Nịnh Vương

Chương 5



Ba năm sau.

Bạch phủ ở Đông Xuyên, Đông Nhạc, sáng sớm đã vô cùng náo nhiệt. Ba năm trước đây nhị tiểu thư Vu Giai Lập đi kinh thành hôm nay muốn dẫn tướng công về nhà ra mắt.

Đây là tiểu nữ nhi mà hai người thương yêu từ trước đến nay, Vu Tùng Vân cùng thê tử Bạch Cẩm Hà từ sáng sớm đã chờ ở cửa, thật vất vả mới thấy một người cưỡi ngựa chạy như bay đến, Bạch Cẩm Hà mừng rỡ kêu lên: “Giai Lập, chạy chậm một chút.”

Vậy mà nữ tử áo đỏ dường như không kiềm chế được, phi thân từ trên lưng ngựa xuống, tốc độ còn nhanh hơn ngựa, vô cùng xinh đẹp tiêu sái đứng ngay trước mắt bọn họ, nàng ôm cổ Bạch Cẩm Hà, kêu to, “Nương, con nhớ nương chết mất!”

Viền mắt Bạch Cẩm Hà không khỏi ươn ướt, “Nha đầu ngốc, nhớ nương, tại sao lại đi ba năm mới trở về?”

Trên khuôn mặt nhỏ xinh của Vu Giai Lập tuy có áy náy nhưng chột dạ nhiều hơn. Nàng ngập ngừng cười nói: “Hạo Nhiên nói muốn dẫn con đi xung quanh một chút, kết quả mới vừa ngao du trở về, cha chàng lại buộc chàng đi thi, con không thể để cho hai cha con bọn họ đấu khí nên lưu lại phụng bồi chàng dự thi. Thi đỗ bảng vàng, chàng không muốn làm quan, hết lần này tới lần khác Hoàng đế lại không thả người, con lại phải phụng bồi chàng trong kinh ba năm, thật vất vả nói chàng thuyết phục Hoàng thượng phê chuẩn, mấy tháng này con mới có thể trở về thăm nương nha.”

Bạch Cẩm Hà thương tiếc vỗ về bả vai nữ nhi, quở trách nói: “Hắn không cho, tại sao con không tự trở về? Năm đó xông xáo giang hồ thì đều tự mình chạy chơi khắp nơi? Chẳng lẽ khi thành hôn, ngay cả đường về nhà cũng không nhận ra?”

Vu Tùng Vân ở bên cạnh cười nói: “Phu nhân thật không biết tâm tư của con sao? So với hai lão già chúng ta đây, tự nhiên tướng công của con vẫn là quan trọng hơn. Giai Lập muốn về thăm chúng ta nhưng lại không bỏ được tướng công Hạo Nhiên, hai tiểu phu thê như keo như sơn, khó có được ba năm dính nhau, hôm nay còn có thể nhớ về quê nhà thăm cha nương một lần, chúng ta nên mãn nguyện.”

Mặt Vu Giai Lập đỏ bừng, dậm chân kêu lên: “Cha, sao cha lại nói như vậy. . . . . . Không cho nữ nhi mặt mũi, thật sự là Hạo Nhiên có chuyện nha, không phải hai người nói xuất giá tòng phu sao? Tại sao bây giờ con từ phu, hai người còn tới trách con?”

“Là con xuất giá tòng phu hay là Hạo Nhiên lấy vợ từ phụ hả? Tính tình Hạo Nhiên rất tốt, đối với con khẳng định là ngàn theo trăm thuận, con còn muốn từ nó hả?” Vu Tùng Vân chế nhạo nữ nhi, mỉm cười nghênh đón con rể mới từ trên xe ngựa đi xuống, “Nha đầu Giai Lập này mấy năm nay có gây phiền toái cho con hay không?”

Tề Hạo Nhiên mặc một bộ bạch y, nụ cười tao nhã lịch sự, so với ba năm trước đây càng thêm trầm ổn từng trải rất nhiều, thi lễ với Vu Tùng Vân cùng Bạch Cẩm Hà một cái sau đó hắn cười tràn ngập cưng chiều nhìn thê tử đang dựa vào bên cạnh mẫu thân, nói: “Nàng không gây phiền toái thì không phải là Giai Lập.”

