Nợ Em Một Đời Hạnh Phúc

Chương 14: Phần 1



CHƯƠNG 7

“Đúng vậy, phòng làm việc của bác sĩ Nhiếp ở ngay phòng thứ hai bên trái hành lang, nếu tìm không thấy, chị cứ hỏi phòng trực y tá.”

Mấy giây sau, Đàm Tĩnh mới nghe thấy giọng nói khàn đặc của mình: “Bác sĩ Nhiếp là người phụ trách chương trình này?”

“Chủ nhiệm khoa Ngoại Tim mạch, bác sĩ Phương của chúng tôi là người phụ trách chương trình, nhưng bác sĩ Nhiếp là người phụ tra

ch các công việc chuẩn bị bước đầu.”

“Hôm nay tôi đang đi làm.”

“Không sao, thế này đi, tôi cho chị số điện thoại phòng làm việc của bác sĩ Nhiếp, chị có thể gọi điện xin tư vấn xem sao, rồi trực tiếp hẹn thời gian với bác sĩ Nhiếp.”

Gác điện thoại xuống, nhưng cô không có dũng khí gọi điện cho Nhiếp Vũ Thịnh, sau khi đã chọc giận anh như vậy. Cô biết rõ ràng lần trước cô tìm anh đòi tiền, đã làm cho anh phẫn nộ đến cực điểm. Cô không còn mặt mũi nào, cũng không có dũng khí gọi điện cho Nhiếp Vũ Thịnh, càng không dám đến bệnh viện tìm anh.

Sắp hết giờ làm, phía bệnh viện lại gọi điện thoại tới khiến Quản lý cũng phải đưa mắt nhìn cô. Đàm Tĩnh biết trong giờ làm việc không được nghe điện thoại, nhưng điện thoại từ bệnh viện gọi đến, chẳng ai nỡ cấm cô nghe. Cô đành cắm đầu rảo bước đi về phía điện thoại.

“Xin chào, tôi là Đàm Tĩnh.

Đầu dây bên kia im lặng một giây, nhưng ngay sau đó, cô nghe thấy một giọng nói vừa lạ vừa quen: “Xin chào, tôi là Nhiếp Vũ Thịnh.”

Cô ngây người, có nằm mơ cô cũng không nghĩ giờ phút này lại nghe được giọng nói của anh. Bàn tay cô nắm chặt lấy ống nghe đến toát cả mồ hôi, cô chột dạ nhớ đến câu nói Tôn Chí Quân tối qua, không khỏi sợ hãi.

Nhưng giọng nói của Nhiếp Vũ Thịnh rất lạnh lùng, chỉ thuần túy một giọng điệu công việc: “Chiều nay, đồng nghiệp của tôi đã gọi điện cho cô, nói đến việc chúng tôi có một đề tài nghiên cứu mới, muốn lấy Tôn Bình làm bệnh nhân thử nghiệm để nghiên cứu.”

Cô nghệt ra một lát rồi mới lí nhí đáp: “Đúng vậy.”

“Tôi nghĩ cô cũng không muốn đến bệnh viện nói chuyện trực tiếp với tôi, nên tôi sẽ gửi cho cô tài liệu liên quan, cô xem xong rồi cân nhắc xem thế nào.”

Đầu óc cô trống rỗng, mỗi lần gặp Nhiếp Vũ Thịnh, cô luôn luôn ở trong tình trạng máu không lên não, như bị thiếu ôxy vậy. Đến giọng nói của cô khi nói chuyện với anh cũng lúc xa, lúc gần, làm người ta nghe không rõ. Cô không biết anh đang nói gì nữa, hình như là nói về bệnh tình của Tôn Bình, nhưng cô yếu ớt nghĩ, thà rằng cả đời không phải thảo luận với anh về vấn đề này.

“Cô thấy thế nào?”

Thực ra cô đã để sót mất rất nhiều câu, nên biết “Hả” một tiếng, hoàn toàn không hiểu gì cả.

Anh im lặng một thoáng, rồi lại cất tiếng, giọng điệu càng thêm phần căm ghét: “Tôi vừa mới nói, cô có email không, tôi sẽ gửi thẳng vào hộp thư của cô, bởi vì tài liệu rất nhiều.”

