Nợ Em Một Hạnh Phúc

Chương 3



Nếu không thực sự cầnthiết thì cô tuyệt đối không dễ dàng mở miệng nói chuyện với anh ta. Khác vớisự im lặng khi phối hợp với tính cách thích yên tĩnh của anh lúc trước, giốngnhư là đang giận dỗi … một người đần độn hơn nữa cũng có thể nhận ra điều này.

Đã được một tuần rồi phảikhông nhỉ? Ngày hôm qua đi khám lại, bác sĩ nói tình trạng phục hồi của anh rấttốt, cơ bản có thể tự làm mọi việc, tuy nhiên cần lưu ý không mang vật nặng,tránh cho tay trái chịu áp lực lớn.

Đương nhiên cũng khôngquên khen cô mấy câu, nói là cô biết cách chăm sóc. Một cô gái đức hạnh nhưthế, nếu không lấy về làm vợ quả thật là uổng phí …

Mỗi lần nghe thấy nhữngcâu nói như vậy, mặc cô dù đã mệt đến tê người, vẫn có thể thoải mái hùa theo:“Vâng vâng vâng, nếu ngày nào đó tảng đá có hình người này thông suốt, nhấtđịnh sẽ mời bác uống rượu mừng.”

“Thật sao? Vậy bác đâynên mừng bao nhiêu tiền?”

“Nói đến tiền mừng thìlàm tổn thương tình cảm quá, cháu còn phải trả lễ làm bà mối cho bác đây!”

“Vậy bác chữa lại lời nóilúc đầu, cậu nhóc này bị thương rất nghiêm trọng, nặng đến nỗi phải có ngườichăm sóc 24/24, chưa nảy sinh tình cảm thì vết thương chưa lành được.”

“… Quá muộn rồi, bác vừanói là một tuần, cháu đã nghe rõ!”

“Vậy cháu nên hỏi cậunhóc họ Quan này xem cậu ta có muốn cưới cháu hay không?”

“Hừ hừ, dội nước lạnh lâuquá sẽ bị cảm, cháu đâu phải không thức thời như thế.”

Đằng trước nói đủ thứchuyện, cái tên đang ngồi cho y tá bôi thuốc vẫn duy trì một nét mặt không thayđổi, chỉ khi nghe đến ba chữ “dội nước lạnh” thì lông mày thoáng giật nhẹ, liếccô một cái.

“Mỹ nhân xinh đẹp nhưcháu cặp với cậu ta mà cậu ta còn không vừa lòng, không lẽ muốn tiên nữ trêntrời sao?”, bác sĩ thấy lạ liền bất bình thay cô, “Đừng lo Tiểu Lăng, phòngkhám của chúng tôi có mấy thanh niên tài năng tuấn tú, tiền đồ rộng mở, để bácgiới thiệu cho cháu, cho thằng nhóc kia phải hối tiếc mà đi treo cổ.”

Thực không hiểu nổi aimới là bệnh nhân, cô còn quen với bác sĩ hơn anh. Vừa mới đây đã tiến triển đếngiai đoạn “bác thế này”, “Tiểu Lăng thế kia”. Ngược lại, anh dường như thất bạikhủng khiếp.

Vẫn như lúc trước, anhtrầm mặc không nói, tùy bọn họ không coi ai ra gì mà “nói chuyện”, thật ra làđang… nói xấu anh.

Như thường lệ, sau khi đikhám với anh, về đến nhà đã là 10 giờ đêm.

Tắm rửa xong, cô mở ngănkéo bàn theo thói quen, tìm bản ghi chép đã ngả màu.

Nó đã trở thành một phầntrong cuộc sống của cô, ngày nào mà không đọc một đoạn là cảm thấy thiếu thiếu,không thể ngủ được, cho dù một tháng nay, cô đã thuộc làu làu nội dung.

Không thể giải thích đượcnguyên nhân, cô đọc văn bản, đến đọc tâm tình, thậm chí sâu hơn, có thể cảmnhận được cảm xúc sâu sắc nhất của một chàng trai. Từng chút một, chút một,ngày qua ngày, càng bị hấp dẫn.

