Nợ Em Một Hạnh Phúc

Chương 10



Nhậm chức đã được mộttháng, cuối tuần, đồng nghiệp trong công ty giúp cô làm một buổi tiệc chàomừng, không phân biệt ban ngành, tham dự tự do. Người đến không ít, ánh mắtlướt qua toàn bộ, không thấy thân ảnh quen thuộc kia, cũng không ngoài dự đoáncủa cô. Những trường hợp thế này, từ trước đến giờ anh không tham gia. Rượu làmkhông khí nóng lên, ăn uống ồn ào, nhảy múa hết mình, tránh trong góc thânthiết với nhau cũng có… Giữa căn phòng hỗn loạn, cô lại chỉ cảm thấy… hiuquạnh.

Cô là nhân vật chính củatối nay, bị mời rượu không ít. Mùi rượu từ ngực và bụng cuộn lên, cô mê man ômđầu, rời khỏi pub, tìm điện thoại, mở danh bạ ấn số…

Mười hai giờ đúng.

Tắm rửa xong, đang chuẩnbị đi ngủ, tiếng chuông điện thoại ở đầu giường vang lên, Quan Nghị đưa tay ấnxuống nghe máy, bên tai truyền đến tiếng lẩm nhẩm yếu ớt, “Anh đã ngủ chưa?”

Anh hơi sửng sốt, bỏ điệnthoại ra nhìn người gọi đến, xác định không nhận lầm giọng nói kia, mới nhíumày để lại bên tai.

“Em uống rượu say rồi,tới đây đón em được không? Em muốn đến chỗ anh”.

Có phải cô gọi nhầm số?Giọng điệu lúc này có chút quyến rũ như cô gái nhỏ sau khi say, đang nỉ non làmnũng với người yêu… Cô muốn gọi cho Đỗ Phi Vân sao? Xem ra là đã quá say.

Anh cũng không định phânrõ phải trái vào lúc này, nói ngay, “Chờ anh, anh đi ngay”.

Anh biết nơi tổ chức tiệcrượu, thay quần áo, tới chỗ cô bằng tốc độ nhanh nhất.

Cô ngồi xổm trên vỉa hè,chịu đựng cảm giác nôn mửa khó chịu.

“Thải Lăng?” anh lo lắngcúi gần xuống.

“Anh tới rồi!” ngẩng mặtnhìn anh, môi nở nụ cười thỏa mãn như hoa, đem cơ thể mềm nhũn dựa vào ngườianh. Dáng vẻ hoàn toàn ỷ lại, giống như anh là cả thế giới của cô…

“Đi nào, anh đưa em về”nhận lấy chìa khóa xe từ cô, ôm thắt lưng giúp cô đứng dậy.

“Em muốn đến chỗ anh” cômở miệng yêu cầu.

Anh bước từng bước một,không nói, tiếp tục đi về phía trước.

Không nói gì, tức là đồngý. Cô thở dài, hai tay ôm chặt eo anh.

Để cô ngồi ổn định xuốngbên phải ghế lái, thắt dây an toàn, mới đứng vững lại trên đường.

Bầu không khí bên trongxe im lặng, cô dựa vào lưng ghế, khép hờ mắt, xem ra có vẻ đã rất mệt.

Anh tắt điều hòa, mở hờcửa kính, không khí bên ngoài sẽ khiến cô khá hơn một chút.

Ngoài đường ban đêm rấtyên tĩnh, bọn họ đều im lặng, chỉ có tiếng nhạc phát ra từ radio, nhè nhẹ vanglên trong xe, hết bài này đến bài khác.

‘Đối mặt với sự im lặngchưa từng có của anh

Lại cảm thấy hoang mangvô cùng

Cuối cùng mở lời nói raquyết định

Em muốn quên đi cuộc tìnhnày

Anh chưa bao giờ thử hiểuem

Yêu anh còn hơn cả bảnthân mình

Nhưng những cố gắng mà emđã làm

Anh nhìn thấy nhưng lạikhông để tâm đến

Mang trái tim trao choanh

Trả nợ tình

Đau khổ đến mấy em vẫncam chịu

Nhưng anh lại không độnglòng

Không cảm kích

Một mảnh chân tình theogió bay xa

Nhận về đau khổ

Tình vẫn như trước

Một mực yêu anh không thểdừng lại

Cho dù có quay đầu lại

Vẫn cứ sai lầm

Vẫn yêu anh không muốncách rời’

(Ca khúc Từ của LâmHiền)

Tại sao… lại phát bài hátnày?

