Nơi Ấy Có Anh

Chương 11: Bể dâu mới biết dòng đời cay đắng



Chỉ còn 3 tuần nữa là Ngân Hằng nhập học, cuộc sống của cô trở lại với cuộc sống cam chịu. Ban đầu cô cứ nghĩ bà Kim Lương vì tức giận khi công sức bỏ ra bỗng chốc bị đạp đổ nên sinh lòng giận dữ.Nhưng càng ngày bà càng trở nên quá quắt hơn, động một chút là phạt cô không được ăn cơm.Ngoài việc đi theo tên Hào ra ngoài, thì cô lại phải làm tất cả công việc bà ta giao cho giống như ngày xưa với lí do nhà đã không con tiền để tiếp tục thuê người giúp việc. Còn bà ta phải chống đỡ công ty.Ngân Hằng không phải kẻ ngốc, từ lúc cô biết sau sự việc tên Hào, ba đã đe dùng sự an toàn của cô để dụ dỗ ba cô chuyển hết toàn bộ tài sản cho bà ta đứng tên, rồi bắt đầu lộ dần bản tính trước kia của bà ta. Cô đã hiểu lòng người hiểm ác thế nào, vì danh lợi mà bất chấp mọi thủ đoạn, giả vờ hối cải để một tay chiếm đoạt tất cả.Nhưng trước mắt cô không màn để ý đến bà ta, chỉ chú ý đến việc nhẫn nhịn không để tên Hào nổi giận mà không chịu cho gia đình cô vay vốn.Tên Hào biết cô sợ hắn, e dè hắn, muốn tránh né hắn nhưng không dám. Hắn bắt đầu lôi cô đi khắp nơi, ép cô uống rượu, Ngân Hằng bị hắn ức hiếp đến khổ sở vô cùng, không biết bao nhiêu lần cô phải chạy vào tolet để nôn hết thứ chất lỏng cay nồng đang đốt cháy ruột gan cô. Nếu không nhìn thấy cô mặt đỏ tía tai, cả người đứng không vững, hắn ta tuyệt đối sẽ không buôn tha cho cô, điều khiến hắn ta thích thú nhất chính là cách cô kiên cường chịu đựng sự hành hạ của hắn mà tuyệt không có một lời van xin.Ngân Hằng luôn thầm nhủ chỉ cần cô chịu đựng thêm ba tuần nữa, ba tuần nữa cô bắt đầu đi học.Vậy thì ít phải gặp mặt hắn ta hơn. Chỉ cần cố gắng chịu đựng.Đã biết bao nhiều lần cô nằm trong phòng nhớ đến Lâm Phong đến rơi nước mắt. Không biết giờ này cậu thế nào? Đang làm gì? Có nhớ đến cô hay không?Điện thoại của cô đã bị bà Kim Lương tịch thu, bà ta cũng nghiêm cấm Gia Bảo và Ngân Quỳnh đến gần cô, nếu không ngày đó cô đừng hòng được ăn cơm. Gia Bảo thì khóc thét lên đòi cô, nhưng bị bà ta nắm lỗ tai lôi lại, nhốt vào trong phòng, thằng bé vì hoảng sợ cứ ôm Ngân Quỳnh khóc mãi. Ngân Quỳnh dù có van xin thế nào, bà ta cũng nhất quyết không cho.Đêm đến, chờ cho bà Kim Lương ngủ say, Ngân Quỳnh mới dẫn gia Bảo đến phòng Ngân Hằng cho hai chị em được gần nhau.– Em nhớ chị lắm, chị ơi, dì đáng sợ lắm, em sợ lắm. Chị bảo vệ em đi, chúng ta đi khỏi nơi đây đi – Gia Bảo khóc ngất trong vòng tay cô.Ngân Hằng cũng đau thắt từng cơn khi nghe em trai bé bỏng của mình nức nở trong vòng tay. Cô ôm chặt Gia Bảo xót xa vỗ về:– Gia Bảo ngoan, hiện giờ chị vẫn chưa thể dẫn em đi được. Ba hiện nay không khỏe, nếu chúng ta bỏ đi, ai sẽ chăm sóc cho ba. Gia Bảo nghe lời chị, từ nay về sau hãy ngoan ngoãn nghe lời dì, đừng khiến dì nổi giận. Chờ cho đến lúc sức khỏe ba bình phục, sẽ không ai bắt nạt em nữa.Gia Bảo khóc rấm rức gật đầu. Ngân Quỳnh đau đớn và xấu hổ vì mẹ mình, cô chỉ có thể lặng lặng đứng yên nhìn hai chị em ôm chầm lấy nhau, vỗ về. Cô cảm thấy mình chẳng chút xứng đáng nào trong tình cảm chị em này.– Cám ơn em rất nhiều. Thay chị chăm sóc Gia Bảo – Ngân Hằng nhìn Ngân Quỳnh khi cô bế Gia Bảo trở vê phòng mình.– Xin lỗi, đây chỉ là một chút chuyện em có thể làm được cho chị – Ngân Quỳnh áynáy đáp.– Chị biết , chị biết ơn em vì điều đó.– Chị….- Ngân Quỳnh gọi cô bằng một giọng ngập ngừng như có điều gì muốn nói.Ngân Hằng mở mắt nhìn Ngân Quỳnh chờ đợi.– Lâm Phong….Bạn ấy nhờ em trao cho chị một bức thư – Ngân Quỳnh lấy từ trong túi áo ngủ ra một bức thư trao cho Ngân Hằng.Ngân Hằng run run cảm xúc, đưa tay đón lấy lá thư được xếp gọn gàng trong tay Ngân Quỳnh.– Cám ơn em.– Em đưa Gia Bảo về phòng ngủ – Ngân Quỳnh mĩm cười đáp lời cô, sau đó bế Gia Bảo đang thiêu thiêu ngủ chợt khựng lại ở cửa, quay đầu nhìn Ngân Hằng nói – Nếu chị muốn viết thư trả lời, cứ nhét qua khe cửa phòng em, em sẽ đưa thư giúp chị.Niềm hạnh phúc dâng trào trong lòng cô, Ngân Hằng rơm rớm nước mắt nhìn Ngân Quỳnh rồi gật đầu.Ngân Quỳnh và Gia Bảo đi rồi, Ngân Quỳnh vội vã khép chặt cửa lại sau đó rồi nhanh chóng mở phong thư ra đọc. Là một bét chữ khá ngay ngắn, dù vẫn là bút tích của lâm Phong nhưng không có sự cẩu thả hời hợt như trước đây.Ngân Hằng!Biết nói làm sao để có thể nói hết nỗi nhớ mình dành cho bạn. Kể từ giây phút đầu tiên gặp bạn, hình bóng bạn đã ăn sâu trong lòng mình.Cái nhíu mày, một nụ cười, vả mặt thẩn thở nhìn bên ngoài cửa sổ, từng chút từng chút một khắc sâu trong tâm trí mình, không cách gì xóa nhòa.Để rồi mình như một kẻ ngốc luôn muốn ánh mắt bạn nhìn về phía mình dù chỉ một chút thôi. Những hành động ngốc nghếch của mình đôi khi khiến bạn nổi giận, nhưng đó là cách thể hiện của mình để thu hút sự chú ý của bạn. Thật ngốc nghếch đúng không?Bao nhiêu lần mình thầm ước có thể nắm lấy bàn tay nhỏ bé của bạn hay chỉ một lần thôi bạn quay đầu lại và mĩm cười với mình. Có lẽ ông trời đã nghe lời cầu xin của mình, cho nên cuối cùng bạn cũng chấp nhận tình cảm của mình. Mình hạnh phúc đến phát điên lên bạn có biết không? Cảm giác lần đầu chạm vào tay bạn, đó là cảm giác giống như vừa bị một luồn điện chạy qua thân thể làm tê liệt khắp người, nhưng vẫn không muốn buông tay ra.Lần đầu tiên chạm vào đôi môi của bạn đó là cảm giác tê dại ngọt ngào mang đến hạnh phúc khiến trái tim mình không ngừng đập loạn.Cám ơn bạn đã cho mình một giây phút hạnh phúc nhất đời mình, mình mãi mãi sẽ không bao giờ quên phút giây ngày hôm đó.Mình biết bây giờ mình chưa đủ mạnh mẽ để bảo vệ che chở cho bạn, nhưng mình sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ bạn, để chúng ta có thể ở bên nhau, giữ mãi lời ước hẹn cùng nhau.Mong bạn hãy tin tưởng và cho mình cơ hội được che chở bảo bọc cho bạn.Trong tình yêu có rất nhiều đòi hỏi. Nhưng mình chỉ có một đòi hỏi duy nhất, là đòi hỏi tham lam nhất . Đó là có thể cùng bạn mãi mãi già đi.Vì em là tất cả đối với anh.Lâm Phong“ Vì em là tất cả đối với anh”, những dòng cuối cùng khiến mắt Ngân Hằng nhòe lệ. Không mong cầu một tình yêu quá hoàn hảo, không cầu có được một tình yêu mỹ mãn, chỉ cầu mong một tình yêu đơn sơ nhất. Được cùng nhau nắm tay cho đến lúc già đi.Ngân Hằng đếm từng ngày, mong chờ từng khoảng khắc có thể thoát khỏi tay tên Hào. Hắn ta là đang cố ý hành hạ cô, tuy hắn không còn ý nghĩ muốn xâm hại đến thân thể cô nữa, nhưng hắn lại tra tấn cô về tinh thần, hắn như con mèo vờn con chuộc trong tay, dùng ánh mắt lạnh tanh nhìn cô đầy thích thú, khiến cô sợ hãi không biết khi nào hắn thật sự có ý định cưỡng bức mình.Ở nhà, cô phải xem sắc mặt bà Kim Lương mà sống, cô nhẫn nhịn hết mức có thể vì ba vì Gia Bảo, chỉ mong một ngày ba có thể phục hồi đi đứng được như xưa. Trong những ngày đau thương đó, những bức thư của Lâm Phong được Ngân Quỳnh chuyển tới giúp cô xoa dĩu những đau đớn trong tinh thần và thể xác kia. Cô không được phép bước chân ra khỏi nhà, vì thế hoàn toàn không thể gặp Lâm Phong.Ngân Quỳnh lén lút giúp Ngân Hằng và Lâm Phong có thể nhìn thấy nhau bên khung cửa kính. Khi hai người nhìn thấy nhau cảm xúc yêu thương dâng tràn, muốn nói với nhau thật nhiều, nhưng nghẹn ngào không thể nói được. Người đứng trên lầu nhìn xuống, người đứng bên ngoài nhìn lên , khoảng cách của hai người rõ ràng là không quá xa nhưng lại giống như cách xa muôn trùng. Rõ ràng là không thể trạm vào nhau, nhưng lại so với chạm vào hạnh phúc biết bao nhiêu.Chỉ như vậy thôi, bao lời muốn nói, ánh mắt đã thay lời. Không cầu mong quá nhiều, chỉ cầu mong được nhìn nhau dù chỉ là thoáng qua.Hạnh phúc vốn nhỏ bé như thế.Tên Hào đến đưa Ngân Hằng đi chơi, vừa ra bên ngoài đã thấy Lâm Phong đứng bên ngoài cổng. Ngân Hằng hơi hoảng hốt khi thấy Lâm Phong có mặt ở đây ngay lúc này, cô mím môi đưa mắt nhìn cậu tỏ ý xua đuổi.Tên Hào thấy vậy thì khẽ cười nham hiểm, hắn ta kéo eo cô lại, đưa tay nựng cằm của cô. Kề mặt hắn ta sát mặt cô làm ra vẻ cưng chiều hỏi:– Em yêu, em muốn ăn gì. Anh đưa em đi ăn.– Ở đâu cũng được – Bị hắn giữ chặt cằm, Ngân Hằng rên rỉ đáp.Lâm Phong tức giận siết chặt tay lại, trừng mắt nhìn hắn ta đang đối xử thô bạo với Ngân Hằng.– Em thật là cô bé đáng yêu – Tên Hào nhếch môi cười, ánh mắt nhìn cô một cách dâm đãng .Sau đó hắn ta nhanh chóng hôn cô, cố ý chọc tức Lâm Phong. Ngân Hằng bị hắn ta hôn vội vàng quay mặt tránh né, đưa tay đẩy hắn ta ra . Cô nhìn hắn ta bằng ánh mắt tức giận, đưa tay lau đi mùi vị gớm ghiếc của hắn ta.