Nô Thê Muốn Xoay Người

Chương 6: Buổi tối của La Chu



Sau khi bữa cơm chiều náo nhiệt chấm dứt.

Trát Tây Lãng Thố mang một thùng nước ấm lớn cùng La Chu tiến về phía phòng gạch mộc (gạch phơi nắng không nung) đi đến.

Gia đình Trát Tây mọi người đều biết cô nương này yêu thích tắm rửa, mỗi ngày đều ở giờ cơm chiều sau khi đun nước trà, liền dùng một cái nồi đổ đầy nước đặt lên bếp, để lửa dư đun ấm. Trước khi lửa tắt, mọi người trong nhà nói nói xướng xướng dùng xong bữa cơm chiều, nước trong nồi cũng đã ấm, việc vận chuyển nước liền giao cho Trát Tây Lãng Thố.

La Chu ở trong phòng gạch mộc cách nhà Trát Tây ước chừng hai trăm thước, gần kề chuồng bò nhà Trát Tây, phía sau phòng tựa vào một gò núi lớn, phía bên phải cách đó không xa có một dòng suối nhỏ uốn lượn. Phòng gạch mộc này có hai gian, vốn là dùng để cất giữ cỏ nuôi súc vật qua mùa đông, Trát Tây Lãng Thố sau khi nhặt được La Chu, liền dốc lòng thu thập quét tước, để vào hai ba loại đồ vật, liền biến thành một căn phòng đơn sơ.

Kỳ thật gia đình Trát Tây cũng có dư thừa phòng ở, thu lưu La Chu cũng không khó. Nhưng vì thứ nhất La Chu không muốn ăn nhờ ở đậu quá mức, thứ hai Trát Tây Lãng Thố ngay từ đầu liền tuyên bố muốn ở rể, nếu nữ nhân không có một cái phòng ốc, nam nhân nên đến đâu ở rể? Cho nên, Trát Tây cha hòa mẹ không có cường lưu La Chu, chỉ bảo ba con trưởng đem phòng gạch mộc đả thông, sửa chữa cho bền chắc hơn, trong phòng phía bên phải làm một cái bếp, lại ở ngoài phòng phía bên phải xây cái chuồng nhỏ nhốt dê, hào phóng mà tặng nàng một con dê sữa thân thể khỏe mạnh.

La Chu sống hai mươi năm, lần đầu tiên được trợ giúp hòa chiếu cố rộng rãi thân mật như vậy. Tuy rằng không biết nguyên nhân chiếm phần lớn là do Trát Tây Lãng Thố yêu thích nàng, nhưng mặc kệ như thế nào, sâu trong lòng nầng vẫn thật sự cảm động, nội tâm hư không tại đây, dưới sự giúp đỡ hòa chiếu cố đần dần được ấm áp bao phủ.

"La Chu, bên ngoài gió lớn, lấy khăn trùm kín chút." Trát Tây Lãng Thố quan tâm dặn dò nói, theo bên trái dời bước qua bên phải, dùng cường tráng thân mình thay nàng năng gió lạnh thổi đến.

La Chu chú ý tới động tác này của hắn, ngực tràn một cỗ thản nhiên ấm áp. Mỉm cười thành tiếng, kéo nhanh khăn trìm đầu dem chính mình bao chỉ còn chừa lại đôi mắt. Khi tới mùa thu, cao nguyên ban ngày gió mang theo cảm giác mát mẻ thấm cốt, đến buổi tối, luồng hàn ý kia lại lạnh đến róc cốt.

"Không lâu nữa, trận tuyết đầu tiên sẽ tới." Trát Tây Lãng Thố ngửa đầu nhìanhsao trời sáng lóng lánh, phun ra một cỗ khói trắng, "Trước khi rét đậm đến, bò dê chỉ có thể ăn rễ cỏ trong băng truyết, không ăn được cỏ đầy đủ, chắc chắn sẽ gầy vì đói."

"Có bị đông chết không?" La Chu nghĩ đến thế kỷ hai mốt, trên TV báo chí hàng năm thường đưa tin những mục dân (người chăn nuôi) gặp tổn thất lớn do bão tuyết.

"Yên tâm đi, chúng ta làm lều gỗ, bò dê sẽ không dễ dàng bị chết đông. Cho dù gặp mười mấy năm xảy ra một lần đại bão tuyết, đông chết bất quá là một vài người già yếu." Trát Tây Lãng Thố đưa ra một bàn tay, cười ha hả vỗ vỗ vai nàng, "Ngươi đừng xem thường chúng nó, sinh mệnh chúng nó so với chúng ta còn cứng cỏi hơn."

