Nô Tài

Chương 44



Nhớ tới chính mình tân tân khổ khổ tìm cách trở thành người tự do phút chốc lại trở về xuất phát điểm ta không khỏi ở trên giường khóc lớn một hồi, một bên khóc một bên liên tục ho khan.

Tôn quản gia sợ ta khóc quá sẽ có chuyện, ở bên cạnh gấp gáp xoa xoa tay của ta: "Hạ ca(O_o) à, ngươi khóc cái gì chứ? Chuyện tốt như vậy đâu dễ có được, ta còn phải đối đãi với ngươi như chủ tử mà."

"Ta không cần ngươi trông nom! Ta muốn khóc! Ô ô......"

Ta mặc kệ hắn, khóc càng kinh thiên động địa, thống khoái qua đi, lại nghĩ tới ta như thế nào lại số khổ như vậy, như thế nào có thể sống vì sự khoái hoạt của người khác? Mặc kệ nói gì, ta vẫn cảm thấy được sống ở trong Nhị vương phủ này không an bình chút nào.

Dẫu sao núi cao không sợ không có củi đốt.

Ta nghĩ nửa ngày, cảm thấy được chính mình thật trí tuệ hơn người lại nhiều mưu kế, vì thế đem nước mắt nước mũi hướng lên trên tấm lụa thượng đẳng lau lau, chà chà, ngẩng đầu ồn ào: "Ta đói bụng."

"Hảo, hảo." Tôn quản gia tinh thần cũng phấn chấn lên, dương cổ họng hô to: "Đem hảo cơm hảo thực lên đây, mau a, nhanh tay nhanh chân một chút, không được chậm trễ!"

Trong phòng lập tức bày ra một bàn toàn thức ăn ngon, ta nhúc nhích một chút, lập tức có hai người thị nữ đi lên, động tác nhanh nhẹn giúp ta mặc xiêm y, dìu ta đến bên cạnh bàn ngồi xuống.

Hắc hắc, cũng không tệ lắm, xem ra đúng là đãi ngộ như chủ tử.

"Hạ ca à, đồ ăn có vừa miệng không?" Tôn quản gia cũng ngồi bên cạnh, cùng ta pha trò.

Ta nhìn cả bàn toàn cao lương mỹ vị, mặt không chút thay đổi gật gật đầu.

"Ai nha, ta nói ngươi nghe cái này." Tôn quản gia nói: "Kỳ thật chúng ta làm nô tài cũng không dễ dàng gì, cũng giống mấy món ăn này, phải xem có hợp ý chủ tử hay không. Ngươi hợp tính tình chủ tử chúng ta liền một bước lên cao, có đúng hay không? Khó được phúc khí như vậy. Ta cầu ngươi a, hảo hảo dưỡng thân mình, không cần tái gây phiền toái cho ta."

Hắn thao thao bất tuyệt nửa ngày, ta một chữ cũng nghe không lọt tai, ánh mắt chuyển tới một mâm Bát Bảo đậu hủ nóng hôi hổi, ngẩn người thật lâu. Nhớ ngày đó tiểu Vương gia cũng thích nhất sai người làm món này cho ta ăn, còn thường xuyên tự tay đút ta, còn thường thường một bên đút một bên thừa cơ "ăn đậu hủ" (ý chỉ dê xồm, sờ mó lung tung)của ta.

Khả hiện tại, hắn đã chạy đi đâu?

Cho dù muốn tìm người đút Bát Bảo đậu hủ, cũng... Ta xem xét gương mặt Tôn quản gia, trông như mã hầu (khỉ vs ngựa~thật khinh người mà!:(), thật to thở dài một tiếng, càng nghĩ càng thương tâm, cái mũi đau xót, lại đột nhiên gục xuống bàn ăn khóc lớn lên.

"Ô ô... Ô..."

"Ai nha! Tại sao lại khóc?"

Tôn quản gia sầu mi khổ kiểm, nhảy lên nhảy xuống an ủi ta một lúc lâu, thấy một chút hiệu quả cũng không có, đành phải xoa huyệt thái dương ngồi xuống chờ ta khóc xong.

Vài cái thị nữ bên người ngươi nhìn sang ta, ta nhìn sang ngươi, đều trộm che miệng cười.

