Nở Rộ

Chương 50: Lương việt, cố dương, lương tinh



Cuối thu, lá rơi xào xạc.

Cả toà nhà đều có thể nghe thấy tiếngquát tháo của Lương Phi Phàm: “Tôi muốn dỡ hết nơi này! Lũ các ngườiđúng là đồ bỏ đi! Một đám bác sĩ tồi! Các người chết hết đi cho tôi!”.Nói xong, anh rút súng ra thật. Trần Ngộ Bạch đưa mắt, Kỷ Nam vội giơtay lên gạt súng ra, làm một động tác xoay người nhẹ đoạt lấy súng. Dung Nham và Tần Tống ngay lập tức bước đến, mỗi người một bên giữ chặtLương Phi Phàm. Lương Phi Phàm giống như một con sư tử bị chọc giận,chân tay múa may, giãy giụa như muốn xông lên vặn đầu viện trưởng xuống.

Lúc này Lý Vi Nhiên như bước từ trên trời xuống, đi sau anh là Cố Minh Châu với sắc mặt lo lắng. Bọn Trần Ngộ Bạch thở phào nhẹ nhõm.

“Cậuđiên cái gì vậy?” Cố Minh Châu lấy chiếc túi xách trong tay đập túi bụilên mặt Lương Phi Phàm lúc đó đang tức giận. “Bây giờ cậu trách bọn họthì có ích gì! Hãy để đợi họ mẹ tròn con vuông rồi nói! Lũ vô dụng cácngười mau cút về phòng mổ chờ lệnh! Nếu em gái tôi có mệnh hệ nào, tôisẽ chôn sống đám bác sĩ vô dụng các người!”

Sự mắng nhiếc vàthanh âm trong trẻo của Cố Minh Châu đã làm dịu lại những ồn ào trongphòng. Lương Phi Phàm đã bình tĩnh lại. Dung Nham và Tần Tống từ từbuông tay ra. Anh ôm đầu ngồi sụp xuống. Viện trưởng thấy tình thế nhưvậy, vội vàng dẫn đám bác sĩ về để tiếp tục hội chẩn.

Bốn tiếngtrước, Cố Yên bị vỡ nước ối nên được đưa vào đây. Sau khi kiểm tra,xương chậu mở năm phân rưỡi nên vội đưa vào phòng chờ sinh. Kết quả làmột tiếng sau, chủ nhiệm khoa Sản đi ra với vẻ mặt nghiêm túc, nói vớiLương Phi Phàm là sinh khó.

Điều này Lương Phi Phàm đã có sựchuẩn bị về tâm lý. Cố Yên mang bầu song thai, việc đẻ khó cũng nằmtrong dự liệu nên anh đã chuẩn bị đầy đủ. Các chuyên gia Sản khoa nổitiếng nhất lúc này dường như đều có mặt ở đây. Tất cả các máy móc điềutrị của bệnh viện này, tám tháng trước cũng được nhà họ Lương thay mới.

Nhưng tin nhận được làm cho Lương Phi Phàm đạp một cái làm gãy chiếc ghế gỗbên ngoài phòng đẻ: “Sinh ba? Bây giờ ông đến và bảo tôi là sinh ba? Còn một cái thai đang bị mắc kẹt? Khốn kiếp, bảy tháng vừa rồi mắt ông đểđâu thế hả?”

Ngay lập tức, viện trưởng và tất cả ban lãnh đạobệnh viện vội vã chạy đến. Trần Ngộ Bạch sợ sẽ làm ảnh hưởng đến tâmtrạng của Cố Yên lúc đó đang sinh nên kéo họ đi chỗ khác.

“Lương Phi Phàm, vào lúc quan trọng, tôi mong cậu hãy lấy chút tinh thần, đừng làm ra vẻ sống không ra sống, chết không ra chết nữa!” Cố Minh Châunhận lại chiếc túi do Kỷ Nam nhặt lên, cau mày mắng Lương Phi Phàm.Lương Phi Phàm ngẩng đầu, hai mắt vằn lên những tia đỏ, doạ dẫm ngườikhác như dã thú: “Khốn kiếp, chị đừng có chọc tức tôi!”

“Đúngrồi, đúng là cái giọng điệu này! Hãy giữ lấy! Tôi đi đây, đi đến kể chovợ cậu nghe.” Cố Minh Châu quay người đi, tiếng giày cao gót cộp cộp. Cô đi trước, Lương Phi Phàm ngoan ngoãn theo sau.