Vu Giai Lập làm mặt quỷ với hắn, kéo tay của mẫu thân đi vào trong. Bạch Cẩm Hà nhỏ giọng nói: “Lần trước nương viết thư bảo con để ý chuyện kia, có tin gì chưa?”

“Ý nương là chuyện thay đại tỷ tìm một nhà môn đăng hộ đối ư?” Vu Giai Lập thờ ơ nói: “Chuyện này con giao cho Hạo Nhiên rồi.”

Bạch Cẩm Hà cau mày nói: “Đây là chuyện riêng của tỷ tỷ con, tại sao có thể giao cho Hạo Nhiên?”

“Con lại không biết nương nói những thứ gì mà ‘tài sản minh bạch, phẩm hạnh đoan chính, thiếu niên anh tuấn môn đăng hộ đối’, Hạo Nhiên ở Khánh Dục phường chủ trì đại cục, lại đang làm trong triều, quen biết rộng hơn so với con, không phải nương cũng từng nói không cho cho đại tỷ tìm nhân sĩ giang hồ, nếu không con còn biết không ít đại hiệp võ lâm chưa thành hôn, tuổi không sai biệt lắm, cũng hợp với đại tỷ.”

“Dĩ nhiên không thể tìm nhân sĩ giang hồ, nhà chúng ta có con và cha con đã làm ta nhức đầu rồi.” Bạch Cẩm Hà vỗ đầu tiểu nữ nhi một cái, “Làm sao con lại thờ ơ như vậy? Dù gì bây giờ con có một phu quân tài giỏi, nhưng năm nay đại tỷ con đều quá tuổi rồi? Con nhìn bên ngoài xem nữ tử đến tuổi như đại tỷ chưa xuất giá còn có bao nhiêu người? Người ta đều chê cười đại tỷ con là quái gở, rõ ràng bàn về tướng mạo, bàn về gia thế, đại tỷ con không kém người nào cả.”

“Nương, nương quan tâm thừa, con thấy tính tình đại tỷ lạnh như băng, từ trước đến giờ không đem nam nhân để ở trong mắt, cho tới bây giờ tỷ tỷ cũng không muốn thành hôn, nương cứ để cho tỷ tỷ sống một mình không phải càng tốt sao?”

Bạch Cẩm Hà lạnh mặt, “Con thật là, từ nhỏ đến lớn đều vô tâm vô phế như vậy, hoàn toàn không quan tâm đại tỷ của mình. Mặc dù bề ngoài nó lạnh nhạt, nhưng trong lòng vẫn nghĩ đến cô muội muội này, nghĩ đến cái nhà này, đâu giống con mỗi ngày như ngựa hoang chạy tới chạy lui bên ngoài. Ta thân là nương của các con không thể nhìn tỷ tỷ con ở Khánh Dục phường phí mất tuổi xuân chứ? Nữ nhân dù mạnh mẽ tới đâu cuối cùng vẫn phải xuất giá, để cho trượng phu thương yêu chăm sóc, con xem con không phải là ví dụ tốt nhất ư?”

Vu Giai Lập đỏ mặt, ngập ngừng nói: “Vậy. . . . . . Cũng nên hỏi đại tỷ muốn tìm người như thế nào, nếu không Hạo Nhiên đi tìm cũng không có đầu mối, còn có, tìm được thì nương lập tức đưa đồ cưới qua, hay để cho đại tỷ vào kinh gặp mặt? Ngộ nhỡ đại tỷ không thích, chẳng phải là nương không thể sống vui vẻ sao?”

“Nha đầu này, từ đâu mà học được lắm mồm như vậy?” Bạch Cẩm Hà lại vỗ đầu nàng làm Vu Giai Lập che đầu đau nhức gọi: “Nương, con khó có cơ hội được về nhà một chuyến, nương muốn đập con thành ngây ngốc ư?”

“Nương mới không đành lòng đánh muội thành ngây ngốc.” Thanh âm lạnh nhạt đột nhiên xuất hiện làm cho hai người đang say sưa nói liền im lặng, dừng tay, cùng nhau nhìn về phía bóng người tinh tế đang từ nội đường chậm rãi đi ra.

Bạch Giai Thanh vẫn là vẻ mặt nhàn nhạt trước sau như một, nhìn thấy muội muội cũng chỉ khẽ gật đầu một cái, “Trở lại rồi? Dọc theo đường đi vẫn còn thái bình chứ.”