Như bình thường, thời gian ta khóc lớn duy trì không được bao lâu, khóc một hồi, cảm thấy được vẫn là nên ăn cơm,so sánh trọng yếu, lại thu thanh âm, đem nước mắt lau lau, cầm lấy đôi đũa.

Tôn quản gia thở mạnh một hơi, lại lộ ra khuôn mặt tươi cười nói: "Khóc đủ rồi à? Tiểu tổ tông, coi như ta cầu ngươi, nhanh ăn cơm xong đi. Ngươi cứ như vậy một hồi lại một hồi khóc nháo lên, để cho chủ tử biết còn tưởng rằng ta đem ngươi làm cái gì."

Đúng là tên vô lương tâm, cư nhiên chỉ lo lắng bản thân sẽ bị Nhị vương gia mắng.

Ta trừng mắt liếc hắn một cái, lập tức buông đũa đánh "cạch" một tiếng.

"Lại làm sao vậy?"

Ta lười biếng nói: "Đồ ăn lạnh, không thể ăn."

"Ngươi..." Tôn quản gia ánh mắt trừng, đứng lên.

Ta lạnh lùng xem xét hắn.

Trong phòng lập tức im lặng, bọn thị nữ đang che miệng cười đều đứng ngay ngắn lại.

Tôn quản gia cùng ta giằng co một lát, gương mặt căng thẳng chậm rãi trầm tĩnh lại, gắng gượng tươi cười: "Hảo, đi hâm nóng, đi hâm nóng, người đâu, đem tất cả đồ ăn đều hâm nóng lại!"

Hắn lau lau cái trán, một lần nữa ngồi xuống.

Đồ ăn rất nhanh được hâm nóng lại, bọn thị nữ lũ lượt bưng lên.

Ta nhìn cả bàn nóng hầm hập, cầm lấy chiếc đũa, rốt cục gắp một miếng nấm hương bỏ vào miệng.

Tôn quản gia cười hì hì nói: "Thế nào, đủ nóng rồi chứ? Nếu là không đủ nóng, tái hâm lại lần nữa, hắc hắc, quản gia ta cả ngày hôm nay sẽ hầu hạ ngươi ăn cơm." (quởn thấy ớn)

"Đủ nóng." Ta ăn ba miếng nấm hương, lại ăn vài miếng cơm, đem chiếc đũa nhất phóng, ngáp dài: "Ta muốn ngủ."

"Cái gì?" Tôn quản gia lấy làm lạ hỏi: "Một bàn đồ ăn lớn như vậy, ngươi chỉ gắp vài miếng mà đã ăn no? Thực sự là đã no?"

"Ăn xong rồi. Chưa ăn no thì chờ ngủ dậy tái ăn tiếp." Ta đứng lên chỉnh lại thắt lưng, đá văng đôi giày, tiến vào chăn nằm.

Dựa vào gối đầu mềm mại, ta đột nhiên hỏi: "Tôn quản gia, ta muốn hỏi ngươi một việc, ngươi cũng không nên nói dối ta."

"Chủ tử có lệnh, xem Hạ ca như chủ tử. Ngươi hỏi, ta dám nói dối sao?"

"Ta đến Nhị vương phủ đã hai ba ngày, Cửu vương gia có hay không đến tìm ta?"

Tôn quản gia xoay người trả lời: "Chúng ta là nô tài, hành tung của Vương gia làm sao mà biết? Thật sự là không biết."

Không cần hỏi, này lão Tôn hầu tử đang gạt ta.

Ta ngây ngô ha hả cười: "Ngươi không phủ nhận, vậy hắn nhất định là đã tới. Ha ha, ta thật thông minh."

"Có hay không, Hạ ca à, ngươi cũng không thể suy diễn lung tung, ta cũng chưa từng nói Cửu vương gia đã tới..."

Nằm trong chăn thật là thoải mái, cả một phòng đều mở to hai mắt xem xét ta, ta cũng không để tâm nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Trong lúc ngủ mơ mơ màng màng, lại thấy tiểu Vương gia ở Dương Châu cùng ta leo cây, thấy tiểu Vương gia khua chiêng gõ trống tới đón ta trở về, đương lúc ấy lại nghe thấy Tôn quản gia nói với ai đó:

"Ta đây hội đi không được, chủ tử nói, phải hảo hảo nhìn, không thể sơ sót."