Anh vừa nghe được, tâmtrạng hơi chấn động, tay nắm chặt vô-lăng, mắt nhìn sang phía cô, cô im lặngkhác thường, hơi nhíu mày, không thể nhìn ra cảm xúc.

Cô ấy cũng nghe thấy?

Chạy xe đến dưới khu nhàanh ở, anh giúp cô vào nhà, hỏi “Cần tắm rửa không?”

“Cần” đương nhiên, đưatay đòi quần áo.

Sau khi tắm, trên ngườicô có cùng một mùi sữa tắm thơm giống anh, mặc quần áo quá cỡ của anh, tẩy lớptrang điểm, dung nhan thuần khiết dường như không hề thay đổi sau tám năm, ẩntình trong đôi mắt vẫn là quyến luyến, nháy mắt, anh cơ hồ như có ảo giác, nghĩvề những ngày cũ…

Bối rối dời mắt đi, dứtmình ra khỏi đôi mắt trong vắt như nước kia, không cho phép bản thân càng lúnsâu vào ảo giác.

“Em ngủ trên giường, anhngủ ở sô-pha” anh chỉ cái giường, với cuốn tạp chí lật xem, không dám nhìn cônữa.

“Anh có thể… lên đây ngủ,em không ngại” cô nhẹ nhàng nói.

Tạp chí rơi xuống đất.Tắm xong mà cảm giác say rượu không giảm đi tí nào sao?

Không hiểu được mình đangkhẩn trương cái gì, anh bối rối đến mức nhìn hơi tức cười.

“Em, em ngủ trước đi”.

Dường như cô muốn nói gì,nhưng lại thôi, cuối cùng gật đầu, bò lên phía bên trái giường.

Thời gian trôi qua baolâu, anh không biết, chim đỗ quyên ở đồng hồ treo tường phát ra từng tiếng kêubáo giờ.

Ba giờ đêm. Một chữ trêntờ tạp chí cũng chưa lọt vào đầu anh, cô nằm nghiêng người, chăn bông kéo caođến tận má, để lại chỗ trống lớn bên phải giường.

Anh di chuyển cơ thể cứngngắc, lặng yên không một tiếng động đến chỗ giường trống cô để lại nằm xuống,tắt đèn ngủ gần trên đầu giường, căn phòng chìm vào bóng tối.

Anh không ngủ được, nhắmmắt, khứu giác lại trở nên nhạy cảm. Cùng một mùi hương sữa tắm nhưng lại tỏara những mùi thơm khác nhau trên người họ, giao hòa thành hơi thở ái muội giữađàn ông và đàn bà.

Hương thơm dịu dàng quanhquẩn ở cánh mũi, lại nghĩ đến thân hình mềm mại của cô nằm ngay bên cạnh, cơthể anh vì cô mà vô thức trở nên căng thẳng.

Mùi hương nữ tính phảngphất càng thêm rõ ràng, thắt lưng được cánh tay ngọc ôm chặt, anh kinh ngạc,“Thải Lăng?”

Cô không làm gì khác, chỉlà đem khuôn mặt dựa sát vào ngực anh.

Cô nhớ tới cuộc đối thoạivừa tình cờ nghe được từ mấy đồng nghiệp trong công ty…

“Thì ra, Quan Nghị vớigiám đốc Lạc, thật sự chỉ là bạn bè mà thôi!”

“Sao cô biết?”

“Chính miệng anh ấy nóivới tôi! Vốn trưa nay anh ấy nhận lời mời ăn cơm cùng tôi còn làm tôi cao hứngmột chút, ai ngờ vừa ăn mì vừa nói với tôi, anh ấy đã có bạn gái rồi!”

“Thật ngu ngốc! Giám đốcLạc điều kiện tốt như vậy, những người khác tranh nhau giành lấy, anh ta cưnhiên lại không cần.”

“Rất nhiều đàn ông muốncướp đoạt không có nghĩa là anh ấy cũng động lòng phải không? Anh ấy nói anh ấylà người rất có nề nếp, trong lòng chỉ có thể có một người, lấp đầy trái timrồi thì không thể chứa người khác nữa, cô gái kia đã ở trong lòng anh ấy rấtnhiều năm, cuộc đời này sẽ không hết yêu người ấy. Cho dù điều kiện của giámđốc Lạc có tốt hơn đi nữa, thì người như thế là không thể đả động được.”

Chỉ có người như thế, làkhông bị đả động.

Chết tiệt, rất đúng. Côđã tự mình chứng minh, không phải sao?

“Thải Lăng?” nhẹ nhànglại gọi một tiếng. Cô ấy đang ngủ sao?

