Nô Tài

Chương 11



Ta kêu thảm một tiếng, hai đầu gối yếu đuối, quỳ xuống.

"Chậc chậc....." Tiểu vương gia lắc đầu, vẻ mặt đáng tiếc: "Ngươi nghe lời ngay từ đầu có phải tốt rồi không?"

Đau quá!

Ta lấy ánh mắt hung hăng xem xét hắn, chân mày tiểu Vương gia nhướn lên, ý chừng lại muốn đến sờ soạng ta, ta vội vàng gật đầu: "Nghe lời, nghe lời!"

Thật sự là phong thuỷ thiên chuyển, như thế nào lại chuyển đến tiểu Vương gia?

( Phong thủy về nghĩa đen thường liên qua đến thiên thời – địa lợi – nhân hòa ~ đại thể có thể hiểu ở đây là "thế thượng phong" đã rơi vào tay tiểu Vương gia *hắc hắc*)

Đến lượt ta làm chủ tử nhất định phải ăn miếng trả miếng! (muộn òi em ơi O_o khi nào thóat khỏi ảnh rồi hãy tính nhá~)

Tiểu vương gia nghe xong câu trả lời của ta, nhẹ nhàng cười. Nụ cười của hắn vừa nhẹ nhàng, vừa dịu dàng, lộ ra hàm răng trắng tinh vô cùng xinh đẹp.

Ta vừa vặn ngẩng đầu trừng mắt với hắn, bị hắn cười đến không thể kìm chế, ánh mắt không khỏi đi xuống. (em í *thẹn thùng*kìa)

Tiểu vương gia đang ngồi ở phía trước ta, ta quỳ, tự nhiên thực dễ dàng nhìn đến "chỗ kia" của hắn. (tục tục tục)

"Chỗ kia" cũng dựng thẳng, giờ phút này quả thực giống như dã thú tức giận, hùng dũng, hiên ngang (O_o)

Thật lợi hại a.

Không hổ là tiểu Vương gia. Tuy rằng tuổi còn nhỏ, bất quá nơi đó vẫn là không có nhỏ a~... ( bé ơi sao bé ngây thơ mà tòan "để ý" những cái *ba chấm* thui vậy?:))

"Hắc hắc, ánh mắt ngươi đang nhìn cái gì vậy?"

Cằm bỗng nhiên căng thẳng, bị tiểu vương gia nâng lên.

Ta nói lắp đứng lên, giương miệng nói lầm bầm nửa ngày lại nói không ra lời. (làm chuyện *bậy bạ* dĩ nhiên khó nói, hehe tội tội)

Tiểu vương gia phát ra thanh âm tràn đầy nguy hiểm: "Nói, ngươi xem cái gì?"

Ta chạy không khỏi, đành phải vẻ mặt cầu xin nói: "Nơi đó..."

"Làm sao?" Nghe hắn nói đầy vẻ trêu cợt, thật không biết hắn là không biết thật hay là giả vờ không biết.

Đang do dự, hồng điểm trước ngực bỗng nhiên bị hắn nhéo mạnh. (đau đấy!)

"Ôi!" đau quá, ta lớn tiếng kêu lên, nước mắt đã bắt đầu tuôn chảy.

Ta giãy giụa muốn đứng dậy, lại bị tiểu vương gia ấn xuống, chỉ có thể quỳ.

"Đau không?" Tiểu vương gia một bên hỏi một bên cười tà mị.

Ta sợ tới mức luống cuống tay chân cố gắng che đi vị trí trước ngực, lại bị hắn ung dung, dễ dàng xâm nhập nhéo một cái thật mạnh nữa.

"Đau a!" Ta thét chói tai, rốt cục nước mắt trào ra, khóc lớn lên: "Ngươi như thế nào lại giống đàn bà? Oa oa..... Chỉ biết nhéo người ta? Ô...." (ây da thật là đụng chạm mà!)

Tiểu vương gia thanh âm xót xa nói: "Lại khóc, ta vừa muốn nhéo một cái nữa."

Chỉ một câu đem ta sợ tới mức tiếng khóc đều nuốt vào trong bụng, hồ nghi ngẩng đầu xem xét hắn.

Tiểu vương gia lười biếng ngồi, hỏi ta: "Ngươi vừa rồi nhìn cái gì?"

"Nơi đó..." Ta thanh âm yếu ớt trả lời.

Hắn trừng mắt liếc ta một cái, giống như đang rất bất mãn.

Ta sợ hắn lại động thủ, vội chỉ vào "cái đó" của hắn nói: "Chính là chỗ đó!" Bởi vì nhắm mắt lại loạn chỉ, kết quả khoảng cách không lường được, cư nhiên lại chọc vào chính chỗ đang muốn chỉ.

Hơn nữa lực cũng không nhẹ.

Ai da, lần này tiêu rồi!

Quả nhiên, lập tức nghe thấy tiểu vương gia thở hổn hển, lại rên rỉ.

Ta đầu óc quay cuồng nghĩ có nên hay không lập tức bỏ chạy. Bất quá cho dù có thể chạy thoát được, bộ dạng như thế này có thể gặp ai sao?

"Ai..."

Đang không có để ý, sau gáy đột nhiên tê dại.

Nguyên lai bị tiểu vương gia túm lấy tóc kéo mạnh đầu ta về phía hắn. Người này thật sao thô lỗ cực kỳ, về sau ở chung trăm triệu lần cũng không được trần trụi trước mặt hắn nữa.(giờ mới hối hận hả cưng?)