Khí hậu thế kỉ hai mươi mốt sớm bị phá hư, trở nên phá lệ khác thường, cơ hồ hằng năm đều có lũ lụt, hạn hán, bão tuyết, quay về thời cổ đại, môi trường còn chưa có bị ô nhiễm, khí hậu hẳn là không giống hiện đại gay go như vậy. Nghĩ vậy, tâm La Chu vừa dậy sóng cũng có chút chậm rãi buông xuống.

Lúc này, hai người đã đi tới trước phòng gạch mộc của La Chu. Mở cửa ra, Trát Tây Lãng Thố đốt lên cái đèn bơ nho nhỏ, xách thùng nước vào gian phải, đem nước ấm đổ tiến vào trong thùng tắm, lại tùy ý hàn huyên vài câu, lúc này mới bước ra cửa phòng.

"Trên đường cẩn thận một chút." La Chi tiễn đưa đến cửa, lễ phép dặn dò.

"Đã biết." Trát Tây Lãng Thố ngời sáng đôi mắt xẹt qua một tia bỡn cợt, thừa dịp nàng chưa chuẩn bị, mở môi nàng trộm một cái hôn, "Tiên nữ của ta, ta đi trước."

"A ──chán ghét!" La Chu kinh hãi kêu một tiếng, một phen che chặt lấy miệng, bối rối lại hung ác trừng trước mắt nam nhân.

Trát Tây Lãng Thố thấy nàng vừa thẹn vừa giận, vừa sự lại vừa hoảng bộ dáng, trong lòng không khỏi có một trận rối loạn, bụng ẩn ẩn nóng lên. Chỉ nghĩ đến việc không lâu nữa tiên nữ mỹ lệ này sẽ hoàn toàn thuộc về chính mình, kia luồng khô nóng rối loạn liền bị mạnh mẽ áp chế, cười ha ha xách thùng nước chạy vào trong bóng đêm.

Nam nhân quả nhiên là loại mang mũi lên trước mặt, loại kém sinh vật được một tấc lại muốn tiến một thước! Lúc đầu khi nàng chưa đáp ứng hắn cầu ái, hắn ngay cả tay nhỏ của nàng cũng không dám cầm. Mới vừa đáp ứng, mà bắt đầu đối nàng lại ôm lại thân. La Chu oán hận nghĩ muốn tức ói máu, đem của đóng thật mạnh "Ba" một tiếng. Dấu đi ngoài phòng hàn phong đang gào thét, cũng dấu đi hồn nhiên tiếng cười khiến người ta xấu hổ kia.

Trở lại trong phòng, nàng cầm lấy một cái hũ lớn đựng cỏ dã trà hầm với sữa dê buổi sáng, từ từ rót vào trong thùng tắm, lấy tay chậm rãi quấy. Dưới ánh đèn mờ mịt, từng phần sữa trắng chút một hòa vào trong nước ấm, trong lòng một mảnh an bình. Rút đi y bào, sải bước tiến vào thùng tắm, đem chính mình nhập sau vào trong nước tắm có chứa nhẹ nhàng mùi nước chè xanh cùng mùi sữa ngọt.

Nàng không thích uống sữa dê, nhưng lại cực thích cái đầu dê kia, mỗi ngày sữa dê vắt được bị nàng lặng lẽ đổ vào trong nước tắm. Nàng biết ở thời đại này, ngay trong thôn này, loại này hành vi sẽ bị mọi người khinh thường xem là lãng phí. Hiện tại nàng không thể xem TV xem tiểu thuyết xem điện ảnh, không thể lên mạng nói chuyện phiếm chơi trò chơi, không thể vùi đàu nghiên cứu bài vở và bài tập, không thể đi dạo phố mua sắm thưởng thức mỹ thực, không thể lại làm cái hành lư giả chạy chung quanh, không thể . . . . . . Nguyên bản rất nhiều chuyện tưởng như bình thường đều không thể làm được, nguyên bản mọi thứ ham muốn đều bị cưỡng bức vứt bỏ. Nàng sau một ngày làm việc, còn có thể làm được chuyện gì? Chỉ có rèn luyện chính mình, bảo dưỡng chính mình.