“Gọi Diêu Thiên Tuệ thìthân thiết ngọt ngào ‘Tuệ’, gọi em thì luôn khách khí ‘Thải Lăng’, rất phânbiệt đối xử!”. Đáp án là, cô không ngủ.

Quan Nghị ngạc nhiêncười, “Em muốn anh gọi ‘Lăng’?”

“Cũng không khó nghe lắm”tiếng hừ nhẹ gần như không nghe thấy.

“Anh không biết em lại sođo cái này”.

Cô hừ một tiếng, bàn taynhỏ bé nhẹ nhàng trượt xuống, phủ lên sống lưng cứng ngắc của anh.

“Thải Lăng, em…” anh khàngiọng, quên mất muốn nói gì… bởi vì bàn tay nhỏ bé đã chui vào bên trong áongủ, phủ lên da thịt ấm nóng, thậm chí… càn quấy đến cực điểm mà hôn mút phầnda thịt cổ anh lộ ra ở cổ áo, hết sức cố ý để lại dấu vết.

Quan Nghị bị cô trêu trọctoàn thân nóng như lửa, đầu lưỡi lướt trên làn da mẫn cảm ở cổ anh, hôn đếnvành tai, đồng thời ngậm vào.

Chết người! Anh nặng nhọcthở dốc, dục vọng mãnh liệt càn quét qua cơ thể.

“Tốt nhất em nên dừng lạingay lập tức, nếu không…” nếu không anh sẽ không thể cam đoan về hành vi củamình.

“Nếu không thì sao?” hếtsức khiêu khích , ngửa đầu hôn anh.

Anh quay mặt đi, cự tuyệtnụ hôn của cô, lẳng lặng nói, “Anh không phải Đỗ Phi Vân.”

Cô liếc nhìn anh kì quái,“Đâu ai nói anh phải”. Sau đó, kiên quyết hôn chặt.

Nụ hôn của cô, có chútngang ngược, không cho phép cự tuyệt mà quấn mút, thì thầm, “Quan Nghị, QuanNghị, Quan Nghị… tên ngốc…”

Vậy ra, ngay từ đầu là cômuốn tìm anh? Không phải gọi nhầm số?

Con ngươi anh nóng lên,bịt kín môi cô, cuồng nhiệt giống như muốn chiếm đoạt hơi thở, dây dưa cùng côhôn sâu.

Không giống như ngàythường, anh gần như thô lỗ xé bỏ quần áo trên người của cả hai, vội vã đòi hỏi,chiếm lấy.

“A…” Quá nhanh. Đôi mithanh tú của cô nhíu lại, trong chốc lát chưa thể thích ứng anh xâm nhập, cảmthấy có chút đau.

Anh không thể dừng lại,ôm chặt lấy cô, hôn cô. Cơ thể cô rất chặt chẽ, rất ấm áp, bao dung anh, khiếnanh trở nên điên cuồng, chỉ có thể xâm nhập hết lần này đén lần khác, cuồngnhiệt, sau đó cùng cô bùng cháy đến cực hạn.

Trời đã sáng, anh vẫnkhông muốn dậy, vô thức ôm sát thân thể mềm mại đang nằm trong ngực.

Lần này… không chỉ balần? Anh nhớ lại.

Đầu ngón tay nhẹ nhàngmơn trớn trên khuôn mặt cô, xem ra anh đã khiến cô mệt muốn chết. Ngay cả anhcũng không ngờ, đêm qua anh lại không thể khống chế được, bây giờ khắp ngườiđau nhức.

Anh nghĩ, tình trạng củacô chắc cũng không khá hơn chút nào.

Vốn định ôm cô ngủ thêmmột lúc nữa thì cô cũng thức dậy.

Trong lòng đột nhiêntrống rỗng, trong nháy mắt cảm thấy mất mát. Anh mở mắt ra, “Thải Lăng?”

“Em đi trước, tạm biệt!”mặc lại quần áo của hôm qua, đơn giản nói xong câu đó, thản nhiên xoay người.

Chỉ có vậy?

Đêm qua cô dịu dàng nhưnước, dường như theo ánh nắng sớm nay bốc hơi lên, anh mê muội nhìn vẻ mặt đãtrở nên lãnh đạm của cô.

“Em… tối hôm qua…” anhnói một cách khó khăn.

“A, đúng rồi, tối qua rấttuyệt, cảm ơn” cô đáp lại tự nhiên, không hề ngượng ngùng.

Trái tim anh đập từng hồikhó chịu. Biểu hiện của cô rất thoải mái, hoàn toàn giống như người trưởngthành giải quyết chuyện tình một đêm.