– Không được lau – Tên Hào tức giận quát.Nhưng Ngân Hằng bỏ qua, cô tiếp tục lau đi sự tủi nhục mà hắn dành cho cô.– Bốp…..Một cái tát tai không một chút thương tiếc của hắn dành cho cô. Dấu vết năm ngón tay hiện rõ trên mặt Ngân Hằng, cô đau đớn ôm lấy gương mặt đang đau rát của mình.Nhưng hơn hết, cô biết Lâm Phong sẽ không đứng yên nhìn cô bị người khác đánh đập như thế. Cho nên vào lúc mắt Lâm Phong hiện lên một sự giận dữ như lửa cháy rực muốn thiêu đốt toàn bộ những thứ trước mặt. Ngân hằng vội vã lao đến ôm chầm lấy Lâm Phong trước khi cú đấm của cậu nện vào gương mặt đểu giả của hắn ta.– Đừng mà – Ngân Hằng hoảng hốt cầu xin.Lâm Phong bị Ngân Hằng giữ lại, cậu đưa mắt nhìn vẻ mặt in rõ dấu tay của tên Hào mà đau lòng không xiết.– Sao hả? Muốn đánh tao à, vậy thì đến đây – Tên Hào nhìn Lâm Phong đầy khiêu khích thách thức.Lâm Phong nổi nóng, định lao đến đánh hắn ta, nhưng Ngân Hằng khóc lóc van xin cậu.– Đừng mà, mình xin bạn, hãy về đi. Mặc kệ mình, mau về đi, đừng ở đây gây sự. Đi đi….về đi….Lâm Phong nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên mặt Ngân Hằng, đau đớn như có người cắt từng mảnh thịt trên người của cậu xuống.– Sao hả? Không dám à – Tên Hào ra sức khiêu khích Lâm Phong.Thấy tên Hào không muốn bỏ qua cơ hội chọc tức Lâm Phong, Ngân Hằng bèn đẩy cậu ra xa:– Mình xin bạn đó. Van cầu bạn hãy về đi. Đừng ở lại đây, bạn còn ở lại đây thì người khổ chính là mình. Hãy vì mình mà đi về đi.Tên Hào hung hăng nắm tay cô kéo lại, tát thêm một cái lên mặt cô:– Cô là vợ chưa cưới của tôi, tôi cấm cô có hành động lôi lôi kéo kéo với bất kì thằng con trai nào khác có biết hay không.– Đi đi, xin bạn – Ngân Hằng không để ý đến nỗi đau của mình, cô chỉ muốn Lâm Phong rời đi, không muốn cậu nhìn thấy hình ảnh thê lương của cô như bây giờ.– Về đi….. – Cô hét lên với Lâm Phong.Cậu còn đứng lặng nhìn cô đầy bất lực, cuối cùng đành nuốt xuống tất cả quay lưng bỏ đi. Nước mắt không thể rơi ra khiến tim đau nhói, lồng ngực căng cứng đầy khó thở. Từ lúc sinh ra đến giờ, cậu mới cảm nhận được cảm giác đau không bằng chết khi bất lực trước nỗi đau của người con gái mình yêu như thế.– Mau đi theo tọi – tên Hào nắm tay Ngân Hằng lôi đi, quăng mạnh cô vào xe, sau đó phóng xe chạy đi.Bước chân Lâm Phong rời đi càng lúc càng nhanh, sau cùng không chịu nổi, cậu chạy thật nhanh, chạy như người điên, cứ chạy cứ chạy, bất chấp mọi thứ trước mặt, bất chấp vật cản dưới chân. Muốn xua đi hình ảnh khiến người ta vừa tức giận vừa đau lòng kia.Cuối cùng vẫn không thể xua đi hình ảnh đau buồn đó, cảm giác khó chịu trong lòng ngực vỡ tan. Sự bất lực trong vô vọng của cậu khiến cậu không còn chịu được nữa, Lâm Phong đứng lại ôm đấu, ngửa mặt lên trời hét lớn.– Aaaaaaaaaa……………….Rồi quỳ sụp xuống đất, tay liên tục đập mạnh xuống lòng đường, đến khi bàn tay tê dại đi. Nhưng sự giằng xé trong lòng vẫn không tài nào chấm dứt.Ở một góc cách đấy không xa, Minh Nhật xiết tay lại trong tức giận. Máu nổi lên một nỗi hận, tên Hào khốn khiếp, dám đối xử với Ngân Hằng như thế, một ngày nào đó, cậu sẽ thay Ngân Hằng đòi lại món nợ này. Lặng lẽ quay bước ra đi, bước chân Minh Nhật trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Trong giây phút ấy, cậu khao khát quyền lực mạnh mẽ, chỉ cần cậu có khả năng, nhất định sẽ bảo vệ Ngân Hằng, không để cô tiếp tục gánh chịu sự đau khổ khốn cùng này.- Sao mà mặt mày cậu có vẻ không vui vậy – Người đàn ông có ánh mắt thâm trầm nhìn tên Hào hỏi.– Đừng nhắc nữa, trò chơi này càng lúc càng nhạt nhẽo, tôi không còn hứng thú với nó nữa – Tên Hào giơ ly rượu lên cao đảo đảo vài vòng rồi uống một hơi.– Đó là do cậu không biết cách chơi – Người đàn ông cười nhạt với tay lấy chai rượu giu1o tên Hào rót thêm.– Cách chơi? – Tên Hào cau mày nhìn người đàn ông hỏi lại.– Phải – Ông ta gật đầu đáp.Vẻ mặt tên Hào bỗng tưởi tỉnh, đầy vẻ hứng thú nhìn người đàn ông hỏi.– Luật chơi thế nào?Ngay khi người đàn ông, định đáp thì tiếng chuông điện thoại của ông ta vang lên. Ông liền nhấn nút nghe máy.– Ba….- Âm thanh đầu dây bên kia đầy sự phẫn nộ.Người đàn ông liếc nhìn tên Hào rồi nói nhỏ:– Có chuyện gì?– Ba, xin hãy giúp con.Kết thúc cuộc nói chuyện, người đàn ông bật cười, mọi chuyện không ngờ lại thuận lợi đến thế. Thật là tốt quá, ông trời quả nhiên là giúp hắn ta.- Ông đừng có ra mặt như vậy, hãy bình tĩnh lại đi – Sơn Hải khuyên nhủ Lâm Phong khi cả ba đứng núp bên hàng cây ngoài nhà Ngân Hằng thấy tên Hào đang ung dung lái xe tới và vào nhà Ngân Hằng.– Đúng đó, làm như vậy chỉ khổ cho Ngân Hằng. Nhìn vào cũng biết là hắn ta cố ý chọc tức ông thôi. Hắn muốn ông nổi điên lên thì mới hả dạ. Tốt nhất đừng có xuất hiện trước mặt hắn như thế. Chúng ta cứ im lặng đi theo là được – Bảo Duy cũng giữ Lâm Phong lại khuyên nhủ.Lâm Phong nghe lời hai người bạn khuyên , kiên nhẫn đứng bên ngoài theo dõi tên Hào, xem hắn hàng ngày đưa Ngân Hằng đi đâu.Cuối cùng cũng chờ được, hắn và Ngân Hằng cùng lên xe chạy đi. Cả ba người cũng lên xe đuổi theo.Họ dừng chân ở một quán bar khá nổi tiêng trong thành phố.Tên Hào cứ thế nắm tay Ngân Hằng dẫn vào bên trong quán, hắn dúi vào tay tên bảo vệ rồi nói nhỏ gì đó. Đến khi ba người đến thì bị chặn lại bên ngoài.– Tại sao cô ấy có thể vào mà chúng tôi thì không hả – Lâm Phong bực tức chỉ tay vào Ngân Hằng đã vào tuốt bên trong chất vấn hai tên bảo vệ.– Trẻ em dưới 18 tuổi không được vào trong quán bar – Tên bảo vệ không thèm đáp, chỉ lạnh lùng nhắc lại qui định được pháp luật ban hành.Sơn Hải khôn lanh, móc ra một số tiền, nhét vào tay người bảo vệ nói:– Tụi em đã qua 17 tuổi rồi ạ.Tên bảo vệ nhìn số tiền trên tay mình, hai mắt sáng lên đầy khoái chí, hắng giọng giả bộ nói:– À, qua 17 tuổi rồi thì có thể vào bên trong.– Cám ơn anh nhiều – Bảo Duy mĩm cười gật đầu nói.Cả hai người nhanh chóng kéo Lâm Phong vào bên trong.Quán bar này không có tiếng nhạc sập xình nhức óc, nhưng những tiếng hò reo vang lừng từ một góc bàn khiến mọi người đều chú ý.Tại nơi đó, tên Hào cùng bạn bè đang vỗ tay cho cuộc thi uống rượu. Bọn chúng vung tiền ra mua những chai rượt đắt tiền, rồi tổ chức các cuộc thi vô bổ. Bạn gái ai có thể uống được nhiều rượu nhất, thể diện người đó càng cao, càng tỏ rõ được khả năng hon người của mình.Ngân Hằng mím môi nhìn hai người con gái kia đang cố sống cố chết nốc rượu như người điên. Cô siết chặt tay lại, thu người tránh xa bọn họ, dù cô biết, mình sẽ phải giống như những cô gái kia, uống rượu mua vui cho bọn họ.Cuối cùng hai cô gái kia cũng không còn chịu nổi nữa, gục xuống tại chỗ, bọn chúng liền hất mặt nhìn nhau ra hiệu. Ngân Hằng nhìn thấy hai tên trong bọn đứng lên dìu bọn họ đi vào phòng trong đã được đặt sẵn. Một cái ớn lạnh chạy khắp toàn thân của Ngân Hằng.Bởi vì hai kẻ dìu hai cô gái kia lại không phải là bạn trai của họ. Mà những người còn lại, từ bạn trai của hai cô gái đó đến mấy cô gái còn lại đều tỏ vẻ bình thản như không có gì xảy ra.Vì sao không phải là bạn trai họ săn sóc họ, vì sao không phải những người bạn gái chăm sóc cho nhau.Vào khoảnh khắc đó, Ngân Hằng chợt hiểu ra một điều. Bọn người này chẳng những vung tiền ra ăn chơi trác tán, còn nhường nhau bạn gái, chúng căn bản không yêu thương gì những người mà chúng gọi là bạn gái. Chúng căn bản xem họ như món đồ chơi xác thịt, hứng thú thì để bên cạnh, không hứng thú thì nhường cho nhau để nếm trải cảm giác mới lạ.Cô rùng mình quay lại nhìn tên Hào, hắn đang vui vẻ cạn ly với hai gã bạn trai kia. Nếu như đến lượt cô bị bắt uống thì sao? Tửu lượng của cô kém cõi vô cùng, làm sao có thể cùng cô gái kia thi đấu, hắn hẳn phải biết điều đó.Một khi cô say, hắn ta liệu có trao cô cho người khác hay không, khi mà cô và hắn vẫn chưa xảy ra chuyện gì. Dù là hắn ta hay là bạn hắn ta, cô cũng không muốn, một chút cũng không muốn. Cô cam tâm chấp nhận hắn dày vò, cũng không muốn bàn tay bẩn thỉu của hắn chạm vào người cô. Cả đời này, cô chỉ muốn được ở trong vòng tay của một người duy nhất mà thôi.– Đang suy nghĩ gì vậy – Tên Hào đột nhiên kéo cô vào lòng hắn, kề cái miệng đầy mùi rượu nặc nồng của hắn vào tai cô hỏi.Ngân Hằng giật mình, vội lắc đầu:– Không suy nghĩ gì hết.