Nó Thích Mày

Chương 42: Thích hay không, không quan trọng



Nghe tiếng quát vĩ đại của cô Thu, Thảo giật thót ngẩng đầu lên trước. Ngỡ tưởng cô Thu quát mình, ai ngờ tầm nhìn của cô đang dõi về phía Vương Tuấn Anh.

Tuấn Anh mặt đơ cứng, xanh xao cắt không còn một giọt máu. Cái lúc mà len lén mở điện thoại trong giờ giáo viên chủ nhiệm nó đã đau tim chết người rồi, cái lúc bị bắt nó còn dã man hơn. Chỉ nhớ mặt cô Thu lúc ấy đỏ phừng phừng, cô phải gọi là tức lắm ý, giống như là quá thất vọng về học sinh của lớp.

Tuấn Anh xót xa giao nộp con Iphone 11 vừa mua cách đây không lâu cho cô Thu, ánh mắt ngập tràn tiếc nuối nhìn theo chiếc điện thoại dần đi xa.

Cả lớp chìm trong im lặng, không đứa nào dám nói một câu. Cả Châu, Thảo và Minh cũng phải dúi dúi điện thoại vào túi áo khoác. Cô Thu nhìn vào màn hình điện thoại vẫn còn đang sáng, vẫn còn hiện rõ bài đăng trên confession. Cô lướt lướt một lúc, thấy học sinh lớp mình bình luận quá trời, lại toàn là những học sinh tiêu biểu học khá nhất lớp. Cô lắc đầu, nhìn xuống phía dưới:

- Nhật, Minh, Thảo, Châu, đứng hết lên!

Cô Thu tuy đã cao tuổi nhưng chẳng phải người mù công nghệ, cô chưa đọc nội dung của bài đăng, cũng chưa đọc đến những bình luận của đám học sinh tai quái, cô chỉ lướt qua xem tên những đứa góp mặt vào cuộc trò chuyện này, và nhờ mốc thời gian trên đó mà cô biết ngay những đứa nào đang sử dụng trong giờ.

- Các anh các chị giỏi quá rồi, không cần học nữa đúng không?

Cô nhìn Minh, nhìn Tuấn Anh, nhìn cả Châu với một ánh mắt thất vọng não nề, đây là ba học sinh cực khá của cô, nhưng không ngờ chúng nó lại dám cả gan vi phạm kỉ luật ngay đằng sau cô. Tuấn Anh thì cá biệt đã không nói làm gì, nhưng đến cả hai đứa mà cô kì vọng nhiều là Châu và Minh cũng a dua đàn đúm theo.

Bọn nó chỉ biết xị cái mặt xuống, đứa nào đứa nấy môi mím chặt, không dám thở luôn chứ nói gì là phát ra tiếng động.

- Các anh chị đến đây nếu không để học thì xin mời đi về cho!

- Còn anh nữa anh Tuấn Anh, anh đến trường hết yêu đương rồi đến đánh nhau, hết đánh nhau rồi bày trò quậy phá. Anh học giỏi quá rồi, ở nhà luôn đi!

Chiếc Iphone 11 trong tay cô Thu bị ném thẳng xuống đất trong gang tấc, vỡ màn hình!

Cả lớp kinh hồn, suýt xoa thương xót thay cho cái điện thoại đáng thương. Tuấn Anh câm nín, cúi mặt xuống vẻ hối lỗi. Cảm giác nó ngứa ngáy bực bội gì đâu ý, bao nhiêu đứa cũng có lỗi, nhưng cô Thu lại chỉ nhằm vào Tuấn Anh mà chửi. Theo quy định nhà trường thì nếu học sinh sử dụng điện thoại trong giờ học sẽ bị tịch thu, vĩnh viễn không trả lại, sớm biết một người khó tính như cô Thu sẽ không mềm lòng trả lại máy nhưng khi nhìn chiếc điện thoại rơi cạch xuống đất đầy bi thương, Tuấn Anh cũng rùng mình.

- Một, hai, ba, bốn, năm anh chị này xuống phòng đồ dùng ngồi viết bản kiểm điểm xin chữ kí phụ huynh, lớp trưởng hạ hạnh kiểm tháng này xuống trung bình cho tôi. Nếu bất cứ một ai còn dám dùng điện thoại trong giờ, tôi mà bắt được tôi vứt ngay vào xô nước luôn.

