Nợ Em Một Hạnh Phúc

Chương 7



Dưới bầu trời sao lấp lánh.

Bên bờ đê, từng trận gióbiển thổi tới, anh và cô dựa lưng vào nhau nhìn lên sao trời.

“Quan, anh có nhớ không,năm tốt nghiệp trung học, tại nơi này, chúng ta đã mua một tá bia, uống đến saykhướt”.

“Ừ”. Còn nhớ, đó là lầnđầu tiên trong đời anh nếm mùi say rượu, hai người đều bị mắng thảm.

“Chúng ta luôn mang theohai bình rượu, ban đêm ngồi ở chỗ này, anh nghe em tâm sự, lần đầu tiên trongđời biết động lòng, thích một chàng trai, anh là người biết đầu tiên.”

“Ừ”. Đã lâu, đó là chuyệntrước kia.

“Anh ấy mượn sách giáokhoa của em, nhìn em vài lần, em sẽ vui vẻ mấy ngày ngủ không yên, lần nào cũngnói với anh, để anh biết niềm vui sướng của em”.

“Ừ”. Luôn là như vậy, cônói, anh nghe, cô chưa bao giờ biết, cũng không cần hiểu cảm giác của anh.

“Anh ấy nói chuyện vớicác nữ sinh khác, xem thường sự tồn tại của em, em khóc hết lần này đến lầnkhác, anh liền yên lặng theo giúp em uống rượu, cho em mượn bờ vai để khóc”.

Những đêm như vậy, côkhóc xong rồi, nhưng anh lại cả đêm không thể ngủ được.

“Em từng nghĩ, chỉ cầnanh ấy để ý đến em, muốn em vứt bỏ tất cả cũng được”.

“…” tiếng trả lời cànglúc càng nhỏ.

Rốt cục cô ngồi thẳngnguời lại, nhìn thẳng vào anh. “Anh biết rõ hơn bất cứ ai rằng em rất thích anhấy đúng không?”.

Quan Nghị không nói, chămchú nhìn cô, không hiểu đêm nay cô nói những lời này là có dụng ý gì.

Cô đưa tay lấy hai lonbia, bật nắp, đưa cho anh một lon, cùng anh khẽ chạm. “Cạn ly, giống như nhữnglần trước, không say không về”.

Ngửa đầu lên uống hếtsạch lon bia, Quan Nghị thuận theo hành động của cô mà uống.

“Quan, đây là lần cuốicùng chúng ta ở nơi này cùng nhau uống rượu”. Uống xong một lon bia, cô nhẹnhàng nói ra những lời này.

Anh dừng lại một chút,kinh ngạc nhìn cô.

“Thực xin lỗi…” dưới ánhtrăng, hai giọt nước mắt trong suốt rơi xuống đôi gò má “Quan, hãy tin em, anhrất quan trọng đối với em, nhưng em… không có cách nào, em rất yêu anh ấy, emkhông còn cách nào… chỉ cần có một chút hy vọng được ở bên anh ấy, em cũngkhông muốn buông tay, em không thể, không thể mạo hiểm gì để anh ấy hiểu lầm…Anh có thể hiểu và bỏ qua, đúng không?”.

“Anh ta, cuối cùng đãnhìn thấy em sao?” Trầm mặc hồi lâu, anh khẽ hỏi câu này.

“Quan…” từ vẻ mặt của cô,anh có thể thấy câu trả lời.

“Được, anh đã biết”.

“Đừng trách em, Quan” đôimắt còn vương lệ khẩn cầu anh hiểu và bỏ qua. “Anh luôn luôn đối tốt với em nhưvậy, bao dung em như vậy, nhất định anh muốn em hạnh phúc hơn bất cứ ai, đúngkhông? Một lần cuối cùng, em biết mấy năm nay đối với anh không công bằng, đâylà lần cuối cùng tùy hứng em đối với anh, xin anh, hãy bao dung em thêm lầnnữa, em cần lời chúc phúc của anh”.

Biết rõ sẽ gây cho anhbao đau đớn, nhưng ngay cả biểu hiện nỗi đau ấy cũng không cho anh giữ lại, cầuxin sự thông cảm của anh, để cô không thẹn với lương tâm mà rời đi, cô thật íchkỉ.