– Tốt – Hắn buông cô ra nói vớ mọi người – Nào! Chúng ta tiếp tục trò chơi nào. Để xem lần này ai sẽ là người thi đấu đây.Cả bọn liền hào hứng ủng hộ. Chiếc chai rượu rỗng tiếp tục đặt lên bàn xoay một vòng.Ngân Hằng nhìn cái chai rượu đang xoay tròn kia, thầm mong chúng không chĩa về phía mình.Đáng tiếc là….Chai rượu lại dừng ngay vị trí cô đang ngồi.Trong lúc Ngân Hằng còn đang hoảng sợ không biết từ chối thế nào thì cô gái thứ hai đã được chọn. Bọn chúng lập tức đổ rượu vào những cái ly trên bàn. Rồi hò reo cổ vũ vang dội, lấn át luôn cả tiếng cô ca sĩ trên quầy bar đang cất giọng hát.– Tôi chịu thua – Ngân Hằng lên tiếng nói, giọng nói không lớn nhưng vẫn có thể từ trong đám đông ầm ĩ nghe ra, tay cô đẩy ly rượu đang chỉa về phía mình.Cả bọn bỗng im bặt.– Tôi chịu thua – Ngân Hằng lập lại lần nữa.– Lí do – Tên Hào nhìn vẻ mặt thất vọng của bạn bè thì cáu gắt kéo tay cô giơ lên về phía hắn hỏi.– Anh cũng biết, em không biết uống rượu, trước sau gì cũng thua, vậy thì cần gì phải thi. Để cho cô gái khác vào thay sẽ không làm mất hứng thú của mấy anh – Ngân Hằng khôn khéo nói.Tên Hào nhìn cô thật lâu mới hất đầu về phía chiếc bàn đối diện nói:– Là không uống được hay là sợ bị thằng nhóc kia đánh giá.Ngân Hằng nghe hai từ “ thằng nhóc “ mới ngẩng đầu nhìn về phía trước.Lâm Phong đang bị Sơn hải và Bảo Duy giữ lại trước khi cậu nổi điên lao về phía họ.Ngân hằng còn đang hoang mang nhìn Lâm Phong thì tên Hào đã ôm eo cô tiến thẳng về bàn của ba người kia. Hắn trưng ra nụ cười đáng ghét hỏi ba người:– Tao đã dặn bảo vệ không cho ba thằng tụi bây vào đây rồi. Vậy mà tụi bây vẫn có thể vào được. Có nên khen ngợi tụi bây hay không ta.Ngân hằng trừng mắt nhìn tên Hào, hóa ra hắn đã biết ba người bọn họ đi theo hắn. Là hắn cô tình bày trò chơi này, sau đó nhẫn tâm giẫm đạp cô trước mặt Lâm Phong.Đúng là đê tiện.– Thằng khốn…- Lâm Phong bực tức mắng.– Thằng khốn là như thế này à – Hắn mĩm cười ôm hôn lên môi Ngân Hằng một cái.Ngân Hằng tức giận đẩy hắn ra, tay cô giơ lên cao muốn tát thẳng vào bộ mặt đểu giả của hắn để thỏa sự sức giận nãy giờ của cô. Nhưng cánh tay giơ lên cao đã run run bỏ xuống, Ngân Hằng cắn môi chịu đựng.– Bốp….Lâm Phong vùng thoát khỏi tay hai người bạn, giáng một cú đấm vào bụng của tên Hào, khiến hắn ta va vào một cái bàn rồi ngã lăn xuống sàn nhà. Chai rượu trên bàn, cũng hất văng lên bay đập vào cô ca sĩ đang hát. Tiếng hát của cô ca sị bị đứt đoạn thay vào đó là tiếng hét thất thanh của mấy cô gái đi cùng, làm nào động quán bar.Tên Hào và mấy người bạn của hắn ta tức giận xông vào định đánh nhau với Lâm Phong, Sơn hải và Bảo Duy.– Đủ rồi – Một giọng nói dứt khoát và mạnh mẽ vang lên ngăn chặn cuộc ẩu đã sắp xảy ra. Tất cả mọi người đang chuẩn bị tránh xa cuộc ẩu đã đồng loạt đứng lại chờ coi tình hình ra sao.Ngân Hằng quay mặt nhìn người đàn ông đang bận bộ vest sang trọng màu xám, dáng người cao ráo, đầy phong độ đang bước tới. Ông ta chỉ mới ba mươi tuổi mà thôi.– Hóa ra là anh. Lâu quá không gặp – Tên Hào và mấy người bạn thấy người đàn ông đó đi tới thì vội vàng lên tiếng chào hỏi.Người đàn ông đó chỉ gật đầu đáp nhẹ.– Xin chào.Ông ta liếc mắt nhìn một lượt về phía Lâm Phong, rồi mới quay lại tên Hào nói với hắn:– Cậu là người lớn, chấp nhất chi tuội con nít. Bỏ qua đi. Đây là quán của bạn anh, coi như nể mặt anh, đừng gây sự.Tên Hào nghe vậy, bèn liếc Lâm Phong một cái rồi gật đầu.– Được rồi, nể mặt anh, em không thèm chấp với thằng nhóc này nữa.Hắn nắm tay Ngân Hằng lôi đi thì người đàn ông đó lên tiếng:– Cô bé, cô biết hát không?Tên Hào bèn dừng lại, Ngân Hằng đưa mắt nhìn người đàn ông đó dò hỏi.– Ca sĩ của quán, đã bị chai rượu va vào, khiến chân cô ấy bị đau, e là khó lòng đứng hát tiếp được. Thay vì uống rượu giúp vui, cô hãy hát một bài đi.Ngân hằng nhìn người ca sĩ đang đi cà nhắc từng bước từng bước xuống cánh gà sân khấu rồi quay lại nhìn người đàn ông đó, ánh mắt ông ta hấp háy một cái nhìn trầm lắng. Ngân Hằng biết ông ta đang giúp cô bèn gật đầu.– Được, vậy nhờ cô lên hát thay ca sĩ của quán một bài trong lúc chờ cô ấy vào xem vết thương.Ngân hằng nhẹ nhàng gật đầu rồi rời tay khỏi tên Hào, cô đưa mắt nhìn Lâm Phong ra hiệu, sau đó tiến lên sân khấu. Dặn ban nhạc bài hát cô sẽ hát xong, cô đứng vào chính giữa sân khấu, bắt đầu chìm vào tiếng nhạc đang nổi lên.Đến đây thì cả hai chắc sẽ phải dừng lạiĐoạn đường kia ngày mai em sẽ không cùng điChúng ta dù vẫn yêu phải nói câu chia lìaBởi duyên phận không cho mình bên cạnh nhauNắm tay người rất lâu chẳng biết phải làm saoTừng buồn vui ngày xưa không dễ phai mờ đâuTrái tim này khắc sâu những phút giây ngọt ngàoÁnh mắt và nụ cười ấy đã in trong đầuÔm chặt người một lần sau cuối, lòng tan nát em cố gượng cườiChúc cho người ngày mai sẽ luôn luôn yên bình***********Ngân Hằng vừa hát vừa nhìn Lâm Phong, ánh mắt cô dưới ánh đèn sân khấu càng đượm buồn hơn.Giọng cô trầm lắng nhẹ nhàng hòa vào giai điệu buồn thương của bài hát, du dương len lõi khắp quán.Tất cả mọi người im lặng lắng nghe, một điệu nhạc buồn thay vì điệu nhạc sôi nổi có tiết tấu nhanh. Sự thay đổi này làm cho mọi người bỗng nhiên thổn thức vô cùng.********Còn yêu sao phải xa nhau, phải quên bao kí ức một thờiChắc tại trời không muốn mình được gần nhau yêu nhau mà thôiTừ đây ta sẽ chia xa, khẽ lau khô khóe mắt nhạt nhòaSố phận mà, đừng nên khóc, hãy chúc cho nhau câu bình an!*******Ngân hằng đưa ánh mắt nhìn Lâm Phong, trên đôi mi dài của cô đã ẩn chứa những giọt nước mắt. Lời bài hát là lời cô muốn nói với Lâm Phong.Họ dù yêu nhau nhưng số phận rõ ràng là không cho họ bên nhau, chỉ có thể chia tay mà thôi.*********Hoài yêu anh, mãi yêu anh, sẽ yêu anh đến suốt cuộc đờiNếu chọn lại, em vẫn chọn được gặp anh yêu anh mà thôiHoài yêu anh, mãi yêu anh, sẽ yêu anh đến suốt cuộc đờiNở nụ cười chào nhau nhé duyên phận bắt ta xa nhau rồi.Những giọt nước mắt hòa trên mi của cô cuối cùng cũng chảy xuống, hai dòng lệ khiến cho người nghe xúc động, khiến cho họ cảm giác được nỗi đau thương của đôi trai gái trong cuộc tình kia.“ Duyên phận ý trời” , duyên số đúng là do ý trời mà ra. Ông trời cho họ gặp nhau, yêu nhau, nhưng rồi ý trời lại nỡ chia cách họ.Lời ca vừa dứt, dư âm còn lắng lại, khiến nhiều người trong quán bar còn chìm trong hư vô. Không phải giọng ca của Ngân Hằng quá xuất sắc, có thể vượt qua cả ca sĩ nổi tiếng hát bài này mà là cô thể hiện tâm trạng bi ai, nỗi đau thương phải chia lìa với người mình yêu.Nước mắt cô rơi hòa vào lời ca khiến người khác nghe mà cảm thấy ray rứt, một nỗi đau thấm vào tận tâm can.Sau khi cô cúi đầu trao trả lại micro cho người dẫn chương trình, ánh mắt bi ai lướt qua Lâm Phong lần cuối rồi quyết định quay lưng bỏ đi.Đó là lời cuối cùng, cô có thể nói với Lâm Phong, đau dài thà rằng đau ngắn. Kết thúc tất cả đi.Một năm, liệu trong vòng một năm, công ty ba cô có thể vực dậy hay không? Không ai biết được, cũng không ai có thể trả lời được.Cho nên, dù cô và Lâm Phong có kéo dài cuộc tình này thêm một năm nữa thì được gì? Đổi lại là nổi đau càng lớn hơn nữa mà thôi.Một năm sau, tên Hào sẽ đối xử với cô ra sao, chẳng ai có thể biết được. Hơn nữa, nếu cô đủ tuổi kết hôn, họ sẽ bắt cô kết hôn với hắn, vì hắn và gia đình hắn sinh con nối dõi.Cô quay lưng đi bắt gặp cái nhìn của người đàn ông đó, từ khi cô bước chân lên sân khấu, cô đã chạm phải ánh nhìn của ông ta. Đôi mắt sâu đầy thâm trầm, dưới ánh đèn mờ trong quá bar càng mông lung huyền ảo, có chút đáng sợ, nhưng lại có chút gì đó chân thành. Đôi mắt ông ta khiến Ngân Hằng bối rối.Ông ta là người vỗ tay khen ngợi cô trước tiên, những người khác nghe tiếng vỗ tay cũng sực tĩnh và nhiệt liệt vỗ tay tán thưởng.– Chào cô bé – Một người đàn ông mặc bộ vest, trên tay cầm một mảnh giấy cuộn tròn bước đến chặn đường Ngân Hằng, ông ta nhìn Ngân Hằng cười nói – Giọng hát của cháu thật đặc biệt.– Vậy sao – Ngân Hằng cười ngượng ngùng đáp.– Đây là danh thiếp của chú – Ông ta chìa trước mặt Ngân Hằng – Nếu có lúc nào đó, cháu muốn làm ca sĩ, hãy thử sức ở quán bar này của chú trước xem.– Cám ơn, có lẽ là cháu sẽ không cần đâu ạ – Ngân Hằng dứt khoát từ chối.– Cứ thử cân nhắc xem – Ông ta mĩm cười nhẹ nhàng nói, không hề có tí ép buộc nào.Ngân Hằng thấy vậy đành miễn cưỡng nhận lấy rồi gật đầu chào ông ta, cô dứt khoát đi đến bên tên Hào, vẻ mặt đang nhìn cô đắc chí, xem ra nhờ cô hắn cũng được ngẩng đầu không ít với bạn bè.Tên Hào vui vẻ ôm lấy vai cô, kề mặt sát vào tai cô nói khẽ:– Hôm nay em thể hiển xuất sắc lắm.