“Có.” Cô đã nhận ra anh hoàn toàn không muốn nói chuyện với cô chút nào, kỳ thực cô cũng chẳng muốn nói nhiều với anh. Cô vội vàng đọc cho anh địa chỉ email, đó là hòm thư lần trước khi gửi bản tường trình cô đăng ký tạm trên mạng, phía trước là hai chữ cái đầu trong tên “Bình Bình” cộng thêm ngày sinh nhật của Tôn Bình.

“Được rồi, tôi sẽ gửi ngay cho cô.”

Cô khẽ đáp: “Cảm ơn.”

Anh khách khí mà xa lạ đáp: “Không cần cảm ơn, đây là công việc của tôi.”

Cô đặt điện thoại xuống đi ra phát hiện Quản lý đang đứng cạnh quầy thu ngân, còn có một vị khách đang chờ thanh toán. Một buổi chiều nhận hai cuộc điện thoại, cô chột dạ, vội vã quay trở lại vị trí làm việc. Thầm nghĩ, thôi khỏi nói chuyện email với Quản lý, kẻo anh ta lại thấy chuyện riêng của cô quá nhiều. Đằng nào anh ta cũng bảo chỉ dùng hòm thư đó chút thôi, chắc sẽ không thay đổi mật mã, nếu sau này tổng công ty có gửi tài liệu đến, chắc Quản lý cũng đã nói với người ở tổng công ty đổi sang hòm thư của anh ta rồi. Mà lỡ như anh ta có đổi mật mã thì đến lúc đó nói với anh ta cũng chưa muộn.

Cô biết con người Nhiếp Vũ Thịnh, tuy rất ghét cô, nhưng nếu là chuyện liên quan đến công việc, chắc chắn anh sẽ công tư phân minh, đã nói gửi ngay tài liệu ình, chắc hẳn sẽ gửi ình một cách nhanh nhất. Vì thế, vừa tan làm, còn chưa kịp ăn, cô đã vội vàng đi thẳng đến quán net, thuê một máy tính, rồi mở email ra.

Sai mật mã, không ngờ Quản lý lại đổi mật mã nhanh như vậy. Cô nghệt ra, thoáng do dự giữa hai lựa chọn, gọi điện cho Nhiếp Vũ Thịnh báo anh phải thay đổi hòm thư email khác, hay gọi điện cho Quản lý hỏi mật mã mới.

Gọi điện thoại cho Nhiếp Vũ Thịnh nhờ anh gửi lại lần nữa, cô làm gì có dũng khí đó. Cầm của Nhiếp Vũ Thịnh ba vạn tệ, cô vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần muốn đến đâu thì đến, thế nhưng từ sau khi Tôn Chí Quân ra lời cảnh cáo, bản năng mách bảo cô, càng tránh xa Nhiếp Vũ Thịnh càng tốt, tốt nhất là không liên quan gì đến anh cả. Cho dù không thể làm được, nhưng cô cũng không muốn gọi cho anh chút nào.

Cô cũng không hề muốn gọi điện thoại cho Quản lý, ngày mai Quản lý lên tổng công ty trình diện rồi, gần đây anh ta lại có vẻ rất không hài lòng về cô. Tan làm rồi còn làm phiền anh ta vì một chuyện nhỏ nhặt, chắc chắn anh ta sẽ không vui. Sau khi lên tổng công ty, Quản lý sẽ có hòm thư nội bộ, hòm thư này là mình đăng ký, anh ta chắc cũng không dùng đến nữa. Nghĩ đến đây, cô nhấn luôn chuột vào phần tìm lại mật mã.

Mật mã tìm lại rất nhanh chóng, cô lập mật mã mới, rồi mở email, nhìn thấy có hai bức thư mới, một cái tiêu đề rất đơn giản, là “Tài liệu liên quan đến phẫu thuật”, thoạt nhìn biết ngay của Nhiếp Vũ Thịnh gửi. Tiêu đề bức thứ hai bằng tiếng Anh, cô cứ tưởng đó là quảng cáo, nhưng nhìn thấy địa chỉ hòm thư người gửi có đuôi là chữ viết tắt tên công ty, đây rõ ràng là thư nội bộ của công ty, cô nghĩ chắc chắn là gửi cho Quản lý. Cô vốn không định xem trộm thư của Công ty gửi cho Quản lý, định tắt giao diện đi, bỗng liếc thấy trong bức đó có từ “DAM TINH”, đúng là tên của cô. Cô ngây ra nhi bức thư, tiêu đề hóa ra là trả lời thư liên quan đến việc kiến nghị cho DAM TINH nghỉ việc.