“Có gì ghê gớmchứ? Sinh đôi thì sinh đôi, sinh ba thì sinh ba. Bên trong đó có mộtnhóm đông hộ sinh, ai cũng có kinh nghiệm hơn hai mươi năm. Trong mắthọ, phụ nữ sinh con cứ như mặt trời mọc rồi lặn, ngày nào mà chẳng có…”Cố Minh Châu bình tĩnh giảng giải lý lẽ cho Lương Phi Phàm – người đangsốt ruột đến đỏ cả mặt, vừa nói vừa đi về phía trước nhưng không hề biết là phía sau chẳng có người nào.

“Chị Minh Châu! Chị Minh Châu!” Lý Vi Nhiên đuổi theo vài bước mới đuổi kịp cô. “Ôi! Chị đi quá rồi, phòng sinh ở bên kia.”

Lý Vi Nhiên trầm tư: “Có gì to tát chứ? Sinh đôi thì sinh đôi, sinh ba thì sinh ba. Trong đó có một nhóm đông những hộ sinh…”

“Thằng nhóc này!” Cố Minh Châu cười, đập cậu ta một cái.

Hai người quay trở về phòng sinh. Chiếc ghế gỗ đã bị gãy, Trần Ngộ Bạchthẫn thờ dựa vào tường, Kỷ Nam mệt mỏi dựa vào người Dung Nham, DungNham nhẹ nhàng an ủi cô. Tần Tống nhìn vào bức tường đối diện, quay lưng lại với mọi người, không biết là đang làm gì. Lương Phi Phàm ngồi trênđất phía ngoài cửa, cau mày, ghé tai nghe động tĩnh bên trong.

Cố Minh Châu lặng lẽ hồi lâu. Cô đi đến trước mặt Lương Phi Phàm, bìnhtĩnh nói với anh: “Phía sau cánh cửa này là phòng chuẩn bị của bác sĩ,cậu không nghe thấy đâu.”

Lương Phi Phàm lấy ngón tay trỏ chắn ngang miệng, ra hiệu chị đừng nói. Anh tiếp tục ghé sát vào khe cửa để nghe.

Cố Minh Châu vẫn bình tĩnh như trước. Hai phút sau, cô đi vòng qua Lương Phi Phàm, rồi cũng ghé tai vào.

Hai người nghe rất lâu, bên trong không có chút động tĩnh nào. Lương PhiPhàm càng sốt ruột hơn, anh đứng bật dậy, đỉnh đầu va vào cằm của CốMinh Châu khiến cô nổ đom đóm mắt.

“Bên trong… có phải là đã xảy ra chuyện rồi không?” Lương Phi Phàm hồn bay phách lạc, hỏi Cố Minh Châu lúc đó đang ôm cằm.

Cố Minh Châu cắn đau cả lưỡi, nên nói không rõ ràng: “Sao họ mãi chưa ra nhỉ?”

Sự sợ hãi bao trùm trong căn phòng, bác sĩ và hộ lý vây quanh bàn đẻ.

Cố Minh Châu vội lấy tay đẩy cửa, Lương Phi Phàm thò một chân vào. Cửabằng kim loại phát ra tiếng kêu nặng nề, tâm trạng của mỗi người đềuđang rất sốt ruột.

Trần Ngộ Bạch đi đến ngăn hai người như đangđiên cuồng này lại: “Hai người yên tĩnh chút đi, đừng doạ nạt nhữngngười bên trong. Anh à, nếu anh cứ như vậy, em chỉ còn cách đánh cho anh ngất đi thôi. Cố Minh Châu, chị đừng phát điên theo anh ấy, được không? Bây giờ đã đủ rối rồi.” Trần Ngộ Bạch cau mày, lạnh lùng nói. Cũng maymà cậu ta sáng suốt bẩm sinh, khăng khăng khuyên Lương Phi Phàm khôngcho Cố Yên sinh mổ, nếu không, phòng đẻ bây giờ chắc vui lắm.

Để chứng minh cho câu nói của cậu ta, cánh cửa phòng đẻ bỗng mở ra. LươngPhi Phàm và Cố Minh Châu đều đi xiêu vẹo, Kỷ Nam vội đỡ Cố Minh Châu một tay. Chiếc giường Cố Yên nằm được đẩy ra, Lương Phi Phàm vồ lấy chiếcgiường, nhìn chẳng có chút phong độ nào.

Cố Yên yếu ớt nằm trêngiường, mặt cô đầy nước mắt, tóc bết thành từng cục, mắt hơi nhắm, nghethấy giọng Lương Phi Phàm run run gọi tên mình, cô hơi tỉnh lại, mở mắtnhìn anh, nhếch miệng kêu ca một cách yếu ớt: “Anh ơi, đau quá…”

Lương Phi Phàm sững người, nước mắt rơi xuống.