Anh nhớ tới người con gáiluôn bị anh để lại sau lưng kia, ngẩng mặt nhìn anh cười, lúc sau quay lưngtrong mắt lại tràn đầy vẻ trống vắng, phải chăng tâm trạng ấy rất giống với anhlúc này?.

Trong lòng rơi lệ nhưngtrên mặt vẫn nở nụ cười: “Ừ, đi đi, em vui vẻ là tốt rồi”.

Cô cần lời chúc phúc thìanh cho cô.

Cho tới bây giờ luôn lànhư thế. Không thích anh, nhưng lại không cho phép trong lòng anh có người congái khác, nhiều năm qua, trong mắt anh chỉ có mình cô, toàn tâm toàn ý ở saulưng chờ đợi cô khi bất lực tìm đến mà dựa vào.

Mà hiện tại, cô muốn chắcchắn, không muốn mắc nợ, còn muốn anh khích lệ cô truy tìm hạnh phúc, anh cũngphải cười lên để cô đi.

Bất luận yêu cầu của côkhông hợp lí bao nhiêu đi nữa, anh vẫn chiều theo.

“Cảm ơn anh, Quan, thậtsự cảm ơn” nghiêng về phía trước, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi anh, sau đó đứngdậy. “Hẹn gặp lại.”

Anh và cô đều biết mộtcâu hẹn gặp lại này, đối với hai người hiện tại mà nói, hoàn toàn như dấu chấmhết.

Đêm nay qua đi, ngay cảyêu cô, anh cũng không thể.

Anh không quay đầu lại,không muốn nhìn cô rời đi, một mình lặng lẽ ngồi trong đêm đen, thật lâu, thậtlâu sau.

Từ khi quen biết tới nay,từng li từng tí, mỗi một hình ảnh, mỗi một tình tiết, anh từ từ nhớ lại. Mộtmình uống hết những lon bia mà cô để lại, tiêu hóa hết nhưng gì mà cô lưu lại,một mình ngồi đến đêm khuya.

Đau đớn đến cùng cực,trái tim sớm đã tê liệt.

———-

“Thải Lăng, không cần chờanh”

Trên bàn có mảnh giấyđược đè lại, viết vài chữ qua loa, không nói rõ là đi đâu.

Lạc Thải Lăng cầm mảnhgiấy, cất vào túi áo.

Từ ngày đó, cô vì chờ anhmà bỏ lỡ sinh nhật 20 tuổi của mình, anh bắt đầu để lại giấy. Chưa chắc cô sẽđến nhưng nếu anh về muộn, sẽ để lại, không muốn cô phải đợi lâu.

Nhưng mà… chờ anh dườngchư đã trở thành thói quen của cô, cho dù biết đến đêm anh mới về, cô vẫn đợiđến những phút cuối cùng mới rời đi. Có khi chờ được rồi, cũng chỉ để nhìn anhmột cái, rồi cười cười chúc ngủ ngon.

Anh hỏi: “Em không thấymảnh giấy sao?”

Cô luôn trả lời anh: “Có,em vừa tới, đang định về”. Cô không cho anh biết, cô phí bao nhiêu thời gian,chỉ để chờ đợi câu chúc ngủ ngon kia.

12 rưỡi, cô đứng dậy đóngsách vở, cất lại lên trên giá sách, sau đó nghe “bịch” một tiếng, đúng lúc cửabị đẩy ra, mà tiếng va chạm là do Quan Nghị đụng phải tủ giày dép phát ra.

Cô tiến lên đỡ anh, mộtmùi rượu nồng nặc xộc vào mũi. “Anh uống rượu?”

Anh cố gắng mở mắt, giốngnhư để nhìn rõ cô. 30 giây sau mới thả lỏng thân thể mặc cho cô đỡ.

“Rốt cuộc anh đã uống baonhiêu vậy?” cô nhíu mày. Nhìn anh bước đi còn không nổi, lúc này mà hỏi cha mẹanh là ai, anh cũng không trả lời được.

Nghiêng đầu nghiêm túcsuy nghĩ, tiếp tục nghĩ, giơ ngón tay về phía cô để diễn tả con số.

“Tám bình? Chuyện gì vuilắm sao?” cô cười nhưng bên trong không cười.

Lắc đầu. “Bảy lon bia ĐàiLoan và một bình rượu mơ”.