– Vậy chúng ta có thể vê nhà sớm chút được không? – Ngân Hằng nhân cơ hội hắn đang vui vẻ bèn đề nghị.Quả nhiên hắn gật đầu:– Được.Tên Hào bèn cầm chai rượu còn gần phân nữa lên tu một hơi, rồi đặt cái cạch xuống bàn, coi như đã trả nợ xong với bạn bè, vẩy tay chào họ ra về.Hắn ta không quên quay lại chào người đàn ông kia một tiếng. Ngân Hằng muốn tránh ánh mắt của ông ta nhưng cuối cùng vẫn là giáp mặt chào hỏi.– Hy vọng lần nào đó được mời cậu và cô bé này một bữa cơm, nhớ nể mặt nha – Giọng nói thân tình của ông ta vang lên.– Được ạ, anh đã lên tiếng, lẽ nào em lại không đồng ý. Vậy chúng ta hẹn khi nào anh rảnh nha– Được.Tên Hào cứ thế ôm lấy Ngân Hằng rời quán. Ba người kia cũng vội vàng tính tiền rồi rồi đi. Lâm Phong nãy giờ bị Sơn Hải và Bảo Duy kiềm giữ, bây giờ không còn bị giữ nữa, cậu nhanh chóng lao ra ngoài, ánh mắt cậu cũng chạm qua người đàn ông này một cái rồi nhanh chóng rời đi.Người đàn ông nhìn theo bóng Lâm Phong, khẽ nhếch môi cười, sau đó tiếp tục ly rượu của mình.Lâm Phong và hai người bạn vừa đi ra ngoài thì đã không còn thấy Ngân Hằng và tên Hào đâu nữa. Cả ba vội lấy xe chạy đi tìm, nhưng họ vừa đi ra một đoạn vắng người, lập tức bị một nhóm côn đồ chặn xe lại giữa đường.– Bọn bây muốn gì – Bảo Duy dừng xe lại nhìn bốn thằng chặn xe của họ hỏi.– Muốn tụi bây không làm kỳ đả cản trở người khác nữa mà thôi – Một tên cầm cây gậy vỗ vỗ tay mình, nhướng mày cười đểu đáp.– Hắn ta thuê tụi bây à? – Lâm Phong bực tức gắt hỏi, tay cậu siết chặt lại nổi lửa giận phừng phừng.– Nói nhiều cũng vô ích, dạy dỗ tụi bây trước đã – Hắn không đáp mà nói, rồi hất đầu ra lệnh cho đồng bọn.Cả bốn tên đều cầm gậy trong tay từ từ tiến lại gần ba người bọn họ, tạo một vòng tròn bao họ bên trong. Cả ba người đều chống xe lại, tựa người vào nhau phòng thủ. Đánh nhau cũng đã nhiều, nhưng cũng chỉ là kiểu mấy thằng con trai choi choi trong lớp chọi nhau mà thôi. Còn đây , nhìn mặt bọn này, kẻ nào kẻ nấy đều tỏ ra máu lạnh đến đáng sợ.Cả ba nuốt nước bọt cái ực, có chút e sợ, nhưng mà dù chết cũng phải đánh một trận oanh liệt.Bao Duy cho tay vào túi mình, nhấn nút một cái, từ di động đã truyền đến một người.– Xem ra, tụi bây nhất định cho bọn tao nằm dài trên con đường …..này rồi đúng không? – Bảo Duy khôn ngoan gợi ý cho người bên kia điện thoại nghe.– Đúng vậy,nhưng yên tâm đi, chỉ là muốn dậy tụi bây một bài học thôi, chẳng muốn lấy mạng tụi bây đâu.– Nói nhiều với chúng làm gì, nhanh lên còn rút nữa – Tên khác lên tiếng phản đối.Ngay sau đó là bốn tên sáp lại đánh ba người bọn họ, dù cố chống đỡ, nhưng cuối cùng, cả ba người đền bị đánh trọng thương. Nhất là Lâm Phong, máu miệng chảy ra từ miệng cậu đến đáng sợ. Cũng may ngay lúc đó, cảnh sát chạy xe đến, mấy tên kia lập tức bỏ chạy.Cả ba nhanh chóng được đưa đến bệnh viện. Bảo Trâm cũng có mặt ngay sau đó, cô chính là người báo cảnh sát, nhờ họ đến giải cứu ba người kia, vài phút sau mấy cô bạn cũng lục túc kéo đến.Chuyện quan trọng thế này, gia đình ba người bọn họ đều không thể không biết được.Ông nội Lâm Phong vì thể rất phẩn nộ. Ông đập mạnh cây gậy chống của mình xuống sàn nhả thể hiện sự phẫn nộ.– Lại là con bé đó…..Còn tên khốn kia, nó biết rõ cháu trai của ta, vậy mà dám cho người xuống tay. Được lắm, lần này để xem nó còn ngang tàng hống hách được nữa hay không – Ông quay đầu nhìn ba Lâm Phong ra lệnh – Con mau cho người tiến hành đi. Ba không muốn, người nhà chúng ta phải chịu uất ức.Bà Ngọc Lan nhìn con trai vừa mổ chứ bao lâu, dù vết thương đã cắt chỉ, nhưng sức khỏe vẫn chưa hoàn toàn bình phục, vậy mà bị đánh một trận thâm tím mình mảy thì khóc lóc thảm thiết. Tiếng khóc của bà khiến ông nội Lâm Phong càng bực hơn, ông quát lớn:– Khóc cái gì? Nó chưa chết mà. Bảo con quản lí nó cho chặt, con lại để nó đi tìm con bé đó mới ra nông nỗi này. Con nghe cho rõ đây, từ bây giờ, nếu nó còn đi tìm con bé đó, thì gia sản nhà này, không đến phiên nó.– Ba…..- Bà Ngọc Lan yếu ớt kêu lớn.Nhưng ông đã rời khỏi phòng bệnh ra ngoài.Một tuần sau, ông giám đốc Ngân Hàng đã bị cách chức điều tra.Bà Kim Lương và Ngân Hằng đều hoảng hốt vô cùng. Họ coi như mất đi chỗ dựa dẫm, thì công ty sẽ thế nào.Bà Kim Lương vội vã gọi điện thoại.– Anh à, giờ phải làm sao đây – Tâm trạng bà Kim Lương hoảng hốt rõ rệt – Chẳng phải anh đã nói là sẽ có người đến giúp em hay sao?– Em yên tâm, chắc chắn sẽ có người đến. Lúc đó, em tha hồ đặt điều kiện với họ.– Thật sao? – Bà Kim Lương nghi ngại hỏi lại.– Yên tâm. Chúng ta là những người đứng chung một xuồng. Nếu anh dìm xuồng, chẳng khác nào tự hại bản thân mình rồi.– Vậy em yên tâm rồi. Cám ơn anh nhiều lắm – Bà Kim Lương yên lòng nói.Sau khi cúp điện thoại, ông ta gõi ngay cho Minh Nhật:– Con hài lòng rồi chứ?– Con cám ơn ba. Cha con hai tên kia, dám đối xử với Ngân Hằng như thế, con muốn họ phải trả giá gấp đôi.– Tên Hào chính là bị bốn tên đánh Lâm Phong đánh cho trọng thương tàn phế suốt đời rồi, con yên tâm, hắn chẳng thể tìm con bé nữa.– Nhưng liệu mọi việc có bị phanh phui không ba.– Con yên tâm, mọi việc ba sắp xếp chu đáo hết rồi. Lúc đầu, ba cho người dàn xếp đánh Lâm Phong, ai cũng nghĩ do tên Hào sai khiến cả. Bọn họ nổi giận, lật đổ cha con nhà đó, sau đó ba cho người đập hắn ta, coi như vì hắn không chịu trả tiền nên bị bọn kia đánh vậy thôi. Thần không biết, quỷ không hay. Haha….con cứ yên tâm, ba nhất định giúp con giành cái gia tài đó, chỉ tiếc là không thể đánh thằng nhóc đó tàn phế nếu không thì….- Ông ta chặc lưỡi….– Ba….- Minh Nhật hoảng hốt kêu lên, khắp người phát lạnh run.– Ba chỉ nói đùa thôi mà – Ông ta cười hề hề nói.– Ba, tuy không thừa nhận, nhưng nó vẫn là em trai con – Khẩu khí cậu chắc nịch khiến cho ông ta cũng có phần do dự.– Ba biết rồi.Ngân Hằng khá bất ngờ khi thấy Minh Nhật được phép vào trong nhà của cô.– Sao bạn vào đây được vậy.– Mình nhờ Ngân Quỳnh dẫn mình vào – Minh Nhật chậm rãi đáp.– Mình nghe nói Lâm Phong bị….– Không nghiêm trọng lắm đâu – Minh Nhật bèn ngắt lời cô.Ngân Hằng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều, mấy ngày qua cô lo lắng thấp thỏm không yên. Chỉ có thể nhờ Ngân QUỳnh ra ngoài tìm hiểu tin tức, bà Kim Lương không cho cô ra ngoài, Ngân hằng chỉ đành nén lòng chờ đợi ngày khai trường đến. Dù thế nào, bà ta cũng phải cho cô đến trường đi học. Cô đã nghe bà ta dặn dò Ngân Quỳnh mua sách học cho cô luôn. Cho nên cô rất mừng, ít ra bà ta cũng không nhẫn tâm cắt đứt niềm hy vọng cuối cùng của cô.Dù không biết nguyên nhân vì sao, trong hoàn cảnh khó khăn thế này, mà bà ta không buộc cô thôi học, cô đã thầm biết ơn bà ta ngàn vạn lần.Ngân Hằng đếm từng ngày để bản thân có thể đi ra ngoài, thoát khỏi cuộc sống ngột ngạt trong ngôi nhà này. Nếu không vì ba vì Gia bảo, có lẽ cô sẽ gục ngã mất.– Bạn gầy quá, chỉ còn da bọc xương – Minh Nhật đưa tay chạm vào mặt cô vuốt nhẹ, ánh mắt nhìn cô dâng lên nỗi chua xót không nguôi.Ngân Hằng cười ngượng, quay mặt đi, tránh né ánh mắt của Minh Nhật.– Ông nội đã ra lệnh, cấm Lâm phong từ nay không được gặp bạn nữa.– Vậy sao – Ngân Hằng buồn bã đáp, cô cũng có thể đoán được điêu này. Tất cả nguyên nhân đều vì cô, họ làm sao để cậu ấy gặp cô được nữa.– Tại sao là cậu ấy, vì sao nhất định là Lâm Phong. Vì sao không cho mình cơ hội – Minh nhật nắm chặt bàn tay Ngân Hằng, ánh mắt oán hận hỏi.Ngân Hằng rụt tay lại, cúi đầu chậm rãi đáp:– Dù không phải là Lâm Phong thì vẫn sẽ là một người khác. Mình đã nói, chúng ta khá giống nhau, đều là những đứa trẻ có tâm hồn tổn thương, chỉ có thể đồng cảm nhưng không thể nào hòa hợp với nhau được. Bởi vì chúng ta đều cần tình yêu thương của người khác để dung hòa vào trái tim tổn thương của mình. Nếu hai trái tim cùng tổn thương hòa nhập vào nhau, chỉ mang lại sự tổn thương sâu sắc hơn mà thôi.– Sẽ không đâu. Tin mình đi, mình sẽ không để chúng ta tổn thương nữa. Mình sẽ bù đắp tổn thương trong tâm hồn của hai chúng ta – Minh Nhật ôm lấy Ngân Hằng thổn thức nói.Ngân Hằng nhẹ nhàng đẩy Minh Nhật ra, cô lắc đầu nói:– Mình là một ngôi sao xấu, mình luôn đem lại bất hạnh cho người khác.– Mình không sợ….- Mianh Nhật tiến về phía cô.