Ba bé sinh ba vừa được đẩy ra đều rất khoẻ mạnh, hai trai, một gái, nhănnhúm như những chú chuột con. Về việc đặt tên, vốn đã bàn với hai bênphụ huynh đang ở tận châu Âu rồi. Lương Cố, Cố Lương, đơn giản mà phóngkhoáng, nhưng bây giờ lại thêm đứa nữa, hai ông đều nói không biết làmthế nào. Cố Yên sau khi sinh hồi phục rất nhanh, vui vẻ đưa ra ý kiến,hay là gọi theo tháng, ngày và tuần, Cố Nguyệt, Lương Nhật, Lương Tinh.

Lúc ấy, những người có mặt ở đó đều xì xào không đồng ý nhưng không ai dám nói ra.

“Anh à? Tên không hay à?” Cố Yên thấy khó hiểu, kéo tay áo Lương Phi Phàm, ngờ nghệch hỏi.

Lương Phi Phàm suy nghĩ rất lâu, rồi thận trọng nói: “Em à, anh thấy… chữ “Nhật” để trong tên không hay lắm.”

Cố Yên nghĩ ngợi một lát: “Ừ nhỉ, cũng đúng, thế thì Lương Dương nhé?”

Tiếng xì xầm lại lan khắp phòng.

Phía bên kia, Tang Tang lặng lẽ thở dài, tựa vào lòng Lý Vi Nhiên: “Thôirồi! Trước đây em nghe người ta nói, phụ nữ sau khi sinh sẽ bị ngu đi,bây giờ hình như là đúng thật.”

Cố Yên kéo tay Lương Phi Phàm, đạp vào lòng anh nhõng nhẽo.

Tiếng xì xầm lại lan khắp phòng.

Cuối cùng, tên ba đứa con của Lương Phi Phàm vẫn được đặt theo ý kiến củaTang Tang, từ lớn đến nhỏ đổi thành Lương Việt, Cố Dương, Lương Tinh[1].

[1] Chữ “Dương” trong tên “Cố Dương” có nghĩa là mặt trời. Chữ “Tinh” trong tên “Lương Tinh” có nghĩa là ngôi sao.

Nghỉ dưỡng hai tháng sau khi sinh, Cố Yên đã hoàn toàn khoẻ mạnh.

Ba đứa trẻ mới sinh mang đến cho Lương gia một sinh khí mới. Hằng ngày,người qua người lại đông vui, náo nhiệt. Cố Minh Châu cứ cách ngày lạiđến thăm em gái và các cháu, làm vài món ăn mà Cố Yên thích. Tần Tang và Tiểu Ly thi nhau xin nghỉ, mới sớm ra đã được chồng đưa đến, cùng vớiCố Yên, mỗi người chăm một đứa trẻ. Những người đàn ông thì xong việc là ùn ùn đến nhà Lương gia ăn cơm, tối đến cùng nhau về nhà.

Bọntrẻ lớn rất nhanh, cậu cả Lương Việt là đứa nặng cân nhất. Hằng ngày ănrất nhiều, quấy nhiều, ngủ ít, cũng không sợ người lạ, ai bế cũng được,chỉ không muốn nhìn thấy Dung Nham thôi. Dung Nham hễ bế thằng bé là yrằng bị tè cho ướt sũng cả người. Từ đó Cố Yên cho rằng rốt cuộc LươngViệt mới là đứa hiểu chuyện nhất.

Đứa thứ hai chính là đứa bétrốn đằng sau anh trai và em gái đến nỗi thần không hay, quỷ không biết. Nó không giống anh trai, hằng ngày, ăn xong là nó ngủ luôn, lúc thứcdậy thì nhìn lên trần nhà với vẻ mặt trầm tư. An Tiểu Ly cứ bế cậu mặttrời nhỏ này là lại khen, Tiểu Bạch nhà cô lúc nhỏ cũng có cái vẻ ông cụ non như thế này.

Ngôi sao nhỏ là đứa nhỏ nhất nhưng lại haycười nhất, nó rất vui khi gặp Tần Tống, cứ huơ huơ bàn tay nhỏ vỗ vỗ vào cằm cậu ta. Nó đùa đến mức mà Tần Tiểu Lục một ngày đi làm phải gọi đến mười mấy cú điện thoại hỏi thăm: “Ngôi sao nhỏ đã dậy chưa vậy? Nếu nódậy phải gọi em nhé, em sẽ đến ngay.”

