Nịnh Thần

Chương 41



Lên núi

Một đoàn người ngựa gấp rút khởi hành không kể ngày đêm đi về hướng Cảnh Nguyên, bởi vì còn phải lo lắng tình huống thân thể của Tư Đồ Bích nên nửa đường liền chuyển sang đi thuyền, như vậy thì cho dù ngày đêm di chuyển Tư Đồ Bích cũng có thể nghỉ ngơi thật tốt.

Chỉ bất quá thái độ của Tư Đồ Bích đối với Tư Đồ Cẩn vẫn rất lãnh đạm, y còn chưa hết giận việc Tư Đồ Cẩn đi theo xa giá, vì vậy mấy hôm nay Tư Đồ Cẩn vẫn cứ nơm nớp lo sợ làm gì cũng nghĩ không biết có khiến Tư Đồ Bích nổi giận hay không.

Không bao lâu sau đoàn người đã đến địa phận Cảnh Nguyên, từ lúc này bọn họ lại phải đi bằng đường bộ, bởi vì phỉ tặc hoành hành nên mã xa lui tới trên đường lớn rất ít, như vậy liền kéo theo việc mua bán trong những thành trấn lân cận phải chịu không ít đã kích, có rất nhiều cửa hàng trên đường đều đóng cửa không làm ăn nữa. Sau khi rời thuyền, những tùy tùng đi theo Quân Thụy cũng là người hiểu chuyện, bọn họ chỉ bỏ tiền mua hai chiếc xe ngựa nhỏ cùng vài bộ quần ái giản dị, một đường vừa đi vừa điều tra tin tức rõ ràng rồi mới đến phủ nha huyện Cảnh Nguyên, cùng quan phủ thương thảo đối sách xử lý phỉ tặc.

Sơn trại của phỉ tặc được xây tại nơi có địa thế tốt nhất trong khu vực đồi núi Cảnh Nguyên, nơi đó ba mặt được núi vây quanh, mặt còn lại chính là một con sông rộng bốn mùa nước xiết, rõ ràng là nơi dễ thủ khó công. Mà đám phỉ tặc này cũng phi thường kiêu ngạo, không những tự lập quân đội, cắm cờ riêng trên chiến thuyền và doanh trại, bọn chúng còn học đòi thống nhất trang phục, phân chia cấp bậc nghiêm ngặt, tên đầu sỏ thậm chí còn tự xưng vương, lấy tên cũng cực tục, gọi là “Hắc Phong trại”. (Tác giả: Cảm tạ Thụ mụ đề cử tên sơn trại, nếu ai đọc cảm thấy bị sét đánh thì cứ đi tìm nàng đi thôi ~ mua ha ha ha ha … )

Quân Thụy quyết định phải đi thăm dò địa hình phụ cận của Hắc Phong trại rồi mới quyết định phương hướng diệt phỉ. Cũng vừa lúc mấy hôm nay tình huống của Tư Đồ Bích đã tốt hơn rất nhiều nhưng lúc nào cũng than thở buồn chán, vì vậy Quân Thụy dự định mang theo y cùng nhau đi xem náo nhiệt một phen. Sau khi quyết định việc này hắn liền tự mình chạy đến tiểu viện của Tư Đồ Bích, sau khi đi xuyên qua hành lang liền đụng phải Cam Đường đang cầm chén thuốc đi ra ngoài. Quân Thụy tiện tay kéo gã lại, nhìn một chút cái chén trên tay, sau khi thấy thuốc trong chén đều được uống hết thì tâm tình cũng trở nên tốt hơn nhiều, tùy tiện hỏi xem Tư Đồ Bích hiện giờ đang ở đâu.

“Hồi Bệ hạ, công tử đang ở vườn rau trong hậu viện.” Cam Đường đáp.

“Vườn rau?” Quân Thụy sửng sốt, “Phía hậu viện có vườn rau từ lúc nào?”