“Không có… ý nghĩa gìsao?” Kể cả một chút, cũng không có?

Không nghĩ rằng anh sẽhỏi vậy, Lạc Thải Lăng ngạc nhiên, cười, “Đương nhiên là có. Làm tình với anhrất thích, em hiểu rõ anh, cũng quen với sự đụng chạm của anh, vậy nên tìm đếnanh. Mọi người đều đã là người trưởng thành, việc này có gì kì lạ sao?”

“… Không kì lạ” anh đápnhỏ, gần như tự nói.

Đây chỉ là một màn nam nữhoan ái đơn thuần, những chấp nhất mà anh đặt vào đó, còn hơn cô rất nhiều. Côđã… không thèm để ý thứ gì nữa.

Bởi vì bỏ qua những cảmxúc rối rắm phức tạp, mới có thể cứ thế mà thản nhiên trải qua một đêm vuisướng.

“Anh không dùng biện pháptránh thai” anh nhẹ giọng nói với cô.

“Anh yên tâm, lát nữa emsẽ ra hiệu thuốc mua thuốc” Có một loại thuốc gọi là ‘tránh thai khẩn cấp’ gìđó, trong bảy mươi hai giờ sẽ có hiệu lực, đừng nói anh không biết?

Không có bất kì lưu luyếngì, vạch ra ranh rới rất rõ ràng, không để lại vướng mắc.

Cô thật sự, không còngiống như lúc trước. Cô hai mươi tám tuổi, đã như một cô gái hiện đại trưởngthành, tự tin. Giải quyết mọi việc… kể cả với anh, đều dùng tác phong dứtkhoát…

Không có một chút quyếnluyến.

Cô, không bao giờ còn làmột Lạc Thải Lăng luôn ân cần vô hạn, dịu dàng vô cùng với anh như trước nữa.

———-

“Lạc Thải Lăng đã trởvề?”

Vừa thấy mặt, Diêu ThiênTuệ vội hỏi ngay.

“Em đã biết?” tin tứclan truyền thật là nhanh.

“Nhìn biểu hiện của anh,nếu em không hỏi, anh định không nói cho em biết đúng không?” anh trầm mặc, thểhiện là cô đã đoán đúng. “Chẳng lẽ anh chưa nói với cô ấy?”

Anh cau mày, nhìn chằmchằm vào đồ ăn trên bàn, không nói.

“Anh không nói, để emnói” cô thuộc trường phái hành động, tuy ra ngoài xã hội đã lâu, tuổi cũng đãlớn hơn, nhưng tính tình hoàn toàn không thay đổi.

“Đây là chuyện của anhvà cô ấy, Tuệ, em đừng nhúng tay vào”. Anh ngẩng đầu, nét mặt kiên định.

“Nếu em đoán không sai,anh căn bản là không định nói gì, đúng vậy không?”

“Không có gì để nói.”

“Cái gì gọi là không cógì để nói? Tám năm trước rõ ràng anh đã muốn cứu vãn mọi chuyện, cũng rõ ràngluôn chờ cô ấy trở về, không nói cho cô ấy, làm sao cô ấy biết? Trong lòng côấy sẽ chửi mắng anh là kẻ vô tình vô nghĩa.”

“Vậy thì phải làm thếnào? Có lẽ hiện tại, cô ấy đã có những lựa chọn khác, người vẫn giữ lấy tìnhcảm này, không vượt qua được là anh, không nên kéo cả cô ấy xuống nước.”

“Nếu anh cứ ôm chặt ýnghĩ đó, thì anh cứ ở đấy mà đợi cô ấy mãi!” cô sắp bị anh làm cho phát điên.

“Đây là anh nợ cô ấy.”

Chỉ một câu đơn giản,Diêu Thiên Tuệ bỗng nhiên hiểu rõ.

Anh chờ, không có nghĩalà hy vọng đợi được cô ấy, chỉ đơn thuần là ‘chờ’ mà thôi, giữ lấy tình cảm vớicô ấy, mà đợi chờ không mục đích.

“Quan, em thật sự khôngbiết phải nói với anh như thế nào…”

Từ trong hốt hoảng hoànhồn lại, anh nở nụ cười khổ.

Tuần đầu tiên Thải Lăngvề nước, buổi trưa anh và Diêu Thiên Tuệ hẹn nhau dùng bữa, anh lập tức bị chấtvấn.

Thật ra anh biết mìnhkhông bình tĩnh đến vậy, bằng không, khi cô vừa về nước, tâm trạng sẽ không hỗnloạn, ngay cả bữa trưa cũng không muốn đụng vào.