Lại một ngày náo nhiệttrôi qua. Khoảng hơn chín giờ tối, sau khi tiễn khách ra về, Lương PhiPhàm giao con cho bảo mẫu rồi bế Cố Yên đi một mạch lên phòng.

Cố Yên nhớ con, không muốn nghe theo anh, ngồi xổm trên cầu thang, hai tay túm lấy tay vịn không muốn đi. Lương Phi Phàm từ khi lên chức cha, chưa được thoả mãn bao giờ, làm cha lại nóng tính hơn, nên cứ gỡ tay vợ rakhỏi tay vịn, vác lên vai, bước những bước dài đi lên tầng.

“Emphải tắm trước đã!” Cố Yên bị anh ấn lên giường, vừa gặm, vừa cắn, giãygiụa hét lên. Lương Phi Phàm rất cứng rắn, nào có đồng ý chờ thêm nữa,hít hà mùi sữa trên người cô, thỏ thẻ: “Cứ làm một lần trước rồi tắm.”

“Tắm xong rồi làm!” Cố Yên phồng mồm kiên quyết. Anh nhìn thấy vẻ ngây thơcủa vợ, nên không giằng co nữa mà kiên quyết: “Em yên nào!”

“Không!”

“Em có tin là anh giải quyết em đến sáng mai em cũng không xuống nổi giường không?”

“… Em tin.”

Thấy dáng vẻ trẻ trung, thanh tú của cô, Lương Phi Phàm càng mãn nguyện. Một cô vợ nhõng nhẽo như vậy, con trai con gái song toàn, cuộc đời này, anh quả thực không tìm ra được một chút gì không mãn nguyện.

Saukhi được thoả mãn, Lương Phi Phàm đang ngủ say, mới sáng ra đã bị ngườiphụ nữ trong lòng vừa đánh vừa véo làm cho tỉnh giấc. Anh đã quen vớithói quen lúc thức dậy của vợ nên thầm thở dài, ôm chặt lấy để nịnh vợ.

Hai người vẫn còn đang cự cãi thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa rụt rè,tiếp theo là tiếng khóc váng trời của Lương Việt. “Thưa bà, cậu chủ vàcô chủ đều đói rồi, cho cô cậu ấy uống chút sữa chứ ạ?”

Cố Yêntung chăn, nhìn dấu vết yêu thương khắp người mình, tức giận đến mứckhông nói lời nào, đấm đá người đàn ông đang ngái ngủ một trận.

Một người nào đó mới ngủ vài tiếng vẫn còn đang muốn ngủ tiếp, vừa chốngmắt nịnh vợ vừa dặn dò người làm nấu chút gì đó cho đám con trai, congái đang khóc đòi ăn. Xong việc, anh lại muốn ngủ thêm chút nữa, nhưngkhông tài nào ngủ được.

Con người rốt cuộc vẫn phải sống thực tế một chút. Cuộc đời này, làm gì có chuyện không tìm ra điều gì không hài lòng.

Lương Phi Phàm giấu một tiếng thở dài, cam chịu dậy mặc quần áo đi làm.

“Mẹ! Mẹ! Mẹ! Mẹ…!”

Cố Yên nằm cuộn trong chăn, lộ bờ vai với các dấu vết yêu thương. Cô congái nhỏ cất cao giọng gọi mẹ, Cố Yên vẫn mơ màng không tỉnh dậy được.

“Mẹ! Mẹ!” Lương Tinh với đôi tay nhỏ xíu, cố gắng dùng sức đánh vào đôi má ửng hồng của mẹ.

Cố Yên đành phải mở mắt ra, hỏi bất lực: “Ngôi sao nhỏ, mẹ đang ngủ, con làm gì thế?”

“Cha đâu?”

“Cha đi làm rồi…”

“Cha con buổi sáng thức dậy có thơm vào má mẹ không?” Lương Tinh tỏ vẻ hờn dỗi, hỏi với vẻ mặt không vui.

Cố Yên trả lời con gái, đương nhiên là có rồi, sáng sớm thức dậy đã thơmrồi, không chỉ một lần mà rất nhiều lần, cha làm mẹ không còn chút sứclực nào nữa…

Lương Tinh sau khi nghe mẹ trả lời khóc oà lên: “Cha hư! Cha quên không hôn chào buổi sáng Ngôi sao nhỏ!”

Buổi sáng của cả nhà họ Lương mở màn bằng tiếng la khóc của Ngôi sao nhỏ.

