làm gì anh ấy cả.” Dường như tới tận giờ phút này Daniel mới nhìn thấy sự lõa lồ của Thomas. Đôi mắt anh ta mở to khi chúng quét khắp người cậu em. “Vì Chúa, Thom, ở đây có một phụ nữ đấy! Che thân lại đi!”

Thomas nhìn xuống, hai má lập tức đỏ dừ khi nhận ra tình trạng của mình. Anh ta liền giật lấy một góc chăn của Robert để quấn quanh eo. Robert bị mất thăng bằng, loạng choạng và suýt tuột mất cái chăn. May là anh ta đã nhanh tay chộp lại góc chăn của mình. Mặt anh cũng đỏ dừ khi lén liếc trộm Caroline để xem nàng có để ý không.

Cơn giận của Caroline tiêu tan quá nửa khi nàng nhìn hai người họ vừa huých vai và lườm nguýt vừa nhích sát vào nhau hơn. Hoạt cảnh đó, cùng với việc được Daniel bênh vực, đã làm nàng nguôi giận và kìm lại những lời lẽ khó nghe định trút lên đầu Thomas. Dù sao thì phòng bệnh của Matt cũng không phải là nơi để tranh cãi ỏm tỏi.

Khi thấy em trai đã kín đáo hơn, Daniel lại quay sang Caroline. “Kể cho chúng tôi hay chuyện gì đã xảy ra đi.”

“Tôi không rõ lắm.” Caroline nói với Daniel. “Anh vừa đi khỏi thì anh ấy tỉnh dậy. Anh ấy nhìn chằm chằm vào thứ gì đó ở đằng sau tôi, nét mặt... sợ hãi. Tôi quay lại kiểm tra, nhưng ở đó chẳng có gì cả, ít nhất thì tôi cũng không nhìn thấy gì. Rồi anh ấy đột nhiên hét lên và vùng vẫy. Tôi sợ anh ấy sẽ tự làm mình bị thương nên đã cố giữ yên anh ấy cho đến khi anh tới giúp. À, và hình như anh ấy nghĩ tấm nệm bị cháy. Anh ấy cứ đập đập nó và hô ‘Cháy!’ hai lần liền.”

Một sự im lặng nặng nề chợt phủ xuống. Thomas và Robert dừng ngay việc xô đẩy. Ba anh em họ liếc nhìn nhau đầy hàm ý.

“Có chuyện gì thế?” Caroline cao giọng hỏi.

Tất cả quay sang nhìn nàng, nhưng chẳng ai nói gì.

“Các anh phải nói với tôi. Nếu tôi không biết cái gì làm anh ấy hoảng loạn, thì làm sao tôi ngăn chặn chuyện đó xảy ra lần nữa được?”

Họ lại quay sang nhìn nhau. Rồi Daniel lên tiếng, đôi mắt rõ ràng truyền tải một lời cảnh cáo ngầm tới các em trai.

“Mấy năm trước Matt đã bị bỏng rất nặng. Đó là lý do anh ấy bị khập khiễng và có vết sẹo trên mặt. Từ đó, anh ấy đâm ra sợ lửa. Anh ấy chẳng bao giờ để lửa cháy trong phòng mình, và trong nhà này chúng tôi luôn để lửa ở mức nhỏ nhất có thể. Cô cứ để ý rồi sẽ thấy là anh ấy không bao giờ tự mình nhóm bếp, tiếp thêm củi, hay thậm chí là lại gần nó. Chắc là lúc nãy khi mở mắt ra, Matt đã nhìn thấy ngọn lửa trong lò sưởi và trở nên hoảng loạn.”

“Sao không ai dặn tôi trước?” Caroline đưa mắt nhìn vào lò sưởi, ở đó những ngọn lửa đang nhảy múa vui vẻ giữa cả núi gỗ. Ánh mắt nàng lại hướng sang Matt, anh đang ngủ li bì. Ngực anh phập phồng và những ngón tay co giật như thể ngay cả trong lúc ngủ, anh cũng đang tìm cách trốn chạy khỏi nỗi sợ hãi của chính mình.

Đôi mắt Daniel thoáng nhìn sang các em trai, rồi trở lại với nàng. “Chúng tôi quên mất việc đó. Vả lại, Matt cần được giữ ấm. Trong hoàn cảnh này, đành phải nhóm lửa trong phòng anh ấy thôi.”

“Vậy thì che nó đi để anh ấy khỏi nhìn thấy là được.” Giọng Caroline nhuốm chút chua chát. Nàng đi tới góc nhà, kéo ra một bức bình phong bám đầy bụi để chắn giữa chiếc giường và lò sưởi. Daniel tới giúp nàng chỉnh lại vị trí của nó, và loáng một cái họ đã làm xong.

