Nợ Em Một Hạnh Phúc

Chương 4



Mở mắt ra, nhìn thấy đầutiên là bữa sáng được đặt trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường ngủ.

Sữa đậu nành, bánh bao,còn có một mẩu giấy nhớ.

Đối với việc thức ăn độtnhiên xuất hiện trên bàn, anh đã học được cách không ngạc nhiên. Trong khoảngthời gian này, luôn là vậy.

“Trông anh ngủ say nhưvậy, tối hôm qua lại thức đêm sao? Anh á, bị thế mà vẫn chưa chừa, lần sau đaudạ dày không cần uống thuốc, tôi sẽ trực tiếp bảo bác sĩ cho anh ít thạch tín.

P.S: Tôi định học xongtiết đầu thì gọi cho anh, không anh lại gộp chung bữa sáng với bữa trưa. Nếuanh đã dậy rồi thì cứ coi như chưa đọc mảnh giấy này”.

Bởi vì bác sĩ nói, ba bữaăn trong ngày của anh không điều độ, nếu như không thay đổi thói quen ăn uống,đừng nói loét dạ dày mà xuất huyết, thủng dạ dày … đều sẽ đến “thăm” anh, vìthế cô bắt đầu giúp anh chuẩn bị đồ ăn.

Bác sĩ còn nói, thời giannày anh thích hợp ăn nhẹ, thức ăn dễ dàng tiêu hóa, vì thế cô đã xuống bếp nấucháo cho anh.

Cô nấu ăn cũng được gọilà ngon, chưa thấy ai có thể nấu cháo thành thế này, còn bắt anh phải ăn bằnghết. Người ta là thiên kim đại tiểu thư, chưa bao giờ vào bếp, lại vì anh đụngnồi đụng muôi, thật sự không thể yêu cầu nhiều hơn.

Cô đối tốt với anh rõ nhưban ngày, mặc dù cô luôn nói đó là để chuộc lỗi, nhưng anh bị xuất huyếtdạ dày, đâu có liên quan gì đến cô? Những gì cô đã làm là quá nhiều, nếu nói đểbồi thường thì cũng đã chí tình tính nghĩa.

Từ việc theo anh đến chỗlàm đến xâm nhập vào chỗ ở của anh, sự tồn tại của cô thực kì diệu, như nước,hoặc như không khí, từng giọt từng giọt thẩm thấu vào cuộc sống của anh, mà sựtừ chối từ trong tiềm thức của anh, đối với cô đều không có hiệu quả.

Mỗi khi anh muốn nói lạithôi, nhìn biểu hiện đó của anh, cô lại cười cười nói trước: “Tưởng thoát khỏitôi sao? Chờ đến khi anh khỏe lại như một con rồng, lúc đó tôi sẽ không xuấthiện trước mắt anh nữa”.

Một cô gái như vậy, luônluôn tươi sáng, tự tin, biết rõ mình nên làm gì, phải làm gì, hơn nữa còn kiênđịnh mà thi hành, sự từ chối của anh là vô ích, sự lãnh đạm của anh không thểlàm cô cách xa… Như vậy có chút ngang ngược, nhưng lại ngang ngược đến tri kỷ,làm cho người ta không cách nào ghét bỏ được.

Hình dung thì rất lỳ lạ,nhưng cảm giác của anh với cô chính là như vậy.

———-

Chín giờ ba mươi tối,Quan Nghị bàn giao công việc của ngày hôm nay, đang chuẩn bị ra về thì di độngtrăm năm mới kêu một lần bỗng đổ chuông du dương. Hơi thở của anh nghẹn lại,trái tim co thắt trong một giây. Anh lấy điện thoại ra, màn hình hiển thị mộtsố lạ.

“Alo, Quan Nghị…”

Anh nhíu mày, suy nghĩmột lát: “Thải Lăng?”

“…Ừ”, có tiếng trả lờinhẹ nhàng

Xung quanh rất ồn ào, anhnhìn đồng hồ, gần mười giờ rồi. “Cô ở bên ngoài?”

“… Tụ tập với bạn trunghọc… uống chút rượu, không thể lái xe, anh có thể tới đón tôi không?”