Mỗi ngày sáng sớm nàng sẽ, theo Trát Tây Lãng Thố cùng các huynhd dẹ luyện tập cưỡi ngựa bắn cung cùng đánh nhau kịch liệt, thuận đường cũng luyện tập một lần phòng ngự thuật mà đã học qua, làm cho chính có được cường kiện khí lực để thích ứng hoàn cảnh cao nguyên. Buổi tối, nàng tắm nước trà sữa dê hoặc là sữa dê cùng hoa dại, nhớ lại quá khứ ở trên internet nhìn đến một ít biện pháp, chính mình tự mát xa cho chính mình. Một lần lại một lần, chậm rãi tiêu mòn thời gian, những suy nghĩ hòa mệt mỏi trong thời gian này cũng sẽ được giảm bớt. Đợi cho nước tắm lạnh đi, theo trong thùng tắm đi ra, cả thể xác và tinh thần hoàn toàn có được một loại thoải mái cùng mềm mại từ trong ra ngoài.

Phiêu đãng suy nghĩ dần dần thu hồi, nàng theo trong nước tắm nguội đứng dậy. Bước ra ngoài thùng tắm, nhanh chóng khoác lên khăn tắm lâu khô thân thể, mặc vào chính mình dục bào nhung đã theo chính mình hành tẩu một năm qua. Vặn mở van thùng tắm, làm cho nước tắm thuận theo ống gỗ chảy ra ngoài phòng. Thùng tắm này là nàng nhờ Trát Tây Lãng Thố chế tác theo ý nghĩ của mình, xả nước thập phần tiện lợi.

Đánh răng xong, nàng bưng ngọn đèn đi vào gian bên trái, ở phía trái tường hé ra một cái giường thấp, cùng là nàng năn nỉ Trát Tây Lãng Thố làm, nàng không quen trải chăn đệm nỉ nằm dưới đất. Áo lót trong của nàng đang nằm ở bên cạnh giường, ven giường gỗ trên mặt bàn thấp có để một cái ghế gỗ, mặt trên bàn khảm một cái kính tròn bằng thép, phía trước ghễ gỗ có một lọ đựng son môi sương sữa mùi bạc hà.

Nàng may mắn lúc trước tính toán chuyển kinh đến Tiểu Chiêu tự liền quyết định đi bộ vòng qua Mặc Thoát, bằng không làm sao mang đầy đủ đồ lữ hàng mà xuyên qua. Có lều trại cùng túi ngủ ấm áp, có các dược phẩm cùng đồ dùng thiết yếu hằng ngày, có dao Thụy Sĩ dây thừng cùng một cái nồi nhỏ. Chính là nhờ nguyên nhân này, nàng mới không đền nỗi nhờ vả nhiều người, dù sống được rất cực nhọc.

Chạy nhanh khoác lên áo bào lông tránh gió, trong phòng tuy rằng không rét đến như vậy, nhưng cũng là không ấm ấp như xuân. Lâu dài sinh hoạt trên bình nguyên, kiêng kị nhất là bị cảm mạo, nàng mặc dù đã ở nơi này nửa năm, cũng không dám cam đoan thân thể đã thích ứng hoàn toàn với khí hậu cao nguyên hay chưa.

Ngồi xếp bằng ở trên ghế, dưới ánh sáng đèn yếu ớt, đối diện cái gương thép nhỏ cẩn thận đánh giá.

Trong gương có một cô gái khuôn mặt tròn tròn, mi dài mắt to, cái mũi coi như thanh tú xinh đẹp ngay thẳng, miệng bộ dạng thực rất đặc sắc, cao thấp hai môi tựa như hai cái mượt mà no đủ hình cung, một chút nếp nhăn trên môi cũng không có. Trên môi trên lại như cố tình có chút vểnh lên, so với môi dưới càng lộ rõ nở nang. Đôi môi như vậy không thích hợp bôi son môi, viền môi căn bản xóa bỏ không được, một khi đôi tô dày, thì sẽ thành một đoàn mà hồng mơ hồ đáng sợ. Ngũ quan của nàng thuần chính mỹ lệ của tiến hóa thời đại, giữa thế kỉ hai mốt mỹ nữ chỉnh hình bay đầy trời thì thật sự không tính là tuyệt đỉnh xinh đẹp, nhiều nhất chính là thanh tú đáng yêu, tư sắc ở mức trung mà thôi. Xa không nói, ngay đây thôi, Cách Tang Trác Mã ngũ quan liền so với nàng xinh đẹp hơn nhiều lắm, trong thôn các cô nương ngũ quan lập thể cũng có khối người. Thật không biết Trát Tây Lãng Thố có bị tăng nhãn áp hay không, cư nhiên truy đuổi kêu nàng tiên nữ, còn đối nàng nhất kiến chung tình, tiến tới cam tâm tình nguyện ở rể.