– Nghe mình nói đi – Ngân Hằng lùi bước mĩm cười buồn nói – Cám ơn bạn đã dành tình cảm cho mình. Nhưng ở bên cạnh mình bạn chỉ gặp bất hạnh mà thôi. Lâm Phong đã là một ví dụ. Tên Hào cũng như thế. Mình không muốn bạn lại giống như họ, bạn hiểu không? Còn nữa, nếu như ông nội đã nghiêm cấm Lâm Phong gặp mình, bạn cũng sẽ như vậy thôi. Họ sẽ không cho hai người gặp mình nữa đâu, trừ khi bạn chịu vứt bỏ tất cả vì mình.Minh Nhật bối rối lưỡng lự không biết nên trả lời thế nào, trong lòng cậu nhất thời bị vật chất cuốn lấy. Ngân Hằng cười nhạt nhìn Minh Nhật nói.– Nhưng bạn không thể….mình hiểu bạn, bạn khó khăn mới tiến được vào nhà đó. Bạn khó lòng mà rời bỏ nó có đúng hay không? Cho nên, bạn rất khác Lâm Phong ở đó, nếu là bạn ấy, nhất định câu trả lời là chấp nhận vì mình mà vất bỏ tất cả.– Mình…..– Mình hiểu, mình không trách bạn. Minh Nhật, bạn là người lí trí, bạn biết suy nghĩ, còn Lâm Phong, bạn ấy có suy nghĩ rất đơn thuần, chỉ thích làm theo tình cảm của bản thân. Nếu muốn nương tựa, người như bạn là thích hợp nhất. Nhưng bất kì cô gái nào, cũng mong người con trai hết lòng hết dạ vì mình, vì mình chấp nhận vứt bỏ tất cả. Cho nên hãy quên mình đi. Đi về đi, từ nay chúng ta chỉ là những người bạn, những người bạn bình thường của nhau mà thôi.Minh Nhật rời khỏi nhà Ngân hằng trong lòng cậu ngổn ngang suy nghĩ, Ngân hằng nói đúng, họ cũng sẽ không cho cậu gặp Ngân hằng, trừ khi cậu chấp nhận từ bỏ phần tài sản kia mà thôi. Nhưng mà nếu cậu rời bỏ thì những ngày qua phải chịu đựng , phải nhẫn nhịn vì cái gì? Nhưng nếu không rời bỏ……Ngân Quỳnh đứng chờ Minh Nhật trước cổng nhà, cô nhân lúc mẹ đi vắng mà cho Minh Nhật vào. Bây giờ đứng bên ngoài trông cửa, thấy vẻ mặt trầm tư của Minh Nhật, Ngân Quỳnh đau lòng nói:– Ngân Hằng tốt đến như vậy sao? Dù là phải cầu xin mình, vẫn chấp nhận à.– Bạn không hiểu được đâu.– Không! Mình hiểu! – Ngân Quỳnh buồn rầu đáp, đôi mắt đen chứa đựng một nỗi niềm thầm kín, một tình cảm đè nén – Đó là một sự ngốc nghếch, khờ dại. Bất chấp mọi thứ vì tình yêu mà không hối hận.– Bất chấp mọi thứ vì tình yêu mà không hối hận – Minh Nhật lẩm bẩm lập lại lời Ngân Quỳnh.“…trừ khi bạn vất bỏ tất cả vì mình….” – Minh Nhật nhớ lại lời Ngân Hằng. Cuối cùng cậu đã hiểu mình thua Lâm Phong ở đâu.Trong lòng cậu có quá nhiều nỗi đau, có quá nhiều món nợ, khó lòng vứt bỏ. Cho nên dù yêu thích Ngân Hằng đến đâu chẳng nữa, cậu vẫn không thể vì cô mà từ bỏ tất cả mọi thứ. Cậu chưa hiểu tận tường cái gì là bất chấp mọi thứ vì tình yêu mà không hối hận.Minh Nhật vừa rời đi không bao lâu thì một người phụ nữ đã xuất hiện trước cửa nhà Ngân Hằng, bà Kim Lương lúc này cũng vừa về tới. Ánh mắt bà quét lên người đàn bà vừa xuất hiện trước cửa nhà mình. Bà thầm đánh giá người phụ nữ kia, bà ta ăn bận sang trọng, cho thấy là loại người có tiền tài, không thể đắc tội. Bèn nhỏ nhẹ hỏi chuyện.– Chị này, chẳng biết chị tìm ai trong nhà này.Người phụ nữ kia nghe hỏi bèn quay đầu lại, là một người phụ nữ đẹp, nhưng trông đôi mắt có phần mỏi mệt. Bà ta nhìn bà Kim Lương nói:– Tôi muốn tìm cháu Ngân Hằng.Vừa nghe câu trả lời, bà Kim Lương trong bụng cười thầm:” Xem ra đây sẽ là người sẽ bỏ tiền ra giúp công ty trả nợ đây”, cho nên bà ta vồn vã nói:– Dạ chào chị. Mời chị vào nhà. Không biết chị tìm cháu Ngân Hằng nhà em có chuyện gì hay không?Người đàn bà không đáp chỉ gật đầu rồi bước theo bà Kim Lương vào bên trong, thấy người đàn bà không đáp, bà Kim Lương có chút nổi giận, nhưng nghĩ đến đây là người giúp công ty bà như lời ba Minh Nhật nói nên bà nín nhịn.– Chị ngồi chơi, em vào gọi con bé.Bà Kim Lương nhanh chóng lên lầu gọi Ngân Hằng đi xuống. Ngân Hằng đi xuống lầu, nhìn thấy người phụ nữ trước mặt, trong lòng Ngân Hằng có chút lạnh lẽo, nhưng cô biết thế nào cũng xảy ra chuyện này, nên bình thản bước xuống gật đầu chào người phụ nữ trước mặt.– Con chào bác.Người phụ nữ gật đầu rồi theo tay mời của Ngân Hằng mà ngồi xuống ghế.– Bác nghĩ con biết bác đến đây làm gì chứ.– Dạ con biết – Ngân Hằng cười nhẹ gật đầu.– Con vẫn luôn là cô bé thông minh – Bà Ngọc lan nhìn Ngân hằng bằng đôi mắt yêu thương nói – Bác luôn luôn thích con.Ngân Hằng được khen, cô khẽ cười, đưa mắt nhìn bà Ngọc Lan chờ đợi điều bà sắp nói. Bà Ngọc Lan nhìn ánh mắt của Ngân Hằng, cũng không muốn dài dòng nữa, bà liền kể.– Chắc con biết, Minh Nhật là anh em cùng cha khác mẹ với Lâm Phong.– Con biết.– Lâm Phong không biết điều đó, nó luôn nghĩ nó và thằng bé kia là anh em sinh đôi. Nhưng thằng bé Minh Nhật kia luôn xem Lâm Phong là cái gai trong mắt, luôn có sự đố kị, cạnh tranh nhất là việc phân chia gia tài – Bà Ngọc Lan nhẹ nhàng kể, bà cố ý nhấn mạnh từ “ phân chia gia tài “ – Con cũng biết, Lâm Phong bị chứng bệnh ung thư máu, dù được Minh Nhật hiến tủy, nhưng vẫn phải uống thuốc đều đặn, sức khỏe sẽ bị yếu đi rất nhiều, rất dễ bị các loại vi khuẩn gây bệnh khác xâm nhập. Cho nên bác vẫn luôn chăm sóc thằng bé, không để nó chịu bất kì tổn thương nào hết, vậy mà…..Ngân Hằng hiểu bà muốn nhắc đến việc cậu và hai người bạn kia, cô cúi đầu buồn bã.– Bác không có ý trách cháu. Chuyện bác muốn nói với cháu là ….- Bà ngập ngừng nhìn cô.– Cháu biết, cháu có nghe nói, là ông nội bạn ấy không cho bạn ấy gặp cháu.– Đúng vậy. Cháu biết không, là một người mẹ, bác luôn muốn giành cho con mình những thứ tốt nhất. Nhất là khi Lâm Phong trong tình trạng này, bác càng muốn cho con mình nhiều thứ hơn để nó có thể sống an nhàn vui vẻ về sau. Nhưng lại xuất hiện thêm một đứa cháu trai nữa, và vì cháu, ông nội Lâm Phong đã tuyên bố, sẽ rút lại toàn bộ tài sản mà ông muốn cho Lâm Phong mà trao cho Minh Nhật. Bác không thể để chuyện này xảy ra, cho nên đến đây gặp cháu. Hy vọng cháu hiểu được tấm lòng của bác mà rời xa Lâm Phong.Ngân Hằng cắn chặt răng, dù dặn lòng rời xa Lâm Phong, nhưng vẫn không ngăn được nỗi buồn đau trong lòng . Mũi cô đỏ lên, hai tròng mắt đỏ hoe, cô cúi đầu xuống che dấu.Bà Ngọc Lan nhìn thấy dáng vẻ mỏng manh của cô như thế thì đau lòng vô cùng, nếu không phải bà muốn tốt cho con trai, cũng không nhẫn tâm làm điều này với một cô bé như Ngân Hằng. Nhưng tất cả đều phải chấp nhận như một số mệnh đã an bài. Cho nên để bù đắp, bà bằng lòng làm tất cả để Ngân Hằng có thể sống tốt hơn.Bà nhẹ nhàng đưa ra một xấp hồ sơ được bỏ trong phong bì cẩn thận rồi chậm rãi nói:– Bác biết, hiện nay công ty của gia đình con gặp khó khăn, có nguy cơ phá sản. Cho nên bác và bác trai đã bàn với nhau, sẽ giúp đỡ công ty của con. Chỉ yêu cầu con, từ này đừng gặp Lâm Phong nữa. Bác và bác trai đang sắp xếp cho Lâm Phong đi du học. Mong rằng từ lúc đó, con và thằng bé sẽ không gặp nha nữa.Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, bầu trời tối sầm đầy buồn bã.– Ngân Hằng….bạn ra đây đi, chúng ta nói chuyện – Lâm Phong đứng dưới hàng rào nhìn lên khung cửa sổ nhà Ngân Hằng hét lớn.Đáp lại cậu là sự im lặng đến đáng sợ.Ngần Hằng….bạn ra đây đi mà, mình xin bạn đó, chúng ta ra nói rõ ràng đi mà – Giọng lâm Phong khàn đi đau đớn cầu xin cô gặp cậu dù chỉ một lần.Vừa tỉnh lại, điều đầu tiên là muốn được gặp cô. Cậu không màng lo lắng của mẹ chạy đến nơi này, trên người quấn đầy băng quấn kèm theo một trận nhức nhói, chỉ sợ tên Hào kia làm khó cô
Vậy mà khi đến nơi, cậu chỉ nhận được một câu nói của Ngân Hằng nhờ Ngân Quỳnh truyền đạt lại rằng : “ Từ hôm nay, chúng ta chính thức chia tay nhau” Sau đó dặn Ngân Quỳnh không được nhận bất cứ lá thư nào của Lâm Phong nữa.Điều này càng khiến Lâm Phong đau buồn không cùng, đành đứng bên ngoài hét to mong Ngân hằng sẽ chịu ra gặp cậu một lần nữa.– Mày nghĩ cô ấy sẽ ra gặp mày sao – Giọng nói của Minh Nhật đầy mĩa mai vang lên sau lưng cậu.– Liên quan gì đến mày – Lâm Phong quay đầu lại đanh mặt nhìn Minh Nhật đáp.– Mày quên ông nội đã nói gì với mày hay sao?– Tao không quan tâm đến mớ tài sản đó, nếu mày thích cứ việc lấy đi – Lâm Phong cười nhạt đáp, từ xưa đến giờ, cậu chưa từng nghĩ đến việc tranh giành tài sản với Minh Nhật.– Có lẽ mày khinh thường tao, mày coi thường những thứ vật chất mà ai ai cũng muốn có. Mày chấp nhận vứt bỏ những thứ đó, nhưng mày không biết Ngân Hằng lại cần những thứ vật chất mà mày đang xem thuờng đó.– Mày nghĩ Ngân Hằng cũng như mày chắc – Lâm Phong cười chế giễu.