Âm thanh không được rõlắm, anh đi ra một góc, đưa điện thoại gần sát lỗ tai: “Cô đang ở đâu?”

“…” cô đọc một chuỗi địachỉ.

“Được, tôi biết chỗ đó,hai mươi phút nữa là tới”. Cúp điện thoại, nói với chị Vương một tiếng, vộivàng cầm chìa khóa xe rời đi.

Chạy đến chỗ karaoke màcô nói, lúc dừng xe thì đôi mắt đang tìm kiếm liền thấy cô đứng nói chuyện vớimột chàng trai, anh ta đỡ lấy cánh tay cô, cô nhã nhặn nở nụ cười, lui về sautạo khoảng cách. Cô đưa tay đỡ lấy đầu hơi choáng và liếc thấy anh đang đi tới.Cô rất tự nhiên chạy qua, bám vào cánh tay anh: “Quan Nghị, anh đã đến rồi”.

“Ừ”, anh khẽ trả lời. “Côổn không?”

“Đầu có chút mơ màng”.

Anh nghiêng đầu nhìn côgái đang khẽ tựa vào vai mình. Hình như cô thực sự đã say, khuôn mặt xinh đẹphiện lên hai vệt đỏ bừng, cực đẹp, cực mê người.

“Lăng Lăng …” Chàng traivừa nói chuyện với cô bỗng lên tiếng.

“Cảm ơn, nhưng không cầnlàm phiền bạn, có người đón tôi rồi”.

“Vậy… được rồi.”. Trênkhuôn mặt tuấn tú kia không giấu được vẻ thất vọng cùng với tình yêu say đắm,Quan Nghị đã nhìn ra.

“Đi xe của tôi”, quơ quơmột chùm những vật kim loại, chiếc chuông được gắn ở vòng khóa phát ra âm thanhleng keng.

Cô dễ dàng đem chìa khóagiao cho anh, không nghi ngờ gì mà tin cậy và dựa vào, mặc cho anh đỡ cô rờiđi.

“Oh? Thải Lăng có bạntrai từ khi nào vậy?”, một bạn nữ thoáng nhìn thấy bóng dáng hai người rời đivới nhau, kinh ngạc hỏi. Sự tin cậy và dựa dẫm đến như vậy, có ngu ngốc mới đinghi ngờ quan hệ của họ. Thế này, kiểu gì cũng có một đám người cùng tan nátcõi lòng.

Bên trong xe, Quan Nghịđi với vận tốc trung bình 50km/h, không dám đi quá nhanh, sợ cô vừa uống rượusẽ thấy không thoải mái.

Gió đêm lành lạnh thổivào cửa sổ xe, cô tỉnh táo lại đôi chút. “Lên núi ngắm cảnh đêm được không? Tôinghĩ còn quá sớm để trở về”. Về nhà, vẫn là đối mặt với sự cô đơn. Ở cùng vớianh, cho dù anh luôn trầm mặc, ít nhất cô cũng không phải chỉ có một mình.

Quan Nghị nhìn cô mộtcái, đến ngã tư tiếp theo thì quay xe lại.

Cô nhẹ nhàng nở nụ cười:“Cảm ơn”.

“Cô không sợ?”, nửa đêmnửa hôm, một cô gái xinh đẹp cùng một người con trai không quá quen thuộc đingắm cảnh đêm, xảy ra chuyện gì làm sao tìm thấy hung thủ.

Cô cười nhẹ, nhìn anh.“Anh sẽ không làm gì”. Anh sẽ không làm thương tổn cô, cho dù có chuyện gìngoài ý muốn, nhất định anh sẽ là người đầu tiên bảo vệ cô.

Tuy rằng anh luôn nói rấtít, nhưng cô cảm thấy anh là một người con trai rất dịu dàng, có một trái timmềm yếu, không biết sao, nhưng cô nhận định là thế.

Thật ra, quơ đại một sốtrong danh bạ của cô thì cũng có thể tìm được một người đến đón, nhưng khi nãy,cô tìm số của anh theo bản năng, không kịp suy nghĩ.