Mới đầu là bị tình cảmsâu đậm của anh ta làm cho cảm động, rồi sau đó, những bi thương trong tình cảmấy đã tác động đến cảm xúc của cô, cuối cùng là tự nhiên đau lòng, thấy khôngđáng cho anh ta, tức giận vì sao cô gái kia lại không nhận ra tấm chân tình củaanh.

Cô từ tò mò đến khátvọng, hy vọng đến một ngày có thể gặp được người con trai này.

Cô rất muốn nói với anh,cô gái kia không biết mình may mắn thế nào, có thể được anh yêu thương là điềuhạnh phúc nhất trên đời này, bởi vì cô hiểu, anh đã dùng tất cả bản thân mìnhđể yêu trọn vẹn một người.

Lục cả ngăn kéo, khôngthấy bản ghi chép quen thuộc kia, cô tự hỏi phải chăng đã cất ở chỗ khác, nhưngtìm hết trong phòng đều không có, cô bắt đầu nóng nảy.

Phòng ngủ, phòng làmviệc, phòng khách, khắp các tầng lầu đều đã tìm qua hết, thậm chí còn kinh độngđến quản gia đang ngủ.

“Bản ghi chép như thếnào? Rất quan trọng sao?”, thấy cô sốt ruột như vậy, quản gia cũng biết đâykhông phải là chuyện nhỏ.

Rất quan trọng sao? Côngẩn ra.

Quan trọng ở chỗ nào? Cônói không nên lời. Nếu không quan trọng, cô cần gì phải vội vàng như vậy, tìmkhắp mỗi ngóc ngách trong nhà cũng phải tìm được?

Khi cô nghe nói hôm naykhông biết em trai cô đang xé cái gì gấp máy bay thì cô nhanh chóng chạy vàophòng Lạc Diệc Khải, nhìn thấy bản ghi chép ngả màu đã không còn nguyên vẹn,cơn tức giận không hiểu từ đâu bộc phát.

Trước đây chưa từng nổinóng với em trai, kể cả khi nó nghịch ngợm làm hỏng máy tính của cô, làm hỏngbáo cáo cô đã mất công chuẩn bị suốt 2 tuần, bất kể nó phá phách thế nào đi chăngnữa, thật sự chưa bao giờ khiến cô giận, nhưng lúc này đây cô thật sự đã pháthỏa!

“Không phải chị đã bảo emlà không được động vào nó sao? Tại sao em không nghe lời? Em có thể một ngàykhông gây chuyện được không?”

Đứa em trai đang lơ mơngủ bị cô quát đến giật mình tỉnh giấc, sợ hãi nhìn cô.

Trên thực tế, cô cũng bịchính mình dọa đến.

Bình tĩnh lại, ngay cả côcũng không thể tin vào phản ứng dữ dội vừa rồi của mình, cô thậm chí không biếtbản thân lại để ý đến vậy.

Tâm trạng không tốt nàyvẫn duy trì đến ngày hôm sau, ngay cả cái người được mệnh danh là pho tượng cóhình người không có cảm xúc kia cũng nhận ra áp lực từ cô.

“Dường như tâm trạng củaTiểu Lăng rất tệ, tốt nhất hôm nay anh đừng trêu vào cô ấy”, cô gái ở cửa hàngcảnh báo anh.

Quan Nghị lấy làm lạ màngước mắt lên, anh thường chọc tức cô sao? Rõ ràng… anh đâu có làm gì đâu! Tạisao tất cả mọi người xung quanh đều cảm thấy như vậy?

“Cô ấy… làm sao vậy?”,chưa kịp suy nghĩ, câu hỏi đã bật ra khỏi miệng.

“Anh cũng quan tâm đến côấy? Tôi cứ nghĩ rằng anh là một người không có lương tâm chứ!”

Tự chuốc lấy nhục. Pháthiện ra điều ấy, anh lại giữ im lặng.

Chị Vương nửa đùa nửathật nói: “Chắc là “cái kia” đến rồi. Cậu biết không, trung bình mỗi tháng phụnữ sẽ có một lần cảm xúc không ổn định”.

Kì sinh lý? Ý là cái nàysao?

