Nịnh Vương

Chương 17



Cửa hàng mới của Khánh Dục phường bị cho một mồi lửa đốt sạch, Bạch Giai Thanh đứng trước cửa, nhìn chăm chú, thật lâu không nói một câu.

Mạnh Hào quỳ rạp xuống trước mặt nàng nhận tội, “Chủ tử, xin trị tội của thuộc hạ, thuộc hạ đã không trông coi tốt cửa hàng này.”

“Mạnh Hào, ngươi. . ., thiên tai nhân họa, không liên quan đến ngươi.” Nàng thản nhiên nói với hắn, lại xoay người nhìn về phía Hồ Thanh Tương vẫn đi theo bên nàng, “Ngươi có thể chờ ở đây không? Ta muốn đi vào xem.”

“Nơi này đã cháy thành than, ngài còn đi vào làm gì?” Hồ Thanh Tương cũng không đồng ý, “Hay là để thuộc hạ hộ tống ngài trở về Vương Phủ đi, chưa tới một canh giờ nữa, có thể Vương gia đã trở về phủ rồi, nếu như đến lúc đó thấy ngài không có ở trong phủ, có thể kinh động rất lớn.”

“Vậy cũng tốt, ta không đi vào, nhưng ta cũng không thể lập tức trở về Vương phủ, khó có cơ hội ra ngoài, ta muốn đi gặp công chúa.”

Yêu cầu của nàng khiến cho Hồ Thanh Tương khó hiểu, kinh ngạc nhìn nàng, lại càng cự tuyệt nói, “Phò mã, Vương gia đã phân phó, một, không thể ra khỏi Vương phủ; hai, không thể đến phủ công chúa. Thuộc hạ đã để cho ngài vi phạm điều thứ nhất, hiện tại tuyệt đối sẽ không để cho ngài tái phạm điều thứ hai.”

Mạnh Hào hung tợn trừng mắt nhìn hắn một cái, dường như đang chửi hắn chính là tay sai của Ninh Vương, đồng thời lớn tiếng nói: “Chủ tử, nếu muốn gặp công chúa không cần phải đến phủ công chúa, kể từ khi cửa hàng bốc cháy, thuộc hạ đã báo cho công chúa, nàng đang trên đường tới đây, xin chủ tử chờ một lát, nàng sẽ đến.”

Bạch Giai Thanh sửng sốt, ngay sau đó hỏi: “Vì sao phải báo cho nàng?”

Mạnh Hào bị hỏi khó, lúng ta lúng túng nửa ngày mới nói: “Công chúa nói Khánh Dục phường coi như là một phần của nàng, vô luận buôn bán tốt hay xấu, bọn họ đều muốn chiếu cố.”

“Khi nào thì nàng được ngươi coi là chủ tử?” Bạch Giai Thanh chế giễu hắn một câu, chỉ là giọng nói lạnh nhạt làm cho người ta khó có thể nghe ra tâm tình thật của nàng, không đợi Mạnh Hào mở miệng, nàng thấy bên cạnh có tòa trà lâu, liền nói: “Cũng tốt, ta ngồi ở trà lâu kia đợi nàng. Hồ đại nhân bây giờ còn muốn ngăn cản ta sao?”

Hồ Thanh Tương thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc, suy nghĩ một chút, lại nhìn tòa trà lâu, rốt cục gật đầu, “Vậy thuộc hạ phái người canh giữ dưới lâu.”

“Là muốn nói với ai rằng hai quân giao chiến, còn phải phái người canh giữ? Như vậy chẳng phải là càng khiến người chú ý?” Bạch Giai Thanh bác bỏ ý nghĩ của hắn, dẫn đầu lên lầu.

Hồ Thanh Tương nắm kiếm bên eo, đành đứng ở bên ngoài lâu.

Mà Mạnh Hào lại hung ác trừng mắt nhìn hắn một cái, mới đi theo sau chủ tử lên lầu.

Bạch Giai Thanh muốn một gian thanh tĩnh, có cửa sổ có thể thấy cảnh phố xá phía ngoài, Mạnh Hào đứng ở cửa dường như do dự có nên đi vào hay không.

Bạch Giai Thanh tự rót trà uống một mình một hồi lâu, thấy dưới lầu đã có một chiếc xe ngựa đi tới, đi theo ngoài xe chính là Phương Hán, đỡ bóng dáng yểu điệu từ trên xe xuống, không thể nghi ngờ chính là Tâm Lam công chúa.