Đừng nói không nghĩ đếngặp cô sẽ có kết quả gì, cho dù có nghĩ tới, một đêm tốt đẹp kia, đã đủ để anủi tám năm chờ đợi của anh.

Anh đã thử muốn nói,nhưng dáng vẻ thản nhiên hờ hững, sự cởi mở phóng khoáng của cô làm anh thật sựnói không nên lời, không thể lấy tám năm tương tư, ép buộc cô đáp lại.

Vì vậy, anh lại lui vềmột góc, lặng lẽ không nói, lặng lẽ chờ đợi. Mọi thứ, không có gì khác biệt.

Anh không thể nói vớiThiên Tuệ, cái cảm giác này, kì thực rất chua xót, rất đau khổ.

Sau hôm ấy, cô ngẫu nhiênvẫn tới chỗ anh ngủ lại, không thường xuyên, số lần có thể đếm trên đầu ngón tay,đúng là chỉ tình cờ nhớ tới.

Anh cực không thích loạicảm giác này, làm tình nhưng lại không yêu, giống như tình một đêm trai gái đầyrẫy ngoài kia, sáng hôm sau lại trở về với quỹ đạo của cuộc sống thường nhật.

Bắt đầu từ lúc nào mà bọnhọ trở thành bạn tình chỉ có thể tìm nhau phát tiết dục vọng, không thể thổ lộtình cảm?

Cho dù thế này đều làhình thái sinh hoạt phổ biến của trai gái đương thời, nhưng đây không phải điềuanh muốn. Anh cũng không ngờ rằng mối quan hệ của bọn họ trở nên lạnh lùng như vậy,thân thể nồng nhiệt kết hợp, tâm hồn lại giá lạnh cách xa, điều này làm ngựcanh… đau buốt từng cơn.

Mặt bàn bị ai đó nhẹ gõvài cái, anh lấy lại tinh thần, theo ngón tay nhỏ nhắn nhìn dần lên, không biếtLạc Thải Lăng đã đến trước mặt anh từ lúc nào.

“Đang nghĩ gì vậy? Em gọicũng không nghe thấy.”

Tầm mắt di chuyển theođộng tác của cô, cô kiễng chân, ngồi nửa mông lên phía trước bàn, váy bó lấyđùi ngọc cùng đôi chân thon dài cân xứng, có thể nhìn thấy cảnh xuân mơ hồ dướiváy. Hành động này với đàn ông có nghĩa là một ám hiệu gần như khiêu khích.

Anh vẫn… quen với việc côôm lấy eo anh, đem thân hình mềm mại rúc vào trong lòng anh, điệu bộ hồn nhiênlàm nũng, không thích ứng được với việc cô quá mức lõi đời quyến rũ lẳng lơ.

Anh lướt mắt qua, không muốnlưu luyến thêm trong cảnh xuân gợi cảm ấy, không để ý đến vẻ mặt của cô đã hơicứng đờ.

“Em vừa nói gì? Anh khôngnghe rõ.”

“Em nói…” nghiêng ngườivề phía anh, ghé vào tai anh nói nhỏ, “Đêm nay em đến tìm anh”.

Không ngờ tới cô sẽ nóinhững lời này ở nơi đông người, anh nhìn khắp xung quanh theo phản xạ. Toàn bộvăn phòng trống không, mọi người đều đã đi ăn trưa, chả trách cô không lo sợ.

Cô đến tìm anh, cũng chỉcó một chuyện để làm, không giống như trước kia, cho dù không làm gì, chỉ ômnhau ngủ cũng cảm thấy tim ấm áp…

Lồng ngực chua xót, anhnhẹ giọng từ chối, “Anh có việc”.

“Vậy à!” cô nhún nhúnvai, không hề gì rời khỏi mặt bàn, “Được rồi, em tìm người khác”.

Trái tim lại một hồi đaunhức, anh quay lại nhìn chằm chằm bóng lưng của cô.

“Thải Lăng!” anh gọi cô.

“Còn có việc gì?”

“Sau mười giờ, đượckhông?” anh không thể khống chế mà nói ra những lời này.

“Ok!” cô trả lời, cườiyếu ớt rời đi.

Vì sao… lại trở thành nhưvậy? Anh chống tay lên trán, nhắm mắt lại.

Rất mệt mỏi, rất đau xót,nhưng anh lại không có cách nào kiểm soát tất cả những chuyện này.

———-

Một hồi tình ái vui vẻcuồng nhiệt qua đi, anh thở dốc, đem mặt chôn vào bộ ngực sữa non mềm, dư vịsau hoan ái vẫn còn khuấy động.