– Haha….xem ra mày đúng là một thằng ngốc rồi. Nếu Ngân Hằng xem thường những vật chất đó thì vì sao cô ấy lại cuối đầu cam chịu trước tên Hào chứ.Lâm Phong nghe nói thì tái mặt, tay siết chặt lại, cậu biết Ngân Hằng vì công ty của ba mình mà cuối đầu cam chịu khuất phục trước tên Hào. Lòng cảm thấy xót xa vì cô. Ngân Hằng vốn là người có tự trọng cao, cô không phải hạng người ham danh lợi mà từ bỏ tôn nghiêm của mình. Cuối cùng vứt bỏ tôn nghiêm cầu cạnh tên Hào để đổi lấy vật chất .– Mày im đi – Lâm Phong cáu giận hét lên, cậu nắm lấy cổ áo Minh Nhật trừng mắt giận dữ ghiến răng cảnh cáo – Tao cấm mày nói về Ngân Hằng bằng giọng điệu như thế.Minh Nhật hất mạnh tay Lâm Phong ra, sắc mặt bừng bừng nhìn Lâm Phong nói:– Để tao nói cho mày biết thêm một điều. ****** đã đến gặp Ngân hằng ra điều kiện, chỉ cần rời xa mày, bà lập tức giúp đỡ cho công ty ba cô ấy. Mày nghĩ xem, Ngân Hằng quyết định lựa chọn ra sao? Cô ấy không chịu gặp mày, đã cho thấy sự lựa chọn của cô ấy rồi. Haha….Mày tưởng ai cũng như mày có thể xem nhẹ vật chất hay sao. Mày từ nhỏ không biết sự thiếu thốn vật chất là thế nào nên mới dễ dàng nói vất bỏ, nên mới xem thường những người luôn cầu vật chất như tao. Mày xem…cuối cùng thì sao, mày cũng chẳng thể nào chiến thắng được vật chất , kể cả tình yêu của mày….– Mẹ sẽ không làm như vậy – Lâm Phong không tin mẹ mình lại làm cái việc đó.– Vậy để tao nói cho mày biết. Thực chất tao không phải anh em sinh đôi gì đó của mày đâu. Tao với mày là cùng cha khác mẹ. bà ấy lo sợ tài sản về tay tao, cho nên mới quyết định như vậy.– Im miệng – Lâm Phong tức giận lao vào đấm vào mặt Minh nhật khiến cậu ấy ngã xuống đất.Nhưng dù đau, Minh nhật vẫn cười lớn bảo:– Tao với Ngân Hằng mới thật sự hợp nhau. Hiện tại, tao rất được lòng ông nội, gia tài đó, tao nhất định sẽ giành lấy. Trước sau gì, cô ấy cũng nghiêng về phía tao mà thôi. Ngân Hằng sẽ không thuộc về mày đâu, cô ấy đã nhận lời ******, sẽ rời xa mày, rời xa mãi mãi.Lâm Phong tức giận, cậu không thèm nói tiếp nữa quay lưng bỏ chạy về nhà chất vấn mẹ mình.– Đúng vậy – Bà Ngọc Lan thở dài thừa nhận.– Mẹ! Sao mẹ có thể làm như vậy. Con không cần, con không cần cái gia tài này – Lâm Phong giận dữ hét lên.– Bốp….con im miệng cho mẹ – Bà Ngọc Lan giơ tay tát vào mặt Lâm Phong một cái, nhưng đánh xong bà cũng ngỡ ngàng, bàn tay run run, bối rối cùng ân hận nhìn Lâm Phong, chưa bao giờ bà đánh con.Lâm Phong cũng sững người, đôi mắt kinh ngạc nhìn mẹ mình đầy oán giận.– Mẹ…- Môi bà Ngọc Lan run run nói không nên lời.Lâm Phong quay người quyết định bỏ đi.– Con đứng lại cho mẹ.Nghe tiếng hét phẫn nộ của mẹ, Lâm Phong khựng chân đứng im.– Mẹ làm tất cả đều vì con và chị gái của con. Lâm Phong, con mới là con cháu đích thực của nhà họ Lâm. Tài sản này phải là của con mới đúng. Còn Minh Nhật, nó chỉ là một đứa con rơi mà thôi, nó hoàn toàn không xứng đáng nhận tài sản này. Dù thế nào đi nữa mẹ cũng quyết không để tài sản này lọt vào tay nó. Cho nên, mẹ sẽ không để ông chọc giận ông nội thêm nữa đâu, mẹ quyết định đưa con qua mỹ du học, thủ tục cũng đã hoàn tất rồi. Chỉ vài ngày nữa là khởi hành, từ bây giờ đến lúc đó, con ngoan ngoãn ở trong nhà cho mẹ.– Con không đi, con tuyệt đối không đâu – Lâm phong lắc đầu gầm lên rồi quay đầu chạy thật nahnh ra khỏi nhà mặc kệ tiếng hét của mẹ cậu ở phía sau.Lâm Phong bắt xe taxi chạy một mạch đến nhà Ngân Hằng, trời đã bắt đầu đỗ những hạt mưa buồn bã lạnh lùng xuống đất. Trong đêm tối, những hạt mưa phản chiếu dưới ánh đèn đường càng tăng thêm nổi buồn bi thảm trong lòng người.– Chị, Lâm Phong đang ở bên ngoài – Ngân Quỳnh thở dài thông báo cho Ngân Hằng nghe khi thấy Lâm Phong liên tục nhấn chuông trước cửa nhà đòi gặp Ngân Hằng .– Mặc kệ cậu ấy đi – Ngân Hằng đau lòng cắn chặt răng gạt bỏ hình ảnh Lâm Phong ra ngoài.– Bên ngoài trời đang mưa lớn – Ngân Quỳnh nhìn màn mưa như trút nước khẽ nói.Ngân Hằng cúi đầu im lặng.– Lâm Phong vẫn còn đang bệnh – Ngân Quỳnh không nhẫn tâm thấy Lâm Phong đứng chờ đợi bên ngoài như thế bèn nhắc nhở Ngân Hằng – Tùy chị vậy, em về phòng đây.Ngân Quỳnh bước ra, còn nhẹ nhàng đóng cửa giúp Ngân Hằng.Không gian trong phòng bỗng vắng lặng và im ắng, ngoại trừ tiếng mưa đang gào thét bên ngoài đáng sợ. Ngân Hằng từ từ đứng lên, lặng lẽ bước đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Lâm Phong đang đứng ngẩng đầu nhìn về phía cô, trong đêm tối, dưới ánh sáng mờ ảo, cô không nhìn rõ gương mặt và đôi mắt của Lâm Phong, nhưng ánh sáng từ mắt cậu khiến người ta cảm thấy một nỗi đau tận cùng.Cái lạnh tràn về trên cơ thể đã nhuốm đầy nước mưa của cậu, khiến một người thanh niên cao lớn như cậu cũng run khẽ lên. Những băng quấn trên người Lâm Phong đã bị mưa thấm ướt không còn là một màu trắng trong như trước nữa. Ngân Hằng cắn răng quây đầu không muốn nhìn tiếp, lòng cô đau xé, sụp người ngồi xuống đất, nước ắt lăn dài tên gương mặt.Vì sao ông trời lại cho con người có tình cảm với nhau, rồi lại nhẫn tâm khiến họ phải chia xa như thế.Tim đau đến nỗi không thở được, rõ ràng nước mắt rơi ra, vậy mà cõi lòng vẫn mãi nặng trĩu không nguôi. Máu trong người bị nỗi đau dằn xé kia mà chạy loạn. Tạo ra một sự nhức nhói vô cùng tận, lòng ngực đau buốt, tim như muốn vỡ ra, tận cùng nỗi đau này biết phải làm sao để xoa dịu.Ngân hằng đưa tay lên ngực, những ngón tay bấu chặt vào da thịt mềm mại của cô nhanh chóng để lại dấu ấn khắc sâu đến chảy máu nhưng vẫn không thể nào làm xoa dịu được nỗi đau trong lòng.Bàn tay chạm vào chiếc lọ thủy tinh treo trên cổ cô, bàn tay siết chặt thật chặt chiếc lọ trong lòng bàn tay. Chặt đến nỗi sợi dây truyền bị đứt ra rơi xuống. Ngân Hằng đưa bàn tay trước mặt mình rồi xòe ra. Lọ thủy tinh ghi lời hứa hẹn của hai người trong đó. Một cảm giác chạy xẹt vào người Ngân hằng, cô đứng bật dậy lao ra khỏi nhà chạy đến bên Lâm Phong.– Cuối cùng mình cũng chờ được bạn ra rồi – Lâm Phong mĩm cười hạnh phúc dưới màn mưa, nụ cười mang theo sự run rẩy trong lạnh giá nhưng là nụ cười rất đẹp, hòa vào mưa nhưng không hề tan biến theo làn nước.Ngân hằng lao thẳng vào lòng cậu, hay tay ôm chầm cổ cậu, để cơ thể cô có thể chạm vào cơ thể lạnh lẽo của cậu, để xua đi cái lạnh dưới mưa rào kia.Lâm Phong cũng ôm chầm lấy sau lưng Ngân hằng, tay cậu mạnh mẽ siết chặt, như muốn để cơ thể cô cùng cậu hòa vào làm một, để cô mãi mãi ở bên cậu.Dưới trời mưa lạnh lẽo, từng hạt từng hạt nặng nề rơi, chẳng mấy chốc ướt sủng quần áo và mái tóc của Ngân Hằng nhưng trong vòng tay của Lâm Phong, cô cảm nhận được nhịp đệp và hơi ấm của cậu, cô thể không có cảm giác lạnh lẽo. Nếu có thể bên nhau như vậy, dù có phải chịu thêm bao nhiêu cái lạnh phụ khắp cơ thể họ cũng chấp nhận.– Phong….- Ngân hằng nghẹn ngào gọi tên cậu trong cơn mưa.Sau tiếng gọi là một nụ hôn ấm áp, môi họ quyện vào nhau. Những hạt mưa rơi từ mặt của họ lặng lẽ lăn vào bên trong miệng họ, lập tức bị sức nóng cuồng loạn trong đó làm bốc hơi ngay lập tức.Rất lâu, rất lâu ….khi những hạt mưa không còn nặng nề trút xuống nữa, họ mới buông nhau ra. Trán hai người tựa vào nhau, hơi thở hổn hển hòa quyện, Lâm Phong hẽ khàng nói:– Chúng ta cùng bỏ trốn đi. Đi đến một nơi xa thật xa, không ai tìm được chúng ta. Mẹ mình sẽ không chia cắt chúng ta được. Chúng ta sẽ làm việc chăm chỉ, cùng xây nhà, cùng trồng rau, tạo ra một mảnh vườn nhỏ, hằng ngày chúng ta vui vẻ bên nhau, có được không?Ngân Hằng ngẩng đầu nhìn Lâm Phong, ánh mắt cậu thể hiện sự chân thành, sự quyết tâm rời đi. Trong lòng cô vừa hạnh phúc, vừa hoang mang. Nếu cô quyết định bỏ trốn thì sao….ba cô, Gia Bảo thế nào….Ngay lúc đó, ánh đèn xe lóe lên về phía họ. Ánh sáng chói khiến cả hải nheo mắt quay đầu nhìn về hướng đó. Mẹ Lâm Phong từ trong xe hốt hoảng chạy ra.Bà Kim Lương cũng từ nhà che dù chạy ra.Lâm Phong và Ngân hằng nhìn nhau, hoảng sợ, tay siết chặt tay nhau lại.– Phong! Theo mẹ về – Bà Ngọc Lan dẫn theo vài người bước đến.– Con không muốn về cái nhà đó nữa – Lâm Phong siết chặt tay Ngân Hằng đáp.– Theo tao vào nhà – Bà Kim Lương chạy đến nắm tay Ngân hằng kéo vào trong nhà. Hai người mà mẹ Lâm Phong đưa đến cũng đang ra sức kéo cậu vào xe.Cả hai bên đều ra sức tách hai người họ ra.– Đừng buông tay mình ra – Lâm Phong nhìn Ngân hằng nói. Nói rồi cậu siết chặt tay Ngân hằng hơn, đến nỗi tay cô đỏ bừng đau rát.Bàn tay cả hai người đang từ từ rời ra, dù cả hai vẫn cố gắng nắm tay nhau, trong giây phút hai bài tay sắp rời nhau. Trong thời khắc, Lâm Phong cố gắng kháng cự hai người kia, siết chặt tay Ngân Hằng hơn nữa. Cô bỗng nghe tiếng Gia Bảo gọi chị.Sự hoảng hốt vì sắp bị chia xa bỗng tĩnh lặng lại, Ngân Hằng nhìn Lâm Phong với đôi mắt tuyệt vọng hối lỗi, cô khẽ lắc đầu rồi từ từ buông tay Lâm Phong ra.Lâm Phong nhìn cô bằng đôi mắt đau đớn kinh ngạc, sửng sờ.Bà Kim Lương lôi Ngân Hằng đi vào trong nhà, bà tát mạnh vào mặt cô, khiến cả người cô nằm sấp xuống sàn nhà. Ba ta phẫn nộ chỉ tay vào cô mắng.