Tuấn Anh, Minh, Thảo, Châu, Nhật rồng rắn kéo nhau xuống phòng đồ dùng. Ly thì cảm thấy thật may mắn khi bố mẹ nó không cho dùng điện thoại, nó vẫn còn muốn duy trì cái hình tượng học sinh chăm ngoan trong mắt thầy cô lắm. Suy nghĩ của Ly nói vậy nhưng thực ra tâm thế Ly lại bức bối bí bách cực kì, tại Ly một phần mà chúng nó bị hạ hạnh kiểm. Không biết khi tiếng chuông ra chơi reo lên, Ly liệu có trở thành tâm điểm của mọi cuộc bàn tán hay không.

...

Dưới phòng đồ dùng, quanh một cái bàn lớn với xung quanh là bao dụng cụ, tài liệu trợ giảng của giáo viên, lũ học sinh cặm cụi viết bản kiểm điểm, chỉ riêng Tuấn Anh là càu nhàu một mình:

- Vãi lồn! Bà Thu trù tao, bà ấy đã đéo ưa tao từ năm ngoái rồi.

Xin lỗi vì sự thô thiển này nhưng vì nhân vật Tuấn Anh quá cục súc nên ngôn từ cũng không thể văn minh.

Nhật là một trong đám huynh đệ của Tuấn Anh, tiếp cận với nó nhiều chỉ sau Minh. Nhật ngồi cắn bút không biết viết gì, nó là một đứa mít đặc về môn Văn, đến cả cái lí do viết bản kiểm điểm cũng lơ tơ mơ không biết trình bày ra sao. Một lúc nghe Tuấn Anh phàn nàn ngứa lỗ tai quá, Nhật chửi:

- Đéo mỗi cô Thu đâu. Cô nào chả ghét mày, mày là cái thằng bố láo nhất lớp, à không, nhất khối.

- Mẹ! Mày không thấy một mình tao bị chửi, thu điện thoại còn lũ chúng mày thì chỉ viết bản kiểm điểm.

- Tại mày ngu thôi, đã dùng lén điện thoại trong tiết cô Thu lại còn để bị bắt. Óc chó!

Minh im ỉm nãy giờ cũng phải lên tiếng. Tuấn Anh hiếu thắng đương nhiên không chịu cãi thua, tuy luận điểm luận cứ có sai rõ mồn một thì lỡ chửi rồi cũng phải theo thôi.

- Vâng ạ, tôi không có kinh nghiệm lâu năm như mấy người.

- Mày đưa điện thoại cho cô thì tắt mẹ màn hình đi, để lù lù ra đấy khác gì bán đứng anh em?! Mày cố tình để bọn tao bị phạt cùng chứ gì?

- Mày bị điên à? Bố mày đéo cố ý, mày nhìn cái mặt bà Thu lúc đấy xem, sợ đếch dám động đậy chứ đéo thằng nào có gan làm thao tác tắt màn hình đâu! Gáy to à, thử là mày xem có dám không?

Nghe Minh với Tuấn Anh chửi xôm quá, Nhật chêm thêm một câu vào như đổ dầu vào lửa:

- Mày ngu như con bò ý Tanh!

- Gì? Câm mồm!

- Vãi cứt, dân chơi không sợ mưa rơi lại sợ cô Thu đái ra quần.

- Mày nói gì thằng lờ kia?! Tao sợ bà ý á?

- Chả sợ đéo dám tắt màn hình còn gì! Tại mày mà cả đám bị phạt lây!

- Đéo, đéo phải mỗi tao, nếu mày không có lỗi thì bây giờ mày đang ngồi trên lớp kia kìa! Ai bảo mày cũng thích comment cho cố vào, sủa!

Ba thằng con trai ganh nhau, chửi nhau ỏm tỏi. Minh và Nhật chung phe, một mình Tuấn Anh cân hai. Cuối cùng hai đứa con gái vẫn là yên lặng nhất, tụi nó ít nhất vẫn còn dây thần kinh xấu hổ chứ đâu mặt dày bằng lũ con trai, bị phạt thế rồi vẫn còn đổ tội cho nhau.

- Chúng mày có im đi không?