Anh vẫn ở trong cô, khôngvội vã rút ra, cô vòng tay ôm anh, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên vai anh.

Giây phút anh lưu luyếnnhất khi lên giường với cô là vào lúc này. Cô dịu dàng ôm anh, hôn anh, khôngphải vì ham muốn thể xác, mà là sự thân mật hết sức tự nhiên. Cũng chỉ có giờkhắc này, anh mới có thể mơ hồ cảm nhận được một chút dấu vết của quá khứ.

Đầu vai tê dại, cô lạiđang nghịch ngợm cắn cắn lung tung. Chỉ có điểm ấy, cô vẫn không thay đổi, rấtthích hôn cổ anh, đồng thời, tạo thành nhiều vết hồng, vô số lần anh đã nghingờ là do cô cố ý.

Chỉ cần đêm trước bọn họở cùng với nhau, hôm sau ai nhìn thấy anh cũng sẽ không cần hoài nghi anh đãlàm gì, những vết tích của cuộc làm tình, muốn che cũng không che được.

Ngược lại, anh rất chú ý,không lưu lại dấu vết gì trên người cô, sợ danh dự của cô bị tổn hại, sợ côkhông thể nói rõ với người đàn ông khác, sợ… gây phiền nhiễu cho cô.

Cô lại hôn cổ anh, anhcũng không ngăn cản, dù sao thì đây cũng không phải một, hai lần, thôi thì cứchiều theo ý cô, cô vui vẻ là tốt rồi.

“Thải Lăng, em có nghĩđến… chuyện kết hôn hay không?”. Anh, cô, còn có Đỗ Phi Vân, không thể cứ tiếptục như thế này, cô hẳn là hiểu rõ.

Nếu bây giờ cô yêu Đỗ PhiVân thì bọn họ không nên tiếp tục dây dưa thân thể, không nên khiến cô cùng lúcqua lại với hai người đàn ông, đối với ai cũng không toàn tâm toàn ý. Lại nếu,cô đối với anh còn chút lưu luyến, như vậy, có hay không một ít khả năng cô sẽgả cho anh?

Loại quan hệ này, anhthật sự không muốn cứ tiếp tục.

Lạc Thải Lăng dừng độngtác, “Kết hôn? Anh nói em và anh?”

“Ừ. Em nghĩ sao?”

“Này, đừng tưởng rằng emkhông biết anh đang suy nghĩ cái gì. Lại là mấy luận điệu chịu trách nhiệm cũrích, anh cũng không phải là người đàn ông duy nhất của em, muốn chịu tráchnhiệm còn chưa tới lượt anh, bỏ bớt cái tinh thần trách nhiệm nặng nề đó đi”.Cô còn không hiểu rõ anh sao? Tám năm trước anh vì ý thức trách nhiệm mà qualại với cô, cuối cùng cô trở thành trò cười, bị nói là “lấy sự áy náy để tróichặt đàn ông”, nếu cô ngã hai lần cùng một chỗ, thì còn ngu ngốc hơn cả anh.

“… Anh hiểu rồi” anh chegiấu ánh mắt, xoay người rút ra.

Có phải… cô đã quá nặnglời? Anh cứng ngắc rời khỏi, cô cảm nhận được.

“Quan Nghị…” cô khẽ gọi,nằm sát lại phía sau anh, mang theo một chút day dứt mà chủ động hôn anh, lòngbàn tay theo bờ vai anh nhẹ vuốt xuống, đụng chạm cơ thể trần trụi của anh.

Anh quay đầu lại, “Emmuốn một lần nữa?”

“Ừm, có thể chứ?”

“Được” cô muốn, anh đápứng. Cũng chỉ có thể như vậy…

Giấu đi đau xót tronglòng, anh xoay người đè lên cô, lại nhen lên lửa tình. Như muốn bù đắp cái gì,cô đáp lại rất nhiệt tình, hai thân thể kết hợp không còn khoảng cách, cộnghưởng, ở bất kì thời điểm nào đều muốn khắc sâu cảm nhận. Tâm hồn lại… xa khôngthể chạm tới.

———-

Bốp!

Đau đớn theo xương gò málan ra, trong nháy mắt tầm nhìn mờ mịt, đến khi bên tai truyền đến tiếng hétkéo dài của Diêu Thiên Tuệ, anh mới phát hiện mình ngã ngồi trên mặt đất.

Thế này… là sao?

Miệng nếm được chút máutanh, anh chậm chạp ngẩng đầu, đối diện với một khuôn mặt vô cùng giận dữ.