Tâm Lam công chúa được người chỉ dẫn đi vào trà lâu.

Nhìn hết thảy mọi chuyện, Bạch Giai Thanh chợt mở miệng, “Mạnh Hào, ta cho ngươi một cơ hội nói thật, cửa hàng này, tại sao lại bị thiêu cháy ?”

Mạnh Hào bị những lời này của nàng làm chấn động, nhìn ánh mắt của nàng lóe lên tia bất định, rất nhanh lại cúi đầu, “Chủ tử, ngọn lửa này không bình thường, chỉ sợ là trong điếm có người nhóm lửa sưởi ấm, không cẩn thận. . . . . .”

“Ngươi không chịu nói thật, vậy thì quên đi. Lát nữa vô luận có bất kỳ chuyện gì cũng không được đi vào, nếu không đời này không cần đi theo ta nữa. Đi ra ngoài.”

Vừa hạ lệnh, Mạnh Hào lảo đảo lui về phía sau, thiếu chút nữa đụng vào Tâm Lam công chúa mới vừa đi tới cửa.

Tâm Lam công chúa nghi hỏi người bên trong: “Phò mã? Là chàng ở chỗ này sao?”

“Là ta.” Bạch Giai Thanh đi ra, tự mình đỡ nàng ta đi vào, “Làm phiền công chúa đại giá tới đây thăm, thật ra thì chút chuyện nhỏ ở Khánh Dục phường này, Bạch gia chúng ta có thể tự xử lý tốt.”

“Phò mã vẫn luôn khách khí.” Tâm Lam công chúa thở dài nói: “Ta biết chàng có nỗi khổ tâm, cũng rất khó xử, không cần phải lừa gạt ta, huống chi ta động đến bạc của Bạch gia chàng, tương lai sớm muộn gì cũng phải trả lại, chàng coi như ta là một chưởng quỹ của Khánh Dục phường là được rồi.”

“Vì công chúa là chưởng quỹ làm chỗ dựa sau lưng, việc làm ăn của Khánh Dục phường muốn không phát đạt cũng không được rồi, chỉ tiếc, lần này phát đạt quá mức, lỗ vốn không về.”

Bạch Giai Thanh tự giễu cợt, cho đến khi đỡ Tâm Lam công chúa ngồi xuống, nhưng nàng lại không ngồi mà đột nhiên quỳ xuống, “Hôm nay ta có sự kiện muốn bẩm báo công chúa, xem công chúa chiếu cố Bạch gia ta như vậy, có thể tha ta một mạng.”

Tâm Lam công chúa bị hành động không báo trước của nàng làm cho sợ hãi, lò dò đi đỡ nàng, luôn miệng nói: “Phò mã? Sao vậy? Tại sao lại quỳ gối như vậy? Có lời gì từ từ nói, mau đứng dậy đi, ta đáp ứng chàng.”

“Không dám cầu xin công chúa đáp ứng cái gì, chỉ xin công chúa tha thứ.” Bạch Giai Thanh vẫn quỳ như cũ, “Thật ra ta là một nữ tử.”

Đột nhiên thẳng thắn rõ ràng ngoài dự liệu của Tâm Lam công chúa, nàng ta giật mình ở đó thật lâu, mới cười lớn nói: “Phò mã. . . . . . Chàng đừng lừa ta, ta biết để cho chàng cưới ta cũng là việc khó xử, nhưng không nên. . . . . .”

“Ban đầu ta cũng không đáp ứng cưới công chúa bởi vì ta là thân nữ nhi, nếu công chúa không tin, hiện tại ta có thể cởi y phục, xin công chúa nghiệm minh.”

Tâm Lam công chúa chợt đứng lên, ngón tay ngọc thon dài run rẩy chỉ về phía nàng, “Ngươi, ngươi, ngươi thật sự là nữ tử?”

“Thiên chân vạn xác.” (vạn phần chính xác)

“Ngươi thật to gan, tại sao có thể lừa gạt bổn cung như vậy?” Tâm Lam công chúa vừa nói, hai tay vừa che mặt, ô ô khóc.

Bạch Giai Thanh cũng không đứng dậy, bình tĩnh nói: “Chuyện này, từ khi bắt đầu ta đã không muốn giấu giếm công chúa, nhưng thời thế bức người, công chúa cũng nhớ ngày đó công chúa làm khó khiến ta không thể khước từ.”

