Niếp Môn

Chương 40: Bất ngờ xảy ra (2)



"Có muốn ngủ một chút không, chúng ta còn nhiều giờ đồng hồ nữa mới đến." Ruby nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lãnh Tang Thanh, trong lòng có chút chua xót, trước có lẽ là mịn màng như phấn, xinh đẹp giống như trong truyện cổ tích, nhưng bây giờ trong ánh mắt tràn ngập tơ máu, da dẽ không một chút hồng.

Lãnh Tang Thanh xoa xoa mắt, không hề có vẻ tươi cười: "Không cần, em không sao."

Ruby không tiếp tục nói, mặc dù thời gian sống chung với nhau rất ngắn, nhưng cô lại bị cô gái thanh khiết giống như thiên sứ này thu hút.

Thở dài một hơi, cô không biết sau khi Lãnh Tang Thanh biết chân tướng sự việc rồi, sẽ có phản ứng gì, chỉ mong Niếp Nhân Quân bên kia có thể xử lý tốt Niếp Ngân, để cô gái này sẽ không nhận biết được gì, bằng không nhất định sẽ hận cô đến chết.

Toàn bộ tình yêu của một cô gái, một chút khó khăn sẽ làm cô gái này không ngừng dày vò, rồi lại không thể tự thoát ra được, Ruby biết rõ điều này, nghĩ tới đây, trước mắt cô lại hiện ra hình dáng của người đàn ông kia.

Bất tri bất giác, xe đã đi tới cổng biệt thự của Niếp Nhân Quân, vừa vào cửa, xa xa có thể thấy giữa bãi cỏ, dường như có hình dáng của hai người giống như người mẫu.

"Dừng ở đằng trước đi." Lãnh Tang Thanh vô lực mà dặn dò một câu.

Theo chỗ mà Lãnh Tang Thanh chỉ, xe ngừng lại, hai người đi xuống xe, bước vội vàng đi về phía bãi cỏ.

"Cô ấy đã trở về." Niếp Tích ngồi trên bãi cỏ thấy xa xa Lãnh Tang Thanh chạy tới, chống tay xuống đẩy người, đứng lên.

Niếp Ngân quay đầu, thấy được bóng dáng của Lãnh Tang Thanh, nhìn ra phía sau người cô: "Người phụ nữ kia chắc là thư kí của cha?"

Niếp Tích gật đầu.

Lãnh Tang Thanh vừa mới xuống xe lại thấy Niếp Ngân cách đó không xa, trong lòng nổi lên sự rung động không nhỏ, muốn bước nhanh đến chỗ anh lại khựng lại, vẻ mặt anh vẫn bình thản, bình thản khiến cô không biết mở miệng chào hỏi thế nào cho tốt.

Niếp Ngân không nói gì, đi đến lấy tay kéo cô qua, sau đó kéo tay kia của cô đang đúc trong túi quần ra, để trong lòng bàn tay dùng sức bóp chặt....

Lãnh Tang Thanh có chút mờ mịt, nhưng một cái kính to trên mắt không che giấu được sự mệt mỏi trên mặt.

"Cô cuối cùng có bao nhiêu sợ người khác nhìn thấy tay cô!" Niếp Ngân hơi nhíu mày.

Lãnh Tang Thanh khó hiểu mà nhìn anh, lộ ra khuôn mặt càng mờ mịt hơn.

"Mật mã là cái gì? Mật mã!" Niếp Ngân nhìn cô, bất đắc dĩ nói.

Lãnh Tang Thanh đột nhiên nhớ tới điện thoại của mình có cài mật mã. xấu hổ mà gãi đầu, nhưng sau đó, gương mặt tái nhợt trong nháy mắt hồng lên, cô ấp úng mà nói: "niehenlovemeforever... Không có khoảng cách... Ngày hôm qua, hôm nay mới sửa..."

"Khì khì!" Niếp Tích ở bên cạnh không nhịn được bật cười, rước lấy ánh mắt tức giận của Lãnh Tang Thanh giống như vạn tiễn xuyên tâm.

Niếp Ngân sau khi nghe xong, đuôi lông mày hơi giật giật, sau khi nhìn cô một cái cũng không ngừng tay, sau đó anh nắm tay Lãnh Tang Thanh nhét vào trong túi, muốn tức giận, lại nhìn đến dáng vẻ vô tội của cô, lại không nổi nóng được, cuối cùng nhạt nhạt nói: "Về sau, không cần nói bất luận có chuyện gì, muốn rời khỏi nhất định phải được sự đồng ý của tôi, nếu tôi không có ở bên cạnh, thì gọi điện cho tôi, không nghe được tiếng của tôi, bất luận kẻ nào muốn dẫn cô đi, cô cũng không được rời khỏi nửa bước!"

