Nơi Nào Dành Cho Tình Yêu Chúng Ta

Chương 15





Hắn lôi Quỳnh Như vào một góc khuất, khuôn mặt đầy vẻ phẫn nộ. Quỳnh Như bị ánh nhìn sắc lạnh của hắn làm cho run sợ. Cô bắt đầu rấm rứt khóc, hai tay vò vò chiếc áo
- Ai cho cô ăn nói lung tung vậy hả? Tôi vì nể tình ba mẹ cô mới dẫn cô lên sân khấu. Cô lại lợi dụng điều đó để đẩy tôi vào thế đã rồi. Tôi là thằng ngốc cho cô xỏ mũi hả?
- Em…em….vì em yêu anh! Em không còn cách nào khác. Em không muốn mất anh!
- Cô có được tôi lúc nào mà bảo mất?
- Vì anh mất trí nhớ nên không nhớ ra em, trước khi xảy ra tai nạn, chúng ta rất yêu nhau. Từ từ rồi anh sẽ nhớ mà – Quỳnh Như vừa khóc vừa lay tay hắn
- Hahaha, tôi không mất trí, là tôi đang diễn một vở kịch mà thôi. Đáng thương là cô lại bị lôi vào. Từ trước tới giờ tôi không yêu cô, tôi yêu cái gia sản nhà cô hơn. Nhưng bây giờ cái gia sản ấy, tôi không cần nữa. Tôi đối xử tệ với cô để cô biết đường mà rút lui, nhưng có lẽ cô chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ….
- Anh nói dối! – Quỳnh Như gần như phát điên – Là cô ta! Chính cô ta làm anh thay lòng đổi dạ! Em sẽ không để yên cho ả đâu!
- Nếu cô dám đụng đến cô ấy thì ba mẹ cô phải diễn cảnh kẻ đầu bạc khóc kẻ đầu xanh. Nhớ đấy! – Hắn xô Quỳnh Như vào góc tường uy hiếp
Ông Vương đang nằm trên giường bệnh, vội vàng ngồi dậy khi thấy một người đàn ông bước vào
- Anh Bách! Lâu quá không gặp!
- Chào anh! Đang lúc anh không khoẻ thế này còn tới làm phiền, nhưng…
- Anh cứ nói, à có phải chuyện đính hôn của 2 đứa nhỏ không? Hôm qua trợ lý có nói tôi nghe rồi. Cái con bé Quỳnh Như thiệt là….
- Vậy chắc có lẽ anh chưa gặp con trai anh. Nó tới thẳng gặp tôi báo hủy hôn rồi. Anh nói đi! Như vậy là sao?
- Hả, chắc có nhầm lẫn ở đây. Anh bình tĩnh!
- Anh kêu tôi bình tĩnh. Con gái nhà tôi là loại gì mà con mấy người muốn cuới là cưới muốn hủy là hủy. Anh phải giải quyết cho tôi, không thì… xin lỗi anh, hợp đồng giữa hai công ty, e rằng tôi không thể tiếp tục. Còn lời bảo lãnh bên phía ngân hàng, có lẽ cũng không giúp được anh.
Ông Bách vừa nói xong đã hằm hằm bước ra ngoài. Ông Vương không còn biết phải phản ứng như thế nào nữa. Đứa con trai này, càng ngày càng bất trị rồi. Công ty ông dạo gần đây do ảnh hưởng của nền kinh tế, đang đứng trước ngay cơ phá sản, chỉ có thể bấu víu vào bản hợp đồng sắp tới với tập đòan X để tồn tại. Bây giờ chiếc phao cứu sinh ấy đã bị thằng con trai ông chọc thủng rồi. Vừa lúc đó, trợ lý của ông vội vàng chạy vào, hốt hoảng thông báo
- Chủ tịch, kế hoạch marketing sản phẩm mới của ta bị lộ ra ngoài. Đối thủ đã đi trước một bước, tung sản phẩm tương tự chúng ta
- Cái gì? – Ông Vương ngồi bật dậy
- Sản phẩm của họ đã được tung vào sáng nay. Họ lợi dụng các quảng cáo trước đó của ta, bây giờ sản phẩm của họ rất được chú ý mà không tốn đồng quảng cáo nào. Sản phẩm đợt này là con bài cuối cùng của chúng ta, tôi e….
- Ai? Ai đã tiết lộ bí mật công ty?
- Tôi đã sai người điều tra….Là….cậu Min….
- Gọi cho nó, bảo nó tới ngay cho tôi! – Ông Vuơng ôm ngực, thở hổn hển khi nghe điều đó
Ông đang tức điên thì tội nhân cuối cùng cũng lù lù xuất hiện
- Chào ba! Nghe nói ba bị lên tăng xông! – Hắn ngồi xuống ghế, bắt chéo chân, khuôn mặt bình thản
- Thằng con trời đánh! Mày xem, mày đã làm cái gì? Tại sao mày dám tiết lộ kế hoạch của công ty?
- À, trò trẻ con đó mà, không phải hồi trẻ ông cũng thích chơi trò đó lắm sao?
- Mày nói gì?
- Từ đầu đến cuối ông chỉ biết bản thân ông mà thôi. Tôi hỏi ông, tại sao tôi phải quan tâm tới cái công ty của ông chứ? Cái giá ông trả ngày hôm nay là do tội nghiệt ông gây ra 23 năm về trước! – Hắn đứng lên, bước gần tới giường bệnh
- Mày….!