Cô thoáng ngẩn người, đã thấy tên mình trên đó, cô không thể không mở ra, bức thư toàn tiếng Anh, tiếng Anh của người viết thư rất lưu loát, tuy chỉ có vẻn vẹn vài dòng nhưng cũng đủ khiến Đàm Tĩnh xem mà lạnh cả sống lưng. Phía dưới bức thư này là một file đính kèm bằng tiếng Trung ký tên Quản lý. Quản lý kiến nghị Quản lý khu vực cho Đàm Tĩnh nghỉ việc, đồng thời nói rõ nguyên nhân tại sao lại qua mặt Cửa hàng trưởng là vì Cửa hàng trưởng che đậy cho Đàm Tĩnh, còn liệt kê hàng loạt nguyên nhân như Đàm Tĩnh đi muộn về sớm, lạm dụng công quỹ. Về việc lạm dụng công quỹ chính là chuyện cô thay Lương Nguyên An trả tiền bánh ga tô, nhưng những việc chi tiết cụ thể liên quan tới chuyện Lương Nguyên An, bao gồm cả việc Lương Nguyên An và Vương Vũ Linh đã thôi việc thì Quản lý không nhắc đến một chữ nào.

Đàm Tĩnh hoa hết cả mắt, thầm nghĩ mình không hề đắc tội với Quản lý, tại sao anh ta lại đâm sau lưng mình như vậy, không chỉ nói quá lên, còn nói cách xử lý của Cửa hàng trưởng là che đậy.

Nhớ lại những thay đổi về thái độ của anh ta với mình gần đây, cô càng thấy khó hiểu. Cô máy móc di con chuột trên màn hình, thấy phía dưới còn nhiều bức thư nữa, phần đuôi của địa chỉ email người gửi đều là hòm thư công ty, nhưng không phải của Quản lý khu vực. Đến nước này rồi, cô cũng không sợ gì nữa, chỉ muốn tìm ra câu trả lời. Mở thư ra xem, thấy đều là của một người tên “Thịnh Phương Đình” gửi cho Quản lý, một bức thư yêu cầu anh ta dịch một email của công ty sang tiếng Anh, còn có một bức nói rõ chức vụ của anh ta sẽ được quyết định bởi trình độ tiếng Anh, đồng thời khen bản tường trình lần trước Quản lý viết rất tốt.

Đàm Tĩnh thấy phía dưới một bức thư đều có kèm theo chức vụ và địa chỉ số điện thoại liên lạc của Thịnh Phương Đình, chính là giám đốc phòng kế hoạch của tổng công ty. Tuy là người sống nội tâm và an phận nhưng cô không hề ngốc. Nối tất cả các sự việc lại với nhau, cô chợt hiểu tại sao Quản lý ghét mình đến vậy, thậm chí trước khi được điều lên tổng công ty còn tìm mọi cách đuổi việc mình. Hóa ra chức vụ này vốn không thuộc về anh ta, bây giờ anh ta sắp được điều lên tổng công ty rồi, chắc chắn rất sợ cô nói hết đầu đuôi sự việc ra, nên không ngại dùng đủ mọi thủ đoạn đâm sau lưng cô, còn muốn đuổi việc cô nữa.

Đàm Tĩnh thấy ấm ức trong lòng, thầm nghĩ mình vốn chỉ dịch hộ cho Quản lý bản tường trình đó, không ngờ anh ta lại lấy oán trả ơn, rắp tâm đuổi việc mình. Cô không nghĩ ngợi gì nhiều, lập tức viết một bức email bằng tiếng Anh cho người tên Thịnh Phương Đình đó, nói rõ đầu đuôi sự việc, khẩn cầu đối phương giải thích giúp mình với Quản lý khu vực, cho cô được tiếp tục làm việc, viết xong cô nhấn chuột gửi đi, thầm nghĩ Thịnh Phương Đình là cấp giám đốc, chắc chắn sẽ biết phân biệt phải trái đúng sai, trả lại sự trong sạch ình.

Gửi xong thư, cô lại xem kỹ bức thư Nhiếp Vũ Thịnh gửi, bên trong toàn những nội dung về học thuật và chuyên môn, liệt kê hết những rủi ro và điều kiện của ca mổ. Đầu tiên, đọc thấy công ty thiết bị y tế đó sẽ hỗ trợ một phần kinh phí phẫu thuật, cô mừng lắm, sau đó lại thấy Nhiếp Vũ Thịnh liệt kê hàng loạt những rủi ro gặp phải so với phương pháp phẫu thuật truyền thống, sau khi xem hết tất cả các file đính kèm, cô mới hiểu, hóa ra công ty đó hỗ trợ tiền là vì phương án phẫu thuật này còn chưa hoàn thiện, rủi ro quá cao.