“Bởi vì… À… công tử cảm thấy buồn chán… vì, vì vậy mới muốn mở một mảnh đất nhỏ, trồng thêm vài loại rau cải…” Cam Đường lắp bắp trả lời, sau khi nhận được một cái phất tay của Quân Thụy thì giống như được đại xá mà quay đầu bỏ chạy. Quân Thụy vẫn đứng nguyên tại đó sửng sốt một trận, trong lòng có chút tò mò đi theo phương hướng vừa rồi Cam Đường đã nói để nhìn một chút, vừa bước qua cửa sau của tiểu viện liền nhìn thấy một mảnh vườn rau xanh biếc dịu dàng. Đó vốn là một mảnh đất bỏ trống trong phủ nha Cảnh Nguyên, bọn hạ nhân trước đây vẫn xem như nơi để phơi phóng một ít tạp vật, thế nhưng bây giờ đã bị Tư Đồ Bích bất chợt nổi hứng cải tạo thành một mảnh vườn rau xinh tươi mát mắt. Quân Thụy đảo mắt nhìn quanh một chút liền dễ dàng nhìn thấy Tư Đồ Bích đang ngồi xổm dưới đất nói chuyện cùng một gã nông phu, bọn họ không biết đang nói về cái gì mà Tư Đồ Bích có vẻ nghe rất hăng say, thỉnh thoảng còn mỉm cười một cái, bộ dạng có vẻ rất hài lòng. Quân Thụy đứng ở cách đó không xa vẫn lẳng lặng nhìn bọn họ, nhìn thấy nông phu cầm công cụ không ngừng đào đến đào đi trên mặt đất, sau đó lại múc ra một muôi phân tươi từ trong thùng gỗ bên cạnh ra tưới vào. Nắp thùng vừa được mở ra, một mùi tanh tưởi khiến người buồn nôn liền đập thẳng vào mặt, thế nhưng Tư Đồ Bích giống như hoàn toàn không hề để ý, còn vén tay áo lên định tiếp lấy cái muôi, Quân Thụy thấy thế liền nhíu chặt lông mày, không đợi y kịp chạm đến vật kia liền lắc mình chụp lấy đôi cổ tay mảnh khảnh.

Tư Đồ Bích rõ ràng bị làm cho hoảng sợ, nhìn chằm chằm Quân Thụy trong chốc lát mới nhẹ giọng hỏi: “Làm gì?”

“Thứ này bẩn như thế, ngươi chạm vào nó làm gì?” Quân Thụy bất mãn cau mày, mùi vị này thực quá khó ngửi.

“Bẩn sao? Tam gia, rau dưa mỗi ngày người ăn đều được trồng như vậy, lúc trên bàn cũng không thấy người nói bẩn.” Tư Đồ Bích lên tiếng chế nhạo, ở bên ngoài y không thể gọi Quân Thụy là Bệ hạ, chỉ có thể dùng danh xưng Tam gia mù mờ kia. Quân Thụy nghe y chế nhạo liền thấy trong lòng không mấy thoải mái, trên tay dùng thêm một chút lực, ghé vào bên tại y nhẹ giọng nói: “Ngươi cứ phải chống đối với ta như thế mới thấy hài lòng sao?”

Những lời này nghe qua vô cùng trẻ con, Tư Đồ Bích cố nhịn cười đến mức cả bao tử cũng phát đau, nghiêng đầu nhìn Quân Thụy , nói tiếp: “Thái độ của Tam gia hôm nay thực sự rất dọa người mà, Tam gia không biết sao?”

“Cái gì dọa người với không dọa người chứ? Không được chạm vào những thứ này. Đại quan triều đình lại ở trong vườn rau nghịch những thứ này, nói ra sẽ bị người ta cười đến rớt răng.” Quân Thụy muốn kéo Tư Đồ Bích đứng lên, thế nhưng y lại cố tâm đối nghịch, thế nào cũng không chịu phối hợp, Quân Thụy nóng nảy liền vươn tay kia đặt lên hông của Tư Đồ Bích, giả bộ muốn ôm bổng người lên. Da mặt của Tư Đồ Bích vốn mỏng, vội vã nhảy lên lùi một bước muốn tránh xa hắn, thế nhưng bởi vì hành động có chút nhanh nên liền cảm thấy một trận chóng mặt, bước chân cũng không khỏi trở nên hơi loạng choạng một chút. Quân Thụy ở bên cạnh vội vã đở lấy y, dìu vào cái bàn bên trong hành lang ngồi nghĩ một chút.