Có lẽ bởi vì trong bữatiệc tối nay, có vài lần trong đầu tự nhiên nghĩ đến anh, lại vài lần lo lắnganh không ăn đủ ba bữa, thiếu chút nữa là gọi điện hỏi anh ăn chưa…

“Ăn rồi, lúc 6 giờ 51phút” mãi đến khi anh trả lời, cô mới phát hiện mình đã bất giác hỏi ra miệng.

“Nói hơn 6 giờ hay 7 giờlà được rồi, cái gì mà 6 giờ 51 phút, anh cho là anh đang viết chương trình máytính sao, tính gì mà chính xác quá vậy.” Cúi đầu nói thầm xong, cô lại bò ngườidậy, hai tay mò ra ghế sau. Sợ cô nhích tới nhích lui nguy hiểm, anh tạm thờidừng xe ở ven đường.

“Cô làm gì vậy?”

“Này” vất vả lấy cái túigiấy ra, đưa cho anh. “Tôi đã chuẩn bị một chén mì cho anh ăn khuya”

“Tôi đã ăn bữa tối”, hơnnữa, anh không ăn đêm hoặc ăn vặt.

“Không được, ít nhiều gìphải ăn một chút. Bác sĩ bảo anh hiện tại tốt nhất là nên ăn những bữa nhỏ.”

Trong lòng biết mìnhtuyệt đối không thể lay chuyển được cô, anh đưa tay nhận lấy, mở nắp hộp. Lúcnày cô mới vừa lòng mỉm cười, mở cửa xe.

Gió đêm se se lạnh quấtvào mặt, thổi bay một ít mùi rượu cùng men say. Vừa mới bước, gót giày giẫmphải cành cây, lảo đảo suýt ngã, Quan Nghị vội xuống xe, đưa tay đỡ lấy cô.

“Cảm ơn”, cô nở một nụcười ngọt ngào, thuận thế ngả lên vai anh. Góc độ này có tầm nhìn rất tuyệt,nhìn thấy được núi, nhìn thấy ánh đèn của những ngôi nhà dưới chân núi, còn cóthể nhìn thấy sao, sao đêm nay rất sáng.

Anh không nói gì, lẳnglặng để cô tựa vào.

“Quan Nghị, có khi nàoanh cảm thấy trong lòng trống rỗng, nhà nhà dưới chân anh sáng đèn nhưng khôngcó ngọn đèn nào sáng vì anh không?”

Anh hơi rung động,nghiêng đầu nhìn lại. Tại sao cô lại hỏi như vậy?

“Cô đơn?” cô có ngoạihình, có gia thế, một cô gái vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, xung quanh nhiềungười ái mộ, Thượng Đế dồn tất cả những điều tốt đẹp vào cô, sao lại cô đơn?

“Đúng vậy, chính là côđơn. Nó làm cho anh cảm thấy rất rất lạnh, dù có chăn ấm cũng không tiêu tan,tựa như bị một hồ nước lạnh như băng vây quanh, dần chìm xuống, bao trùm thânthể, miệng mũi của anh, đến nỗi sắp không thể hô hấp, nhưng giãy dụa thế nàocũng không thể ngoi lên, không ai kéo anh lên bờ…”

Quan Nghị không thể nóilà không ngạc nhiên.

“Cô…” cô nói những lờinhư vậy, quả thực làm anh rung động.

Làm sao có thể khônghiểu? Cảm giác đó…

“Cho nên tôi không muốnvề nhà, không muốn bị cái lạnh như băng ấy bao phủ”, tay cô tìm tay anh, nắmchặt, hấp thu hơi ấm, nhìn lên “Anh hiểu mà, đúng không?”

Cô nghĩ, bọn họ nhất địnhlà cùng một kiểu người, mới có thể làm cho cô không thể buông anh ra được, bởivì đôi mắt như nước và cô đơn kia, làm trái tim cô rung động.

Khuôn mặt bị rượu làmnóng vùi vào lồng ngực anh. Trong loáng thoáng, cô nhận thấy được vết tích rungđộng của trái tim đến từ sâu thẳm tâm hồn mình.

Quan Nghị hơi hơi nhíumày. Cô say sao? Từ đôi mắt như được che phủ lớp sương mù kia, anh không thểnhận ra rốt cuộc thì cô tỉnh táo mấy phần. Sợ cô đứng không vững, lại không dámtùy tiện bứt ra, đành phải đứng vững, đảm đương làm cây cột cho cô dựa vào.