“Một mình anh uống?” Hômnay là ngày vui gì hay sao? Cô không tin một người cũng có thể uống thành nhưvậy.

Anh nhắm mắt, tùy ý đểthân mình xiêu vẹo ngã xuống giường.

Người này có thể nói tiêubiểu cho câu “im lặng là vàng”. Có người uống rượu say thường trở nên ồn ào,Quan Nghị thì lại bài trừ trường hợp này, cho dù uống rượu cũng không thể mởđược cái miệng như vỏ trai của anh.

Cô lắc đầu, đến phòng tắmlấy khăn mặt làm nóng. “Quan Nghị, qua đây, em giúp anh lau…” cô im miệng, ngạcnhiên trông thấy nước mắt không kịp che giấu của anh chảy xuống, thấm vào gối.

Anh không có ý che lấp,mở to mắt nhìn lên trần nhà, ánh mắt hoang vắng.

Tim cô như bị bóp chặt,buông thanh âm nhẹ nhàng, khẽ vuốt mặt anh. “Đã xảy ra chuyện gì vậy, QuanNghị?”

Anh vẫn không nói lờinào, như là đắm chìm trong suy nghĩ của mình, hoặc như là để tâm hồn đi đến mộtnơi rất xa, rất xa xôi.

“Anh đừng như vậy, Quan Nghị”cô khổ sở đỏ vành mắt “Nói gì đi được không? Em sẽ lo lắng”.

Anh chậm rãi đưa tầm mắtvề phía khuôn mặt cô, cô không biết, anh có nhìn thấy mình không. Ánh mắt hoảnghốt làm đau lòng cô.

Đôi mắt sáng lấp lánh ánhnước, phảng phất có nỗi thương xót sâu nặng. Dường như nỗi đau của anh sâu đậmbao nhiêu, thì cô cũng đau như vậy.

Tâm hồn trống vắng, toànthân lạnh lẽo, rất đau khổ, anh theo bản năng áp sát nguồn nhiệt ấm áp kia, cứnhư vậy hấp thu từng giọt tình cảm an ủi dịu dàng, làm ấm cái lạnh của thể xácvà tinh thần.

Lạc Thải Lăng kinh ngạcthừ người ra khi anh tiến gần chạm vào môi cô.

Anh… say đến mê muội sao?

Cảm giác ấm nóng đến têdại trên môi không phải là ảo giác, anh thật sự đang hôn cô, ở cần cổ cô cắncắn cũng không phải là ảo giác, anh đang tạo ra những dấu hôn, bàn tay trênngười cô sờ soạng lung tung, lại thêm … Cô hít vào một hơi, trước ngực cảm thấycó chút lạnh, mà mặt của anh đang chôn ở trước nơi anh vừa kéo rơi áo.

“Quan Nghị” anh thực sựnhận thức rõ cô là ai chứ?

Anh không lên tiếng đemcô kéo ngã xuống giường, cùng anh quấn quýt thành một.

Nếu cô muốn lẩn tránh,chắc chắn là được, thậm chí cô còn có thể đánh mạnh vào đầu anh như là đáp trảlại hành động sàm sỡ cô. Nhưng… bình tĩnh mà nhìn anh, một hồi lâu cô nhẹ giọngthở dài, ôm lấy cổ anh, dâng lên đôi môi đỏ mọng.

“Em yêu anh, Quan Nghị”

———-

Đau, rất đau.

Quan Nghị rên rỉ, nghingờ đầu của mình đang phản lại anh. Nhưng mà ngoài đau đầu ra thì lại có thêmmột loại cảm giác thả lỏng thoải mái khác, giống như sự sung sướng sau khi cùngai đó cuồng nhiệt ân ái vậy…

Ân ái?

Trong đầu chợt hiện lênmột đoạn hình ảnh mơ hồ, cả người anh giật mình tỉnh lại.

Vừa mở mắt, đả kích hơnnữa khiến anh trong nháy mắt đờ đẫn.

Anh… đang nằm mơ sao? Anhvà cô… như thế nào lại?

Phản ứng của anh làm quấynhiễu cô, Lạc Thải Lăng ưm một tiếng, gối đầu lên vai anh, hướng về phía cổ, gòmá non mềm vô thức cọ sát làn da ở cổ anh.