Bất quá hiện tại hối hận dường như đã muộn. (Chính xác!Chính xác! *gật đầu liên tục*)

Ta vẫn đang nhìn cái dựng thẳng to lớn của tiểu vương gia, cằm dưới bỗng nhiên tê tệ, miệng bị tiểu vương gia ép mở ra.

Ta còn không kịp phản ứng, đã muốn cả miệng ngậm vào khí quan vừa cứng rắn lại nóng như lửa của hắn. (O_o)

Tên vương bát đản động tác thật thuần thục, hại ta vô pháp khống chế.

Miệng ta dù sao cũng thuần khiết, sạch sẽ... so với bạch ngọc nghĩ không hề thua kém a~

Hiện tại cuối cùng cũng biết Kim muội vì cái gì nói ta không có liêm sỉ.

Phản kháng phản kháng! Nếu không phản kháng đời này cũng không còn mặt mũi nhìn ai!

Vô luận như thế nào cũng muốn cắn hắn một cái thật mạnh, cho hắn biết Hạ Ngọc Lang không phải dễ chọc.

"Muốn cắn sao?"

Khớp hàm còn không có khép lại, tiểu vương gia cao cao tại thượng kia đã hắc hắc cười, bỗng nhiên ở trên vai ta ấn xuống một chút, đem ta đẩy ngã.

Vốn ta té về phía sau, miệng hẳn là có thể lập tức rời khỏi "chỗ đó". Khả tiểu vương gia lúc này động tác vô cùng mau lẹ, cư nhiên cũng theo ta động.

Tay của ta bị hắn nhéo, chân cũng bị, thắt lưng còn bị nặng hơn......

Tóm lại thiên hôn địa ám một trận, ta gần như hòan tòan kiệt sức. Bởi vì thời gian quá nhanh, tiểu vương gia lại không ngừng ngăn cản ta phản kháng, cho nên trước mắt hòan tòan mờ mịt, không có dịp cắn hắn lấy một lần.

Chờ ta chuẩn bị sẵn sàng sẽ hung hăng cho hắn một cái cắn thật mạnh, làm cho hắn, còn có chỗ đó đó của hắn, cả đời đều nhớ kỹ ta là Hạ Ngọc Lang...( chỉ giỏi nói suông, giỏi làm đi)

"Ngươi nếu dám cắn, ta cũng sẽ cho ngươi đọan (gãy, đứt: mọi người tự hiểu ha)." Tiểu vương gia nói đều đều nhưng thập phần đe dọa.

Hiện tại, không biết từ lúc nào hắn đã trắng trợn nằm với ta trên sàn nhà.

Cái đó của hắn, còn mãnh liệt ở trong miệng ta, không ngừng rung động.

Nhưng cái này vẫn chưa phải là đáng sợ nhất....

Đáng sợ nhất chính là, chỗ đó của ta cư nhiên cũng rơi vào lòng bàn tay hắn!

Ta hàm chứa hắn, hắn liếm của ta.

Không cần phải nói biết hắn so với ta thuần thục hơn nhiều.

"Có sợ ta sẽ cắn ngươi không?" Tiểu vương gia nhẹ nhàng thổi một hơi vào bộ vị nhạy cảm của ta.

Ta vừa sợ vừa thẹn, trong lòng lại cuống quýt. Khóai cảm từ chỗ đó xông thẳng lên ngực khiến ta vô pháp khống chế.

Vốn định khóc lớn, chính là cái đó của tiểu Vương gia giống như khối đá lớn tắc ở trong cổ họng làm sao có thể khóc thành tiếng.

Tiểu vương gia nhẹ nhàng cười, tiếng cười của hắn hiện tại làm cho da đầu ta run lên: "Liếm a, dùng đầu lưỡi. Ngoan ngoãn thì ta sẽ không cắn ngươi." Giọng nói tuy rằng ôn nhu, thực chất cũng là cưỡng bức.

Hừ, chẳng lẽ ta không thể cắn ngươi? Ta trừng mắt. Cho dù không thể trực tiếp trừng mắt hắn, trừng trừng sàn nhà cũng tốt.(bé đang tự kỷ kìa!:))

"Ngươi không cắn được ta đâu." Hắn giống như hiểu được tâm tư của ta, dùng âm điệu cao ngạo nói: "Của ta thô cứng như vậy, ngươi có thể khép chặt miệng lại sao?"

Ta cắn không được?

Ta quyết định thử một lần, vẫn đang chán nản thừa nhận quả thật không có biện pháp.

"Ngô..." Hạ thân bỗng nhiên một trận đau đớn, ta rầu rĩ rơi nước mắt.

"Ai bảo ngươi muốn cắn ta?" Tiểu vương gia giả vờ vô tội nói: "Ta chỉ là nhẹ nhàng dùng răng cạ vào của ngươi thôi."

Ai cắn ngươi? Bất quá chỉ thử một lần thôi mà (tội).

So với Nhạc Phi(*) còn oan ức, ủy khuất hơn nhiều, ở trong bụng phiên giang đảo hải(sông cuộn biển gầm), chính là nói không nên lời.

"Nhanh lên liếm a, ngươi nghĩ muốn hàm chứa ta một ngày?"

Đầu bị hai chân cường lực ép chặt, trong cổ họng gì đó tiến vào càng sâu.

Ta nước mắt chảy ròng, biết nếu thử cắn một lần nữa chỉ có nước thảm hại hơn.

Hơn nữa, ta hàm chứa của hắn, hắn cũng hàm chứa của ta, tính ra ngang nhau. (ở đâu ra thằng bé khờ dại đến vậy a~?)

Đành phải hai hàng nước mắt, gian nan chuyển động đầu lưỡi, chậm rãi liếm lên.