“Làm sao vậy?” Quân Thụy vội vàng hỏi, ánh mắt lo lắng lướt qua gương mặt có chút tái nhợt của Tư Đồ Bích, lại vươn tay khẽ vuốt tóc may của y, thanh âm khó được một lần ôn nhu.

“Cũng tại vì rảnh rỗi ở nơi này quá lâu, ngày nào cũng chỉ quanh quẩn vào ra có một chỗ, không bệnh cũng trở nên có bệnh thôi.” Tư Đồ Bích nhẹ giọng oán giận.

“Ngươi vốn là có bệnh.” Quân Thụy phản bác.

“Tam gia, người mới là có bệnh!” Tư Đồ Bích hừ một tiếng.

“Ta cũng không như người nào đó, động một chút là té xỉu, thật giống như làm từ giấy mà.” Quân Thụy cười nói.

“Người mới được làm từ giấy.” Tư Đồ Bích dẫu môi, nét mặt tràn đầy mất hứng. Quân Thụy âm thầm lắc đầu, hai tay đặt trên vai y cúi đầu nhìn xuống, tư thế này thoạt nhìn giống như đang nói chuyện với tiểu hài tử, “Ngày mai ta muốn đi kiểm tra địa hình xung quanh Hắc Phong trại, ngươi có đi không? Vừa mới nói ở nhà lâu buồn chán thành bệnh, ngày may liền cho ngươi cơ hội ra ngoài hít thở không khí.”

Lời nói của Quân Thụy cũng rất nhẹ nhàng tùy ý, bởi vì không muốn tiết lộ thân phận nên hắn cũng không tự xưng là “Trẫm”, mà dùng từ “Ta” . Thế nhưng chính hắn cũng không có phát giác lời nói này của hắn khiến trong lòng Tư Đồ Bích bất chợt sinh ra một loại cảm giác kỳ quái, giống như từ trong ngữ điệu của hắn tỏa ra sự ấm áp, làm cho tâm tình đang khó chịu của Tư Đồ Bích trở nên hòa hoản hơn nhiều. Thế nhưng Tư Đồ Bích sống chết cũng không muốn thừa nhân, chỉ có thể giả bộ như vẫn còn giận dỗi, chỉ hừ một tiếng liền không nói gì nữa

————————————–

Địa thế của Hắc Phong trại đặc biệt hiểm yếu, ba mặt giáp núi, một mặt nước xiết, vì vậy đoàn người của Quân Thụy nếu muốn dò thám từ chính diện căn bản là không thể được. Mà Hắc Phong trại bốn phía đều có xây dựng tháp canh thật cao, lại có lính gác thay phiên tuần tra, vì vậy kế hoạch đi vòng ra phía sau rồi lén lút trèo lên sườn núi cũng liền sụp đổ. Bọn họ chỉ có thể tìm từ vách núi hiểm yếu nhất ở phía sau chậm rãi trèo lên vách đá cao chót vót phía trên, từ cao điểm đó vừa ẩn núp vừa quan sát kiểm tra tình huống trong Hắc Phong trại.