“Thái bình, muội hận không có sơn tặc gì để cho muội luyện một chút quyền cước, ba năm nay ở trong kinh thành làm muội ngột ngạt muốn chết.” Vu Giai Lập cười cười nhảy qua nắm bả vai nàng, “Đại tỷ, hình như tỷ gầy hơn rồi? Có phải nương quản tỷ mệt muốn chết hay không?”

Bạch Giai Thanh liếc tay của nàng một cái, ung dung xê dịch bả vai làm cho tay nàng trượt rơi xuống, “Bạch gia có muội là nữ nhi bất hiếu, luôn luôn có đại tỷ ta hiếu thuận hiểu chuyện thay muội gánh vác trách nhiệm, tỷ nhìn muội hình như lại mập ra.” Nàng cúi đầu liếc nhìn bụng muội muội, “Có phải có rồi hay không?”

Gương mặt Vu Giai Lập liền đỏ lên, không che giấu được tâm sự, nàng bật thốt lên hỏi: “Làm sao tỷ biết?”

Bạch Cẩm Hà”Ai nha” một tiếng, ôm cổ nàng, nhìn xuống ra sức quan sát, “Thật sự có? Làm sao lại không nói sớm? Có bầu còn đi đường xa như vậy, vừa rồi con còn cưỡi ngựa, thật là không biết lo cho bản thân mình, Hạo Nhiên có biết không? Nó cũng để con hồ nháo như vậy? Nó a, chính là quá cưng chiều con. . . . . .”

Thái độ Bạch Giai Thanh vẫn như trước, nàng đi về phía trước, kéo mẫu thân đang cằn nhằn với muội muội ra sau lưng, người đâm đầu đi tới chính là muội phu Tề Hạo Nhiên, hắn khẽ mỉm cười với nàng, “Đại tỷ.”

Nàng nhếch mày, “Trước kia ngươi gọi ta là tiểu thư, hiện tại gọi ta là đại tỷ, ngươi cùng Bạch gia chúng ta, ngọn nguồn rất thú vị.”

Tề Hạo Nhiên nhìn chăm chú vào nàng, “Đại tỷ gần đây gầy hơn.”

“Lời này thê tử ngươi đã nói qua, ” Nàng hừ cười lạnh, “Hai người càng ngày càng giống nhau rồi, toàn nói lời vô nghĩa.”

“Vậy thì nói chuyện có nghĩa đi, nghe nói gần đây đại tỷ muốn mở rộng Khánh Dục phường ở quốc gia khác?”

Bạch Giai Thanh gật đầu một cái, “Đầu năm nay Tây Nhạc đã đồng ý cho chúng ta mở bố trang, nhưng điều kiện quá nghiêm ngặt hạn chế, lãi cũng không bằng một huyện thành ở Đông Nhạc, tiếp tục như vậy đối với Khánh Dục phường mà nói không có bất kỳ giá trị nào.”

Tề Hạo Nhiên gật đầu một cái, “Đúng vậy, có điều muốn mở cửa hàng ở quốc gia khác lại là một khó khăn lớn, chỉ là tiền đầu tư cho vận chuyển hàng bằng đường thủy cũng không phải là ít.”

“Cho nên trước mắt ta cũng không nghĩ đến quốc gia xa xôi nào, đang muốn tìm một quốc gia gần Đông Nhạc để mở rộng, quốc gia này thói quen tập quán tương đối giống Đông Nhạc, diện tích so sánh với Đông Nhạc cũng không phải là nhỏ bé, còn phải tương đối phồn vinh, như vậy mới có thể mua được hàng hóa của Khánh Dục phường, mà chúng ta cũng có thể tiết kiệm tiền vận chuyển.”

Tề Hạo Nhiên nghĩ ngợi nói: “Quốc gia đáp ứng được điều kiện của đại tỷ… thích hợp nhất đại khái chính là. . . . . .” Ánh mắt của hắn nâng lên, nhìn thẳng vào mắt Bạch Giai Thanh. Ánh mắt của cả hai đều kiên định, sau đó bọn họ cùng nhau nói ra tên của quốc gia đó ——”Thiên Tước.”