Đi vào phòng bảo trì,thấy cô ôm bụng ngồi trong góc, trông cô thực sự không có tinh thần.

Trước kia, cô giống nhưánh mặt trời nhiệt tình chiếu rọi, làm cho mọi thứ xung quanh dường như ấm áphơn. Cho dù cách thức ở chung của họ luôn là im lặng nhưng anh cũng không thểxem nhẹ cảm giác hiện diện mạnh mẽ của cô. Hiện tại trông cô như vậy, thực sựthấy không phù hợp chút nào.

Cô biết anh đứng đấy,liếc nhìn anh một cách vô cảm: “Làm gì?”

Đứng ở cửa không vào, ánhmắt như là chưa từng quen biết cô vậy… À không, cô đính chính, cô nghi ngờ rằngđến tận bây giờ, anh ta vẫn coi cô là người xa lạ.

“Chị Vương hỏi cô có muốnăn bánh kẹp không?”, ngừng một lát, nhân từ nói thêm với cô hai câu: “Mua ở conphố đằng trước, nghe nói ăn rất ngon.”

“Không, tôi ăn khôngvào”. Không chịu dụ dỗ, tiếp tục yếu ớt.

Anh định mở miệng, nhưnglại thôi, xoay người đi làm công việc của mình.

Mười phút sau, anh vôtình ngẩng đầu, vẫn nhìn thấy một dáng người cuộn mình ngồi trong góc.

“Cô…”

Nghĩ đến anh có chuyệnmuốn nói, ngẩng đầu lên phát hiện anh đã đi ra ngoài.

Cô không để ý đến, lạirầu rĩ nằm úp sấp trên bàn.

Sau vài phút, một thanhchocolate Kim Toa xuất hiện trước mặt cô.

“Anh làm gì vậy?”, côkhông nghĩ rằng ngày hôm nay pho tượng này bỗng bị sét đánh, đột nhiên phảilòng cô, đưa sôcôla để thổ lộ.

“Tôi nghe nói… “cái kia”đến, ăn một ít sôcôla sẽ cảm thấy tốt hơn.”

“Cái gì?” Đầu cô thấy lơmơ, còn chưa hiểu gì cả.

“Kì sinh lý.”

“Sinh…”, cô bị sặc, “Anh,anh, anh…”, trợn mắt nhìn anh ba giây, rồi lại nhìn thanh sôcôla. Anh nghĩ côđau bụng do kì sinh lý, thế nên mua sôcôla cho cô?

Im lặng một lúc, cô chợtbật cười nắc nẻ.

“Cô không phải trong kìsinh lý, đau bụng?”

“Tôi sinh, sinh… Ha ha,ha ha ha….”, bây giờ cô cười đến đau bụng. Nhìn anh ta ngày thường lạnh lùngkhông nói lời nào, không nghĩ tới khi tỏ ra quan tâm cũng rất có tiềm lực!

Cười đủ, cô lau lau nướcmắt ở khóe mắt, “Oh, tôi không nghĩ anh cũng sẽ quan tâm đến tôi đấy!”, cô vẫntưởng anh thấy cô chướng mắt, chỉ ước cô sớm rời đi.

Anh xấu hổ, quay đi,không thích bị người khác trêu đùa.

Khóe miệng vẫn nở nụcười, cô bóc vỏ thanh sôcôla, tâm tình chán nản đã tốt lên một chút. Bìnhthường người này có vẻ lạnh lùng vô tâm, thế nhưng cách thức thể hiện sự quantâm cũng rất độc đáo, hành động bất ngờ làm cho người khác dở khóc dở cườinhưng trong lòng cảm thấy ấm áp hơn. Thì ra anh ta cũng không phải là ngườikhông có trái tim, coi như không uổng công cô làm trâu làm ngựa trong thời giannày.

Thanh sôcôla này làm côcảm động hơn tất cả những bức thư tình hay quà tặng mà cô nhận được trước đây,mặc dù thật ra cô không thích ăn sôcôla.

Yên lặng, yên lặng, yênlặng…

Lặng lẽ sửa xong hệ điềuhành cho một cái máy tính, phát hiện cô không chạy ra tranh việc như trước đây,anh lấy làm làm lạ mà ngước mắt lên, thấy cô lại thất thần.