"Tôn quản gia, rất nhiều chuyện đang chờ ngươi phân phó, như thế nào lại phải ở đây xem tiểu tử này?"

"Ai nha, đây là chủ tử đã phân phó, ta có thể không nghe sao? Lại nói, tiểu tử này khiến chủ tử đặc biệt thích thú, thân phận nô tài, cư nhiên so với chủ tử còn chủ tử hơn..." Tôn quản gia thanh âm đè thấp một chút: "Ta phi, làm gì có chuyện như vậy? Chờ chủ tử thấy chán, còn không giao hắn cho lão Tôn ta, đến lúc đó xem ta trị hắn như thế nào!"

"Nhìn tiểu tử này diện mạo cũng không tệ, chờ chủ tử chán hắn hình như hơi khó. Cửu vương phủ bên kia nháo ngất trời, còn không phải là vì hắn, xem ra hắn bản lĩnh thật không nhỏ."

"Nói nhảm, ngươi không biết tâm tính của chủ tử chúng ta sao chứ? Mỹ nhân xinh đẹp như thiên tiên bất quá cũng chỉ ba ngày (O_o). Đừng nói chi là thứ như hắn, ngươi đi phân phó gia đinh hộ viện đi, canh chừng cẩn thận các cánh cửa, ngàn vạn lần không thể để cho tên tiểu tử này đi ra ngoài, cũng không thể để tạp nhân tiến vào."

"Tôn quản gia, chủ tử trong lòng rốt cuộc nghĩ muốn thế nào? Sủng nịch hắn như vậy nhưng lại giam hắn trong này..."

"Hắc, ngươi chẳng phải cũng biết chim nếu bị nhốt ở trong lồng một hai tháng, khi thả ra cũng sẽ không thể bay đi. Đây là chủ tử chúng ta cao minh, chẳng mấy chốc hắn sẽ nghe lời thôi."

"Đúng đúng, vẫn là chủ tử cao minh..."

Ta dần dần tỉnh, đột nhiên mở to mắt, trong phòng không có một bóng người, thanh âm theo tấm liêm bên cạnh truyền tới. Hai bóng người ở giữa mành mơ hồ chớp lên.

Ta hô to một tiếng: "Tôn quản gia."

Bên cạnh lập tức an tĩnh lại, đến khí thanh cũng không có.

Một hồi, Tôn quản gia bước ra từ tấm liêm, cười tủm tỉm nói: "Yêu, tỉnh rồi à? Hạ ca ngủ ngon chứ?"

"Ta lại đói bụng."

"Hảo, vậy chúng ta trở lại bàn thức ăn ngon."

"Không cần, ta muốn ăn cháo hồng thước (thước là con chim khách~còn hồng thước thì mình hem hiểu lắm~chim khách màu đỏ???)."

"Lập tức sẽ đi làm!" Tôn quản gia lại hô to truyền cháo hồng thước.

Cháo hồng thước đưa lên, ta tựa vào đầu giường ăn no một chén. Có lẽ mấy ngày hôm thật sự bệnh đắc lợi hại, thân thể suy yếu, ăn xong lại bắt đầu cảm thấy mệt nhọc.

Ta chậc lưỡi, nằm xuống.

Tôn quản gia luôn ở bên cạnh ta, thấy ta nằm xuống, nhỏ giọng hỏi: "Hạ ca à, lại muốn ngủ sao?"

"Ân." Ta nhắm mắt lại.

"Tốt, như vậy không lâu nữa, thân thể có thể tốt lêm."

"Tôn quản gia, kỳ thật ngươi có một câu nói sai rồi." Ta nằm lệch qua gối thấp giọng thì thào: "Ăn ngủ ngủ ăn, ta không phải chim chóc, ta là heo."

Chung quanh nhất thời một mảnh im lặng, nghe không được có tiếng gì đáp lại.

Nửa ngày, ta nghi hoặc địa mở to mắt, phòng không có một bóng người.

Hắc, cư nhiên bỏ chạy à...

Tiểu Vương gia nhất định sẽ tới cứu ta, chỉ là không biết khi nào thôi. Còn nhiều thời gian, có lão hầu tử cùng cái "lồng sắt" này cũng tốt.

Ta ha hả cười, trở mình, lại chìm vào giấc ngủ.