Lòng Đàm Tĩnh vô cùng buồn bã, cô biết với thu nhập hiện tại, cô không có cách nào gom đủ tiền mổ cho Bình Bình. Mỗi lần tới bệnh viện, bác sĩ đều khuyên phải mau chóng làm phẫu thuật, thỉnh thoảng vận động mạnh một chút, Tôn Bình lại bị khó thở do thiếu ôxy, môi tím ngắt đi. Thấy con như vậy lòng cô đau như dao cắt, thầm hiểu chuyện này không thể kéo dài được nữa, nếu còn lần lữa, e rằng sẽ thực sự không cứu nổi. Nhưng nếu như chấp nhận khoản tiền hỗ trợ, thì lại phải đương đầu với bấy nhiêu rủi ro, điều này cô thật không dám tưởng tượng, cũng không dám gánh chịu.

Cô ngây ra nhìn những tài liệu trên màn hình, bên cạnh phía trước, phía sau, mọi người đều đang chơi điện tử, có người đeo tai nghe lắc lư, có người gõ bàn phím nhanh thoăn thoắt, lại có người một tay hút thuốc, một tay di chuột máy tính. Không khí trong quán net rất bức bối, lại mở điều hòa nên càng thêm ngột ngạt, mùi thuốc, mùi mồ hôi, mùi chân thối, mùi gì cũng có. Đàm Tĩnh chống tay vào trán, cảm thấy huyệt Thái dương bỗng dưng giật liên tục, đứng trước lựa chọn khó khăn nhường này, sao cô có thể dễ dàng quyết định được đây?

Trên màn hình có một biểu tượng nhấp nháy, cô ngây ra một lúc, mới phát hiện có thư mới, liền quay trở lại trang chủ hòm thư, thì ra là thư trả lời của Thịnh Phương Đình. Vẫn dùng tiếng Anh, anh ta nói anh rất ngạc nhiên và kinh hãi trước sự việc này, hy vọng có thể lập tức gặp mặt cô để tìm hiểu rõ ngọn ngành, đồng thời nói hiện anh vẫn đang làm thêm giờ ở công ty, hy vọng Đàm Tĩnh có thể đến văn phòng gặp mặt ngay lập tức.

Đàm Tĩnh nghĩ, mình gửi thư cho vị giám đốc này có vẻ hơi đường đột, nhưng trong cả chuyện này cô trong sạch, cô chẳng sợ gì cả, bèn trả lời rằng mình sẽ đến văn phòng anh ngay.

Đàm Tĩnh chưa bao giờ đến tổng công ty, lần theo địa chỉ tìm tới, cô mới phát hiện đó là một tòa nhà văn phòng rất hoành tráng, cô đứng ở quầy tiếp tân dưới sảnh mượn điện thoại gọi cho Thịnh Phương Đình, anh lập tức nói: “Đã quá giờ tan làm rồi, vào thang máy phải quẹt thẻ, tôi sẽ xuống đón cô ngay.”

Đàm Tĩnh vốn rất lo lắng, nhưng nghe giọng anh hết sức hòa nhã, chắc cũng là người độ lượng, bất giác thở phào nhẹ nhõm.

Khi Thịnh Phương Đình từ thang máy bước ra, anh nhận ra ngay Đàm Tĩnh.

Cô đang đứng trước bức tường nước, phía trên tường có một giàn đèn chiếu, ánh sáng khắc họa rõ nét dáng nghiêng nghiêng của cô. Cô hơi cúi đầu, hình như đang có tâm sự gì đó, thần thái có vẻ rụt rè. Ánh đèn chiếu xuyên qua làn nước, ánh lên những tia sáng mờ mờ, bao phủ cả người cô, trông như ánh nến vậy. Cô mặc một chiếc váy liền màu trắng bằng cotton, nhìn là biết ngay không phải loại tốt, đã bắt đầu bị sổ lông do giặt nhiều, kiểu dáng trông hơi giống xường xám cổ ngày xưa. Tuy không phải bộ đồ thời trang, kiểu dáng cũng hơi quê mùa, nhưng cô có khí chất dịu dàng, bộ quần áo lỗi mốt này khoác lên người cô lại có một vẻ hài hòa đặc biệt. Giống như con người cô vậy, tuy không phải kiểu người đẹp lộng lẫy khiến người ta phải xuýt xoa, nhưng dáng nhìn nghiêng lại như ngọc như ngà. Mái tóc chưa từng làm xoăn hay nhuộm màu được buộc gọn gàng, dưới ánh đèn, trông như một bức phác họa tao nhã.