Tâm Lam công chúa khóc nửa ngày, mới nức nở nói: “Ta biết, ngươi nhất định không nỡ cự tuyệt khẩn cầu của ta, mà hoàng thúc bên kia lại cho ngươi rất nhiều áp lực.”

“Vị hoàng thúc của người. . . . . . Đích xác là yêu nghiệt. . . . . .”Khóe môi Bạch Giai Thanh nhếch lên, giọng nói lại hoàn toàn ngược lại, dùng từ càng thêm sắc bén tàn nhẫn, “Hắn lấy tính mạng công chúa uy hiếp, ra lệnh cho ta ở lại Thiên Tước, không được rời đi.”

“Tại sao?”

“Bởi vì hắn nhìn trúng gia tài bạc vạn của Bạch gia ta?” Bạch Giai Thanh trầm mặc trong chốc lát, lại nói: “Hoặc là đối với ta, hắn cũng có tà tâm.”

Tâm Lam công chúa kinh ngạc, một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Có lẽ không chỉ là có tà tâm, aiz, lần trước ta tưởng rằng hoàng thúc đối với ngươi là đoạn tay áo chi phích, bây giờ mới biết, đối với ngươi hắn thật sự có dụng ý bất lương. Phò mã, a, không đúng, nên gọi cô là Bạch tiểu thư. Hoàng thúc ta là người lợi hại như vậy, nếu cô vì hắn mà chung tình, cũng là trong dự liệu của ta.”

“Ta dù chết cũng sẽ không chung tình với người như thế!” Bạch Giai Thanh nói như đinh chém sắt, dường như trong nháy mắt liền phá vỡ phán đoán của nàng ta.

Gương mặt Tâm Lam công chúa lập tức thoáng qua một tia vui mừng, nhưng nàng vẫn tự trấn định, u buồn hỏi: “Nhưng cô ở trong Vương phủ của hắn lâu như vậy, chắc hẳn hắn đối với cô rất tốt? Chẳng lẽ cô chưa từng động tâm?”

“Ta là người Đông Nhạc, sống là người Đông Nhạc, chết cũng là người Đông Nhạc. Hôm nay ta đánh bạc với tính mạng, nói sự thật với công chúa, cũng muốn nói cho người một chuyện sắp tới, ta phải về Đông Nhạc.”

“Cô phải đi?” Tâm Lam công chúa kinh ngạc, “Vậy việc ở đây làm thế nào bây giờ? Hoàng thúc ta sẽ thả cô đi sao?”

“Đương nhiên hắn sẽ không buông tha, cho nên ta muốn hỏi công chúa có biện pháp gì có thể giúp ta, có thể trao đổi, nếu công chúa cần ta giúp người việc gì, ta cũng sẽ hết sức hỗ trợ.”

Sắc mặt Tâm Lam công chúa tươi tỉnh hẳn lên, cặp mắt kia giống như là khôi phục ánh sáng, nàng rung động nói: “Thật sự?”

“Lời Bạch gia đã hứa có thể lấy tính mạng làm chữ tín.”

Tâm Lam công chúa ngẫm nghĩ hồi lâu, mi tâm nhíu lại. Nếu hai mắt của nàng không mù, chỉ sợ phải xem kỹ sắc mặt của Bạch Giai Thanh cho rõ ràng thông suốt, nhưng lúc này nàng chỉ có thể dùng cảm giác để phán đoán nội tâm của đối phương.

Thật vất vả nàng mới mở miệng lần nữa, cũng là hỏi ngược lại: “Vậy cô muốn yêu cầu ta giúp cô việc gì?”

“Một chiếc khoái thuyền** và ngăn cản mưu kế của Ninh Vương.” Bạch Giai Thanh lưu loát trả lời giống như chuyện này nàng đã suy nghĩ trăm ngàn lần, “Khánh Dục phường lần này bốc cháy, vừa đúng lúc đánh gãy ý niệm mở cửa hàng ở nơi này, đây là thiên ý, ta cùng với Thiên Tước vốn là vô duyên, nhưng người xem Hồ Thanh Tương đứng ở lầu dưới canh giữ nghiêm mật, ta muốn chạy thoát cũng không phải là chuyện dễ dàng, cho nên chỉ có dựa vào công chúa giúp một tay.”

**tàu tốc hành.

“Cô muốn ta chuẩn bị thuyền bè giúp cô trở về Đông Nhạc?”