Việc kế hoạch thay đổi như thế khiến Quân Thụy có chút buồn bực, sáu tên tùy tùng đi theo hộ tống bọn hắn đều là cao thủ, mà võ công của bản thân y cũng không tệ, muốn trèo lên vách đá hiểm trở này đối với bảy người bọn họ mà nói thì dễ như trở bàn tay. Thế nhưng Tư Đồ Bích lại không giống vậy, y là thư sinh tay không thể khiêng, vai không thể vác, trong người lại còn bệnh nặng chưa lành, mỗi khi cưỡi ngựa cũng không thể phi quá nhanh, huống chi là muốn trèo lên vách núi vừa cao vừa hiểm trở như thế. Cho nên có thể nói bởi vì có Tư Đồ Bích hiện diện, tốc độ tiến tới của bọn họ là vô cùng chậm chạp, bất quá cũng may bọn họ xuất phát từ rất sớm, với tốc độ này thì đại khái khoảng đến giờ ngọ là có thể đến nơi, chỉ là có chút phiền toái mà thôi. Quân Thụy một đường vừa đi vừa không khỏi thầm cảm thấy may mắn, ban đầu lúc xuất phát Tư Đồ Cẩn vốn cũng muốn đi cùng, may mà Tư Đồ Bích lạnh mặt cự tuyệt, nếu không bây giờ bọn họ lại có thêm một bao hành lý. Đồng thời hắn cũng không ngừng bận tâm, không biết thân thể của Tư Đồ Bích có chịu nổi cường độ vận động như thế này, có điểm hối hận khi dẫn y theo chịu khổ.

“Nào, chúng ta ngồi chung một con ngựa đi.” Quân Thụy vươn tay nhấc bổng Tư Đồ Bích, nhìn thấy y chậm rãi đi theo phía sau đội ngũ trong lòng Quân Thụy cứ hồi hộp không ngớt, cứ dứt khoát để y cùng cưỡi ngựa với mình là được rồi.

“Bệ hạ, người đang cảm thấy vi thần làm liên lụy người sao? ” Tư Đồ Bích cười cười, lời nói mang theo không ít ý tứ trào phúng. Quân Thụy trừng mắt nhìn y hừ một tiếng, vốn định mắng người vài câu nhưng khi nhìn đến sắc mặt có chút tái nhợt của y vẫn là cố gắng nhịn xuống. Sau hai lần hắn ngoài ý muốn làm người nọ thổ huyết, trong lòng Quân Thụy đã có chút bóng ma, rất sợ khiến người nọ mất hứng, cũng rất sợ mĩnh lỡ lời nói cái gì đó kích thích y. Cái người tên Tư Đồ Bích này, quả thực chính là khắc tinh của Quân Thụy hắn mà, mắng cũng không được, ra tay trừng phạt cũng không xóng, đúng là khiến Quân Thụy cảm thấy đau đầu không ít. (Mèo: A bắt đầu bước trên con đường thê nô trung khuyển không lối về rồi, có ai tung bông chúc mừng không nè.)

“Trẫm chẳng qua chỉ nghĩ cùng ngồi chung một con ngựa với ngươi thì sẽ tăng tốc độ lên không ít. Sơn đạo hiểm yếu, chỗ nào cũng có nguy hiểm, ngồi cùng nhau không phải sẽ nhanh hơn sao, ngươi cứ suy nghĩ chuyện gì thế.” Quân Thụy suy nghĩ một chút mới chậm rãi mở miệng, tâm bình khí hòa giảng đạo lý cùng y.

“Vi thần dù sao cũng được học cưỡi ngựa từ nhỏ.” Tư Đồ Bích nói.

“Thế nhưng không phải ngươi đang có bệnh trong người sao?”

“Nếu Bệ hạ biết rõ thân thể vi thần không khỏe, vì sao còn muốn lôi kéo thần cùng người lên núi. Bệ hạ đúng là rất thông cảm với thuộc hạ mà.” Tư Đồ Bích được nước lấn tới, không có ý tứ buông tha.

“Ngươi cần phải châm chọc ta mới vui vẻ đúng không?” Quân Thụy có chút tức giận, thế nhưng vẫn cố nhịn không phát hỏa, “Ngươi muốn tự cưỡi thì tự cưỡi đi, bất quá cẩn thận chút, đừng để ngã rồi lại làm vướng bận bọn ta.”