Thịnh Phương Đình ở nước ngoài hơn 20 năm, thuộc nhóm mà người ta hay gọi là ABC[1], được cử về Trung Quốc làm việc, cảm thấy Trung Quốc cũng không có gì khác biệt so với các nước phát triển, cũng cao ốc mọc như nấm, cũng xe cộ nườm nượp, cũng thành phố hiện đại hóa, thậm chí cả những người tiếp xúc trong công việc cũng đều mạnh vì gạo bạo vì tiền, nhanh nhẹn khôn khéo. Ông ngoại anh thường kêu ca rằng các cô gái Trung Quốc không phải như vậy. Ông ngoại vẽ tranh cổ rất đẹp, đặc biệt là tranh phụ nữ, nhưng anh vẫn cho rằng các giai nhân trong những bức tranh đó đều là do ông tô vẽ ra, trên đời thực làm gì có cô gái nào có thần thái phiêu diêu như thế. Sau khi về nước, anh cũng cảm thấy sự mơ tưởng của ông ngoại về cái gọi là giai nhân Trung Quốc chỉ là tưởng tượng mà thôi. Vậy mà hôm nay khi nhìn thấy Đàm Tĩnh, anh chợt thấy tim mình như lạc nhịp, không ngờ người đẹp thanh nhã nhường ấy lại có thật trên đời, hơn nữa còn giống hệt như anh tưởng tượng.

[1] American born Chinese, chỉ người Trung Quốc sinh ra và sống nhiều năm ở Mỹ.

Anh thấy mình có phần thất thố, bèn hắng giọng, tiến về phía Đàm Tĩnh. Đàm Tĩnh nghe thấy tiếng anh, liền ngẩng đầu lên. Anh tiến đến gần, tự giới thiệu: “Chào cô, tôi là Thịnh Phương Đình.” Vừa nói anh vừa lịch sự chìa tay ra với Đàm Tĩnh.

Đàm Tĩnh vội vàng bắt tay anh, lập cập nói: “Chào anh, tôi làm Đàm Tĩnh.”

Anh thấy tay cô hơi lạnh, như người vừa ăn kẹo đường Bắc Kinh xong, nên không dám nắm lâu, chỉ siết nhẹ rồi buông ra: “Chúng ta lên trên nói chuyện đi.”

Đàm Tĩnh từng đoán Giám đốc Thịnh Phương Đình này là người lần trước đi kiểm tra cửa hàng, nhưng lần trước khi anh đến cửa hàng, cô không để ý kỹ, chỉ mang máng nhớ giọng phổ thông của người này có pha chút khẩu âm miền Nam. Hôm nay gặp mặt, thấy con người anh rất lịch sự, bấy nhiêu thấp thỏm bất an trong lòng cô cũng dần dần tan biến.

Bước vào thang máy, Thịnh Phương Đình rút chiếc thẻ trên ngực ra quẹt, rồi ấn số tầng. Trong thang máy chỉ có hai người họ nên anh thấy hơi ngại, bèn cố tìm lời để nói: “Cô đến công ty bao giờ chưa?”

Đàm Tĩnh đáp: “Chưa ạ.”

Một hỏi một đáp như vậy, Thịnh Phương Đình lại thấy câu hỏi của mình không được thích đáng lắm, lòng thầm lấy làm thất vọng. Anh tốt nghiệp MBA, đã từng làm việc ở các công ty xuyên quốc gia, chiến thuật gì cũng biết cả. Sau này được điều đến Thượng Hải, hỗ trợ tổ chức hội nghị CEO các khu vực trên toàn cầu, các nhân vật tai to mặt lớn anh đã gặp không ít, mọi tình huống anh đều có thể ứng phó, vậy mà không hiểu sao, đối diện với Đàm Tĩnh anh cứ thấy có gì đó bất an, dường như phải vô cùng cẩn trọng khi nói chuyện với cô vậy.