“Có điều gì mà tôi nên biết nữa không? Anh ấy còn có thể hoảng loạn bởi thứ gì nữa?”

“Điều duy nhất mà Matt sợ ngoài lửa là Chúa trời, và Người chắc chắn sẽ chẳng gây ra rắc rối gì đâu.” Daniel khẽ mỉm cười với nàng. “Sao cô không đi ngủ đi để bọn tôi thay phiên nhau ngồi trông anh ấy? Cô không địch nổi Matt đâu, nếu anh ấy lại tỉnh dậy lần nữa.”

Caroline liếc nhìn Matt. Anh đang nằm bất động, chỉ có những ngón tay thi thoảng co giật. Chiếc giường Matt ngủ rất lớn, nhưng cơ thể anh vẫn choán hết nó, bờ vai chiếm quá nửa chiều rộng của tấm nệm và những ngón chân chạm tới tận cuối giường. Da anh trông quá sẫm so với nền vải trắng, và mái tóc loăn xoăn của anh có màu cánh chim sáo đá. Đến cả bộ râu đen ánh xanh lởm chởm bao phủ khắp hàm cùng với vết sẹo trên má cũng góp phần làm nổi bật thêm vẻ điển trai và nam tính của anh. Đáng lẽ Caroline phải sợ anh như sợ cọp, nhưng nàng không cảm thấy như vậy. Matt không phải là một người đàn ông dịu dàng, cũng không có những lời nói hay cử chỉ lịch thiệp, nhưng theo bản năng, nàng biết anh là người mà mình có thể tin cậy. Nàng đã bắt đầu cảm thấy an toàn trong ngôi nhà của anh, muốn ở lại đây và biến nó thành nhà của nàng.

Nàng sẽ vận dụng những kỹ năng mẹ dạy để đền đáp những gì anh đã dành cho mình. Nàng sẽ cứu mạng sống và cái chân của anh, nếu nàng có thể làm được điều đó.

Caroline liền ngẩng đầu lên để nhìn vào mắt Daniel. “Tốt hơn hết là tôi nên ở lại với anh ấy, ít nhất là cho đến khi cơn sốt chấm dứt, đề phòng anh ấy lên cơn co giật.”

“Co giật?” Robert hỏi, cau mày nhìn nàng.

Caroline nhìn anh ta không chớp. “Anh ấy cần phải hạ sốt.”

“Nếu không hạ thì sao?”

“Nếu không hạ, anh ấy sẽ chết,” Caroline nói, và họ đáp lại sự thẳng thừng của nàng bằng những khuôn mặt tái nhợt.

“Chúng ta có nên mời ông Williams quay lại không?” Robert hỏi Daniel.

“Em nghĩ ông ta không chịu quay lại đâu.” Thomas lạnh lùng xen vào, ánh mắt chĩa thẳng về phía Caroline.

“Ông ta sẽ lại trích máu anh ấy thôi, bởi vì đó là phương pháp trị sốt quen thuộc. Nhưng nếu bị mất máu thêm nữa thì anh ấy cũng sẽ chết.” Caroline nói với Daniel bằng giọng khẩn nài. Daniel sẽ là người quyết định, và để cứu được Matt thì đó phải là một quyết định đúng đắn.

“Cô còn biết cách nào tốt hơn không?” Thomas giận dữ hỏi Caroline.

“Có. Nếu anh ấy không đổ mồ hồi và hạ sốt, thì chúng ta phải làm giảm thân nhiệt cho anh ấy. Cách tốt nhất là quấn anh ấy trong những cái chăn ướt.”

“Và cho anh ấy chết vì cảm lạnh!” Thomas khịt mũi.

“Anh lố quá rồi đấy!” Nàng quắc mắt nhìn anh ta.

“Bình tĩnh nào.” Daniel có vẻ mất kiên nhẫn khi anh ta lên tiếng hòa giải. Anh ta nhìn Thomas rồi Robert. “Chúng ta đều biết Williams không phải là bác sĩ. Vấn đề là, Caroline có thể làm tốt hơn không?” Anh ta nhìn Caroline, khóa chặt ánh mắt nàng. “Cô có thể không? Cô nên nhớ là Matt vô cùng quan trọng đối với chúng tôi đấy.”

“Cô mà làm anh ấy chết thì chúng tôi sẽ treo cổ cô lên.”

“Thomas!” Daniel cao giọng nhắc. Ánh mắt anh ta lại quay trở lại với Caroline. “Thế nào?”