Lãnh Tang Thanh ngẩn ra, vẻ mặt có chút ủy khuất: "Thế nhưng, lần này anh không phải để cho Ruby tỷ..." Cô vừa nói, vừa quay đầu nhìn Ruby.

Trên mặt Ruby bây giờ có chút xấu hổ, nhưng không giải thích lý do là gì.

Niếp Ngân nhìn lướt qua Lãnh Tang Thanh, lạnh lùng mà liếc mắt nhìn Ruby phía sau cô, cũng không phải là cái liếc mắt hữu nghị.

"Đây là Ruby, thư kí của cha... Đây là đại ca tôi, Ruby tỷ." Niếp Tích trong lúc đó giới thiệu hai người, chỉ có điều anh biết rõ đại ca đối với cô ta không có chút thiện cảm, liền không nói hết câu.

"Hai anh em lớn lên thật đúng là giống nhau, hân hạnh gặp cậu, thiếu gia Niếp Ngân trong truyền thuyết." Ruby nói lời giới thiệu rất tự nhiên và ngắn gọn.

"Vâng." Niếp Ngân tuy tiện lên tiếng, ánh mắt cũng không tình nguyện mà đặt trên người cô ta trong chốt lát.

"Niếp tiên sinh đâu?" Ruby có chút lo lắng sự thân thiết nổi lên trong lòng cô.

Niếp Tích chỉ chỉ cửa sổ phòng sách: "Có thể sau khi thấy cô, tâm tình của ông ấy sẽ tốt lên một chút."

Ruby giương mắt nhìn, sự mê hoặc tràn đầy đôi mắt màu xanh, lo lắng nổi lên: "Ông ấy không có việc gì chứ?"

Niếp Tích đút hai tay vào túi quần, nhún vai: "Chỉ mong ông trời sẽ chiếu cố ông ấy."

Ruby khẽ thở dài một hơi, mặc dù Niếp Nhân Quân từng nói, sẽ đối với Lãnh Tang Thanh một tất không rời, nhưng lúc này cô vẫn để lại Lãnh Tang Thanh, một mình vội vàng đi về phía phòng sách.

Cùng lúc đó, cô cho rằng khi Niếp Ngân nói rõ mọi chuyện, bản thân ở chỗ này sẽ làm cho bầu không khí rất xấu hổ, về phương diện khác, trong lòng cô lúc này, cũng vô cùng lo lắng cho người đàn ông cô khổ sở yêu gần mười năm.

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tôi nhớ khi chúng ta rời khỏi mật thất, Niếp Nhân Thế không phải vẫn còn sống rất tốt sao?" Lãnh Tang Thanh vội vàng hỏi.

"Có trời mới biết bác cả bên kia lại bày ra trò gì." Niếp Tích cười nhạo, cả người lộ vẻ ngang bướng, trong ánh mắt tràn đầy sự mong đợi.

Lãnh Tang Thanh nhìn Niếp Ngân, đôi mắt chim ưng của anh trở nên càng thâm thúy, lạnh lùng nhìn xa xa, khóe môi khẽ cong lên, toàn thân tản ra một dòng khí lạnh, cười nhạt một tiếng: "Tóm lại, không có chuyện gì tốt."

Thấy hai anh em một lòng muốn đọ sức, Lãnh Tang Thanh ở giữa càng thêm lo lắng: "Các anh không phải thực sự muốn đi chứ? Tôi nghĩ tới nghĩ lui, đây đều là một cái bẫy, một cái bẫy đặc biệt cho các anh vào rọ."

Hai anh em đều không nói gì.

Niếp Tích dùng bàn tay to thon dài của mình vuốt tóc về sau, mặc dù nhìn thái độ có chút bỡn cợt, nhưng trong ánh mắt lại toát lên sự dũng cảm.

Niếp Ngân chấp hai tay sau lưng, giống như một tôn sư, vững vàng như bàn thạch, vẻ mặt bình tĩnh ung dung, nhưng từ sự lơ đãng thấy được từng chi tiết nhỏ, tất cả đều được tính toán kĩ càng.

Khí thế hai người ở cùng một chỗ, lại khiến cho Lãnh Tang Thanh tìm thấy được sự sảng khoái ban đầu trong mật thất, hai người hợp tác có cảm giác như vô địch thiên hạ, khiến cho lòng cô chấn động.

Cô hít sâu một hơi, vẻ mặt đông lại: "Tối thiểu chúng ta cũng phải biết được chuyện gì có thể xảy ra, nếu không sau khi các anh đến đó mới phát hiện chỉ có các anh mới được thông báo, hơn nữa nơi đó có tất cả quân đôi chờ đợi lâu nay, khi các anh phát hiện tình hình không ổn, trái tim các anh đã dọn tới nhà mới rồi."

"Ha ha ha... Quân đội!" Niếp Tích ở một bên cười phá lên: "Cô là một nhà đại tưởng tượng, ý kiến lúc nào cũng khác người."

_________________