Bạch Giai Thanh đem chuyện chuẩn bị đến Thiên Tước mở cửa hàng cho mẫu thân nghe, Bạch Cẩm Hà nhíu mày, “Thiên Tước? Nơi đó mặc dù không phải là rất xa, nhưng đi bằng thuyền cũng phải mất bảy tám ngày chứ? Có cần thiết phải mở cửa hàng ở nơi xa như vậy không? Hơn nữa phải cử người nào đi đây?”

“Con đi.” Bạch Giai Thanh lại mở lời, “Đồ đạc con đã thu thập xong, thành chủ Vị thành Hạ Bằng Lan sở hữu mấy chiếc thuyền vừa lớn lại vừa đi nhanh đã đáp ứng cho mượn. Trước tiên con sẽ mang một ít hàng hóa qua đó, không nói đến việc mở cửa hàng vội, trước tiên cứ làm điểm mua bán lẻ đã, cùng những phú hộ ở đó kết giao, nếu buôn bán tốt sẽ tính bước lớn hơn.”

“Con đã chuẩn bị xong?” Bạch Cẩm Hà kinh ngạc nói: “Tại sao lại không thương lượng với nương một chút lại tự mình quyết định một việc lớn như vậy? Con cũng chỉ là một nữ tử, đi đến nơi xa như vậy, con bảo nương làm sao mà yên tâm đây?”

“Nương, nương xem con là đứa trẻ ba tuổi sao?” Bạch Giai Thanh buồn cười nhìn mẫu thân, “Những năm nay ở Đông Nhạc, con là người bề bộn công việc, hiện tại cũng chỉ là xuất môn đâu có khác gì trước đây?”

“Nhưng lần xuất môn này là đi một nơi xa.” Bạch Cẩm Hà lẩm bẩm, mặc dù không muốn đồng ý, nhưng cũng biết đại nữ nhi từ trước đến giờ là lôi lệ phong hành (quyết định nhanh chóng), quyết định chuyện gì nhất định sẽ lập tức làm, mình cũng không thể ngăn cản được.”Con đi Thiên Tước phải mang nhiều nhân thủ đi để bảo vệ bản thân cho tốt, nơi đó dù sao cũng là đất khách quê người, luật pháp quy củ cũng phải hiểu một chút, bạc cũng đừng mang thiếu, nếu có vấn đề gì, phái người đưa tin về, nương ở bên này cũng lập tức giúp con an bài.”

“Vâng.” Bạch Giai Thanh gật đầu một cái, “Nương yên tâm đi, nhanh nhất là hai ba tháng, lâu nhất là năm sáu tháng con sẽ trở về.”

Bạch Cẩm Hà do dự, vẫn không yên lòng, “Nhưng tại sao nhất định phải đi Thiên Tước chứ? Tây Nhạc hiện tại đã đồng ý cho chúng ta mở cửa hàng, mặc dù hạn chế trước mắt còn nhiều, nhưng dù sao cũng là láng giềng của Đông Nhạc, làm chuyện gì cũng dễ dàng, nói không chừng chưa tới một hai năm, hạn chế cũng không còn, buôn bán còn có thể rất tốt.”

“Nương, nương cũng chỉ thấy được cái lợi trước mắt thôi sao?” Bạch Giai Thanh cười trêu đùa nói: “Năm đó nương cũng không phải là người lưỡng lự như bây giờ, nắm chắc Tây Nhạc đối với Khánh Dục phường mà nói là chuyện sớm hay muộn thôi, con làm việc không muốn bảo thủ, Thiên Tước là thương trường tốt nhất để cho Khánh Dục phường mở rộng. Con hi vọng một ngày kia, Khánh Dục phường có thể tiến xa hơn đến Trung Nguyên, để cho mọi người trong thiên hạ đối với nữ nhân của Bạch gia chúng ta tâm sinh kính nể.”

Bạch Giai Thanh nhàn nhạt tuyên bố làm cho Bạch Cẩm Hà rốt cuộc cũng hiểu tâm tư kiên định của nữ nhi, không cách nào thay đổi, không khỏi thở dài đành thuận theo tự nhiên thôi.

Ra khỏi hậu viện, Bạch Giai Thanh mới đi mấy bước, chỉ thấy Đại quản gia Khánh Dục phường đứng thẳng trước mặt, trong tay cầm một phong thư giống như đang đợi nàng.

“Chuyện gì?” Nàng dạo bước đi đến.