Rất ấm, rất an tâm. Cônhắm mắt lại, khẽ thở dài.

“Quan Nghị, nếu lúc nàytôi nói với anh, hình như tôi có hơi rung động, anh sẽ thế nào?”

Cô tò mò, lại không hỏira miệng.

———-

Kết quả, cô nôn mửa.

Trên đường quay trở về,đường núi làm đầu cô choáng váng, rượu bị khuấy động trong dạ dày, anh lại tấpxe vào cho cô xuống xe.

Anh nghĩ rằng cô đã quásay, nhưng thực tế cô uống rất tốt, ít nhất đầu óc rất tỉnh táo, nhưng cả ngườiđầy mùi rượu rất khó thuyết phục người khác.

Vì thế cô liền thuậnmiệng yêu cầu đến nhà anh ở nhờ một đêm. Vừa mới nôn bẩn quần áo, lại uống saykhướt để bạn trai phải đưa về, không bị mắng mới là lạ.

Quan Nghị không thể đểmặc cô, đành phải lưu giữ cô một đêm.

Anh lấy áo sơmi, quần dàicủa mình để cô tắm rửa xong có thể thay. Khi cô bước ra khỏi nhà tắm, da thịtvẫn còn tỏa hơi nóng, thân thể trắng nõn có chút phiếm hồng dưới ánh đèn; áosơmi quá khổ bao bọc lấy thân thể mềm mại, hình ảnh này duyên dáng và gợi cảmkhông thể tả…

“Rộng quá”, cô vẫy vẫy cổtay áo thừa ra, khẽ mỉm cười.

Quan Nghị chưa bao giờbiết con gái tắm rửa xong lại gợi cảm, mê người như vậy. Bên tai nóng lên, anhbối rối trốn vào phòng tắm.

Cô nằm ghé vào trêngiường, một chân để lên cạnh giường, người đã ngủ say.

Cứ thế mà ngủ, không đếnnửa giờ sẽ ngã xuống đất mất.

Anh do dự một lúc mớikhom người ôm lấy cô đặt vào giữa giường. Đang định đứng dậy, cô gái nửa tỉnhnửa mê kia bỗng rên nhẹ, đôi môi lơ đãng chạm vào má anh…

Anh sửng sốt, kinh hoảnglui ra sau, lưng đập vào vách tường, có hơi đau nhưng vẫn không là gì so với sựsợ hãi của anh lúc này.

Tay trái xoa lên tai… Nơinày, có hơi ấm mềm mại cùng với hơi thở nhẹ nhàng của cô. Anh nhìn chằm chằm vàocô, cô vẫn ngủ say sưa, đôi môi hình như còn vô thức nở nụ cười nhẹ nhàng.

Anh nhất thời bực mình.

Tức chính mình ngạcnhiên, phản ứng thái quá, cũng tức cô… dám ngủ một cách an ổn, yên tâm như thế!Cô tin tưởng anh đến vậy sao?

Không do dự gì, anh mangtheo một cái gối, nằm lên ghế dài.

Quên đi, từ lúc gặp côlần đầu tiên, anh đều không có cách nào với cô, liên tiếp thỏa hiệp đến cùng,thậm chí anh không thể tin rằng mình lại phối hợp đến vậy…

Trừ cảm thấy lạ ra thìanh thực sự không nghĩ ra, không thể giải thích được vì sao mọi chuyện lại diễnbiến thành như vậy.

———-

“Xin chào, chị Vương”.

“Chào, Tiểu Lăng, lâukhông thấy em đến đây”. Đã ba tuần rồi, kể từ sau hôm Quan Nghị bị đau dạ dày,cô không cùng anh đi làm, không đeo bám theo anh suốt ngày nữa. Chị ta còntưởng rằng pho tượng ngốc nghếch kia đã chọc giận cô rồi, thì ra là trực tiếpthăng chức bà chủ vào được nhà anh.

“Không phải đến đây rồisao? Ăn bánh nè…” cười ngọt ngào, đưa bánh rán mật ra.