“Ta cũng không muốn lập tức về Đông Nhạc, bởi vì Triệu Huyền Thần khẳng định sẽ đoán ra ta muốn trở về nước, trước tiên ta sẽ chuẩn bị đi Tây Nhạc để đánh lạc hướng, nếu hắn phái người đuổi theo thì cũng không đuổi kịp ta.”

“Đi Tây Nhạc cô sẽ an toàn.”

Ngữ điệu Bạch Giai Thanh bỗng nhiên trở nên rất nhu hòa, “Công chúa không biết, vị hôn phu của ta ở Tây Nhạc, ta đã cùng chàng hẹn ngày, những ngày gần đây giải quyết xong chuyện bên này, sẽ gặp mặt ở Tây Nhạc.”

Vẻ mặt Tâm Lam công chúa tràn đầy kinh ngạc, ngay sau đó giống như là trở lại bình thường, đầu tiên là muốn bật cười, lại lập tức thận trọng ngậm chặt miệng, nhỏ giọng nói: “Thì ra cô đã có vị hôn phu.”

“Đúng, vị hôn phu của ta xuất thân từ thư hương môn đệ ở Tây Nhạc, là người khiêm tốn, phẩm cách cao quý, đã đợi ta mấy năm, nếu giải quyết hết chuyện ở Thiên Tước, chúng ta sẽ thành hôn.”

Ngữ điệu của Bạch Giai Thanh ôn nhu, từng chữ nói ra dường như rất chân thành tha thiết làm cho người ta không tin cũng phải tin.

“Vậy. . . . . . Chúc mừng cô.” Tâm Lam công chúa đồng ý cam kết, “Được, ta vì cô chuẩn bị thuyền, cũng vì cô sắp xếp chuyện chạy trốn. Không cần cô bận tâm về Hồ Thanh Tương, ta sẽ nghĩ biện pháp dụ hắn ra, ngăn cản Ninh Vương.” Nàng dừng một chút, bỗng nhiên bật cười nói: “Thật ra muốn ngăn cản Hoàng thúc cũng không có nhiều khó khăn, cô ở bên cạnh hắn mấy ngày nay, có phát hiện hắn có biểu hiện gì không đúng hay không?”

“Có cái gì không đúng?” Bạch Giai Thanh giống như suy tư trong chốc lát, nói, “Nếu nói có cái gì không đúng, đó chính là mấy ngày trước đây, hắn và ta trên đường từ nơi này trở về Vương Phủ, nhìn qua có chút suy yếu, một mực uống rượu nói là để chấn an tinh thần, ta từng hỏi hắn có phải bị bệnh hay không, hắn lại phủ nhận.”

Tâm Lam công chúa chấn động, “Thật sự? Hắn thoạt nhìn rất suy yếu?”

“Sắc mặt tái nhợt, tay chân lạnh như băng, dường như phải dựa vào rượu kia để kéo dài tính mạng.”

Bạch Giai Thanh nhìn chằm chằm Tâm Lam công chúa trước mặt, xem ra ngũ quan xinh đẹp tinh xảo giống như người đói nghèo trong khói lửa nhân gian, mặc dù không có tròng mắt sinh động có thể nhìn ra thần sắc hoặc phơi bày nội tâm, lại vẫn có thể từ đáy lông mày nhìn ra chút dấu vết.

Nàng biết tâm tình của Tâm Lam công chúa nghe được lời nói này là tương đối vui vẻ thậm chí giống như là một con chim ưng nhìn con mồi trên mặt đất đang vùng vẫy giãy chết, lẳng lặng chờ đợi nó tắt thở.

“Cô có biết tại sao hoàng thúc lại như vậy phải không?” Tâm Lam công chúa lên tiếng lần nữa lại mở ra đề tài cấm kỵ mà hai người chưa bao giờ đụng chạm đến.

Bạch Giai Thanh âm thầm nắm tay, nàng còn quỳ gối tại chỗ, đầu gối có chút đau, nhưng thái độ của nàng rất khiêm nhường, có thể để cho Tâm Lam công chúa lơi lỏng chút đề phòng.

“Ta không biết, hắn có bệnh?”

“Không phải là bệnh, là tiên hoàng anh minh, sợ hắn giết ấu đệ của ta, đoạt ngôi vị Hoàng đế, mà mai phục ám kỳ, giúp ta chế trụ hành động của hắn, đó là một loại độc.”