“Cố Dương! Cố Dương!” Cố Yên bịt tai hét lớn.

Một lát sau, Cố Dương vội vàng mở cửa phòng chạy vào: “Mẹ, có việc gì vậy?”

“Dỗ em gái con đừng làm loạn nữa!” Đầu Cố Yên muốn nổ tung, cô chau mày cầu cứu con trai.

Cố Dương nhìn em gái đang ngồi giữa nhà khóc toáng lên, xua tay: “Không phải con, việc này là của cha và chú sáu.”

“Thế đưa em con ra ngoài đi!”

“Việc này con cũng không làm được!” Cố Dương nghiêm túc nói, đẩy cửa chạy rangoài, gọi lớn: “Lương Việt, mẹ có đồ ăn ngon cho anh này!”

Như một cơn lốc, Lương Việt chạy ào tới, hớn hở reo lên: “Đâu? Đâu?”

“Anh đưa Ngôi sao nhỏ ra ngoài trước đi, rồi mình sẽ chia đều.” Cố Dương mỉm cười nói.

Lương Việt gãi gãi đầu, kéo tay em gái, sau đó ôm em dậy, ở ngoài phòng cóngười làm đang bật cười đứng đợi. Lương Việt sau khi đưa được em gái rangoài, lập tức chạy lại, hỏi: “Cố Dương, đồ ăn ngon đâu?”

Cố Dương giả vờ ngạc nhiên nhìn Lương Việt, nói: “Anh giống một đứa trẻ con đang vòi ăn quá đấy?”

Thế là, trong tiếng cười giòn giã của Cố Yên, Lương Việt hầm hầm chạy xuống lầu ăn sáng.

“Ngôi sao nhỏ, nếu con mà còn hay cáu giận, mẹ sẽ không vui đâu đấy!” Cố Yêncầm cốc sữa dỗ con gái một hồi. Cô công chúa nhỏ ngẩng đầu, bướng bỉnhkhông chịu uống. Cố Yên xị mặt ra tỏ vẻ không vui.

Lương Việt ởbên cạnh nhìn một lúc lâu, thấy mẹ cầm cốc sữa thì rất muốn uống. Cậu bé trượt khỏi ghế, đến bên cạnh em gái, tỏ ý muốn giúp mẹ dỗ dành em gái:“Ngôi sao nhỏ, có muốn uống sô cô la không?”

Lương Tinh lắc đầubướng bỉnh. Lương Việt tức thì đổ phần sô cô la của mình vào cốc sữatrong tay mẹ, sau đó cầm lấy lắc lắc, uống một hơi hết sạch.

CốYên không biết nói gì với cậu con trai ham ăn này, quay lại bàn ăn tiếptục dùng bữa sáng của mình, Lương Tinh nhìn thấy cốc sữa đã bị anh traiuống mất, bỗng chốc lại khóc oà lên.

Lương Việt nghe em gáikhóc, bịt tai lại rồi chạy biến đi. Cố Dương chau mày, ngồi lại chỗ củamình, từ tốn ăn bánh sandwich, nhẹ nhàng nhắc em gái còn đang nức nở:“Đừng khóc nữa, em mà không ngoan, ngay cả bánh bao cũng bị anh cả ănmất đấy!”

Khuôn mặt Lương Tinh đầm đìa nước mắt, nhìn sang mẹ và anh hai, lại quay đầu nhìn về hướng anh cả vừa chạy đi, ngay lập tức đã thấy anh cả quay lại, hộc tốc lao vào bàn ăn. Dù vẫn tỏ vẻ giận dỗinhưng cuối cùng Lương Tinh cũng phải ngoan ngoãn ăn hết phần ăn củamình.

Bữa sáng kết thúc thì cũng không thấy Lương Việt đâu nữa.Cố Dương có được không gian yên tĩnh ngồi đọc sách. Cố Yên ngồi trongphòng khách xem cô con gái nhỏ đang chơi búp bê một mình.

“Mẹ!Vì sao cha thường ở trong phòng mẹ mãi không ra?” Ngôi sao nhỏ chớp chớp đôi mắt to, ngây thơ hỏi mẹ. Cố Yên đành tìm lý do lẩn tránh câu hỏicủa con gái.

“Mẹ! Thế vì sao cha thường đợi lúc con ngủ lại đi đâu mất?” Ngôi sao nhỏ không hài lòng khi cha chỉ ngủ cùng em đến nửa đêm.

Cố Yên lại khó khăn để lảng tránh câu hỏi của con gái.