“Vẫn là em làm cho ngườita yêu mến.” Cô gái ở cửa hàng cười khen. Cô gái này đúng là am hiểu lòngngười, lòng dạ sắc sảo thông minh làm cho người ta yêu thương đến tận đáy lòng,nào giống bức tượng bên cạnh kia chứ… quen biết nhau cả năm trời nhưng chưauống được của anh ta một ngụm trà, số lần nói chuyện thôi cũng đã hiếm rồi,chính xác mà nói thì anh ta hoàn toàn không biết thế nào là “nói chuyện phiếm”.

Theo ánh mắt của chị ta,Lạc Thải Lăng tiến lên, làm nũng nhỏ nhẹ nói: “Đừng như vậy mà, chị Vương, tínhtình anh ta vốn đã thế, chị thông cảm đi, chiếu cố anh ta một chút”.

Không thể nói là anh takhông biết điều, chỉ là anh ta quá lãnh đạm, không bận tâm đến việc làm quen,không làm thân để tạo mối quan hệ, cũng không để ý đến cảm nhận của người khác,như vậy thôi!

“Anh ta là gì của em vậy,sao cứ bênh chằm chặp thế”. Đến người ngốc cũng biết là cô đang tạo mối quan hệdùm Quan Nghị. Ý tốt này, e là không biết pho tượng kia có hiểu cho hay chăng.

“Là nạn nhân. Ai bảo emđụng phải anh ta, nợ anh ta.”

Nạn nhân? Một tai nạn nhỏtừ tám trăm năm trước, ai còn nhớ rõ? Nói những lời này mà cũng không sợ cắntrúng lưỡi. “Là như vậy thật sao?” mỉm cười ngờ vực nhìn cô, cô thấy vậy, cườivà nháy mắt mấy cái rồi quay người đi.

“Quan Nghị, không cầnvội, trên bàn có bánh rán mật, ăn một chút trước đi đã.”

Anh ngẩng lên, nhìn cômột cái. “Chờ một chút”, lại cúi đầu sửa sang lại bảng báo giá bảo trì.

“Nào nào nào. Tôi giúpanh làm, anh mau ăn đi”.

Ý cười trong mắt cô gái ởcửa gàng càng nhiều. Tốt lắm, ngay cả thói quen không ăn gì ngoài bữa ăn chínhcủa anh ta mà Tiểu Lăng cũng thay đổi được, xem ra sớm muộn gì hai người cũngthành đôi.

“A!”, Quan Nghị mới đikhỏi không bao lâu, chợt nghe thấy tiếng hô kinh ngạc của cô, đang muốn cắn mộtmiếng bánh, anh lấy làm lạ mà quay đầu lại, chỉ thấy cô trừng mắt nhìn mấy tờgiấy, vẻ mặt như gặp ma.

“Anh, anh… Đây là anhviết?”

Đột nhiên như hiểu rachuyện gì, anh không được tự nhiên mà dời mắt đi.

Cô chạy tới trước mặtanh, nhìn anh, hỏi lại lần nữa: “Anh viết?”

Trước kia không chú ýtới, chữ viết này hết sức quen thuộc…

Bản ghi chép kia, cô đọcđi đọc lại vô số lần, thực tế liếc mắt một cái là có thể nhận ra, nếu cô sớmnhìn thấy, sẽ không đến bây giờ mới phát hiện ra.

Biểu hiện của anh rất khảnghi, làm cho cô càng thêm chắc chắn là mình đoán đúng.

Chạy đi lấy túi, lục bảnghi chép ra đối chiếu. Giống, thực sự rất giống…

“Tôi không nhầm, đúngkhông?”

“…” không nói gì. Cô nhớrõ nét chữ, hơn nữa nhìn vài chữ ít ỏi mà đã nhận ra, thật là bất ngờ. “QuanNghị”, cô nói to hơn.

“Có chuyện gì vậy, TiểuLăng?”, cô gái ở cửa hàng không rõ sự tình nên cho rằng anh đã viết gì đó khôngthể tha thứ, cầm lại xem, chính là mấy bảng báo giá tình hình hư hỏng, sao côlại phản ứng mạnh như vậy?

Quan Nghị, chính là cáingười chí tình chí nghĩa, kẻ si tình bao lần làm cô cảm động, xúc động kia! Côvẫn nhớ, hy vọng một ngày có thể gặp được người ấy, không nghĩ rằng, người ấyđã sớm ở bên cạnh.