Đại quản gia đưa thư cho nàng, “Đại tiểu thư, đây là giấy thông quan vừa mới được phê chuẩn, Bệ hạ đã đóng dấu, trong mấy ngày này Đại tiểu thư có thể đi đến Thiên Tước. Khi đến đó, có đại sứ** Đông Nhạc tiếp đãi, hết thảy đều đã an bài thỏa đáng.”

**nguyên văn là trú sứ 驻使

“Ta biết rồi.” Nàng mở phong thư ra, bên trong là một quyển thông quan nho nhỏ, có một dấu ấn lớn của Hoàng đế Đông Nhạc.

Nàng thuận miệng hỏi: “Hiện tại Hoàng đế Thiên Tước tên gọi là gì?”

“Gọi Triệu Chung Hoàn, có điều vẫn là một đứa trẻ tám tuổi.”

“Vua bù nhìn?” Nàng nhếch mày, “Vậy trong triều ai chủ quản?”

“Nghe nói là thúc thúc của Hoàng đế, Ninh Vương Triệu Huyền Thần.”

“Người này tính tình như thế nào? Có dễ tiếp xúc không?”

“Người ở Thiên Tước truyền tới, đều nói người này trời sinh tính tình xảo trá, tâm cơ thâm trầm, hỉ nộ vô thường, hơn nữa thủ đoạn làm việc rất sắc bén, trong triều người người kính sợ, là một nhân vật vô cùng lợi hại.”

Nàng lại nhăn mày, lần đầu tiên rời bến làm ăn, xem ra so với tưởng tượng của nàng, việc đối mặt với khó khăn có chút trắc trở.

“A, đúng rồi, còn có. . . . . .” Đại quản gia vội vàng nhắc nhở, “Năm trước ở Thiên Tước hạ lệnh cấm chỉ nữ nhân công khai làm ăn, vì vậy nếu Đại tiểu thư đi đến đó chỉ sợ vấn đề khó khăn đầu tiên cần phải đối mặt chính là đạo luật này.”

“Cấm chỉ nữ nhân làm ăn?” Nàng lại nhăn mày chặt hơn rồi, “Tại sao?”

“Không rõ ràng lắm, chỉ nghe nói đây là do Ninh Vương tự mình hạ chỉ thị, Đại tiểu thư, không phải chúng ta nên đổi nơi khác chứ? Xa một chút có Kim Thành Ngọc Dương, tất cả đều là đại quốc giàu có và đông đúc, dân phong cởi mở. . . . . .”

Nàng bóp chặt giấy thông quan, “Hành trình không thay đổi, hai ngày sau lên đường.”

Tại sao nhất định phải đi Thiên Tước? Nàng biết có rất nhiều người cũng không thể hiểu nổi, đối với nàng mà nói, lựa chọn Thiên Tước trừ vị trí địa lý và rất nhiều điều kiện thuận lợi vô cùng thích hợp cho Khánh Dục phường phát triển mở rộng, còn có, sâu trong nội tâm của nàng vẫn còn một vết thương nho nhỏ, vẫn mơ hồ đau, mà nỗi đau này lại cùng Thiên Tước có mối liên hệ gì đó không thể nói nên lời.

Thiên Tước quốc, quốc họ là Triệu.

Tên ăn xin dị quốc ba năm trước đây xuất hiện ở trước mặt nàng, bá đạo lấy đi nụ hôn đầu của nàng, lại ước hẹn ba năm sau giống như đùa giỡn đã vô tung vô ảnh, hắn tự xưng họ Triệu.

Nàng biết chỉ bằng điểm này mà phỏng đoán người đó nhất định đến từ Thiên Tước là vô căn cứ nhưng ba năm qua vết thương sâu trong đáy lòng giống như vết bỏng, nàng không thể quên được chữ “Triệu” này, nó là con đường duy nhất khiến nàng có thể tìm được hắn.

Nàng nhất định phải tìm được người này, nàng không cho phép bất luận kẻ nào làm rối loạn tâm tư như mặt hồ tĩnh lặng của nàng, sau đó mai danh ẩn tích giống như không có chuyện gì xảy ra.

Nàng cũng chưa từng nghĩ đến chuyện gả cho hắn nhưng nàng nhất định xóa bỏ nỗi hổ thẹn trong vòng tay hắn ngày đó.