Thảo khẽ quát, nhưng không dập nổi lửa của cuộc chiến này. Thực ra phiền thì cũng có nhưng nghe chúng nó chửi nhau thấy cũng vui tai, còn hơn là năm đứa lôi nhau xuống đây mà không nói năng gì. Cái đứa lắm mồm cực kì là Châu hôm nay lại im bặt, không dính líu gì tới cuộc khẩu nghiệp này. Châu viết xong bản kiểm điểm, chìa ra cho Thảo chép, còn mình đập bút đi ra ngoài.

Tuấn Anh thấy Châu dám bỏ lại anh em ra ngoài phòng đồ dùng, bất mãn:

- Con kia, đi đâu đấy? Cho tao đi với!

- Đi đái được không?

Châu buông câu nói lơ lửng giữa không trung rồi chạy béng đi luôn, mặt Tuấn Anh đen kịt lại, lẩm bẩm:

- Con gái con đứa, thật không xứng đáng làm cô tao.

Gần phút sau, Minh cũng viết xong bản kiểm điểm, đập bút ra ngoài. Tuấn Anh lúi húi mãi mới viết đến dòng "Độc lập - Tự do - Hạnh phúc", thế mà chúng nó đã xong hết cả rồi, lũ lượt thi nhau ra ngoài hóng gió. Tuấn Anh lại bất mãn, gọi Minh lại:

- Thằng kia! Đi đâu đấy?

- Bố đi ỉa!

Minh nói xong, cũng chạy mất tăm biệt tích không thấy bóng dáng đâu. Tuấn Anh đần ra như chó mặt xệ, nghiến răng nghiến lợi chửi:

- Bố cha lũ rồ! Đái dắt táo bón hết mẹ chúng mày đi!

...

Trước cửa nhà vệ sinh nữ, Châu vừa rửa tay ra ngoài thì thấy Minh đứng tựa vào cửa nhà vệ sinh nam bên cạnh, thù lù một đống đen sì như cứt. Ừ thì mùa đông, nó mặc quần đen, áo khoác đen, giày đen, tóc đen, da nó cũng đen. Đùa thôi, da nó bình thường, nhưng bọn con trai bây giờ thích đi theo chủ nghĩa hắc ám hết à? Châu làm mặt khó hiểu, định nói cái gì nhưng lại thôi, cứ thế đi luôn.

Minh mất công tựa lưng vào cửa, làm bộ thần thái cho ngầu mà cuối cùng bị người ta bơ đẹp. Cậu kéo tay Châu lại, lắp bắp:

- Từ, từ từ...

- ?

Miệng Châu cứng ngắc, đến cả hỏi xem Minh định làm gì cũng tiết kiệm không nói lấy một từ. Thật ra dễ hiểu, Châu với bạn bè thân thiết thì nói nhiều như quạ mổ, còn với bạn bè bình thường hay người ngoài thì cái gì không cần nói sẽ không nói. Tốn nước bọt!

Nhìn cổ tay mình bị Minh giữ chặt, Châu bấy giờ mới thốt lên giọng nói "vàng ngọc":

- Bỏ ra!

Minh dơ quá thì chả bỏ, tự nhiên cầm tay con nhà người ta, có điên! Nhìn thẳng vào mắt Châu, Minh nói:

- Tao hỏi cái này!

- Nói.

Châu hình như với Minh thì mắc bệnh kiệm lời, đến cả chữ cái cũng phải chắt chiu từng tí. Minh không quan tâm Châu đang nghĩ gì hay bị làm sao, cậu vào thẳng vấn đề chính cho nhanh:

- Thảo thích Tanh à?

Châu im bặt, không hiểu thông tin này từ đâu mà lại đến tai Minh. Rõ ràng chuyện đấy chỉ có ba đứa Thảo, Ly và Châu biết, hơn nữa được bảo mật rất tốt, chả có lí do nào mà rò rỉ ra được. Chỉ có một nguyên nhân duy nhất là thằng Minh đoán mò.

Châu lúc đầu khá là bất ngờ, nhưng để diễn tròn vai một người nói thật thì Châu làm bộ tỉnh bơ:

- Không phải.

Minh đâu có bị khờ, nhìn cái mặt Châu là biết ngay. Cho dù Châu có giỏi che dấu hay biện minh gì thì Minh để ý là, sau khi cậu đặt câu hỏi, Châu không ngạc nhiên, cũng không trả lời luôn mà suy nghĩ mất mấy giây, chắc chắn là biểu hiện của người đang nói dối.