Tư Đồ Bích hơi mở miệng, vốn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng nhìn đến Quân Thụy nén giận đến mức đỏ cả mặt liền cúi đầu cong môi nhịn xuống. Y cảm thấy mình hình như thật có chút quá phận, mỗi khi nhìn thấy Quân Thụy liền không nhịn được muốn làm hắn xấu hổ, không nhịn được muốn làm khó hắn, thế nhưng trong lòng lại không thích bộ dạng chán ghét mình của hắn. Chỉ bất quá việc này xảy ra nhiều lần đã thành thói quen rồi, ai bảo đương sơ Quân Thụy lúc nào cũng tỏ ra xa cách với y đâu? Tư Đồ Bích chỉ có thể dùng phương thức cực đoan này để thu hút sự chú ý của hắn, cứ nhiều lần như thế liền trở thành thói quen, rồi biến thành bộ dáng bây giờ. (Mèo: A thì trung khuyển, E lại ngạo kiều, vỗ chân vỗ chân a, đã bảo là xứng đôi vừa lứa quá đi mà.)

Một đội tám người cứ như thế cẩn thận dè dặt trèo lên đỉnh núi, không chỉ phải chú ý sơn đạo hiểm trở còn phải đề phòng không để lính tuần tra của Hắc Phong trại ở đằng xa phát hiện, có thể nói là bước bước gian nguy, kinh tâm động phách. Sau khi đi thêm khoảng một nén hương nữa thì đã không còn đường cưỡi ngựa, bọn họ chỉ có thể bỏ ngựa lại mà đi bộ lên núi, may mà những con ngựa mang theo đều là ngựa tốt có đủ linh tính, sau khi được thả ra liền phóng thẳng xuống chân núi chờ tín hiệu của chủ nhân, chứ không lân la tại chỗ khiến cho bọn lính gác phát hiện. Đoàn người lại tiếp tục chậm rãi di chuyển, trên đường có mấy lần Tư Đồ Bích phải nhờ những thị vệ có khinh công tốt cõng lên lưng, bay nhảy qua những mỏm đá cheo leo, nương theo rừng cây và thế núi mới thoát được đường nhìn của đám lính gác Hắc Phong trại. Cứ vất vả một đường như vậy cho đến khi trèo đến mặt núi bên kia, hoàn toàn cách ly khỏi đám lính gác mới có thể tự do đi tới.

Quân Thụy thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn Tư Đồ Bích đang theo sát phía sau, nhìn thấy y sắc mặt tái nhợt, trán đầy mồ hôi thì không khỏi có chút khó chịu, khẽ phất tay để đoàn người dừng lại nghỉ ngơi, chính mình thì bước về phía Tư Đồ Bích. Đợi đến khi đến gần đối phương liền vươn tay dìu lấy người, khi vừa đặt tay lên người y lại ngoài ý muốn cảm nhận được thân thể người nọ trầm xuống.

“Tư Đồ Bích, Tư Đồ Bích?” Quân Thụy có chút hoảng hốt, vội vàng choàng cánh tay của y qua cổ mình dìu đến một nơi bang phẳng, Tư Đồ Bích yếu ớt kéo tay áo của hắn lại, dựa vào y run rẩy một chốc mới chậm rãi hồi phục, nhẹ giọng nói: “Không sao rồi, Bệ hạ không cần lo lắng.”

“Làm sao vậy?” Quân Thụy đỡ y ngồi vào dưới tàng cây, tiếp nhận túi nước thị vệ đưa đến để Tư Đồ Bích uống một ngụm, sau khi xác định sắc mặt y không quá tệ như lúc nãy mới hoàn toàn yên tâm.

“Vừa rồi có điểm không thở nổi, hiện tại đã tốt.” Tư Đồ Bích nhẹ giọng thuyết, “Có lẽ do dùng sức quá nhiều.”

“Ừ, trước cứ nghỉ ngơi một lát, nơi này địa thế không sai, có thể thấy được toàn cảnh sơn trại bên kia.” Quân Thụy nói rồi lại chăm chú nhìn xuống chân núi, từ góc độ này của bọn họ vừa vặn có thể đem toàn bộ Hắc Phong trại thu vào trong mắt.

Published by: ổ mèo lười

đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười



Categories Cổ trang, Nịnh thần – Địch Khôi (Hoàn)Để lại bình luận