“Anh thực sự không nói!”,cô lên án.

Khi tâm trạng của côkhông tốt, ngồi dán lại bản ghi chép, rõ ràng anh ta biết, vậy mà không nói chocô.

Thảo nào, thảo nào lúc ấyanh ta nói những lời như thế…

Đợi nửa ngày, cuối cùnganh cũng nói: “…Vậy, cô có muốn đưa nó cho tôi?”

Cô thiếu chút nữa hộcmáu.

“Anh chỉ muốn nói vậy?Muốn tôi trả lại cho anh?” cô nghiến rang.

“….Nếu cô có thể…” nhữngthứ này để cho người ta thấy thì thôi đi, còn nhớ rõ tới nỗi nhận ra cả nétchữ, ai còn có mặt mũi sống tiếp chứ?

“Anh nghĩ hay vậy. Cáinày là tôi bỏ tiền ra mua, nó là của tôi, tôi không trả, anh có thể làm gì?”Mặc dù, cô vốn đã nghĩ là sẽ trả lại anh, nhưng phản ứng của anh thực sự …

Tâm trạng chờ mong, hưngphấn đột nhiên bị dội một gáo nước lạnh, anh cư nhiên bình thản mà ném cho cômấy chữ này, cô cảm thấy bực bội.

Không trả, không trả,không trả, cô sẽ không trả, cho anh tức chết!

“…Quên đi!” ngoan ngoãnmà chấp nhận sự thật.

“Quên đi? Họ Quan kia,anh lặp lại lần nữa xem?” anh không thể có chút cảm xúc đặc biệt nào sao? Côsắp bị vẻ vô cảm của anh chọc tức chết rồi.

Là cô nói là không trả,anh không thể giành nó đi. Anh không hiểu cô tức cái gì?

“Anh, anh! Quan Nghị, anhđúng là đồ không có não mà!” ngay cả những người thần kinh thép cũng sẽ bị anhta làm đứt mạch máu não! Cô tức giận mà dậm chân, quay người bước đi.

“Lần này…” cô gái ở cửahàng nhìn theo bóng dáng cô, lẩm bẩm nói: “Anh lại làm gì chọc tới cô ấy?”

Nhìn vẻ mặt Quan Nghị cònmù mịt hơn cả cô… “Thôi đi, có hỏi anh cũng như không. Không hy vọng gì vào mộtpho tượng mang hình dáng của người!”

“…” không nói gì.

———-

Sáng sớm mở mắt ra, vớitay tắt đồng hồ báo thức, bữa sáng đã được đặt ở vị trí cố định, chưa đầy baphút, một khuôn mặt ló vào từ cửa: “Đồng hồ kêu rồi kia, dậy đi, tôi đang phanước trái cây, mau rửa mặt chải đầu rồi ra ăn”.

Nhìn bánh mỳ nướng trênbàn, rồi nhìn đến nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp kia, trong tay còn cầm nửaquả cam, đầu óc Quan Nghị chợt ngây ngẩn.

Không phải ngày hôm quacô… rất tức giận sao?

Một người đang tức giậnvới anh thì sẽ không chuẩn bị bữa sáng, còn tươi cười gọi anh rời giường chứ?Hay là… anh nhầm, cô không hề không vui?

Dường như luôn là thế, dùcho trước đó cô không vui vẻ nhưng ngay sau đó vẫn mang vẻ mặt tươi cười xuấthiện trước mặt anh, vẫn thân mật chăm sóc như trước, giống như việc tranh cãichưa từng xảy ra, quan tâm đến sức khỏe của anh hơn là cơn giận nho nhỏ kia.

Mặc dù anh luôn khôngđuổi kịp suy nghĩ của cô, vĩnh viễn không biết được mình đã phạm phải điều tốikị nào của đại tiểu thư.

Cho dù anh đã quen vớiviệc một mình, không biết từ khi nào đã chấp nhận để cô làm bạn, đã quen có côbên cạnh, anh phải thừa nhận, cô quả thực là một người bạn tri kỉ.