Bạch Giai Thanh hít sâu một hơi, kêu lên, “Độc? Vậy hắn còn có thể sống đến bây giờ?”

Nghe khẩu khí của nàng ta giống như có chút hả hê, Tâm Lam công chúa cười nói: “Hắn không cam lòng yếu thế, biết rõ trúng độc, cũng không tới tìm ta đòi giải dược, không biết từ nơi nào tìm được bí truyền lấy độc giải độc, từ từ trì hoãn, nhưng độc này sao lại có thể dễ dàng giải như vậy? Ta đã tìm người hỏi qua, nếu hắn vẫn uống độc dược kia, không quá một năm rưỡi, độc sẽ vào ngấm vào da, cuối cùng độc phát tác mà chết.”

Bạch Giai Thanh thở gấp, “Đã như vậy, công chúa cũng không cần vì hắn mà lao tâm tổn trí, giống như lần ám sát trước chẳng phải là vừa nguy hiểm lại không được gì? Chỉ cần lẳng lặng chờ hắn chết, không đánh mà thắng lại có thể đoạt lại giang sơn.”

“Không, đạo lý này cô biết, ta biết, hắn tự nhiên cũng biết, hắn sẽ không cho ta cơ hội này. Trong một năm rưỡi này, hắn tất nhiên sẽ tìm lý do trục xuất ta, nếu đến lúc đó ta mới phản kích, đã quá muộn, khẳng định hắn đã an bài xong ai là người tiếp quản đại vị rồi.”

“Vậy công chúa muốn như thế nào? Hay là trước hết giết chết hắn?”

“Địch không động, ta động, đánh đòn phủ đầu vẫn tốt hơn là chậm trễ mà bị hại.” Tâm Lam công chúa lò dò, nắm chặt tay nàng, “Bạch tỷ tỷ, ta sẽ giúp tỷ chạy trốn, nhưng tỷ phải giúp ta một chuyện.”

“Xin công chúa phân phó.”

Tâm Lam công chúa nhăn mày, ngay cả giọng nói cũng hung ác ba phần, “Hiện tại Triệu Huyền Thần đối với tỷ hết sức yêu thích, tỷ nói cái gì, làm cái gì, hắn tất nhiên hoàn toàn không có đề phòng.”

“Người bảo ta giết hắn?” Bạch Giai Thanh giật mình cắt đứt lời của nàng ta.

“Không phải là giết hắn, chẳng qua là muốn đổ một chút dược vào thức ăn của hắn.” Tâm Lam công chúa từ trong ngực lấy ra một bình thuốc, “Đây chính là độc dược ba năm trước hắn đã ăn, trước khi Phụ hoàng băng hà đã nhắn lại với ta, nói nếu ba năm sau cảm thấy hắn có dị tâm, thì để cho hắn ăn, hắn tuyệt đối sẽ chết im hơi lặng tiếng, nhưng hắn phòng thủ quá mức nghiêm mật, đầu bếp thị nữ thái giám trong phủ đều do hắn tự mình chọn lựa, trung thành vô cùng, ta không thể hạ thủ.”

Bạch Giai Thanh nhìn bình thuốc kia, cùng mười ngón tay của Tâm Lam công chúa cầm nó có chút run rẩy, “Nhưng, nhưng nếu hắn ăn vào chết ngay, chẳng phải ta bị bắt ngay tại chỗ?”

“Sẽ không, độc tính của nó không nhanh như vậy, chẳng qua là bộc phát chậm, đến lúc đó tỷ báo lại tin tức cho ta, ta sẽ phái người chuẩn bị khoái thuyền đón tỷ rời đi.”

Tâm Lam công chúa đợi rất lâu, lâu đến nỗi nàng ta tưởng rằng trầm mặc của Bạch Giai Thanh là một loại cự tuyệt, chợt trong lòng bàn tay trống rỗng, bình thuốc trong tay đã bị Bạch Giai Thanh cầm đi.

“Chuyện hôm nay, xin Công Chúa Điện hạ không nên nói cho người khác biết .”

Giọng nói của nàng kiên quyết khiến cho Tâm Lam công chúa thở phào nhẹ nhõm, khẽ mỉm cười, “Dĩ nhiên, một chữ ta cũng không nói. Bạch tỷ tỷ, ta bây giờ mới biết tỷ thật sự là quý nhân của ta, bởi vì tên của tỷ báo trước điềm tốt. Vậy ta trở về phủ công chúa, mấy ngày này không cần gặp mặt, bổn cung chờ đợi tin tốt.”

