Nơi Nào Có Nắng Ấm

Chương 11: Trở về nơi bắt đầu



_ Việt Nam_ 

 Sau bao nhiêu tiếng ngồi ''ê mông'' trên máy bay,cuối cùng Mie cũng đã đứng trên đất Việt Nam rồi !!

- Ưm...về đến Việt Nam rồi ! - Mie hít một hơi dài khẽ nói vui vẻ,đưa tay lên xem giờ ở chiếc đồng hồ.

 Bây giờ đã là gần 9h sáng rồi. Cô đón một chiếc taxi để trở về nhà mẹ ruột. Trên đường về,cô nhận được điện thoại từ mẹ chồng,mà không,là mẹ chồng cũ.  - Alo ?

- Mie,mẹ nghe nói con về Việt Nam rồi.Gặp mẹ một chút đi.Đến quán cafe M*** đi - Bà nói một tràng dài với cái giọng ngọt sớt.Chẳng chờ Mie nói thêm câu nào,bà tắt ngay điện thoại

                                                   *********************

 Quán cafe, Mie thấy bà Lâm ( Mẹ Quốc Anh ) đã gầy hơn trước khá nhiều.Trông bà tiều tụy hơn hẳn 

 - Con có thể về với Quốc Anh không ? - Bà Lâm nói khiến Mie ngạc nhiên,cô quay lên nhìn bà 

 - Tại sao ...- Mie mắt tròn xoe nhìn bà Lâm khó hiểu.Chẳng phải trước đây,người luôn muốn cô ''cút'' ra khỏi nhà chính là bà sao?Giờ lại yêu cầu cô quay về?? 

 - Mẹ xin con - Bà Lâm nài nỉ - Từ ngày con đi,Quốc Anh lúc nào cũng vùi đầu vào công việc mà không quan tâm gì tới sức khỏe.Đi sớm về khuya.Chỉ có mấy tháng thôi nhưng người nó gậy rộp đi rồi.Trước đây,nó sống hạnh phúc với con,mẹ lại tìm cách phá hạnh phúc của con trai mình...Mẹ xin lỗi con.Mẹ rất hối hận khi bắt con rời xa Quốc Anh.Bây giờ,nó không nghe mẹ nữa.Nhất quyết làm theo ý riêng của mình như thể muốn trả thù mẹ vậy.Mẹ không thể nhìn thằng con trai duy nhất của mình sống như vậy.Mẹ xin con. - Bà nói trong nghẹn ngào 

Trong khi ấy,Mie không dám nhìn bà.Nghe bà nói về Quốc Anh như vậy,cô cũng đau lắm chứ !

- Mẹ xin con đấy ! Nếu Quốc Anh có mệnh hệ gì mẹ biết sống thế nào ? Mẹ xin con... - Lần đầu tiên cô thấy bà trong cái vẻ khổ sở ấy đi cầu xin người khác.Chẳng phải bà Lâm vốn là người cao quý,không chịu khuất phục ai sao ?

- Thôi được rồi mẹ à - Cô chặn lời bà 

 - Con không đồng ý,mẹ sẽ nài nỉ con đến cùng ! 

 - Được rồi,con đồng ý. - Mie buột miệng Bà Lâm lập tức thay đổi nét mặt,nở nụ cười trên môi.Đôi mắt bà như biết cười theo.Nói cảm ơn với cô. Mie chỉ biết nhìn bà mà gượng cười.

                                                   ************ 

 Cô trở về căn biệt thự quen thuộc ấy.Căn nhà đã có chút thay đổi về bề ngoài.Những dàn hoa Kim Ngân quen thuộc đã không còn trên cánh cổng trắng và lớn ấy nữa. Cô bước lên căn phòng đầy những kí ức giữa cô với Quốc Anh sau khi chào hỏi bố chồng.Đồ đạc trong phòng vứt bừa bãi.Sổ sách rơi đầy sàn nhà,quần áo mỗi nơi một cái.Mie nhìn rồi thở dài,lặng lẽ thu dọn căn phòng rồi sếp quần áo mình vào tủ. 

Mie sang phòng sách tìm anh.Mở cửa phòng ra,bên trong nồng nặc mùi thuốc lá.Cô nhẹ nhàng bước vào.Nhìn xa nhưng cũng đủ thấy anh đã gầy hơn rất nhiều,đúng với lời mẹ anh nói.Quần áo anh xộc xệch,nhàu nát.Đầu tóc thì xù lên.Cằm anh đã lởm trởm những sợi râu nhỏ,nhưng có vẻ anh chẳng thèm cạo.Anh cứ cúi mặt viết lách gì đó 

- Quốc Anh...- Mie khẽ gọi 

Nghe thấy giọng nói ấm áp quen thuộc mà anh vẫn luôn ngóng chờ suốt mấy tháng nay,Quốc Anh ngẩng đầu lên.Đôi mắt anh thâm quầng vì bao đêm không ngủ.

- Mi...Mi...e...? - Anh nói lắp bắp không thành lời.Vội đứng dậy tiến lại gần cô.Đôi mắt nhòe dần đi.

Anh đưa tay sờ lên đôi má căng hồng của  Mie,rồi lại vuốt mái tóc nâu quen thuộc

- Là em thật rồi ! - Anh ôm trầm cô vào lòng,siết chặt tay như sợ cô sẽ lại đi mất - Tại sao bây giờ em mới về ? Em có biết anh đã chờ em rất lâu rồi không ? Đừng rời xa anh nữa nhé...- Quốc Anh nói,nước mắt ứa ra

Mie không nói gì,cô mặc kệ những lời bên tai mình.

Phòng sách lúc này chỉ còn tiếng nấc của anh.Anh đã muốn gục ngã,từ bỏ tất cả để đến một thế giới khác khi cô nói sẽ rời xa anh.Nhưng rồi anh nghĩ đến mẹ mình,người đã vất vả mang nặng đẻ đau ra anh,rồi lại nuôi anh đến ngày trưởng thành.Quốc Anh đã nghĩ thoáng hơn,anh sẽ sống vì công việc,và sống để đợi ngày cô quay về bên anh...