Nếu không phải cơ thểkhông khỏe, vậy thì rốt cuộc cô làm sao vậy?

“Lạc Thải Lăng?”, ánh mắtanh hoang mang cùng thắc mắc.

“Ai da, tôi không saođâu, anh cứ làm việc của anh đi, không cần lo cho tôi”. Cô thở dài, tự cổ vũtinh thần, lấy bản ghi chép đã ngả màu từ trong túi ra.

Sau lần đấy, cô tìm lạihết từng chiếc máy bay giấy lớn nhỏ, cố gắng ghép chúng lại với nhau. Nhìn bảnghi chép bị tàn phá, cô có một cảm giác… rất buồn bã. Luôn luôn cảm thấy rằng,nó thể hiện tâm ý của một người con trai, tình cảm đáng quý như vậy nhưng lạikhông được quý trọng. cô cảm thấy thật có lỗi với người đó, cảm thấy mình vớicô gái kia cũng không khác nhau là mấy, đang hủy hoại, giẫm đạp lên trái timcủa anh ta…

Tôi xin lỗi…

Tận đáy lòng, cô âm thầm xinlỗi người đó.

Mãi cho đến sau này, côcàng đọc thì càng hiểu lòng anh, tâm tình của anh. Thậm chí cô có thể khẳngđịnh, anh sẽ không hy vọng bất cứ một ai nhìn thấy bản ghi chép này, đột nhậpvào thế giới nội tâm yếu ớt của anh, bị kẹp vào trong đống sách, lưu lạc vàotrong hiệu sách cũ chỉ là một sai sót.

Cô vốn nghĩ rằng, nếungày nào đó may mắn gặp được chủ nhân của bản ghi chép này, cô sẽ đem nó cùngvới cả tình yêu của anh để trả lại, nhưng bây giờ thì…

Kìm nén tâm trạng tộilỗi, cô vuốt cho từng trang bằng phẳng, cẩn thận mà dán lại.

Biểu hiện của cô thật sựrất giống với một đứa trẻ bị uất ức, Quan Nghị đi ngang qua bên cạnh cô, khôngkhỏi dừng chân lại. “Cái này…”

“Hả!”, đột nhiên lêntiếng làm cô giật mình, tờ giấy bị rơi xuống, anh rất tự nhiên khom người nhặtlên giúp cô, tầm mắt lơ đãng nhìn vào một điểm, anh chợt sửng sốt.

“Đưa tôi, cám ơn”, khôngđể ý đến sự khác thường của anh, cô lấy tờ giấy lại, tiếp tục chăm chú dán.

Anh ngẩn ra, cả buổi trờimà không có hành động gì.

Một phút, rồi ba phúttrôi qua…

Anh thốt ra những âmthanh khàn khàn: “Cô… cái kia…”

Nhìn chằm chằm vào tờgiấy để trên mặt bàn, biểu hiện của anh có chút không tự nhiên, nhưng lúc nàycô lại không có lòng dạ nào mà để ý tới.

“Có chuyện gì sao?”

Muốn nói lại thôi cả nửangày trời, cuồi cùng lại nuốt vào trong. “Không…”. Anh bước đi, lại liếc khẽ cômột cái.

Tuy rằng sau đó không nóichuyện với nhau nữa, nhưng thỉnh thoảng có thể cảm giác được ánh mắt của anhlướt qua, vô tình bị cô bắt được vài lần. Bị người ta nhìn như vậy, chỉ cầnkhông phải người chết đều có thể nhận ra, nhưng cô cũng chưa tự kỷ đến mức chorằng anh đột nhiên phải lòng cô.

Vậy là thế nào? Anh bịtrúng tà sao?

“Có phải là anh muốn nóicái gì không?”, cô trực tiếp hỏi rõ.

“Ừ… Cái kia…”, từ vẻ mặtcủa cô có thể thấy, dường như cô rất trân trọng bản ghi chép kia, mỗi một độngtác đều thật cẩn thận. “Tâm trạng không tốt của cô… và cái kia…”, chỉ chỉ bảnghi chép vô cùng thê thảm… có liên quan?