– Mày có biết mày vừa làm gì hay không hả? Mày đang muốn dồn cái nhà này vào chỗ chết đúng hay không? Mày biết rõ họ là người có thể cứu giúp công ty thoát cảnh nợ nần mà. Sao mày còn dám làm trái ý họ chứ hả. Nếu như họ nổi giận không đồng ý giúp chúng ta nữa thì sao hả.Ngân Hằng nằm vật ra đất, cắn chặt răng, để dồn nén nỗi đau vào lòng. Ánh mắt của Lâm Phong rời đi khiến cô đau đớn vô cùng.Gia Bảo đang trong vòng tay của Ngân Quỳnh bỗng vùng thoát chạy lại ôm lấy cô, Ngân hằng cũng ôm chầm lại em trai mình.– Chị. Chị đừng bỏ em….Gia Bảo đả đủ tuổi hiểu biết, lúc nó thấy cảnh giằng co, nó rất sợ hãi, lên tiếng gọi Ngân hằng. Giờ đây thằng bé ôm chặt Ngân hằng trong lòng mình, chỉ sợ buông tay là cô sẽ lập tức rời khỏi nó.– Chị xin lỗi, chị xin lỗi Gia Bảo.Bà Kim Lương lấy ra một số tờ giấy phto ném vào mặt Ngân hằng.– Mày nhìn đi. Mày nhìn kỹ đi. Đây chính là giấy đòi nợ của bọn họ đó.Ngân Hằng đưa mắt nhìn vào những tờ giấy đó, đó là những tờ giấy chứng nhận công ty ba cô vay tiền của nhà tên Hào. Bây giờ nhà bọn họ cũng đã không còn như xưa, muốn đòi tiền cho công ty cô mượn lại. Họ còn đặt điều kiện, nếu không trả tiền, thì bắt Ngân Hằng phải đến chăm sóc tên Hào giờ đây đã bị tàn phế, sau này đủ tuổi thì làm giấy đăng ký kết hôn.– Tao vì nghĩ đến ba mày, không bắt mày gã đi, nhưng mày lại làm ra những chuyện thế này. Tao nói cho mày biết, tao quyết định gã mày qua bên đó để gán nợ.– Dì ôi, con xin dì mà….Ngân hằng gào lên cầu xin bà Kim Lương, cô ôm lấy chân bà ta khóc lóc van cầu, nhưng bà Kim Lương lạnh lùng hất tay cô ra rồi bỏ đi lên lầu.Dù cô có van xin thế nào, bà Kim Lương vẫn một mực không chấp nhận.– Dì à, con xin thề, con không hề có ý định bỏ đi cùng với bạn ấy đâu. Con xin dì để con ở lại đây, để con có thể chăm sóc ba và Gia Bảo, dì bắt con làm gì cũng được hết. Dì đừng đưa con sang bên đó, con xin dì….Trước lời cầu xin của Ngân hằng, bà Kim Lương giả bộ thở dài nói:– Ngân Hằng à, dì cũng không muốn ép buộc con như thế đâu. Nhưng con cũng biết mà, từ lúc gánh hết mọi chuyện của công ty, dì vất vả nhiều như thế nào mà. Nếu không vì ba con giờ đã bị liệt nữa người như thế, dì cũng không ép con gã đi như thế. Con phải biết, đưa con đi qua đó, không phải vì dì, mà là vì ba của con. Nếu con muốn nhìn ba con phải ngồi xe lăn đến tòa án thì con có thể ở lại, vì đây là nhà con. Thật ra vì người thằng hào chọn là con chứ không phải Ngân Quỳnh, nếu không, dì cũng đành nén lòng đưa Ngân Quỳnh qua đó mà thôi. Chúng ta nợ họ mà….Lời của bà Kim Lương dù Ngân Hằng biết rõ không hoàn toàn là sự thật, nhưng cô lại không thể nào phản đối được. Hai bàn tay đang nắm lấy tay bà Kim Lương cầu xin vô lực rời ra, cả người cô sụp xuống đất, đã không còn cơ hội lựa chọn nữa rồi. Dù cô có van xin thêm nữa cũng chỉ vô ích mà thôi.Ngân Hằng rửa sạch gương mặt thấm đẫm nước mắt của mình, dặn lòng cố nặn ra một nụ cười, chẳng phải trước kia cô đã chấp nhận phần số mà ông trời đã ban cho cô hay sao. Vậy thì bây giờ không có lí do nào lại sợ đối mặt với nó.Huống hồ bây giờ tên Hào đã tàn phế, hắn sẽ không còn dịp hành hạ cô như trước đây để trút giận nữa. Đây có thể xem là chút may mắn mà ông trời ban cho cô. Chấp nhận, vì gia đình này, chấp nhận vì ba cô, thế là đủ rồi.Cố chôn dấu nỗi đau, Ngân Hằng như thường lệ mĩm cười tươi tắn đi đến giúp ba cô lau người. Ngân hằng như thường lệ kể vài câu chuyện bên ngoài cho ba cô nghe, mặc dù ông vẫn thường xem tin tức trên tivi, nhưng cô vẫn thích kể cho ba nghe, đó là sự kết nối tình cảm của hai cha con cô.Từ ngày bị té từ trên cao xuống, ông bị liệt, không có khả năng đi lại, tay ông cũng di chuyển khó khăn, nhưng may mắn là thần trí vẫn minh mẫn, dù nói chuyện hơi khó khăn nhưng ông vẫn thường trò chuyện với Ngân Hằng.Mọi chuyện xảy ra bên ngoài đều che dấu ông, để ông trong phòng đóng chặt cửa lại, không để ông biết điều gì. Ngân hằng cũng cảm thấy may mắn là ông không biết, vậy thì cuộc sống còn lại của ông sẽ thanh thản hơn.Nhưng mà…hôm nay , bỗng nhiên ba cô nắm chặt tay cô bằng bàn tay yếu ớt của ông. Ngân hằng tưởng ba cô muốn nói gì bèn ngẩng đầu hỏi:– Có chuyện gì vậy ba.Nhưng thay vì mấp mấy môi trả lời, ông lại nhìn chằm chằm vào cô không chớp mắt khiến Ngân Hằng lo lắng:– Ba…ba sao vậy.Cuối cùng ông cũng lên tiếng, giọng nói khó khăn nhưng rất rõ ràng.– Ba..xin..lỗi.Ngân Hằng ngây người nhìn ông, cô không hiểu vì sao đột nhiên ba lại nhìn cô nói như thế thì cánh tay kia của ông cố gắng giơ lên cao vươn về phía gương mặt cô. Ngân hằng liền kề mặt mình vào sat tay ba, để ông có thể chạm vào gương mặt cô âu yếm như những khi còn nhỏ.Một hồi lâu, ông mới rời tay khỏi gương mặt cô, ánh mắt nhìn lên trần nhà, ẩn chứa một nỗi đau đớn khôn cùng. Ông chậm rãi nói:– Ba bỗng muốn nghe con hát, hồi nhỏ con hát rất hay.Ngân hằng nắm tay ba cô rồi khẽ mĩm cười gật đầu, cô chọn bài hát “ Tình cha”, bài hát lúc nhỏ cô vẫn thường hay hát tặng ông:Tình Cha ấm áp như vầng thái dương.Ngọt ngào như dòng nước trôi đầu nguồn.Suốt đời vì con gian nan.Ân tình đậm sâu bao nhiêu.Cha hỡi ! Cha già dấu yêu.Và con nhớ mãi những ngày tháng qua.Kỷ niệm năm nào khó phai trong lòng.Nhớ hoài tuổi thơ bên Cha.Gian khổ ngày đêm chăm lo.Mong muốn con được lớn khôn.Còn nhớ những ngày ấy, những đêm trường giá lạnh.Và Cha nằm ôm con sưởi ấm những canh dài.Nhẹ nhàng ôm con và Cha khẽ nói :“Này con yêu ơi ! Con hãy nhớ. Hãy nhớ lời Cha sống cho nên người và con ơi chớ bao giờ dối gian”.Nghèo thì cho sạch, rách rau cho thơm. Những lời của Cha năm xưa.Con nguyện ghi sâu trong tim.Cha hỡi ! Cha già dấu yêu.Khi cô kết thúc bài hát của mình, ba cô siết chặt tay cô nhìn cô xúc động. Ông khẽ nở một nụ cười, một nụ cười hạnh phúc và mãn nguyện. Cuối cùng nụ cười dừng lại trên môi ông, ông trầm mặt nhìn cô cất lời.– Đáng lí ra, ba không nên đặt tên con là Ngân Hằng. Hằng của sự vĩnh hằng, nghĩa là mãi mãi, tình yêu mãi mãi dành cho mẹ con. Nhưng Ngân lại là bạc, đời người con gái không nên gắn với chữ bạc ( đây là lí do cái tên Ngân hằng đó bà con à, nhiều người bảo không thích cái tên này. Haiz! Giờ thì càng ghét thêm ) , bạc là thứ lạnh lẽo vô cùng, bạc của bạc phước. Cuộc đời của con vì có thêm chữ bạc này mà trở nên bất hạnh, chịu nhiểu đau khổ.– Không có đâu ba – Hai mắt cô kéo màn nước lắc đầu nói – Chỉ cần có ba và Gia Bảo bên cạnh, con luôn cảm thấy hạnh phúc.– Con là đứa con ngoan nhất của ba. Là đứa hiểu chuyện nhất.– Vì con là chỉ cả mà.– Ba hạnh phúc khi có một đứa con như con.Cô khẽ cười ấm áp, tựa đầu vào vai ông, để ông vuốt mái tóc dài của cô giống như lúc nhỏ.– Đi đi, hãy rời xa nơi này đi. Đi tìm hạnh phúc cho chính mình.Ngân hằng giật mình ngẩng đầu nhìn ba mình, cô lắp bắp gọi:– Ba….– Ba đã biết hết rồi – Ông buôn ra câu nói nặng chĩu – Ba thật là quá ngốc, lại lần nữa yếu lòng mà tin bà ấy, chấp nhận cho bà ấy một cơ hội, còn đưa hết tài sản cho bà ấy. Cuối cùng thì bà ấy không hề thay đổi bản tính của mình, đúng là vật chất có thể đổi, nhưng bản chất khó lòng thay đổi.– Con hãy đi đi, tự tìm hạnh phúc cho chính mình, ba đã trở thành kẻ vô dụng, không thể bảo vệ và chăm sóc cho con. Cho nên ba càng không thể đứng nhìn con phải chịu khổ sở thêm nữa.– Không đâu, con sẽ không rời bỏ ba và Gia Bảo đâu.– Làm người, ai cũng có một lần ích kỷ cho bản thân. Hãy ích kỷ một lần cho bản thân con đi. Đi đi, thoát khỏi cái nhà này, thoát khỏi địa ngục đau khổ này đi. Đừng lo cho ba, đừng lo cho Gia Bảo, chỉ cần con được hạnh phúc thì ba và Gia Bảo cũng an lòng, cũng có thể hạnh phúc.……….“ Chúng ta cùng trốn đi đi, đi đến nơi mà họ không thể tìm được chúng ta, cùng nhau chăm chỉ làm việc…Xây dựng một ngôi nhà, chúng ta sẽ trồng rau, trồng hoa…” – Lời Lâm Phong vang vọng bên tai cô.“ Vài bữa nữa thôi, Lâm Phong sẽ đi du học….” – Lời bà Ngọc lan, mẹ lâm Phong truyền lại.“ Đi đi…đi tìm hạnh phúc cho chính bản thân con đi….”Ngân Hằng cảm thấy đầu óc hỗn loạn vô cùng, từng đoạn thoại chạy qua đầu cô, tâm trí cô không ngừng đấu tranh, nửa muốn ra đi, nữa muốn ở lại.