- Mày điêu!

- Không tin thì thôi.

Châu mặc Minh muốn hiểu thế nào thì hiểu, còn mình vùng vằng quay đi. Chết tiệt, Châu chả hiểu tại sao mà cổ họng cứ nghẹn lại như bị tắc không khí ý. Cứ cho là crush cũ đi, nhưng dù cũ hay mới thì khi hỏi về bạn thân mình, Châu không hề thoải mái, mà không thoải mái thì tức khắc cổ họng sẽ nghẹn lại.

- Này!

Mới bước vài bước và bị Minh gọi, Châu giữ phép lịch sự tối thiểu nên quay người lại xem Minh muốn nói cái gì.

Minh có chút ấp úng, có chút lúng túng và cả sự tò mò trên khuôn mặt. Cậu từ tốn đề nghị:

- Hỏi thêm một câu nữa thôi!

- Nói!

Lại nhìn thẳng vào mắt Châu, Minh hỏi:

- Mày vẫn thích tao à?

- ...

Châu im lặng. Mắt Minh, lại đẹp nữa rồi. Mỗi lần bị xoáy vào con ngươi ấy, Châu không muốn nói dối, nhưng cô cũng chẳng dám nói thật. Thú thực là, Châu cũng chả biết mình đang ở thể trạng nào nữa, rốt cuộc là có còn thích hay không? Cái cảm giác thích, rất thích một người nhưng nhất quyết muốn buông bỏ người ta nó nửa vời lắm ai ơi, vừa thích nhưng cũng lại có chút không thích, tình cảm lúc ấy mông lung đến mức chẳng thể phân biệt được.

"Mày vẫn thích tao à?"

Cái này là gì nhỉ? Câu hỏi hóc búa phải không? Giả dụ nếu là con Ly hỏi mày có còn thích thằng Minh không, Châu sẽ dứt khoát trả lời là không. Nhưng Minh hỏi câu này, Châu thực sự không biết đối đáp thế nào, nói "ừ" không được mà nói "không" cũng chẳng xong. Châu toát mồ hôi hột, lấy hết bình tĩnh trả lời:

- Thích hay không, không quan trọng.

Đúng, dù có hay là không thì với Minh cũng chả quan trọng. Vì Minh đâu có thích Châu, nên dù cô có thích hay không thích, Minh biết cũng chả giải quyết được gì.

- Tao hỏi thêm một câu nữa.

Châu dở khóc dở cười, "một câu nữa" của thằng này là đến bao giờ? Nhưng thôi, Châu không ngại trả lời, sẵn sàng giải đáp tất cả những gì có thể.

- Ừ, hỏi đi.

- Nếu tao thích Hoa Anh Thảo, mày có buồn không?

Bây giờ Minh mới hỏi câu này, có phải là hơi muộn rồi không? Hoá ra Minh hỏi Châu còn thích cậu không là vì lí do đấy, hỏi để dễ dàng đến với Thảo hơn chứ gì. Châu đúng thật có buồn vì Minh thích Thảo, nhưng lại buồn hơn vì Minh hỏi câu này, nó chẳng khác nào sự thương hại cả, mà Châu thì ghét bị ai đó thương hại. Cảm xúc lúc ấy như muốn vỡ oà, muốn hét lên thật to rằng Minh ơi mày thật là tàn nhẫn!

- Không! Tao sẽ không bao giờ vì mày mà buồn, bớt ảo tưởng!

Minh vừa thở phào nhẹ nhõm vì ít nhất bớt đi một con bé não tàn đơn phương cậu đến mù quáng, thì ra Châu tỉnh táo hơn Minh nghĩ. Cậu cứ tưởng đứa con gái trước mặt cậu ngu đến mức mà ba năm trời thích cậu trong sự vô vọng mà vẫn không từ bỏ cơ.

Nực cười, nười ngu ở đây là Minh mới phải, vì Châu mất đi một người không thích mình, còn Minh thì mất đi quyền lợi từ một người vô cùng thích mình.

Biết người, biết mặt, không biết lòng. Đôi khi trả lời một đằng, nhưng tâm tư lại vứt một nẻo.

- Mày còn gì hỏi nữa không?

- Hết rồi.

- Thế thì thôi.

- Ừ, thôi.