Từng chút từng chút một,cô đã bất giác dung nhập vào cuộc sống của anh quá sâu, biết rõ giờ giấc, sởthích, tính tình của anh, biết anh để chìa khóa ở dưới bồn hoa trước cửa, ngầmđồng ý cho cô tự do ra vào, đôi lúc còn bỏ đồ cũ đi, thay đồ mới vào trong cáitủ lạnh của anh.

Cô nấu ăn không thực sựquá ngon, người nào kén ăn còn có thể khó nuốt, nhưng anh cũng không có yêu cầucao đối với việc ăn uống, ăn một vài lần là quen với hương vị thức ăn của cônấu; đôi khi về quá muộn, cô sẽ gọi điện cho anh đi đón, sau đó nghỉ ngơi ở nhàanh một đêm…

Thường xuyên lui tới nhưvậy, không tính là quen sơ chứ?

Anh nghĩ, thậm chí còntốt hơn cả bạn bè bình thường.

“Mới sáng sớm mà ngâyngẩn cái gì vậy?” năm ngón tay quơ quơ trước mắt anh. Đợi mãi không thấy anh đira, Lạc Thải Lăng bèn bưng cốc nước trái cây vào trong phòng.

Anh ngẩng đầu. “Ngày hômqua cô tức giận cái gì?”

“Hả?” cô cảm thấy hơi bấtngờ. Biết hỏi rồi sao, trước kia thậm chí anh còn không nghĩ đến việc phải hỏi.

Thế này có nghĩa là anhcũng có để ở trong lòng sao? Không hề cho rằng cô là nhân vật phụ có hay khôngcũng được?

Thật vui mừng.

“Tại sao cô tức giận?”,không thấy cô trả lời, anh không lấy làm phiền mà hỏi lại lần nữa.

Vì sao tức giận? Ngày hômqua sau khi thở phì phì rời đi, cô cũng tự hỏi như vậy.

Bởi vì anh vẫn thờ ơ nhưkhông có chuyện gì khiến cô thấy nhiệt tình của mình thật ngu ngốc? Hay là….đột nhiên ngộ ra rằng anh không có chút cảm giác nào với cô, chỉ coi cô là mộtngười bạn đơn giản đến không thể đơn giản hơn… Oh, không, thậm chí thực sựkhông được coi là bạn.

Đồng thời cô nhớ tới, nếuQuan Nghị là chủ nhân của bản ghi chép đó, cũng có nghĩa là trong tim anh cómột cô gái, yêu rất sâu nặng, không thể tự kiềm chế, còn từng khiến cô thấythương tiếc, cơ hồ là động lòng.

Đúng vậy, cô động lòng.

Từ lúc chủ nhân bản ghichép còn là một người xa lạ chưa từng gặp thì cũng đã thu hút cô. Một khi đãbiết rồi, đồng thời trở thành một chàng trai sờ sờ ngoài đời, tình cảm còn áimuội khó hiểu thì cô hoàn toàn không có khả năng chống đỡ, trái tim đắm chìmkhiến cô cũng không thể tự chủ được…

Nhưng mà … đây lại là mộtchàng trai đã có người trong lòng, thật đau đầu.

“Quan Nghị, tôi đang hỏianh đó”.

“Hả”, há mồm đang muốn ănbữa sáng, câu nói của cô làm anh bỏ bánh mỳ nướng xuống, chăm chú lắng nghe.

“Anh ăn đi, không cầnthiết phải nghiêm trọng như vậy, tôi chỉ thuận miệng hỏi chút thôi…”

Anh gật đầu, bắt đầu ănsáng, cho đến khi bánh mỳ nướng với trứng chỉ còn một phần ba, cô mới chần chừmở miệng: “Quan Nghị, bây giờ anh có thích ai không … Ý tôi là, anh vẫn yêu côấy sao?”

Động tác cứng đờ, bánh mỳnướng đột nhiên mất đi hương vị, anh cố nhai, cố nuốt.

Lạc Thải Lăng cười khổ,xem ra, vẫn còn rất quan tâm…

“Chuyện này, nếu… tôi nóilà nếu, nếu có ngày có cô gái khác thích anh, anh sẽ suy nghĩ mà chấp nhậnchứ?” dù sao, tình cảm kia cũng đã làm anh thấy cay đắng khôn xiết…

“Nếu?” đột nhiên nhắc tớiđiều này, chỉ là đơn thuần là ý nghĩ nhất thời thôi sao? “Nếu là vấn đề giảđịnh, tôi không thể trả lời”.