– Anh yên tâm đi, chỉ cần bà ta giúp công ty xong, em sẽ nhanh chóng tống khứ con bé đi mà thôi. Giữ lại thật chướng mắt. Dù bây giờ được bà ta giúp trả hết món nợ vay của nhà thằng Hào, em cũng không muốn giữ nó ở lại đâu. Đợi nó đủ 18 tuổi, em nhất định tìm một tên già giàu có nào đó gã quách nó đi cho rảnh nợ. Haha…vừa tống khứ được nó, vừa thu thêm một món lợi – Giọng bà Kim Lương từ trong phòng vang ra khiến Ngân hằng không khỏi rùng mình.Hóa ra, món nợ đã được trả, nhưng bà ta vẫn cố tình ép cô đi. Hóa ra bà ta còn muốn lợi dụng cô về sau nữa….Cuối cùng thì Ngân hằng cũng đã có thể quyết tâm ra đi, cô không muốn đánh mất cuộc đời mình trong những toan tính của bà ta. Nhưng mà, làm sao cô có thể ra đi đây, bà Kim Lương đã khóa cửa, mướn thêm người giúp việc về đây giúp bà ta trông coi cô, làm sao cô có thể thoát ra đây.Ngân Hằng xoay người lại bắt gặp Ngân Quỳnh đứng sau lưng cô.Ngân Quỳnh cầm lá thư của Ngân Hằng lén lút ra khỏi nhà, cô không biết làm cách nào để có thể trao bức thư này cho Lâm Phong, Lâm Phong giờ đây cũng giống như Ngân Hằng, cũng bị giam giữ trong nhà, chờ ngày đưa cậu ra sân bay sang mỹ.Ngân Quỳnh bèn chạy đến tìm Bảo Trâm và các bạn nhờ giúp đỡ. Mọi người bàn bạc thống nhất giả vờ đến chia tay Lâm Phong trước khi đi du học.Cả bọn cầm lá thư của Ngân hằng cùng đến nhà Lâm Phong, mẹ cậu không nghi ngờ gì hết, dù sao bà cũng muốn con trai ra đi mà còn quyến luyến mọi thứ như thế. Có bạn bè tạm biệt cũng an ủi hơn nhiều.– Trong thư Ngân Hằng nói gì? – Hà Nhi sốt ruột hỏi khi Lâm Phong đọc lá thư của Ngân hằng trong thời gian dài như thế.– Bạn ấy bằng lòng cùng mình bỏ trốn – Lâm Phong khẽ nói.– Cái gì? Bỏ trốn – Cả bọn nhất thời kinh ngạc mà hét lớn.Ngay sau đó cả bọn lập tức đi tay chặn miệng im lặng chỉ sợ người bên ngoài nghe thấy.– Giúp mình và Ngân hằng đi, mình xin các bạn – Lâm Phong nhìn mọi người thành khẩn nói.Cả bọn cắn chặt môi nhìn nhau cuối cùng gật đầu.Cho nên cuối cùng mọi người bàn bạc thống nhất chờ cơ hội tốt nhất mới giúp hai người bỏ trốn. Ngân Quỳnh cũng thông báo cho Ngân hằng như vậy cùng lời nhắn của Lâm Phong:” Chờ thư của mình”Ngân Hằng chưa bao giờ cảm thấy thời gian chờ thư Lâm Phong lại trở nên dài như vậy. Cô thu xếp quần áo, chỉ chờ ngày nhận được thư của Lâm Phong hẹn ngày giờ, địa điểm gặp nhau cùng bỏ trốn mà thôi.Cô ôm ba trong lòng, ngẹn ngào không nỡ rời xa, cô xót xa nắm chặt tay Gia Bảo không rời. Cô nhất định sẽ trở về tìm họ, chờ đến khi cô có thể độc lập, chờ đến khi cô đủ tuổi không còn chịu sự ràng buộc của bà Kim Lương, cô nhất định sẻ trở về tim họ.Cuối cùng họ cũng thống nhất ngày đi là ngày 26, trước ngày Lâm Phong ra đi hai ngày.Lâm Phong bèn viết cho Ngân Hằng lá thư, thông báo ngày giờ và địa điểm hẹn gặp, nhờ Ngân Quỳnh chuyển thư lại.Trên đường về nhà, Ngân Quỳnh gặp hạ Huyền đang đi mua ít vật dụng cho năm học mới, hạ huyền rủ Ngân Quỳnh vào quán uống nước trò chuyện.Lát sau, Ngân Quỳnh bước vào nhà về sinh. Hạ Huyền chợt nhớ có mua cho Ngân Quỳnh một cái kẹp, nên quyết định bỏ vào túi xách của cô tạo sự bất ngờ. Không ngờ , hạ huyền lại nhìn thấy một lá thư có nét chữ của Lâm Phong, bèn tò mò mở ra đọc.Đọc xong lá thư, Hạ Huyền giận run, không ngờ Lâm Phong và Ngân hằng lại dám đưa ra quyết định như thế. Cô không thể để họ đến bên nhau được. Cô đã nghe mẹ mình nói chuyện Lâm Phong đi du học. Cứ nghĩ Lâm Phong và Ngân hằng xa nhau như vậy, cô sẽ có cơ hội. Chỉ cần năm sau cô thi đậu đại học, sẽ xin ba mẹ sang mỹ du học cùng Lâm Phong.Vậy mà không ngờ mọi chuyện lại như thế. Hạ Huyền rất muốn xé nát lá thư bên trong ngay tức khắc, nhưng trong đầu bỗng lóe lên ý nghĩ.Cô liền lấy bút nhanh chóng sữa một đường, cô nhìn tác phẩm hoàn mỹ của mình mà nhếch môi cười đắc ý. Sau đó gấp lại, nhét trở vào phong thư, bỏ lại vào túi Ngân Quỳnh như cũ.Cũng vừa lúc Ngân Quỳnh đi ra:– Đợi mình lâu không?– Có gì đâu – Hạ huyền đáp, rồi đưa cái kẹp vốn muốn đặt vào túi của Ngân Quỳnh – cái này tặng cho bạn.– Cám ơn – Ngân Quỳnh cầm lấy chiếc kẹp xinh đẹp khẽ cười.Ngân Hằng đếm từng giây chờ đến ngày hẹn với Lâm Phong, không ngờ trước một ngày lại gặp được minh Nhật, cậu dựa vào ba nuôi mình mà có thể gặp Ngân Hằng mà không cần sự giúp đỡ của Ngân Quỳnh nữa. Câu đầu tiên Minh Nhật hỏi Ngân hằng là:– Bạn thật sự muốn cùng Lâm Phong bỏ trốn sao?Ngân hằng bị chấn động, cả người run lên quay đầu nhìn Minh Nhật.– Làm sao bạn biết.– Lũ ngốc kia, cứ tưởng đâu là thông minh, lừa được người lớn, chứ không thể lừa được mình đâu – Minh Nhật tự tin đáp.– Bạn đã nói cho mọi người biết rồi à? – Ngân Hằng hoảng sợ hỏi.– Minh chưa nói, nhưng mình sẽ nói – Minh Nhật buông lời đe dọa.Trước lời đe dọa của Minh Nhật, Ngân Hằng nhìn thẳng cậu nói rành rọt.– Nếu như bạn nói ra, mình sẽ hận bạn mãi mãi.– Vì sao cứ muốn đi như thế chứ?– Vì đó là lối thoát duy nhất cho mình – Ngân hằng lạnh lùng đáp.Minh Nhật choáng voáng khi nghe câu trả lời của Ngân hằng, cậu siết chặt tay, cảm thấy tim đau nhói.– Nếu mình nói, mình có đủ khả năng để giải thoát cho bạn thì sao?Ngân Hằng im lặng cúi đầu, cô không muốn tranh cãi với Minh Nhật vì điều này nữa.– Bạn có nghĩ hậu quả khi quyết định bỏ trốn hay không?…Cứ cho là bạn có thể tự mình bươn chải cuộc sống, vậy còn Lâm Phong thì sao. Từ nhỏ cậu ta đã quen sống sung sướng rồi, liệu có chịu được cảnh sống này không? Bạn nghỉ chỉ đơn thuần có tình yêu là có mọi thứ hay sao? Bạn đâu phải là cô gái ngốc nghếch suy nghĩ nông cạn như vậy. Bây giờ Lâm Phong chấp nhận rời đi với bạn, sau này sẽ có ngày cậu ấy sẽ hối hận. Khi đó bạn sẽ thế nào.Ngân Hằng cắn chặt môi im lặng.Cuối cùng đến ngày hẹn, Ngân Hằng được Ngân Quỳnh lén lút trộm chìa khóa của mẹ mở cửa cho Ngân hằng thoát ra. Cô chạy đến chỗ hẹn, chờ Lâm Phong.Đó chính là gốc cây ổi mà hai người từng cùng nhau đến chơi.Ngân Hằng nhìn nơi này, khẽ cười nhớ lại từng khoảnh khắc vui vẻ của hai người trước đây. Trong giây phút chờ đợi, cô ngồi tưởng tượng ra mái nhà mà họ sẽ cùng nhau xây dựng, tưởng tượng ra khu vườn nhỏ mà họ sẽ trồng rau, cô nghĩ chuyện nếu hai người sẽ kết hôn cùng nhau, sẽ hạnh phúc ra sao, sinh ra những đứa con thế nào?Thời gian cứ chầm chậm trôi qua, bầu trời từ ấm áp chuyển sang lạnh lẽo, từ sáng chuyển sang tối, và cuối cùng là những cơn mưa rả rích rơi xuống ướt lạnh khắp người cô.Ngân hằng chỉ có thể co ro đứng sát vào gốc cây ổi, ôm ba lô quần áo run rẩy.Từ giây phút hạnh phút chuyển sang lo lắng, rồi từ lo lắng chuyển sang sợ hãi và cuối cùng là tuyệt vọng.Lâm Phong không tới.Cô vẫn luôn tự nhủ, cậu nhất định sẽ tới, nhất định sẽ tới. Chờ thêm chút nữa thôi, chỉ chút nữa thôi….Bóng dáng Lâm Phong vẫn mịt mờ.Trong màn mưa tối thăm thẳm, ở nơi xa vắng, chỉ có tiếng mưa và cái lạnh khiến cho Ngân hằng biết thế giới này còn tồn tại. Nếu không cô sẽ bị nỗi cô đơn quay bọc và ăn mòn mất.Cái lạnh bên ngoài thấm vào da thịt, lạnh cắt, nhưng cô lại không cảm thấy bằng cái lạnh trong lòng. Một nỗi tuyệt vọng cùng oán hận cuộn trào.Chiếc ba lô cô ôm chặt trong tay rơi xuống đất cùng nỗi tuyệt vọng mong chờ.Nước mắt cô chạy dài trên mặt hòa cùng nước mưa, không rõ đâu là mưa, đâu là nước mắt. Chỉ kkhi chúng và trong miệng cô, cô mới phân biệt được. Nhưng tất cả đều lạnh đến cùng cực, chạm vào trái tim của cô khiến nó đóng băng rồi vỡ vụn ra.Ánh sáng từ nơi trước mặt, hòa trong màn mưa mờ ào càng mờ ảo hơn.Nhưng lại mang niềm vui khôn tả trong Ngân hằng, cô vui mừng lau nước mắt trên mặt mình, khẽ cười hạnh phúc. Cuối cùng…cuối cùng Lâm Phong cũng đã đến.Cô vui mừng lao đến, dáng người đó dần hiện rõ trước mặt cô hơn, một tay cầm dù, một tay cầm đèn pin đi tới.– Phong….- Ngân hằng mừng rỡ gọi, tay ôm lấy người trước mặt– Không phải – Đáp lại cô là giọng nói lạnh lùng của Minh Nhật.Ngân hằng sựng lại trước mặt Minh Nhật, cô ngẩng đầu nhìn kỹ người trước mặt, cơn lạnh khiến môi cô tím tái và run rẩy:– Sao lại là bạn.– Mình đến để nói cho bạn biết, Lâm Phong không đến đâu, cậu ấy đã lên đường đi mỹ du học rồi.Trái tim Ngân hằng như rơi vào một hố đen không đáy, đầu óc choáng voáng, tai ù đi, cả người bị sự tuyệt vọng bao trùm bóp ghẹt đến khó thở.– Giữa bạn và vật chất vốn có, cậu ấy cuối cùng đã chọn vật chất – Minh nhật khẽ nói thêm một câu nữa, khiến Ngân hằng rơi xuống vực thẳm muôn trượng.