Nỗi Cô Đơn Của Các Số Nguyên Tố

Chương 19



Tới giờ ra chơi Alice lẩn vào phòng y tế dưới tầng hai. Đó là một căn phòng nhỏ hẹp, màu trắng, chỉ có một cái giường cấp cứu nhỏ, một tủ thuốc treo có gương đựng đủ các dụng cụ sơ cứu. Trước đây mới chỉ có duy nhất một lần em vào trong này. Ấy là lần em ngất xỉu trong giờ thể dục bởi suốt bốn mươi tiếng trước đó em chỉ ăn có hai thanh kẹo bỏng và một phong bánh gầy tách bơ. Hôm đó thầy dạy thể dục, trong bộ đồ thể thao Diadora màu xanh với cái còi đeo trước cổ chẳng dùng đến bao giờ, khuyên em hãy suy nghĩ, nghĩ cho thật kỹ đi những gì đang làm. Rồi thầy bước ra ngoài, để em lại ở đó một mình dưới ánh đèn nê ông, chẳng có gì để làm hay để xem suốt một tiếng sau đó.

Ngăn kéo đựng đồ sơ cứu vẫn mở. Alice lấy một cuộn bông bé bằng quả mận và một chai cồn nhỏ. Em đóng cửa lại, nhìn xung quanh xem có vật gì nặng không. Chỉ có mỗi thùng rác làm bằng nhựa cứng màu nâu đỏ. Em thầm hy vọng từ bên ngoài sẽ không ai nghe thấy gì và lấy đáy thùng rác đập vào gương chiếc tủ treo.

Rồi cẩn thận không để bị đứt tay, em nhặt một mảnh gương hình tam giác. Qua mảnh kính vỡ em nhìn thấy mắt phải của chính mình, và em thấy tự hào là mình đã không khóc, dù chỉ là tí xíu. Em nhét tất cả vào túi giữa chiếc áo len bông đang mặc rồi quay trở lại lớp học.

Suốt cả quãng thời gian còn lại của buổi sáng em ngồi trong cái thế cứng đờ đó. Em chẳng quay ra nhìn Viola lẫn mấy đứa con gái, cũng chẳng nghe được bất cứ lời nào trong bài giảng về nghệ thuật sân khấu của Aeschylus.

Lúc theo chân lũ bạn rời khỏi phòng, Giulia Mirandi giấu giếm nắm lấy tay em.

"Mình rất tiếc", nó nói thầm vào tai, hôn lên má em rồi bước vội theo lũ bạn đã ra tới hành lang.

Alice đứng đợi Mattia trong tiền sảnh của trường, phía cuối các bậc thang lát gạch, nơi các học sinh đang ùa ra như một dòng chảy hỗn độn hướng về phía cửa. Em vịn một tay vào lan can. Cái lạnh của kim loại giúp em bình tĩnh hơn.

Mattia bước xuống cầu thang từ nửa mét vuông trống vắng quanh cậu mà không ai dám chiếm lấy, trừ Denis. Mớ tóc đen lòa xòa phủ xuống dưới trán hầu như che kín cả mắt cậu. Mattia chỉ nhìn xuống đất nơi cậu phải đặt chân và bước xuống cầu thang, người hơi mất cân bằng ngả về phía sau.

Alice gọi. Lần đầu cậu không quay lại. Em gọi "Mattia" to hơn, lần này thì cậu ngước đầu lên, ngượng ngùng chào, rồi vẫn tiếp tục bước tới cửa ra vào.

Alice len qua các học sinh khác bắt kịp Mattia. Em giữ tay cậu lại khiến Mattia giật mình.

"Cậu phải đi với mình", em nói.

"Đi đâu?"

"Giúp mình làm một chuyện."

Mattia bối rối nhìn xung quanh xem có gì hăm dọa không.

"Ba đợi mình bên ngoài", cậu nói.

"Ba cậu sẽ đợi. Cậu phải giúp mình. Ngay bây giờ." Alice nói.

Mattia thở mạnh. Rồi nói thôi cũng được mà lúc ấy chính cậu cũng chẳng hiểu tại sao.

"Qua bên này."

Alice cầm tay cậu ta, giống như trong bữa tiệc của Viola nhưng lần này những ngón tay của Mattia đan xen tự nhiên vào những ngón tay em.

Hai đứa tách ra khỏi đám đông lũ học sinh đo. Alice đi nhanh, giống như đang phải trốn chạy ai đó. Hai em đi về phía hành lang vắng tầng hai. Những cánh cửa phòng học mở toang trống vắng tạo cảm giác bị bỏ rơi.