“Vậy nếu giả sử là tôithì sao?” nín thở mà hỏi.

“…” Anh buông cốc thủytinh xuống, ngẩng đầu nhìn cô: “Không buồn cười”.

Ai nói đùa với anh tachứ, thật muốn lấy cốc đập cho anh ta một phát.

“Suy nghĩ chút đi, chỉ làgiả định thôi mà, Quan Nghị”.

Anh nghiêng đầu nhìn cô,như đang suy nghĩ về ý nghĩ cố chấp khác thường của cô, truy hỏi rốt cuộcnguyên nhân là gì. “Cô bị làm sao vậy, Thải Lăng?” Cô thật sự rất quái lạ, làmanh thấy mơ hồ… nói đúng hơn, anh chưa bao giờ hiểu nổi cô.

Lạc Thải Lăng ỉu xìu hạvai “Quên đi, quên đi, coi như là tôi chưa có hỏi.”

Bộ dạng ủ rũ của cô, anhnhìn, trong lòng có cảm giác là lạ. Cô luôn luôn tự tin rạng ngời, nụ cười rựcrỡ, làm cho tâm trạng người khác cũng cảm thấy tốt hơn…

Cô xoay người đi vàibước, lại quay đầu. “Tôi mang xe đi bảo dưỡng, lát nữa anh có thể đưa tôi đihọc không?”

Anh vô thức gật đầu. “Côhọc đến mấy giờ?”

“Anh muốn đến đón tôisao?”

Anh gật đầu. Không thì côvề nhà bằng cách nào?

Nhìn nụ cười tươi sángcủa cô, Quan Nghị không hiểu chuyện này có gì mà vui vẻ như vậy.

“Ba giờ, ở cổng trườngnhé”.

Anh lại gật đầu, tỏ vẻ đãnhớ kĩ.

Lạc Thải Lăng mỉm cười,cảm thấy mỹ mãn mà bưng nước trái cây lên nhâm nhi.

Tuy rằng bình thường anhchỉ biết gật đầu hoặc lắc đầu, có khi còn không có phản ứng, nhưng cô biết,những điều cô nói, anh có để ở trong lòng, như vậy là đủ rồi, anh cũng khôngphải hoàn toàn không thèm để ý.

Trong lòng cô hiểu rõrằng nếu kiên trì muốn đi vào con đường tình cảm này thì tất nhiên là khôngcông bằng, cô sẽ phải trả giá rất nhiều mà anh lại cảm nhận được quá ít. Uấtức, chua xót là có thể đoán trước được. Nhưng trên đời này vốn không có gì làtuyệt đối công bằng, nhất là chuyện tình cảm. Nếu trả giá mười phần mà có thểđổi lấy một phần hồi đáp của anh, cô tình nguyện thử.

Ba cô, tuy rằng hiếm khiở cùng với cô, trong trí nhớ luôn chỉ có một mình cô đối diện với bốn bức tườnglạnh lẽo của phòng ăn, nhưng như vậy không có nghĩa là ông không thương yêu cô,là do ông quá bận. Việc làm ăn quá lớn, tiếng tăm trên thương trường càng hiểnhách thì thời gian ở bên cạnh con gái lại càng ít đi.

Nhưng cô rất kính yêu ngườicha này, ông dùng tác phong tích cực, cứng cỏi trên thương trường giáo giục cô,làm cho cô hiểu rõ trên đời không có gì gọi là ngồi mát ăn bát vàng, chỉ cầnkhông trái với đạo đức lương tâm, muốn cái gì nhất định phải tự mình giành lấy,dù có thành công hay không thì vẫn không hối tiếc.

Vì thế, cô sinh ra trongmôi trường sung sướng nhưng lại kiên cường độc lập, không bị nuông chiều thànhđại tiểu thư kiêu căng ương ngạnh, chờ cơm nước dâng đến tận tay.

Chuyện tình cảm cũng vậy,cô nghĩ nếu ba biết, ông cũng sẽ bảo cô như vậy!