Anh không dám nhúc nhíchchút nào, dường như nín thở. Vốn là cơ thể hai người gần sát vô cùng thân mật,vừa cử động thì da thịt trần trụi dưới chăn tiếp xúc nhau, đùi phải mịn màngcủa cô gác lên hai chân anh, bàn tay nhỏ bé đặt trên ngực anh, anh hoàn toàn cóthể cảm giác được bộ ngực sữa tròn trịa cùng với dáng người mê hồn khiến cho kẻkhác phải điên cuồng mà phụt máu mũi… Bất quá anh thực sự không có mặt mũi nàođể giải thích với cô, bởi vì một bàn tay của anh rất háo sắc mà phủ lên môngcô.

Một luồng khí nóng bốclên đầu anh, anh vừa ân hận, vừa xấu hổ, đang suy nghĩ làm thế nào để thoát rakhỏi tình cảnh này, thì cái đầu nhỏ chôn ở cổ anh bỗng hơi động, mí mắt mệt mỏimở ra.

“Chào buổi sáng” khônghiểu ý thức đã tỉnh táo lại chưa, cô ngẩng lên hôn anh một cái, vén mái tóc dàixuống giường mặc quần áo.

Anh sững sờ tại chỗ, ngâyngốc nhìn cô, không nói được lời nào.

“Đừng nhìn em như vậy, eoem gần như bị bẻ gãy, không còn đủ sức cùng anh thêm lần nữa đâu”.

“Ừm… Tối qua anh làm emrất mệt sao?” lời vừa thốt ra khỏi miệng, anh liền hối hận muốn đập đầu chếtngay lập tức. Mày thật là ngu, Quan Nghị! Nói cái gì vậy chứ!

Cô nghiêng đầu suy nghĩmột lúc. “Ba lần thì phải”

“…” Cô ấy thật sự trảlời?

“Bữa sáng muốn ăn gì? Ýem là trừ em ra!” Mặc quần áo xong, quay đầu lại vẫn thấy anh sững sờ ngồi trêngiường.

Một cảm giác xấu hổ muốnchết liên tục kéo đến. “Nếu có thể thì, trứng và bánh nướng, cảm ơn”.

“Không thành vấn đề, chờem mười phút”.

Năm phút đồng hồ sau, anhmặc quần áo, rửa mặt, chải đầu tử tế rồi mới đi ra, đứng ở cửa phòng bếp, nhìncô đánh trứng, bật bếp, động tác lưu loát giống như đã từng làm qua trăm nghìnlần…

Trước đây, ngay cả trứngcô cũng chiên toàn dính chảo, sủi cảo còn không phân biệt được đã chín haychưa…

Phát hiện sự hiện hữu củaanh, cô chỉ chỉ bên ngoài ra lệnh “Ngoan ngoãn đi ra phòng khách ngồi, ngay lậptức”.

Vốn là anh không biếtphải làm gì với mối quan hệ phức tạp hiện tại của họ, nhưng thái độ của cô lạigiống như là chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Tối qua là lần đầu tiêncủa cô, anh biết. Cô dùng chính tấm thân trọn vẹn của mình để vỗ về những tổnthương của anh, cho đi tất cả những gì mà mình có thể, nhưng lại không yêu cầugì cả, thậm chí cố dùng thái độ tự nhiên nhất, khiến anh không cảm thấy áp lực.

Cô gái này, dùng trái timchân thành nhất để quan tâm đến anh, anh không phải không cảm nhận được, nhưnglà, anh có thể cho cô một lời hứa hẹn sao? Anh hiện tại… Ngay cả bản thân mìnhcòn không biết thế nào, làm sao dám chắc chắn sẽ mang lại cho cô hạnh phúc?

Lòng anh, còn vì mộtngười con gái khác mà đau đớn.

“Mới sáng sớm đã ngơ ngẩngì vậy? Mau ăn đi, không phải anh có tiết học lúc mười giờ sao?” Một bàn cótrứng và bánh nướng, thêm một ly sữa tươi được đưa đến trước mặt anh, ngay cảthời khóa biểu của anh cô cũng thuộc làu làu.

Cô đã trả giá bao nhiêu?Mà anh tự hỏi, có thể hồi đáp cô bao nhiêu?