Chúng bước vào phòng vệ sinh nữ. Mattia do dự. Cậu định nói mình không thể vào đây nhưng rồi cũng mặc kệ. Alice kéo cậu vào trong một buồng, khóa trái cửa lại. Chúng đứng gần nhau tới mức chân cậu run lên. Khoảng trống từ bồn cầu tới bệ xí bệt chỉ là một dãy gạch lát và bốn chân chúng đứng không thoải mái chút nào. Có cả một dải giấy vệ sinh vứt bừa trên đất, một nửa dính trong lỗ thoát nước.

Giờ cô ấy sẽ hôn mình, Mattia nghĩ.

Mình cũng chỉ phải hôn lại cô ấy thôi mà. Chắc không khó, ai cũng làm được cả.

Alice kéo khóa chiếc áo khoác bóng và bắt đầu cởi quần, giống như em đã làm ở nhà Viola. Em lôi áo đang xỏ trong chính cái quần jeans ấy lên, và kéo quần xuống nửa mông. Em không nhìn Mattia, như thể em đang ở trong đó một mình vậy.

Thế vào chỗ miếng gạc trắng tối hôm thứ Bảy là hình một bông hoa xăm trên da. Mattia đang định nói điều gì, nhưng rồi cậu lại ngậm tăm, nhìn tránh đi chỗ khác. Có cái gì bủn rủn nơi chân cậu, cậu cố gắng không để ý tới. Cậu đọc mấy hàng chữ trên tường mà không hiểu chúng viết gì, nhận thấy không ai viết song song với đường gạch lát. Hầu như tất cả tạo thành một góc so với sàn nhà và Mattia tin là góc đó khoảng giữa ba mươi và bốn lăm độ.

"Cầm lấy cái này đi", Alice nói.

Em đặt vào tay cậu một mảnh kính, một mặt phản chiếu, một mặt bôi đen, sắc như một con dao găm. Mattia không hiểu. Alice nâng cằm cậu ta lên, đúng như em đã tưởng tượng khi lần đầu tiên hai đứa gặp nhau.

"Cậu phải xóa nó đi. Tự mình không thể làm được." Em nói.

Mattia nhìn mảnh gương vỡ, rồi bàn tay phải của Alice chỉ vào hình xăm trên bụng.

Alice nói trước khi cậu kịp phản đối.

"Mình biết là cậu biết làm. Mình không bao giờ muốn thấy nó nữa. Xin cậu đấy, hãy làm giúp mình đi."

Mattia xoay miếng gương sắc trong tay, một cái rùng mình chạy dọc cánh tay cậu.

"Nhưng..." cậu nói.

"Làm cho mình", Alice cắt ngang, úp tay lên miệng cậu để cậu ta im, rồi buông ra ngay lập tức.

Làm cho mình, Mattia nghĩ. Ba từ đó xuyên vào tai, khiến cậu quỳ gối xuống trước Alice.

Gót giày cậu chạm vào tường sau vai. Cậu không biết phải xoay xở thế nào. Không lấy gì làm chắc chắn lắm, cậu chạm nhẹ vào phần da xung quanh hình xăm để dãn nó ra. Mặt cậu chưa bao giờ áp sát cơ thể một cô gái như thế này. Theo bản năng, cậu hít hơi mạnh, để khám phá mùi cơ thể đó.

Cậu đưa mảnh gương vào lại gần da thịt. Tay cậu giữ chắc khi rạch một đường nhỏ, dài khoảng một đốt ngón tay. Alice rùng mình kêu thét lên.

Mattia ngừng lại ngay tức khắc, giấu miếng gương sau lưng, như thể phủ nhận chính mình đã làm.

"Mình không thể làm được", cậu nói, mắt ngước nhìn lên trên. Alice khóc thầm. Em nhắm mắt lại, vẻ đau đớn lắm.

"Nhưng mình không muốn nhìn thấy nó nữa." Em sụt sịt nói.

Mattia thấy rõ lòng can đảm của Alice đã vơi bớt đi rất nhiều rồi. Cậu thấy nhẹ cả người, đứng dậy nói có lẽ tốt hơn là ra khỏi đây.

Alice lấy tay lau giọt máu ở bụng. Em cài lại quần, trong lúc Mattia nghĩ điều gì để an ủi em.

"Rồi cậu sẽ quen thôi. Cậu thậm chí sẽ không còn thấy nó nữa kia."

"Sao thế được? Nó luôn ở đây, ngay trước mắt mình."

"Chính thế đấy", Mattia nói. "Chính vì thế mà cậu sẽ không nhìn thấy nó nữa.