Cố Dương đang đọc sách bỗng ngẩng lên, tò mò nhìn mẹ: “Mẹ! Chẳng phải mẹthường bảo, nếu nói dối thì cha sẽ phạt chúng con mà? Vì sao mẹ cứ lừaNgôi sao nhỏ thế?”

Cuối cùng Cố Yên không biết phải đưa ra lý do gì nữa.

Cố Dương và Lương Tinh đưa mắt nhìn nhau, lại cùng nhìn sang Cố Yên đang ngạt thở trước câu hỏi của con.

Lương Tinh biết mẹ đang nói dối lại khóc oà lên.

Lương Việt dẫn cậu bạn Cáp Sỹ Kỳ cũng cao lớn như cậu bước vào phòng, thấy em gái lại khóc, mà rõ ràng không phải do cậu gây ra, liền cười phá lên và chạy loạn trong phòng khách: “Ồ… Sao Thuỷ vừa va vào Trái đất rồi… Ồ…Ngôi sao nhỏ lại khóc rồi…”

Buổi sáng náo loạn cứ thế trôi qua, lại sắp đến giờ ăn trưa. Cố Yên dẫn các con đến chỗ làm việc của gia đình họ Lương.

Vừa nhìn thấy cha, nước mắt cô con gái nhỏ lại chảy ra. Lương Phi Phàm liền vội vàng bỏ dở công việc, bế con gái đặt lên đùi, nhẹ nhàng hỏi con gái làm sao, bị ai bắt nạt? Ngôi sao nhỏ nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra rốtcuộc ai đã bắt nạt mình. Lương Phi Phàm thấy dáng vẻ con gái ngơ ngác,liền bật cười ha ha. Ngôi sao nhỏ nhìn thấy cha vui vẻ, cũng bật cười.Trong phòng, Cố Dương than một tiếng, nhún vai lắc đầu.

“Cha, là mẹ và Cố Dương làm Ngôi sao nhỏ khóc, lần này không liên quan đến con!” Lương Việt chạy lại, lớn tiếng phàn nàn.

Lương Phi Phàm xoa đầu con trai, vẫy tay gọi cậu con trai nhỏ lại: “Cố Dương, là chuyện gì vậy?”

Cố Dương ngoảnh nhìn mẹ đang nghe điện thoại ở phòng ngoài, rồi quay đầulại: “Lương Tinh tò mò hỏi cha và mẹ thường ở trong phòng làm gì, mẹ nói dối em là xem kịch.”

Lương Phi Phàm trầm tư một lát, nhìn vợvẫn đang nghe điện thoại, cười lớn rồi xoa xoa đầu con gái, lại xoa đầuCố Dương, nghiêm túc nói: “Mẹ không nói đùa đâu. Cha mẹ đúng là… mỗi đêm đều cùng nhau xem kịch.”

Cố Dương nhìn cha với vẻ hoài nghi,yên lặng đi vào phòng, tìm sách đọc để trả lời thắc mắc của mình. Ngôisao nhỏ nước mắt còn đọng trên mi, đu người trên cổ cha, Lương Phi Phàmphải chơi đùa với con gái một lúc lâu, cô bé mới vui vẻ cười đùa trởlại.

Buổi trưa, cả nhà cùng vào phòng ăn để ăn trưa.

Ngôi sao nhỏ ngồi giữa Lương Việt và Cố Dương. Cố Dương giúp em gái trảikhăn ăn, lau nước xốt dính trên mặt em gái, rồi quay sang nhìn anh traiLương Việt, nói to: “Lương Việt, rót cho Ngôi sao nhỏ cốc nước lại đây.”

“Không có thời gian.” Lương Việt đang nhai một miếng thịt, thật thà nói.

Cố Dương lại hét lên lần nữa: “Lương Việt, em không nói hai lần đâu đấy.”

Lương Việt bỗng rùng mình một cái, đôi mắt to chớp chớp, ngay lập tức tụt xuống khỏi ghế.

Cố Yên theo dõi sự việc từ đầu đến cuối, thì thầm hỏi Lương Phi Phàm: “Đã đến lúc phải giáo dục cả ba đứa trẻ này chưa?”

Lương Phi Phàm cúi đầu hôn lên môi cô một cái: “Cái mà người đàn ông dựa vàochính là sức mạnh, cơ hội còn nhiều. Còn Ngôi sao nhỏ… làm thế nào đểdạy nó những điều cơ bản vẫn còn ngượng lắm.”

Cố Yên thấy bối rối, cô thò tay xuống dưới bàn để ngăn anh lại, nhưng bị bàn tay to lớn của anh túm lấy, siết từ từ.