(tên của Giai Thanh nghĩa là tin lành, tin tốt nên Tâm Lam mới nói vậy.)

Triệu Huyền Thần trở lại Vương phủ không nhìn thấy Bạch Giai Thanh, phía dưới lập tức có người bẩm báo, “Người của Bạch gia nói Khánh Dục phường xảy ra chuyện, Hồ thị vệ đã cùng đi với Phò mã để kiểm tra.”

Triệu Huyền Thần nhăn mày, ra lệnh: “Ra lệnh cho nhân mã kỵ binh Lục lâm bao vây hết cửa ra vào ở phố phía nam. . . . . .”

Lời còn chưa dứt, Bạch Giai Thanh đã mỉm cười đi vào đại đường, nói: “Vương gia bao vây phố phường để làm gì ?”

Hắn nhoẻn miệng cười, “Bắt nàng trở lại.”

“Không cần làm phiền mọi người, không phải ta đã trở lại rồi sao?” Nàng xoay người lại liếc nhìn Hồ Thanh Tương, ” Thị vệ trưởng của Vương gia vô cùng tận tâm, bảo vệ ta rất chu toàn.”

Triệu Huyền Thần cũng liếc nhìn Hồ Thanh Tương, phất tay áo, “Ngươi đi xuống trước đi.”

Dường như Hồ Thanh Tương có lời muốn nói, nhưng thấy chủ tử rõ ràng không muốn hắn ở lại chỗ này, không thể làm gì khác hơn là muốn nói lại thôi xin được cáo lui trước.

Triệu Huyền Thần đi tới bên người Bạch Giai Thanh, thấy nụ cười như gió xuân trên gương mặt của nàng, không khỏi có chút kinh ngạc, “Làm sao ra ngoài một chuyến lại vui vẻ như vậy? Khánh Dục phường đã xảy ra chuyện gì?”

“Bốc cháy rồi, cả tiệm lẫn hàng hóa cháy thành tro bụi, tơ lụa gấm vóc giá trị mấy chục vạn lượng bạc cũng đều cháy sạch.” Nàng nói đến ung dung hờ hững lại làm cho lông mày Triệu Huyền Thần nhăn chặt hơn.

“Là do người? Hay là thiên tai?”

“Trời trong xanh không mưa không sấm sét, thiên tai từ đâu tới? Tất nhiên là nhân họa.” Nàng nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của hắn, cười nói: “Chàng cũng đừng quan tâm, chuyện này trong lòng ta đã rõ, không nhọc chàng quan tâm.”

“Nàng hiểu cái gì?” Triệu Huyền Thần hồ nghi nhìn nàng, chỉ cảm thấy hôm nay nàng cười đến cổ quái, cùng với phản ứng thường ngày tưởng như hai người khác nhau.

Hắn kéo nàng ôm vào trong ngực, ôm thật chặt, hương thơm của nàng bay đến chóp mũi hắn, “Hôm nay nàng rất quái lạ, nói, có phải đi gặp người nào đó? Nói chuyện gì đó?”

“Gặp, cũng nói rồi.” Nàng cười khẽ, “Chàng rất để ý?”

Hắn nâng gương mặt của nàng lên, nhìn chằm chằm đôi mắt sáng cười đến quỷ dị, chợt phủ trên môi của nàng, nụ hôn triền miên, muốn nuốt cả nụ cười cổ quái của nàng.

Nhưng nàng lại mềm mại rúc vào ngực hắn, cười, còn bất chợt lộ ra chút thanh âm ngâm nga từ miệng.

Thanh âm này có điểm giống như trêu đùa, quyến rũ khiến hắn dứt khoát ôm nàng lên giường êm, cũng may đại môn đã được Hồ Thanh Tương đóng kín, người bên ngoài không thấy được một chút xuân quang nào trong nội đường.

Hắn nhẹ nhàng ôm nàng vào ngực, rất nhẹ nhàng, lại từng chút một khiến hắn không kịp dùng thủ đoạn dùng ôn nhu nhiệt tình đem nữ tính của nàng dần dần phóng thích, cuối cùng để cho nàng nằm trong ngực hắn, yêu kiều thở gấp.

