Nợ Em Một Hạnh Phúc

Chương 13: Ngoại truyện 1: Là ai nói sẽ bù đắp tất cả?



Mãi cho đến khi đi vàocửa hàng bánh ngọt, nhận lấy chiếc bánh gato đã được đặt trước, cô vẫn khônghiểu được vì sao lại trở thành thế này.

“Thải Lăng, anh đã đặtbánh ở cửa hàng bánh ngọt, bây giờ anh đang làm việc nên không đi lấy được, emđi lấy trước có được không?” điện thoại vừa kết nối, nói qua loa vài câu, quảthực đem cô đẩy xuống mười tám tầng địa ngục.

Có người như thế này sao?Sinh nhật mình, còn phải tự đi lấy bánh ngọt. A, còn nữa, khoản bù thêm, anhmới chỉ thanh toán tiền đặt cọc, cho nên phần còn thiếu cô sẽ phải tự chi tiền!

Đừng nói là vui mừng haygì đó, trên cơ bản người đàn ông này thật sự không hề có thành ý chúc mừng sinhnhật cô.

Bỏ đi, sớm thấy rõ anhkhông phải là một người lãng mạn, vậy nên cũng không trông cậy nhiều lắm. Côbuồn bực thanh toán nốt tiền bánh, kí nhận vào đơn đặt hàng.

“Oh?” cô gái thu ngânđang nhìn cô kí tên, bỗng kinh ngạc hô lên một tiếng nhỏ.

“Có vấn đề gì sao?”

“Chị tên là Thải Lăng?”cẩn thận xác nhận.

“Tôi tên là Lạc ThảiLăng.”

“Chờ em một chút” xoayngười chạy hai bước, còn không yên tâm mà quay đầu lại dặn, “Chị đừng đi nhé!”

Cô nàng kì quái.

Chưa rõ có chuyện gì thìcô gái kia đã từ trong buồng đi ra, trên tay cầm một quyển nhật kí, “Cái này,là cho chị”.

“Đây là gì vậy?”

“Chị cầm về, đọc sẽbiết.”

Cái gì nhỉ? Ánh mắt khẩnthiết của cô gái thu ngân khiến cô sinh nghi, cầm theo bánh ngọt đi ra, vì quátò mò nên cô ngồi xuống chiếc ghế ở lối đi bộ, bắt đầu lật xem.

Vừa mới nhìn trang đầutiên, cô liền ngây người…

Đây là nét chữ của QuanNghị.

Tôi đã từng lặng lẽ yêumột cô gái, yêu đến mức tôi nghĩ rằng, cả đời này sẽ chỉ yêu mình cô ấy.

Nhưng, con người khôngthể đoán trước được điều gì, tôi gặp một cô gái khác, bởi vì tập ghi chép trànngập tình yêu dành cho cô gái kia của tôi… Thôi được, kì thực bên trong cũngbao gồm cả việc tôi trượt môn Thống kê, chỉ vì không có tâm trạng viết côngthức, định lý cũng chép không đúng…

Tôi biết nhất định bâygiờ bạn đang cười trộm, trong lòng nghĩ: “Thảo nào lại trượt, đúng không?”

Nhưng tôi nói cho nghe,thật ra không phải như vậy. Việc này kể ra rất dài, không tin bạn có thể đi hỏicô ấy… cô ấy tên là Thải Lăng, là người đã vô tình cầm phải bản ghi chép kia.

Sau đó cô ấy liền yêutôi… Không cần nghi ngờ ánh mắt của bạn, cũng không cần nghi ngờ mấy tờ giấyđó, lại càng không nên nghi ngờ thành ý của tôi, bạn không nhìn lầm, chưasang trang, lại càng không phải do năng lực biểu đạt của tôi quá kém, thật sựlà tôi thật sự không biết vì sao cô ấy lại yêu mình. Điều kiện của cô ấy tốtđến mức khiến những người con gái khác phải ghen tị, khiến đàn ông muốn theođuổi, mà tôi thì, bình thường đến không thể bình thường hơn.

Có lẽ, là do bản ghichép đầy cảm tính kia, không cẩn thận đã lừa gạt trái tim một cô gái ngây thơtrong sáng… Tôi đã nghĩ là như vậy.

Cô ấy đã vì tôi rấtnhiều, tôi không muốn nhiều lời nữa, bởi vì tôi muốn nói, có một thằngngốc, rõ ràng là đã đặt cô gái luôn bên cạnh mình vào trong tim, hơn nữa còn ẩngiấu quá sâu, nên đã làm cô ấy tổn thương mà rời đi.

Tôi vì cô gái trước kia,trả giá sáu năm đơn phương nhưng lại chưa từng làm gì cho người con gái đã trảgiá cho tôi nhiều như vậy, thậm chí đến cả món quà sinh nhật hai mươi tuổigiành lấy được cũng là thứ mà tôi định tặng cho người khác. Tôi nghĩ, cô ấybiết, lại thà rằng làm như không biết. Cô ấy chưa bao giờ có một đồ vật gì dochính tôi tặng, mãi đến khi cô ấy đã mệt mỏi, tôi mới kinh ngạc khi thấy mìnhđã phụ cô ấy nhiều thế nào, nợ cô ấy nhiều thế nào, cả ngày lẫn đêm gặm nhắmtâm hồn, mỗi khi nhớ tới cô ấy, càng đau đớn không thôi.

Vì thế, tôi đã quyếtđịnh từ giờ trở đi, ghi nhớ mỗi một phân tâm tình sau khi cô ấy rời đi, khiếncô ấy hiểu rằng, trong lòng tôi đang chờ đợi cô ấy như thế nào.

Đây là chuyện thứ nhấttôi làm vì cô ấy. Nếu bạn gặp một cô gái tên là Thải Lăng, hãy giúp tôi chuyểncho cô ấy, cho dù trên đời có trăm nghìn người trùng tên nhau, nhưng tôi tintưởng có một ngày, nó vẫn sẽ đến tay của chủ nhân thật sự. Lúc trước, một bảnghi chép tầm thường, đã đem duyên phận của tôi và cô ấy buộc chặt vàonhau, huống chi là sau khi giữa hai người đã tồn tại duyên nợ sâu nặng.

Tôi cá cược, tình yêucủa chúng tôi.

Ở trang đầu tiên, ghichép vài đoạn, cô vội vã lật giở, đọc từng chút tâm tình của anh sau khi cô rờiđi, tựa như lúc trước khi cô vô tình nhặt được bản ghi chép kia, đọc đến tâmtình yêu say đắm của anh cũng giống như vậy, chỉ khác là, lần này, cô là chủnhân của bản ghi chép.

Tầm mắt cô, dừng lại ởphía cuối trang giấy.

Thải Lăng, là anh phụlòng em nhiều nhất, nhưng chưa bao giờ nói với em… Anh yêu em.

Bất kể là bao lâu, anhsẽ vẫn ở đây chờ em, đợi em quay về, chính miệng nói với em.

Chỉ là, đến khi đó emcòn muốn nghe sao?

“Muốn chứ, đương nhiên làmuốn!” Quả thực rất muốn!

Lạc Thải lăng cười rơilệ.

Sửa lại lời nói lúctrước, người đàn ông này lãng mạn đến khó tin.