Đối mặt với cô, khôngphải không áy náy, không phải lòng không chua xót… Chính là, một hình bóngkhác, đã chiếm cứ tim anh quá lâu, lâu lắm, lâu lắm, lâu đến mức đã trở thànhthói quen của anh, không có cách nào xóa nhòa, để đem cô cất vào trọn vẹn.

Nhưng cô, chưa từng baogiờ oán trách, cả đời này, anh liệu có thể gặp được bao nhiêu người con gái chờđợi anh như vậy?

Hít một hơi thật sâu, anhkiên định mở miệng “Thải Lăng, hãy cho anh thời gian”.

“Hả?” cô đang cắn dở bánhnướng kẹp trứng, dùng ánh mắt hỏi.

“Anh không biết là cầnbao lâu, nhưng xin em cho anh một chút thời gian để cố gắng, cho em điều emmuốn”.

Những lời như từ trêntrời rơi xuống này làm cô sững sờ không biết phải làm sao.

Anh, anh, anh… Sao bỗngnhiên… Dường như có gì đó hiện lên trong ánh mắt, cô vội vã cúi đầu, làm bộ nhưbận ăn bữa sáng, miệng lẩm bẩm không rõ.

“Hả?” cô ấy đang mắng“ngu ngốc”? Ý là… không chấp nhận?

“… Ngốc nghếch! Anh khôngthấy là em luôn chờ đợi điều này sao?” giọng nói rất nhỏ, nhẹ nhàng nói nhưthế.

———-

Hai người họ lúc đó, chưahẳn là hứa hẹn, nhưng cảm giác rất tốt, rất thân mật.

Anh nói, cho anh một chútthời gian để cố gắng, đổi lại anh sẽ học cách làm thế nào để quan tâm cô, nhưngdường như vẫn không làm nổi, anh cảm nhận được, vĩnh viễn cô cứ trả giá, mà anhthậm chí không biết mình có thể vì cô làm chút gì.

Là yêu đối phương nhiềuhơn, sâu sắc hơn nên đã định sẵn là phải chịu thiệt? Từ lúc ý niệm này hiện lêntrong đầu anh, cô đã vì anh mà chuẩn bị thật tốt, nhưng anh chưa bao giờ biếtcô nghĩ gì, muốn gì, thích gì…

Khi anh hỏi vậy, cô cườicười trả lời “Thế sao, vậy được rồi, thứ nhất anh phải nhớ kĩ một điều là, emthích ăn mì sợi của Nhật”.

Mì sợi sao? Anh nhớ kĩ.

Anh thử từ từ lí giải sởthích của cô.

“Uh, em muốn cùng ngườimình thích nắm tay đi dạo, ngắm sao trong đêm mùa hè”.

Đây là điều cô ấy muốn?Thật mà một ý nghĩ bình thường.

Sau khi ăn cơm xong, anhcùng cô đi dạo một vòng quanh công viên, dắt tay cô, vô tình phát hiện ra bàntay vốn mịn màng không tì vết, giờ đã không còn mềm mại như lúc mới quen. Vìanh, cô từ bỏ vẻ thiên kim tiểu thư được chiều chuộng, đổi lấy một đôi tay bìnhthường, giúp người mình yêu giặt áo, nấu cơm… mà điều duy nhất anh có thể làmđược để báo đáp, là cố gắng ăn hết những món ăn cô làm.

Thỉnh thoảng, cô lại dừngđũa, chỉ cười nhẹ mà nhìn anh nhấm nháp những món ăn cô tự tay nấu.

“Tại sao không ăn?” Anhhỏi.

Cô lấy ngón trỏ chỉ chỉvào khóe miệng.

Có dính hạt cơm? Cho rằngcô sẽ vươn tay giúp anh gảy ra, cô lại ôm lấy cổ anh, đưa lên đôi môi đỏ mọng,nhẹ nhàng mút đi.

Anh sửng sốt, lúng túngđến đỏ mặt, chưa có thói quen hai người thân mật như vậy, cô ngồi trên đùi anh,tay anh còn không biết nên để ở chỗ nào.

“Hôm khác, lại mua một tábia về uống, anh thấy thế nào?” cô ghé vào tai anh, nhẹ giọng hỏi.

“Em muốn uống?”

“Không, muốn cho anhuống.”