“Nói, rốt cuộc có chuyện gì gạt ta?” Hắn duy trì tỉnh táo, không để cho mình say chết trong triền miên.

Nàng mở mắt, tròng mắt đen láy, đột nhiên hỏi một vấn đề cổ quái: “Nếu ta muốn chàng vì ta mà chết, chàng cam nguyện sao?”

Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, sau đó cười dài một tiếng, hôn lên bờ môi nàng, cũng đã đưa thân thể hai người hợp hai làm một, “Ta đã chết ở trong tay của nàng rồi, còn phải hỏi sao?”

Nàng thở gấp mở miệng, “Ta từng nghe người ta nói, phu thê tình thâm, sinh muốn cùng một khâm, chết muốn cùng một quách. Không biết chúng ta có thể làm được hay không?”

(khâm : đồ khâm liệm, vải liệm người chết, quách : quan tài lớn chứa quan tài nhỏ ngày xưa.)

“Được.” Hắn thở dốc, giọng nói càng thêm dồn dập, cắn răng nói: “Nếu nàng nguyện ý, bây giờ chúng ta có thể sánh vai cùng chết.”

Nam nữ hoan ái, vốn như sinh tử luân hồi, đem vui sướng thống khổ hòa chung một chỗ. Cho tới giờ, trong trò chơi hắn luôn là người nắm đại cục trong tay nhưng lần này dường như đại cục lại bị nàng nắm trong tay khiến cho hắn không nhìn ra con bài chưa lật của nàng rốt cuộc là cái gì.

Sau mấy độ mây mưa, hai người cũng sức cùng lực kiệt, Bạch Giai Thanh cố gắng quay đầu lại, thấy trên bàn nhỏ bên cạnh có nửa ly trà còn sót lại, nàng miễn cưỡng bò dậy, tìm kiếm trong đống quần áo hỗn loạn trên mặt đất một lúc lâu, sau đó lấy ra cái bình nhỏ, đổ toàn bộ bột thuốc trong bình vào ly trà.

Triệu Huyền Thần nằm ở trên giường êm yên lặng nhìn hết thảy mọi chuyện, cho đến khi nàng bưng ly trà kia, ngồi vào bên giường, đưa tới trước môi hắn.

“Uống trà này, coi như là uống rượu giao bôi, hai chúng ta từ nay sống đến đầu bạc răng long. Chàng sống, ta sống, chàng chết, ta chết.”

Hắn kinh ngạc nhìn nàng dùng giọng nói bình tĩnh nói đến chuyện sinh tử, mà ly trà kia không biết trộn lẫn cái gì đã sớm lạnh như băng, không có chút mùi thơm có thể thấm vào lòng dạ người.

“Có ý gì?” Hắn híp mắt hỏi.

Nàng nhếch miệng mỉm cười, “Tin ta, chàng cứ uống nó. Từ đó vô luận là sống hay là chết, ta đều là người của Triệu Huyền Thần chàng; nếu không tin ta, chàng không uống, cũng từ đây, ta Bạch Giai Thanh cùng Triệu Huyền Thần không còn có quan hệ gì nữa.”

“Đổi lại nàng đang uy hiếp ta?” Hắn buồn cười hỏi ngược lại: “Nói như vậy, nàng đã không quan tâm đến tính mạng của Tâm Lam, thậm chí là tính mạng của đám người kia ? Lần này chẳng phải là uy hiếp, chẳng qua là pha trò. Từ lần đầu tiên hai người phơi bày rõ tâm tư, nàng nên biết, hắn không còn uy hiếp cưỡng ép nàng ở bên cạnh chính mình.

Nhưng nàng lại nhếch mày, nói: “Là uy hiếp, chỉ là xem chàng lựa chọn như thế nào.”

Nàng càng cười nói tự nhiên, Triệu Huyền Thần càng cảm thấy cổ quái, nhìn ly trà nguội kia thật lâu, hắn nhận lấy, chậm rãi nói: “Nhưng nếu ta uống hết, sau đó lại bất tỉnh, ngày thứ hai phát hiện nàng đã bỏ trốn, cũng đừng trách ta lên trời xuống đất, tìm kiếm khắp thiên nhai cũng phải tìm được nàng.”

Bạch Giai Thanh vẫn cười, nhìn hắn đem ly trà nguội uống một hơi cạn sạch, ngay sau đó đôi tay nóng bỏng của hắn lại một lần nữa kéo nàng vào lồng ngực hắn. . . . .