Lương Việt bước đi xiêu xiêu vẹo vẹo, bê nước chạy đến, không chú ý nên vồ đến phía trước, làm ướt hết lưng Cố Yên.

Cố Yên hét lên, Lương Việt vội đứng dậy và trốn ra xa.

Lương Phi Phàm cười và ôm lấy bà xã đang tức giận, truyền đạt mệnh lệnh chocác con: “Cha đi an ủi mẹ các con. Các con cứ ngoan ngoãn ăn cơm. LươngViệt, Cố Dương, các con trông em cẩn thận nhé!”

Cố Dương gật gật đầu. Lương Việt thì trốn đằng sau giá treo áo, làm mặt xấu với mẹ.

Bị Lương Phi Phàm nửa ôm, nửa bế đi vào phòng tắm bên trong, Cố Yên vẫncòn lẩm bẩm. Lương Phi Phàm giúp cô cởi chiếc áo khoác bị ướt, ôm cô vào lòng, khẽ hôn. Chỉ một lát, Cố Yên đã mềm nhũn ra, ngón tay nhỏ nhắnxoa xoa trên ngực anh.

“Các con đang ở ngoài…” Khi bị anh đè trên bệ rửa mặt, Cố Yên cố gắng dùng chút lý trí còn sót lại thì thầm nhắc anh.

Lương Phi Phàm thở nhẹ, rướn người ôm chặt cô, cười nhỏ bên tai cô: “Nên em đừng có nói to như buổi sáng nhé!”

Khi Dung Nham vào, phòng làm việc bên ngoài không có người. anh gọi lớn,cửa phòng nghỉ mở ra, có một bóng người nhỏ xông ra ngoài.

“Chú hai!” Bé gái mặc chiếc váy công chúa màu hồng lẫm chẫm chạy đến, ôm lấy chân Dung Nham, cười ngọt ngào.

Dung Nham nhìn khuôn mặt búng ra sữa của cô bé, khẽ cười: “Ngôi sao nhỏ! Lại đây, chú hai bế nào!”

“Chú hai ơi, Ngôi sao nhỏ muốn cưỡi ngựa!” Lương Tinh nũng nịu đòi hỏi, ngón tay mũm mĩm bịt chặt mũi của Dung Nham. Bình thường Lương Tinh thíchnhất ngồi trên cổ mấy chú để chơi trò cưỡi ngựa. Có một hôm, Dung Nhamnổi hứng, trộm đưa cô bé đến trại ngựa, ôm cô bé trong lòng, cưỡi trênlưng ngựa và lướt nhẹ. Từ đó về sau, Lương Tinh cứ nhìn thấy chú hai làđòi đi đến trại ngựa.

“Hôm nay ngựa ốm hết rồi, phải truyền nước trong bệnh viện. Ngôi sao nhỏ của các chú cũng đã từng bị ốm, rất khóchịu đúng không? Hôm nay cho chúng nghỉ, được không nào?”

DungNham nhẹ nhàng nói dối và thơm cô bé một cái. “Ngôi sao nhỏ cũng thơmchú hai một cái!” Lương Tinh ngoan ngoãn gật đầu, thơm chú một cái. Dung Nham vui đến mức mặt mày rạng rỡ, tung Ngôi sao nhỏ lên trên rồi lại đỡ vào lòng, đùa vui đến nỗi cô bé cứ cười suốt.

“Chú hai, chútránh ra mau!” Một bóng đen lướt qua, Dung Nham thầm kêu: “Hỏng rồi”,muốn lùi lại sau nhưng Ngôi sao nhỏ vẫn còn ở trên cao, anh không dámlàm cho cô bé xảy ra chuyện nên đành giương mắt đứng đó, một trận gióthổi qua, chân của Dung Nham đau như xuyên thấu đến tận tim.

Lương Việt cũng chẳng sung sướng hơn. Chiếc giày trượt patin của cậu bé đượcchú sáu mang về từ tận nước Anh. Cố Dương đọc sách hướng dẫn sử dụng,vặn thêm cho vài con ốc, tốc độ bỗng tăng lên. Cậu bé vẫn chưa điềukhiển được thành thạo nên sau khi đè lên chân chú hai thì cậu bé cũng bị ngã.

Dung Nham bị đau, khuôn mặt méo xệch khiến Lương Tinh sợhãi. Cô bé khóc oà lên. Dung Nham bế cô bé lúc đó đang luống cuống ngãxuống sofa, tức giận vì bị đau.