“Đỗ Phi Vân, anh dựa vàocái gì mà đánh anh ấy?”

“Nắm đấm này, là tôiđánh thay Thải Lăng, để anh vĩnh viễn nhớ kĩ, những tổn thương mà anh gâycho cô ấy còn đau đớn hơn một đấm này trăm nghìn lần” nói xongcâu đó, Đỗ Phi Vân xoay người bước đi.

Thải… Lăng? Cái tên nàykhiến anh ngay lập tức lấy lại được ý thức.

“Đợi đã” anh vội vàngngồi dậy, “Thải Lăng cô ấy… có khỏe không?”

Sau hôm đó, cô khôngxuất hiện trước mặt anh nữa. Chẳng lẽ, sự thật đúng như cô nói trước khi rờiđi, sẽ không dây dưa gì với anh nữa?

“Anh dựa vào cái gì đểhỏi?” Đỗ Phi Vân quay nửa người lại, vẻ mặt giễu cợt.

“Một người đàn ông phụlòng cô ấy, hiểu lầm cô ấy thì dựa vào đâu mà hỏi? Họ Quan kia, tốt nhất anhnên nhớ kĩ, lúc trước là chính anh tự tước bỏ tư cách được bảo vệ cô ấy, saunày cho dù có người khác thay thế, cho dù anh có hối hận muộn màng, cũng khôngcó quyền tranh giành!”

“Đỗ Phi Vân, anh đứnglại!” anh chưa kịp phản ứng, Diêu Thiên Tuệ đã tức giận gọi anh ta lại.

“Anh đã lấy lại côngbằng mà anh muốn, vậy còn em thì sao? Anh không có lời giải thích nào cho emsao?”

Đỗ Phi Vân im lặng, “Xinem tin anh, anh thật sự đã cố thử, nhưng xin lỗi, anh vẫn không thể yêu em.Chuyện này không liên quan gì đến Thải Lăng, là anh nợ em, em có hận, xin emchỉ hận anh thôi, đừng gây khó dễ cho cô ấy.”.

Diêu Thiên Tuệkhóc, bởi vì anh chưa bao giờ có ý định bảo vệ cô như vậy.

Những lời này, văng vẳngbên tai. Anh hối hận không kịp, quả thực Đỗ Phi Vân đã đoán đúng.

Lúc ấy anh không thể bỏmặc Diêu Thiên Tuệ khi tâm trạng cô đang rất cực đoan và suy sụp, đợi đến khicảm xúc dần hồi phục, rốt cuộc mới có thể ngồi xuống nói hết mọi chuyện, tâm tưlắng xuống, anh chưa bao giờ hiểu rõ như lúc này.

Tình yêu say đắm trướcđây, thực sự đã qua rồi. Đã từng trả giá quá nhiều, thấy cô đau đớn tuyệt vọng,anh không thể thờ ơ. Nhưng tình yêu bị chia cách, cũng đã một thời gian dài,cảm giác một khi đã phải nhạt, cũng không thể tìm lại tình cảm đã ôm ấp củangày xưa.

Khi Thải Lăng xoay ngườirời đi, cảm giác như bị rút cạn, trống rỗng, anh mới nhận ra đó là tình yêu.Chưa được bao lâu, cô đã ở sâu trong lòng anh như vậy, mà anh lại chưa từngnhận thấy.

Về phần Thiên Tuệ, kìthực không khó lí giải. Cô giống như người bị rơi xuống nước, lúc ấy anh lại làkhúc gỗ trôi duy nhất, cô bám víu vào là chuyện thường tình, cô gần như bấtlực, cần một chút an ủi cùng bảo vệ, cho nên khi đó, anh không thể bỏ đi.

Nhưng bọn họ không thểnào ở cùng một chỗ, cô không thương anh, anh cũng không yêu cô, điểm này cả haingười đều rất rõ ràng.

Như Đỗ Phi Vân đã nói,anh ta đã thử yêu Thiên Tuệ, nhưng không thể làm được, việc này có thể trách ĐỗPhi Vân sao? Trách Thải Lăng sao? Chỉ có điều Thải Lăng so với Thiên Tuệ cóchút khác biệt, cô ấy thành công đi vào trong lòng Đỗ Phi Vân, còn Tuệ thìkhông, làm sao trách được ai?

Biết rõ, bình thường trởlại, Tuệ có thể khôi phục bình tĩnh như trước, chỉ có anh, rốt cuộc không thểquay về.