“Vì sao?” say rượu rấtđau đầu, anh không nghĩ sẽ làm một con sâu rượu.

“Khi anh uống say, có vẻnhiệt tình hơn” yêu kiều làm nũng, ở bên tai anh thổi khí.

Anh đỏ hết tai, trực giácliên tưởng đến câu “ba lần”.

“Hay là, em tự làm mìnhsay, cho anh muốn làm gì thì làm?” sao cũng được, cô rất dễ thương lượng.

“…” hình như cô rất thíchtrêu chọc anh, nhìn bộ dạng nói không ra lời của anh.

Một chiều mùa hè, cô đếntìm anh, để ý đến bước đi không bình thường của cô, anh dò hỏi, cô nói khôngcẩn thận bị trật chân. Anh lúc này mới giật mình, lúc cô đến tìm anh thì ngườiđầy mồ hôi, thở hồng hộc, từng là đại tiểu thư yểu điệu, lại đến nơi không cómáy lạnh, không có thang máy, quả là khó khăn đối với cô. Thời gian dài như vậymỗi ngày đều leo sáu tầng lầu để tìm anh, cũng chưa từng than phiền lấy mộtcâu.

Anh thật sự tự hỏi, cóphải nên đổi chỗ ở.

Khi anh hỏi ý kiến cô, côkhông chút suy nghĩ liền trả lời “Đừng! Ở đây đã lâu như vậy, sao lại phảichuyển? Em cứ ba ngày lại đến đây, cũng có cảm tình với nơi này. Huống chi,cách đó không xa còn có công viên nhỏ, môi trường rất tốt, em thích ăn cơm xongcùng anh nắm tay đi dạo”.

Bởi vì cô nói như vậy,nên chuyện này bị gác lại.

Không phải cô không biếtanh đang suy nghĩ cái gì. Trước đây chọn nơi này, chủ yếu là vì tiền thuê nhàrẻ, một mình đi học ở bên ngoài, tất nhiên phải chi tiêu tiết kiệm, cho dù muốnchuyển nhà, cũng phải chờ nửa năm nữa, anh tốt nghiệp, có công việc và thu nhậpổn định rồi hẵng nói sau, cô không muốn anh vì lo ngại cho cô mà phải thay đổithứ gì.

Vào ngày nghỉ, thỉnhthoảng hai người thường hẹn nhau đi dạo phố. Anh rất ít khi chủ động đụng chạmcô, đa phần đều là cô chủ động gần gũi, thỉnh thoảng hôn anh, ôm anh một cái,lấy ngôn ngữ của cơ thể bày tỏ sự quyến luyến của mình. Thời tiết dần dầnchuyển lạnh, cô thích chui vào trong áo khoác của anh tránh gió, giống như conmèo nhỏ làm nũng với chủ nhân. Sau một thời gian, anh từ ban đầu không được tựnhiên, dần dần quen với sự thân mật của cô, hương thơm trên người cô, cùng vớicảm giác khi ôm thân thể mềm mại kia.

Có nhiều lúc, bọn họ ởtrong căn phòng nhỏ của anh, pha một bình trà, rồi cùng nhau xem phim, cô tựavào vai anh mà ngủ, anh lại ôm cô lên giường, chia sẻ với nhau cái chăn ấm áp.

Thời tiết càng lúc cànglạnh, nhưng tình cảm lại cứ thế tăng dần, ấm cả trái tim.

Từ mùa hè đến mùa đông,bên nhau hơn nửa năm đã, cô dùng trái tim mềm mại nhất bao dung anh, không đểtâm anh bước đi quá chậm, bất kể là cô trả giá mười phần, anh chỉ hồi đáp đượcba phần. Bởi vì có cô bên cạnh, cùng anh vượt qua những ngày đau đớn đến sa súttinh thần, một lần nữa vá lại trái tim tan nát.

Một hôm, gió lạnh chợt ùavề, bữa tối bọn bọ ăn vịt om gừng cho ấm người, rượu làm khuôn mặt trắng hồngsay lòng người. Buổi tối hôm đó, cô nằm trong lòng anh sưởi ấm, gò má cọ cọtrên ngực anh.

“Quan Nghị, em có thểmượn rượu giả điên không?”