“Chú hai! Chú hai!” Lương Việtmãi mới bò dậy được, trượt đến cạnh sofa, cười hỉ hả đẩy đẩy Dung Nham.Dung Nham mệt mỏi xua xua tay.

“Cháu biết là chú không chếtđược. Chú bỏ em cháu xuống đi! Nó khóc rồi.” Lương Việt kéo tay chú,không cẩn thận lại ngã nhào xuống, chiếc giày patin sáng loáng lại mộtlần nữa đạp mạnh lên chân Dung Nham.

Lương Phi Phàm sau khi xong việc, bế Cố Yên mặt mày đỏ bừng từ trong phòng nghỉ đi ra, Lương Việt ở trong phòng đang bay qua, bay lại luyện kỹ thuật. Cố Dương thì dạyLương Tinh phát âm tiếng Anh. Dung Nham không nhúc nhích, nửa nằm nửangồi trên sofa, sợ hãi đến mức có chết cũng không nhắm được mắt.

“Ba đứa các con, đứa nào lại làm cho chú hai bị sao thế?” Lương Phi Phàm đi đến bên bàn làm việc, ngồi xuống, từ tốn hỏi. Cố Yên mím môi cười trộmrồi đi đến xem các con đang ê a đọc sách.

Lương Việt đâm về phía trước, khi gần đến tường thì giơ nhanh tay ra, vặn người ngã nhào thậtđẹp, không hề để tâm đến câu hỏi của cha. Cố Dương ngước mắt, tính toánrất nhanh rồi nói: “Lương Việt tiếp cận chú hai với tốc độ không phẩynăm mươi sáu mét trên giây, sau khi va chạm hoàn toàn không đàn hồi vớichân của chú hai, do lực ngang lớn hơn lực cản, Lương Việt có được lựctrượt trên chân của chú hai. Trọng lực của Lương Việt gần tương đươngvới tác động vuông góc với chân của chú hai, diện tích mặt phẳng củachân chú hai khoảng…”

“Lương Việt!” Lương Phi Phàm cắt ngang câu diễn thuyết của thiên tài vật lý Cố Dương, gọi cậu con cả đang nghiêncứu ván trượt lại. Lương Việt cứ nghĩ sẽ bị cha chỉnh, nên ôm đầu, rụtrè trượt đến.

“Có điều trước đó, chú hai nói dối Ngôi sao nhỏ là ngựa ở trại ngựa đều ốm rồi.” Cố Dương từ tốn nói.

Lương Việt đột ngột hào hứng: “Cha ơi! Mẹ nói là chúng con nói dối, lừa gạtngười khác là không tốt, sao chú hai lại như thế chứ? Sẽ làm Ngôi saonhỏ hư đấy!”

“Gọi điện cho chú năm và chú sáu của con, bảo mộtngười đến họp thay chú hai.” Lương Phi Phàm tuyên bố như chưa có chuyệngì xảy ra.

Dung Nham ở đó giả chết để anh cả lấy lại công bằng,nghe thấy câu này liền tức giận: “Rốt cuộc thì có ai quan tâm đến sựsống chết của tôi không?”

Lương Việt cầm điện thoại thông báocho thư ký của Lý Vi Nhiên như một ông cụ non, mời Tổng giám đốc Lý đếnhọp. Cố Dương thở dài, đi đến bên chú hai: “Chú hai ơi!”

DungNham thấy ba đứa trẻ này đúng là những đứa tinh quái nhất, nên rất xúcđộng khi thấy Cố Dương đến, đúng là lúc nguy nan vẫn thấy điều thậtlòng. Anh xoa đầu Cố Dương: “Mặt trời nhỏ mới là ngoan nhất!”

Cố Dương cười, rút ra một chiếc thước từ túi quần sau, ngắm chân Dung Nham để đo, cậu bé nhỏ nhẹ nói: “Hừm, hình như còn thiếu hai phẩy mấycentimét so với phán đoán của cháu!”

“Lũ các cháu đúng là không có lương tâm!” Dung Nham đẩy Cố Dương ra, tức đến nỗi phải cắn chặt răng.

Ngôi sao nhỏ nghiêng nghiêng đầu, bàn tay nhỏ vỗ vỗ bụng, ngây thơ nói: “Có Lương Tinh đây! Lương Tinh ở đây!”

Lương Phi Phàm và Cố Yên cười phá lên. Lương Việt vỗ vỗ tay. Ngay cả Cố Dương vốn rất lặng lẽ cũng cười thành tiếng. Trong niềm vui lan toả khắpphòng, Dung Nham chân bị co rút từng hồi đang giàn giụa nước mắt.