Nói Chắc Anh Không Tin, Tôi Cũng Là Thẳng Nam

Chương 17



Đã lâu rồi tôi chưa cảm thấy ủy khuất.

Tôi thật nhớ đến lúc trước, cái thời mà mình còn rất nổi tiếng a, mỗi ngày đều đến phòng thu âm, chỗ nào khác cũng không đi.

Còn ông chủ lại không thích ra đĩa cho ca sĩ, bởi vì thị trường tiêu thụ không nhiều, không kiếm được nhiều tiền.

Bởi vì nguyên nhân này, nên năm năm qua tôi đã không được ‘phát uy’ rồi…

Cái này tôi vẫn không cảm thấy oan ức lắm, thế giới này vốn không công bằng mà, nếu công ty đem cho tôi mười bài hát hát cùng một lúc, tôi quả thực tình nguyện làm như vậy a.



Còn nếu tôi bị quăng vào vũ trường, tôi khẳng định là mình sẽ chịu không được, về mặt này, lòng tự trọng của tôi đặc biệt cao nga.

Thế nhưng lần này, tôi thực sự rất muốn phát uy đó.

Hôm trước tôi đã lỡ công khai với fan của mình là lần này chắc chắn sẽ ra album, tôi không thể để họ thất vọng được.

Cho nên…

Điều kiện mà ông chủ giao… Mặc dù không biết nên làm gì… Nhưng tôi vẫn tận lực đi làm…

Nhưng mà, hoàn toàn không có tí hiệu quả.

Hôm nay tự dưng ông chủ lại tự mình gọi điện cho tôi, trong lòng tôi bắt đầu cảm thấy thất vọng…

Lần này, ông ta có thể hay không muốn..đóng băng tôi…

Nhưng mà…

Ông chủ: “Phụ Ninh, gần đây cậu làm rất tốt, sau khi chuyện này thành công, tôi sẽ cho cậu ra thêm một cái MV nữa!”

Tôi: “Ông chủ, ngài… Quá khách khí.”

Excuse me????

Ông chủ a, tôi chưa có làm cái gì hết mà!

Tôi còn không cẩn thận đăng tấm hình của con ông lên weibo do tôi chụp mà.

Ta ghi thêm câu: Đêm nay ngủ cùng anh.

Tôi cần bình tĩnh một chút.

Hiện tại, tôi vẫn còn đang ở……….phòng làm việc của Bộ Phàm.

Tôi có chút lo lắng cúp máy, sau đó đăng một bài viết mới lên weibo: Chuyện là như vầy, người anh em của tôi nói, với giá trị của mình thì anh ta có thể xuất đạo.

Xem như là giải thích về tấm hình kia đi, cứ xem như là nói đùa đi, nếu xóa weibo hữu dụng thì tôi cần gì sợ hãi như vậy?

Bộ Phàm: “Giải quyết xong?”

Tôi cúi đầu nhìn bình luận: “Giải quyết.”

Hả?

Sao anh ta biết?

Tôi ngẩng đầu…

Anh ta… đang gọi điện thoại.

Thì ra không phải cùng tôi nói chuyện…

Nha.

Tôi đứng lên: “Tôi đi trước đây.”

Bộ Phàm hướng tôi gật đầu, biểu thị đã biết.

Tôi chậm rãi đi ra khỏi viện kiểm sát…

Tôi ý thức được chuyện này tiếp tục phát triển như vầy là không được…

Tôi không phải tới để cùng Bộ Phàm làm bạn tốt…

Mà là tới thay đổi khuynh hướng của anh ta…

Tôi nhất định phải làm cái gì đó.

Chuyện này mang một ít tính chất hành động, có lẽ tôi cần sự trợ giúp.

Tôi tìm đến tiểu bàn Hám Ân, là người đại diện của tôi. (tiểu bàn: mâp mạp, béo ú)

Y cười đến thần bí, sau đó nói cho tôi một cái USB.

Tôi:…

Trực tiếp như vậy liệu có ổn không?

Anh ta sẽ không cảm thấy sợ đó chứ?

Trời ơi…

Tôi thực sự không thể tưởng tượng được…

Phản ứng của Bộ Phàm sẽ là gì, anh sẽ không đánh tôi đâu ha?

Tôi thực sự sợ anh ta sẽ đánh tôi…

Bởi vì tôi nghĩ bộ dáng của Bộ Phàm đánh nhau rất lợi hại.