Ba năm qua bất kể thật giả, bất kể hắn có thừa nhận hay không nàng tuyệt đối không thể bỏ qua cho hắn.

Nhưng ở Thiên Tước thật sự sẽ tìm được manh mối nàng mong muốn sao?

Thiên Tước quốc, chỉ có hơn hai trăm năm lịch sử không so được với Phượng Triều ở Tây Hải xa xôi đã có lịch sử lâu đời, lãnh thổ cũng không so được với Nhất Triêu tam quốc mênh mông nghìn vạn dặm, nhưng Thiên Tước quốc dựa vào đường biển, kinh tế phồn vinh, sản vật phong phú. Đất đai không tính là rộng lớn nhưng cũng có một khoảng trời riêng của mình.

Năm đó quốc gia từng lâm vào tình trạng suy yếu, sau đó lại hòa thân với Đông Liêu, cùng với cải cách trong nước rốt cục cũng vực dậy phát triển mạnh mẽ trở thành một đại quốc làm cho các nước láng giềng chung quanh không dám khinh thường.

Khi thuyền của Bạch Giai Thanh cập bến ở cảng khẩu của Thiên Tước, nàng ý thức được chuyến đi lần này tất nhiên sẽ có thu hoạch. Thuyền buôn nhiều vô số, đi tới đi lui ở cảng khẩu, cờ của các quốc gia tung bay cùng nhau tạo thành một phong cảnh xinh đẹp.

Nàng đã giả nam trang bởi vì ý chỉ quái dị của Ninh Vương Thiên Tước quốc, nàng không muốn vừa vào bến vì những chuyện nhỏ nhặt mà làm hỏng chuyện lớn.

“Bạch đại tiểu thư.” Nàng vừa cập bến, quả nhiên có đại sứ Đông Nhạc ở Thiên Tước quốc nghênh đón, không biết Hoàng đế Đông Nhạc chỉ thị như thế nào, tóm lại thái độ sứ thần này đối với nàng rất khiêm nhường.

“Phòng sứ quán đã chuẩn bị tốt cho đại tiểu thư.”

“Ta nên ở bên ngoài thì hơn.” Bạch Giai Thanh có chủ trương khác, “Ở nơi đó sẽ không thuận tiện.” Nàng không muốn vừa đến Thiên Tước đã bày ra thái độ lấy chính trị mưu cầu kinh tế, mặc dù đây là quan hệ không thể tránh nhưng có thể làm cho người đang nắm quyền ở Thiên Tước chú ý, bất mãn.

Vì vậy nàng tìm một khách điếm tương đối lớn trong Hoàng Đô, bao cả hậu viện.

“Đại tiểu thư, việc đầu tiên chúng ta cần làm là gì?” Thủ hạ hỏi nàng, lần này nàng tới nơi này dẫn theo một số tùy tùng, nhóm người Mạnh Hào, người ở phòng thu chi. Tất cả đều do nàng làm chủ, sai đâu đánh đó.

Từ lâu ở trong lòng nàng đã bàn tính đến phương diện này.

“Trước tiên đi đến chợ quán xem thử, không biết trong Hoàng Đô Thiên Tước tơ lụa vải vóc mua bán như thế nào, có cố định người cung ứng hay không, mọi người không cần đi theo ta, Mạnh Hào cùng đi với ta là được.”

Kể từ chuyện ngoài ý muốn ở biên quan ba năm trước đây, Mạnh Hào vẫn tràn đầy áy náy cùng cảm giác chịu tội đối với Bạch Giai Thanh, càng thêm tận tâm tận lực chiếu cố nàng. Nếu có người gây bất lợi cho Bạch Giai Thanh, hắn hận không thể đánh một đấm, tuyệt đối không để cho chủ tử bị tổn thương dù chỉ một chút.

Bạch Giai Thanh không hề đề cập với hắn về chuyện làm sao mình có thể tránh được một kiếp nạn năm đó. Khi nàng hết sốt, có thể đi bộ, tên ăn xin kia nâng nàng lên lưng ngựa, vẫn hộ tống nàng tìm huyện nha gần Đông Nhạc nhất, mà Mạnh Hào lúc ấy đang lo lắng tìm kiếm tung tích của nàng ở khắp nơi.

Trừ nàng ra không có ai thấy tên ăn xin, không có ai biết đoạn duyên phận thần kỳ năm đó.