“Tôi không thể đảm bảo anh ấy sẽ sống, dù chữa bằng cách nào chăng nữa,” nàng chậm rãi nói, muốn thành thực hết mức có thể trước sự tin tưởng của Daniel. “Nhưng tôi chắc chắn rằng những gì tôi làm sẽ có nhiều cơ may thành công hơn so với việc đưa gã lang băm đáng sợ đó quay lại đây để trích máu của Matt một lần nữa.”

“Ông Williams là một con chiên ngoan đạo của nhà thờ chúng tôi,” Robert xen vào. “Trong khi cô... chúng tôi chẳng biết gì về cô cả. Trừ việc cô là em gái của Elizabeth.”

Cả ba anh em đều nhìn nàng chằm chằm như thể đó là một nhận xét rất đáng để cân nhắc.

“Anh trai các anh cũng là cha của các cháu tôi, và anh ấy đã cho tôi một mái nhà để ở. Các anh cứ yên tâm là tôi sẽ cố gắng hết sức mình vì anh ấy.”

Caroline chỉ đang nói tránh đi. Câu trả lời điềm tĩnh ấy không thể hiện được hết tình cảm phức tạp mà nàng dành cho Matt. Đúng là anh luôn làm nàng bực mình, nhưng cá tính mạnh mẽ của anh và sự dịu dàng mà nàng cảm thấy ẩn chứa bên trong đã hấp dẫn tâm hồn bị tổn thương của nàng như một ngọn lửa hấp dẫn con thiêu thân. Cha nàng là một người quyến rũ, thú vị và yêu chiều nàng hết mực, nhưng chính nàng mới là người mạnh mẽ hơn trong hai cha con. Mấy năm qua nàng đã phải giả vờ là mình rất hài lòng với cuộc sống cha đã chọn cho mình để không làm tổn thương lòng kiêu hãnh của ông, trong khi từ đáy sâu tâm hồn, nàng chỉ khao khát được người khác tôn trọng. Nàng cũng là người quản lý tiền bạc mỗi khi họ dư dả, cẩn thận dành dụm một ít đủ để giúp họ vượt qua những năm tháng khó khăn chắc chắn sẽ đến sau đó. Khi những trận thắng thưa thớt dần, nàng phải đứng ra mặc cả hết với người đánh xe ngựa lại đến chủ quán trọ để có được cái giá rẻ hơn. Cuối cùng, khi cha lâm bệnh nặng, nàng cũng lại gánh vác trách nhiệm chăm sóc ông. Nhưng Matt khác hoàn toàn với cha nàng. Cho dù thái độ của anh đôi lúc không được lịch sự cho lắm, nhưng anh đã dựng lên một mái nhà vững chãi cho gia đình từ hai bàn tay trắng, ở một vùng đất mới hoang sơ và khắc nghiệt Cũng nhờ có anh mà nhóm người ồn ào này đoàn kết được với nhau, và tất cả bọn họ theo bản năng đều răm rắp nghe lời anh, người chủ gia đình. Đến cả nàng cũng khao khát được náu mình trong sự an toàn mà anh đem lại, trong sự ngưỡng mộ và tôn trọng anh. Nhưng nàng sẽ không nói với các em trai anh như thế. Đã phải khó khăn lắm nàng mới có thể thú nhận điều đó với chính bản thân mình.

Tất cả bọn họ đều quay sang nhìn nàng, Robert và Thomas có vẻ cảnh giác, Daniel thì trầm ngâm. Caroline vẫn đứng yên tại chỗ, hàm nghiến chặt, đầu ngẩng cao Nếu họ phản đối nàng chăm sóc anh trai họ, nàng cũng chẳng thể làm được gì. Nàng sẽ không khom lưng uốn gối cầu xin họ ban cho nàng quyền cứu lấy tính mạng anh. Vả lại, nếu Williams có được mời đến và trích máu Matt một lần nữa, biết đâu anh là mẫu người có thể chất dẻo dai không chịu đầu hàng trước cái chết.

Cầu Chúa anh là người như vậy!

Daniel đang cau mày, hai tay khoanh lại trước ngực. Nàng nín thở, lặng lẽ cầu nguyện. Cuối cùng, anh ta gật đầu với nàng, và nàng thở phào nhẹ nhõm.

“Chúng tôi sẽ để cô chăm sóc Matt. Ít ra là trong thời điểm này.” Đôi mắt anh ta hướng sang các em trai. “Nếu cần, chúng ca có thể mời ông Williams vào bất cứ lúc nào.”

Và sau lời nói đầy tin tưởng đó, ba người bọn họ rời khỏi phòng, để nàng ở lại.