Nỗi Cô Đơn Của Các Số Nguyên Tố

Chương 28



Ba mẹ Mattia đang xem tivi. Mẹ cậu thu đầu gối trong váy ngủ. Ba cậu xoãi chân, gác trên mặt bàn nước trước đi văng, điều khiển từ xa để trên đùi. Alice không đáp lại câu chào của họ, có vẻ như cô còn không nhận thấy là họ có ở đó.

Mattia nói, vẫn đứng sau lưng chiếc đi văng.

"Con quyết định sẽ nhận lời."

Bà Adele đặt một tay lên má, bối rối tìm kiếm ánh mắt chồng. Ba Mattia quay người lại nhìn đứa con như nhìn một người đã trưởng thành.

"Tốt", ông nói.

Mattia quay vào phòng. Cậu nhặt bức thư trên giường lên và ngồi vào bàn học. Cậu có thể nghe thấy nó, có thể cảm thấy vũ trụ đang mở rộng, quay cuồng dưới chân cậu và trong một giây lát cậu hy vọng lớp vỏ đàn hồi bao quanh nó nứt toác ra để cậu có thể chui vào trong.

Cậu dò dẫm bật công tắc đèn bàn lên. Cậu chọn cây bút dài nhất trong bốn chiếc bút chì cạnh nhau đặt sát mép bàn. Cậu mở ngăn kéo thứ hai, lôi ra cái gọt bút chì và cúi người gọt bút vào trong sọt rác. Cậu thổi lớp bụi gỗ mỏng còn bám lại nơi đầu ngọn bút. Một tờ giấy trắng đã để sẵn trước mặt cậu.

Cậu úp bàn tay trái lên trên giấy, ngón tay mở rộng. Cậu viết lên đó những nét than chì rất sắc. Cậu do dự một giây, sẵn sàng cắm mạnh đầu bút nhọn vào chỗ giao nhau của hai đường gân cuối ngón tay giữa. Rồi cậu từ từ buông bút, hít thở thật sâu.

Trên tờ giấy có viết: Kính gửi ngài Hiệu trưởng.