Rượu? Anh buồn cười nhíumày. “Em chỉ bình rượu nếp đó sao?” Lại là bình rượu nếp đã được hâm nóng, hơibốc lên chỉ còn nửa bình, say được mới là lạ.

“Có quy định không đượcsao?”

“Không có!” cho nên cô dựđịnh “say mèm”?

“Rất tốt” từng nụ hôn nhỏrơi trên cổ anh, lại hôn dần đến hầu kết, hàm dưới, bên tai, bàn tay hướng đếtnút áo của anh. Cơ thể anh trở nên căng thẳng, lại bị đôi môi đỏ mọng mềm mạimất hồn kia chọc ghẹo đến nổi điên, thất bại mà rên rỉ, nhào đến hung hăng hônchặt môi cô.

Cô hoàn toàn không cầnsuy nghĩ, cơ thể đã quen thuộc anh như bản năng. Có lẽ anh không nhớ, nhưng côthì có. Mỗi một tấc da thịt của cô đều nhớ rõ từng cái ôm của anh, hai thân thểquấn lấy nhau, vui sướng tìm đến những tiết tấu nguyên thủy nhất, đó là tráitim chung nhịp đập, thân thể giao hòa.

Khi thức dậy vào sáng sớmhôm sau, thấy mình cùng với thân hình xinh đẹp không tấc vải quấn chặt vào nhauthì đã không còn chấn kinh như nửa năm trước, thậm chí trước khi đầu óc ý thứcđược hành vi của mình, anh đã mút lấy đôi môi thơm kia, cho cô một nụ hôn dịudàng.

Hôm đấy, anh rất say,nhiều chi tiết đều là một mảnh mơ hồ, nhưng tối qua, anh rõ ràng nhớ kĩ từngchi tiết, mỗi một biểu cảm nhỏ của cô. Cô là một cô gái đặc biệt, trong lúckích tình lại cầm lấy tay anh cắn cắn, khi cao trào ánh mắt như có hơi nước, âmthanh yêu kiều ngâm lên cùng một câu nói, cùng một cái tên.

“Em yêu anh, Quan Nghị.”

Đêm hôm qua, cô ấy nóirất nhiều lần, từng tiếng chạm vào tim anh.

Nỗi đau như bị xé ráchngực tựa như đã là chuyện xa xôi lắm, anh bắt đầu hy vọng, hy vọng anh với cô,tình yêu chân chính sẽ đến vào một ngày nào đó.

Anh hiểu rõ, cô gái này,cô có thể cho anh tất cả, thật sự một lòng, tình sâu như vậy, cô xứng đáng đượcanh dùng một tình yêu trọn vẹn để báo đáp.

———–

Vừa từ bên ngoài trở về,chợt nghe thấy tiếng quát tháo của chị Vương “Quan Nghị, di động anh kêu kìa,nhanh lên một chút. Tiểu Lăng đã gọi ba lần rồi”.

Bỏ hộp cơm trong tayxuống, Quan Nghị bước nhanh đến, nhấc điện thoại lên nghe “Thải Lăng sao?”

“Em đây. Anh đi đâu vậy?Di động cũng không mang”.

“Mua cơm trưa. Không phảiem bắt anh phải ăn đủ ba bữa đúng giờ sao?”.

“Được rồi, có thể choqua.”

“Có việc gì vậy?” Ngay cảanh cũng không phát hiện rằng khi nghe thấy giọng nói của cô thì vẻ mặt mình sẽtrở nên nhu hòa hơn nhiều, khóe môi nở nụ cười như có như không: “Hôm nay anhcó thể về sớm một chút không?”.

“Ừ, em chờ một chút” anhbỏ điện thoại ra, quay sang hỏi “Chị Vương, hôm nay tôi có thể về sớm không?”.

“Có hẹn à? Nể mặt TiểuLăng, được rồi, thả anh về, ở đây có tôi trông là đủ rồi”.

“Cảm ơn” cầm lại điệnthoại “Chị Vương bảo…”

“Em nghe thấy rồi. Khôngngờ là em lại có mặt mũi như vậy, anh nên học tập em một ít”.

“Bà Quan biết làm ngườilà tốt rồi, anh không cần học” không phục vì luôn bị trí thông minh lanh lợicủa cô trêu đùa, anh buột miệng nói ra theo bản năng, trả đũa cô một cú.