“Cái này đại diện cho tấmchân tình của một người, không ai có quyền làm hỏng nó, có thể anh không tin,nhưng đối với tôi mà nói, nó không đơn giản chỉ là một bản ghi chép bìnhthường”. Hiểu nhầm ý tứ trong biểu tình quái lạ của anh, cô xua tay: “Nói vớianh làm gì cơ chứ… Quên đi, anh sẽ không thể hiểu được!”

Anh không nói nữa, chỉchăm chú nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ.

Anh thực sự không ngờ côlại nói như vậy, hơn nữa còn dùng thái độ trân trọng để đối xử với một bản ghichép không bắt mắt.

“Anh ta sẽ không để ý”.Lời nói không qua suy nghĩ bỗng bật ra.

“Cái gì?”

“Tôi nói, cô dùng tấmlòng trân trọng như thế để đối xử với nó thì anh ta sẽ không để ý hình thức bênngoài thế nào. Tựa như ý nghĩa của bản ghi chép này, không nằm trong một vài tờgiấy, bởi ý nghĩa là vô hình!”

“Hả?”, đây được coi là anủi sao?

Không kịp phân tích vẻmặt của anh, anh đã quay người, ôm lấy CPU đã sửa xong ra khỏi phòng bảo trì.

“Này…”. Gì chứ, đã nóivới anh ta là không được bê vật nặng, anh ta vẫn không nghe!

Quên đi, dù sao trông anhđã tốt hơn nhiều, cô ở đây dường như rất dư thừa.

Cô quyết định hết tuầnnày thì thôi, nếu chắc chắn anh không gặp vấn đề gì, cô sẽ không đến làm phiềnanh nữa.

Dù sao thì anh ta hoàntoàn rất tốt, còn vui vẻ vì được thanh tĩnh!

———-

Cô thật sự nghĩ như vậy,cũng tương đối xác định, đây là lần cuối cùng cô bước vào nơi này, sau đó thìanh đi đường anh, cô đi đường cô, không ai nợ ai.

Mặc dù… thành thực mànói, Quan Nghị là một người tốt, trong khoảng thời gian này cùng tiếp xúc vớinhau, nói lời tạm biệt cũng hơi không nỡ…

Nhưng có câu nói rấtđúng: người tính không bằng trời tính; thêm nữa, kế hoạch không theo kịp nhữngthay đổi… Điều này có nghĩa là cô nghĩ thì cứ nghĩ, nhưng ông trời cũng khôngđể ý cô nghĩ thế nào…

Mà, số phận đã an bài bọnhọ phải bị buộc chặt vào nhau, khó chia lìa, khó xa cách.

Ngày cuối cùng thì trònmột tháng, cô kết thúc giờ học buổi sáng liền đến đây, chị Vương đã đi ăn cơm,cả cửa hàng chỉ còn mỗi Quan Nghị.

“Xin chào”, vẫn như cũ,cô nở một nụ cời thấm vào gan ruột.

Anh thì vẫn chỉ gật đầumột cái, coi như là chào hỏi rồi lại vùi đầu vào mấy linh kiện điện tử.

Cái gì chứ, người nàynhất định cứ phải khô khốc như vậy sao? Ngày cuối cùng rồi, chả nhẽ không thểbố thí cho cô vài câu nói sao? Tốt xấu gì cũng giả vờ một chút chứ.

Quên đi, sớm đã biết anhta không biết điều, quen là được rồi, không nên so đo nữa. “Này, anh ăn gìchưa? Có cần tôi mua bữa trưa giúp không?”

Lúc này, anh cả đầu cũngkhông ngẩng lên, “Tôi không đói bụng”

“Oh”. Liên tiếp bị bẽ mặthai lần, cho dù da mặt cô có làm bằng sắt cũng không dám đưa ra cho anh mài.

Cô biết ý mà ngồi vàochiếc ghế tựa trong góc, không quấy rầy anh làm việc.

Keng! Thẻ âm thanh rơixuống mặt đất, phát ra tiếng vang nho nhỏ trong không gian yên tĩnh.

Cô nhìn lên, rồi lại trởvề với quyển sách giáo khoa, tập trung để chuẩn bị cho bài kiểm tra ngày mai.