- Có lẽ cái tên Trần Huy sẽ giúp ông nhớ lại. Người đàn ông đó, bị ông hại tan nhà nát cửa. Trong phút chốc tán gia bại sản, bị dồn đến đường cùng phải nhảy sông tự vẫn. Ông có nghĩ tới điều đó khi phản bội người bạn thân nhất của ông không, có nghĩ tới lúc đó vợ ông ta đang mang thai không, có nghĩ tới người phụ nữ không có chồng bên cạnh, đã chết sau khi sinh không? Và ông có nghĩ rằng người ông nuôi 23 năm nay không phải con ruột ông mà là đứa con bất hạnh của hai vợ chồng đó không?
- Mày…mày….
- Đúng, tôi là con của họ, tôi đã được đánh tráo sau khi sinh. Ông đâu ngờ vợ ông và mẹ tôi cùng sinh một lúc đúng không? Dì tôi lúc đó làm trong bệnh viện, vì uất hận giùm em gái mà vạch kế hoạch tráo con. Tôi lại không biết gì, ngày ngày gọi kẻ thù là ba, cho đến cái ngày định mệnh đó, tôi nhận được thư của dì trước khi mất. Khi xác minh đó là sự thật, tôi đã điên cuồng lao xe như một người mất trí, tôi gây tai nạn cho anh ấy, còn lấy trái tim của anh ấy để níu kéo mạng sống của mình, tôi trực tiếp hại chết người quan trọng của người con gái mà bây giờ tôi xem như tính mạng của mình. Ông nói đi! Cô ấy làm sao tha thứ cho tôi, còn tôi làm sao vứt bỏ tình cảm hơn 20 năm của tôi và ông? – Hắn gào to, nhìn ông bằng cặp mắt đỏ ngầu đầy bi thương
- Con….
- Ông đừng gọi tôi là con! Ông không xứng. Cách đây 2 năm sao ông không để tôi chết đi. Ông hối hận rồi đúng không? Hahaha, muộn quá rồi!
- Ba biết! Ba biết tất cả!
- Ông biết?
- Năm con 10 tuổi bị té cầu thang, máu chảy rất nhiều, cần phải truyền máu. Khi biết con không cùng nhóm máu với ba mẹ, ngay lập tức ba đã sai người tìm hiểu vì nghi ngờ vợ mình ngoại tình. Nhưng lại biết được một sự thật phũ phàng. Ba đã có thể bỏ con mà nhận lại đứa con ruột bị bỏ trong chùa của mình, nhưng ba biết, là do tội mình gây ra, mình phải gánh. Ba không dám thú nhận với vợ vì bà ấy bị bệnh tim.
- Ông nói láo!
- Đó hoàn toàn là sự thật! Người con trai ấy chính là….người con đụng xe ngày hôm ấy…. – Ông Vương nấc từng tiếng, trái tim ông đang bị xé ra hàng trăm mảnh – Cái cảm giác tự tay rút ống thở của con trai ruột, để cứu đứa con trai ngày ngày lớn lên bên mình. Khi con có con rồi, con sẽ hiểu! Ba ngăn cản con quen Hạ Linh vì ba không muốn hai đứa bị tổn thương. Bi kịch như vậy là quá đủ rồi!
- Ông nói láo! Tôi không tin! Là ông đang ngụy biện cho mình!
- Đó hoàn toàn là sự thật!
- Không!
Hắn bịt chặt tai, lao ra khỏi phòng bệnh. Hắn là gì thế này? Một con thú điên, chỉ biết có trả thù. Trả thù xong rồi thì hắn còn lại gì, từng vết thương rỉ máu không ngừng, đau đớn, cực kì đau đớn.
Bà Bách nắm tay Quỳnh Như bước ra khỏi góc khuất. Bà chỉ định dẫn con gái vào thăm ông Vương, không ngờ lại phải chứng kiến câu chuyện. Bà nhìn Quỳnh Như dặn dò: “Chuyện này con không được nói với ai nghe chưa? Nếu con yêu thằng Min thì hãy giữ kín cho nó! Bây giờ con về đi! Chuyện lớn thế này, chắc bác ấy cần người chia sẻ!”. Quỳnh Như gật gật đầu. Bà Bách mở cửa phòng bước vào, ngồi lên ghế cạnh ông Vương
- Cuối cùng nó cũng biết rồi!
- Tôi cứ nghĩ là sẽ giấu được nó đến khi tôi mất! Không ngờ….Tôi sai rồi!
- Anh đã cố hết sức rồi. Chỉ là cố gắng bảo vệ nó không bị tổn thương thôi. Tôi hiểu anh mà, có bậc làm cha làm mẹ nào mà không đau lòng đâu chứ. Tôi là người trực tiếp ghép tim cho thằng Min, tôi chứng kiến được nỗi đau của anh…
- Thằng Min bị bệnh tim từ nhỏ, tôi phải đợi 21 năm mới tìm được tim phù hợp thay cho nó. Chỉ không ngờ đó là tim của con trai mình…. Đứa con bất hạnh của tôi! Nó phải trả nợ thay ba nó!
Từng giọt nước mắt chảy ra từ khoé mắt đầy vết chân chim của người đàn ông nằm trên giường. Bà Bách nắm tay ông, vỗ vỗ an ủi
- Chuyện của công ty, anh cũng đừng lo. Tôi sẽ nói chuyện với ông nhà! Anh ráng nghỉ ngơi đi
- Tôi bây giờ không mong gì hết. Chỉ mong thằng Min có thể như ngày xưa.
Bà Bách nhìn người bạn già thương cảm. Chơi với nhau từ nhỏ, lần đầu tiên bà thấy ông ấy rơi nước mắt. Hồi tự tay rút ống thở của con trai, ông cũng chỉ cắn chặt môi để nước mắt chảy ngược vào tim mà thôi