Quả nhiên bên kia sửngsốt vài giây, tựa như phản ứng không kịp… Thế này… Tính là tán tỉnh ve vãn sao?Anh đã mở mang đầu óc hơn rồi?

“Ưm, em thích cách xưnghô này, anh có thể gọi nhiều lần hơn nữa, ông Quan!”

Thanh âm ẩn giấu ý cườitrêu chọc, anh hơi bực “Em rốt cuộc muốn nói gì?”

“Hừ hừ. Đầu trâu vẫn làđầu trâu, lãng mạn không quá nổi ba giây” - Lạc Thải Lăng lẩm bẩm thầm trách“Hôm nay là ngày kỉ niệm một năm chúng ta quen nhau, em biết anh nhất định đãquên”.

Một năm? Đúng không? Haingười họ quen nhau như vậy cũng đã được một năm? Thật nhanh.

Anh nói nhẹ nhàng “Mấygiờ tan học? Anh đến đón em”.

“Không cần đâu. Em muốnvề trước nấu bữa tối. Anh thích ăn cơm Trung bình thường dưới ánh đèn hay là ăncơm Tây dưới ánh nến?”.

“Đều được” Về phương diệnăn uống, từ trước đến giờ anh không kén chọn, nếu không lúc mới quen biết cô,làm sao có đủ nghị lực để ăn hết đồ ăn cô nấu.

“Vậy anh nhớ về sớm, emsẽ chuẩn bị rượu, trước tiên đem anh chuốc say, rồi tắm rửa thơm tho chờ anh”.

Nghe trong lời nói của côcó chút mập mờ, tai anh đỏ lên “Em có thể nói chuyện bạo dạn hơn chút nữakhông?”.

“Thế sao… Tiện đây hỏimột câu, anh muốn em mặc mát mẻ một chút để chờ anh, hay là để anh tự mình cởi,cái nào có cảm giác hơn?”.

“Em, em đang nói cái gìvậy” cô vừa nói ra, anh nghe cũng thấy xấu hổ.

“Không lẽ anh nghĩ mặcquần áo làm? Em không muốn, như vậy không cảm giác được nhiệt độ cơ thể và nhịptim của anh”.

“Anh chưa nói anh nghĩmặc quần áo làm…” anh ngay lập tức im miệng, liếc thấy cô gái ở cửa hàng đangcố nín cười trông như sắp vỡ mạch máu.

“Ha ha, nói như vậy tứclà quyết định thế rồi nhé, em chờ anh” bên kia giống như đã đạt được mưu đồ,thanh âm vô cùng khoái trá cúp điện thoại.

Ông trời ơi! Anh phải làmngười thế nào đây?

Dường như muốn tỏ vẻkhông liên quan tới mình, anh buông điện thoại, làm như đó không phải của anh,vờ như không hề có đoạn đối thoại vừa rồi.

Năng lực giữ bình tĩnhcủa chị Vương quả thực khiến người ta bội phục, lại có thể làm như không cóviệc gì mà đi ung dung thong thả, đi đến góc mới tuôn ra một tràng cười longtrời lở đất.

Ông trời ơi! Đây là QuanNghị sao? Tiểu Lăng dạy dỗ cũng thật tốt! Ha ha ha, cô càng muốn cười…

Quan Nghị lúng túng khôngthôi, giống như bề bộn nhiều việc xoay người đi ra, đi được vài bước, tiếngchuông di động lại vang lên, anh rất muốn giả vờ như không nghe thấy, nhưng là…

“Quan Nghị, điện thoạikìa, tôi biết anh nghe thấy” thình lình lại bồi thêm một câu “Nhiều vấn đề nhưvậy không cần phải bàn bạc kĩ càng sao?”

Chết tiệt!

Anh không cam tâm đi về,cũng không nhìn kĩ, vừa nhấc điện thoại đã nói “Em lại có việc gì…”

“Quan…” một âm thanh nhỏ,ôn nhu cất lên, rút hết hơi thở của anh.

Giọng nói mà anh từng đêmchờ đợi, đã dùng hết sinh mệnh cùng tình cảm cố chấp mà yêu say đắm …

Rất xa xôi, lại cũng rấtquen thuộc.

Trong nháy mắt, tất cảnhững đau đớn, đều quay lại, chi phối toàn bộ cảm giác của anh.