Rầm! Ổ đĩa CD-ROM chưađược cài đặt, rơi xuống tạo ra một tiếng vang lớn hơn.

Cô kì quái nhìn anh vàigiây, mới chậm rãi nhìn lại quyển sách, lật trang tiếp theo, tiếp tục xem.

Sau một thời gian… Rầm!

Lần này không có cái gìrơi, cũng không đụng phải cái gì, bởi vì… bị đụng là anh.

Lạc Thải Lăng buông sách,nhìn chằm chằm vào cạnh bàn và Quan Nghị đang cau mày xoa eo kia.

Hôm nay anh ta có vẻkhông giống mọi ngày.

Người này làm việc cótiếng cẩn thận, hôm nay lại liên tiếp xảy ra chuyện. Rốt cuộc là anh ta bị saovậy?

Khóe mắt lặng lẽ nhìn kỹanh, anh đã đi ra ngoài rót một cốc nước ấm, chống lấy lưng ghế mà ngồi xuống,từ từ uống. Nếu quan sát kĩ hơn một chút, sẽ phát hiện lông mày của anh hơichau lại, sắc mặt tái hơn so với bình thường.

Lẽ nào…

Cô bỗng bỏ sách vở sangmột bên, tiến đến nắm lấy bàn tay run rẩy của anh… thật lạnh.

Anh giật mình, “Cô…”

“Đồ ngốc, cơ thể khôngthoải mái tại sao không nói?”, tay phải đặt lên trán anh rất tự nhiên, “Bị cảmrồi phải không? Có sốt không?”

Anh giật mình, quên khôngkéo tay cô xuống.

“Nói đi chứ, cứ nhìn tôichằm chằm làm gì?”

Người này bình thường rấtkín kẽ, cho dù sinh bệnh cũng không thấy khá hơn, cô thực sự không cảm thấyngạc nhiên.

Không thể trông cậy vàosự giúp đỡ của anh, cô trực tiếp thu dọn đồ đạc, cho sách vở vào túi, ném đồcủa anh cho anh, lại cầm chiếc áo khoác bên cạnh. “Mặc vào, áo khoác cứ quănglung tung, chả trách mà bị cảm lạnh. Có mang bảo hiểm y tế không? Đợi một chútchị Vương về, chúng ta đi bác sĩ.”

“… Tôi không có cảm.”

“Câm miệng”. Tính tình củaanh thế nào cô còn không biết sao? Lần trước cánh tay thiếu chút nữa bị tàn phếmà anh vẫn thản nhiên như thiên hạ thái bình. “Anh cố tỏ ra mạnh mẽ như vậy đểlàm gì? Để cho mọi người biết thì xấu hổ lắm sao?”

“Tôi không cố cậy khỏe”,chẳng qua anh… đã quen một mình mà thôi, không nghĩ sẽ có người cùng anh đốimặt, thật sự chưa bao giờ nghĩ tới.

Thực ra anh không có cảmlạnh, chỉ là … đau dạ dày mà thôi.

Ngay cả anh cũng ngạcnhiên, cô lại có thể phát hiện ra anh không khỏe. Cả một buổi sáng, chị Vương ởcùng một phòng với anh cũng không hề biết. Cho tới nay cũng chưa có ai nhìn ra,anh còn tưởng rằng anh che giấu rất tốt.

Nhưng cô lại biết.

Ước chừng khoảng 15 phút,chị Vương đã trở lại, cô dùng lý do đơn giản “Có một tên ngốc bị bệnh, em dẫnanh ta đi khám” rồi liền kéo anh đi, từ đầu tới cuối không cho anh có cơ hội ýkiến, ngoại trừ khi nghe đến hai chữ “ngu ngốc”, cái miệng có hơi há ra mộtchút rồi ngậm lại ngay.

Nhưng mà, sự thật chứngminh, cô cũng không nói gì sai, người này quả thực là kẻ ngốc.

Biết bác sĩ nói gì không?Loét dạ dày! Căn cứ vào lời khai nhận tội khi bác sĩ khám bệnh thì anh đã đauvài lần hơn một tuần nay, đến hôm nay thì dẫn đến xuất huyết nhẹ.