Đã quen với bóng dáng cóthể xuất hiện trong mỗi ngóc ngách nhà anh bất cứ lúc nào, mỗi ngày anh đều chờmong, để rồi lại thất vọng. Trong chuyện tình cảm, anh rất vụng về, luôn luônlà cô chủ động. Cô đi rồi, trong lòng đã hết hy vọng đối với anh. Anh bối rốikhông biết phải làm thế nào để lấy lại được niềm tin nơi cô, làm thế nào đểkhiến cô hiểu được, anh thật sự… rất quan tâm đến cô.

Anh hiểu rõ hơn bất cứai khác, anh đối với cô, quá mức thua thiệt, một lần lại một lần bỏ qua cảmgiác của cô, nghĩ rằng cuối cùng cô vẫn bao dung, nghĩ rằng trong tương lai sẽcó nhiều cơ hội để bù đắp lại, vì thế luôn làm cho cô khóc, làm cô thương tổn,anh khiến cô chịu nhiều uất ức như vậy, để đến cuối cùng khi cô đã quá mệt mỏi,buông xuôi những cố gắng với anh, anh lại không có mặt mũi nào mà đi níu kéo.

Đỗ Phi Vân nói đúng,đúng là anh hối hận đã quá muộn.

Bịch! Một cái xoay người,đụng vào góc bàn, bừng tỉnh. Vỗ vỗ bên gò má đau nhức, nhất thời còn không phânbiệt được đâu là thật đâu là ảo.

Đến khi khuỷu tay chạmvào da thịt trần trụi của người nằm bên cạnh, anh mới nhớ, hôm nay Thải Lăng ởlại đây qua đêm.

Bật đèn ngủ, hơi nângngười dậy, chăm chú ngắm nhìn cô sau cơn hoan ái, nét mặt mệt mỏi đang ngủ.

Cô ở trên giường anh, anhcó thể dùng đủ mọi cách ôm cô, lấy thân thể yêu cô, nhưng lại mơ hồ không chạmđến được trái tim cô. Rốt cuộc cô yêu Đỗ Phi Vân nhiều hơn hay quyến luyến anhnhiều hơn? Anh không rõ nữa, mỗi khi chiếm giữ lấy cô, vui sướng càng mãnhliệt, lòng càng đau.

Tâm tình của cô lúc trướccũng giống như vậy sao? Cứ mãi đuổi theo một trái tim không thể chạm đến, mỏimệt mà lo lắng không yên…

“Đừng…” tiếng nỉ non từmôi cô thoát ra, anh nghe không rõ, nghiêng người cố nghe những âm thanh nhỏxíu.

“… Không… Đừng đi… khôngphải cố ý… Thực xin lỗi, thực xin lỗi…”

Cô mơ thấy gì? Mày nhíuchặt, biểu hiện vô cùng kích động, thống khổ, giống như con thú nhỏ gào thétkhi gặp nguy hiểm.

“Thải Lăng? Thải Lăng?”

“… Ở lại… không muốn mất…Không tốt, là không tốt… muốn… Thật sự… Rất muốn… Yêu…”

Ai? Người mà cô muốn yêu,là ai?

Quan Nghị biết rõ, ngườicô đang nhắc đến, không phải anh, cũng không phải Đỗ Phi Vân.

Là ai, khiến cô yêu nhưvậy, đau như vậy, lại giãy giụa như vậy?

Mồ hôi ướt hai gò má nonmềm, nét mặt cô rất đau khổ, ngay cả trong lúc ngủ mơ vẫn rơi lệ, anh đau lòngđem cô kéo vào trong lòng, “Không sao, không sao, còn có anh ở đây. Thải Lăng,đừng khóc…”

Từng chút một, bàn taynhẹ nhàng vuốt ve cô, cảm nhận được sự thương tiếc từ anh, cô dần dần bình tĩnhlại, ngừng khóc, dịu dàng nhìn anh, đối diện với ánh mắt ấm áp của anh…

“Em yêu anh” vươn tay ômcổ anh, nhẹ nhàng hôn một cái, an tâm nhắm mắt lại, lúc này, trong mơ không hềcó nước mắt.

Anh ngẩn người tại chỗ.

Cô nói, cô yêu anh.

Nhưng, cô biết rõ anh làai sao? Ý thức của cô, đủ tỉnh táo để phân biệt hiện thực và trong mơ?

Biết bao đau lòng cùngchua xót vì câu nói này, nhưng anh vẫn tình nguyện chờ đợi cả đời. Anh nhắm mắtlại, ôm chặt lấy cô, cuối cùng không quan tâm đến đối tượng mà cô nói là ainữa.