Cô thật sự không thể tinđược lại có người ngu ngốc đến như vậy, coi thường sức khỏe của bản thân đếnthế, nếu hôm nay cô không bắt anh đi khám, chắc anh vẫn tiếp tục trì hoãn… Đâyđúng một tên ngốc chính hiệu mà!

Bác sĩ nhìn vẻ mặt đằngđằng sát khí của cô, như đang chuẩn bị muốn đánh vỡ đầu anh bất cứ lúc nào,cười cười nói: “Anh nhìn xem, làm cho người ta lo lắng như vậy, tốt nhất là anhmau xoa dịu bạn gái mình đi, cô ấy có vẻ rất tức giận.”

Đã quen với việc bị ngườingoài hiểu lầm, cô không có phản ứng gì nhiều, cứ nghĩ anh cũng sẽ làm nhưkhông nghe thấy như bình thường, không ngờ anh lại quay sang nhìn cô, giọng nhỏđến mức giống như là tự nói cho mình nghe. “Tôi thường bị đau dạ dày…”

Bởi vì thường xuyên bịđau, đó là bệnh cũ, nên không để ý đến.

Đây xem như… giải thíchsao?

Cô không biểu hiện sự bấtngờ ra mặt, lấy thuốc rồi rời khỏi bệnh viện.

Lúc trước, khám xong chỉđưa anh đến trước cửa nhà rồi đi, người này cực kỳ quái gở, cô chưa bao giờtrông cậy vào việc bỗng nhiên anh hiểu được đạo lí làm người, mời cô vào uốngmột tách trà hay gì đó… Nhưng tình hình hôm nay lại khác, bị tạt nước lạnh thìcứ tạt đi, cô kiên quyết đưa anh vào nhà.

Sự thật, quả nhiên như côdự đoán, anh nói không có thói quen mời bạn đến nhà, rất không quen. Cô giả vờkhông hiểu, bảo anh: “Cùng lắm thì cũng chỉ như ổ chó thôi, tôi đã chuẩn bịtinh thần.”

Một tháng này cũng khôngphải công cốc, cô đã biết cách để đối phó với anh. Chẳng qua anh chỉ không haynói chuyện, không hay tranh cãi mà thôi, cũng không thật sự quá lạnh lùng, chỉcần cô giả vờ câm điếc, anh sẽ nhượng bộ.

Quả nhiên, ánh há miệngđịnh nói, sau đó im lặng.

Cô biết thực ra anh khôngcó người thân bên cạnh chăm sóc, y theo tính cách của anh thì hẳn là bạn bècũng không nhiều, càng không thể có bạn bè thân thiết tới mức sẽ chăm sóc anhkhi ốm đau, bảo cô mặc kệ anh, thật sự là không làm được, nhất là với một tênngốc bị xuất huyết dạ dày mà còn tưởng là không có việc gì.

Trên đường về cô mua vàinguyên liệu nấu ăn đơn giản, cùng anh đi lên tầng, bắt anh mở cửa, thế nên mớibiết anh ở tầng sáu, lại không có thang máy, mới nghe thôi mà chân đã nhũn ra mộtnửa. Bình thường đi học, hơn ba tầng là cô đã đi thang máy. Đôi chân đẹp chưatừng leo một lúc nhiều tầng như vậy, nhưng cô vẫn cắn răng, bền gan vững chíhoàn thành nhiệm vụ bất khả thi này.

Lần đầu tiên đến nhà anh,kỳ thực không tệ như cô nghĩ, mặc dù không tính là sáng sủa sạch sẽ, nhưng cũngkhông tới mức như ổ chó, ít nhất thì trên nguyên tắc, đồ đạc đều được đặt đúngchỗ cần đặt.

Có thể nhận ra anh khôngđược tự nhiên. Có lẽ đúng như anh nói, không để bất cứ ai bước vào nhà mình.Đối với anh mà nói, đây gần như là một không gian riêng, nên không thể thíchứng với sự có mặt của người ngoài?

Cô nấu cháo, bắt anh phảiăn xong, nghỉ ngơi, sau đó mới rời đi.