Niên Kỷ Đại Liễu Nhất Điểm

Chương 1-4: Lớn tuổi một điểm 1-4



Hoắc Chính một đời ngang dọc thương trường đều thuận buồm xuôi gió, trên thương trường đê hèn cùng không chừa thủ đoạn nào, cũng biết quá tường tận không phải không tín nhiệm nữ nhi năng lực không đủ, chỉ là đơn thuần không hy vọng con gái tiếp xúc tất cả.

Huống hồ Hoắc Như Nguyệt cùng Liên Thu Nguyệt lớn lên thập phần dung mạo đều vô cùng giống nhau, cho nên Liên Thu Nguyệt không muốn làm chủ Hoắc thị, Hoắc Chính không chỉ không miễn cưỡng mà còn toàn lực ủng hộ.

Còn mỗi Hoắc Nguyên Hi,nên hai lão Hoắc gia không thể không đem chủ ý đánh tới trên người hắn, mà là mỗi lần như thế lão nhị giảo hoạt đều tìm cách trốn tránh, lâu dần cũng là chăn dê ăn cỏ đi theo hắn.

Mà đáng thương nhất nên thuộc về Hoắc Nguyên Khanh, tuy rằng hắn một năm 365 ngày gương mặt đều lạnh lùng, trời sanh tổng bạo ngược khiến người khác khó mà thân cận, thoạt nhìn luôn là một bộ không huyết không nước mắt không tâm can dáng dấp,nhưng kì thực là trong Hoắc gia hắn lại là người rất  có trách nhiệm, yêu thương che chở em trai, em gái là một hảo nhi tử, hảo ca ca.

Điểm này người khác có khả năng không biết, nhưng người nhà họ Hoắc lại không thể không biết, đặc biệt là Liên Thu Nguyệt mang thai Hoắc Nguyên Khanh 10 tháng nên bà càng biết rõ ràng tường tận hơn về tính tình của con trai mình, chính vì thế mà bà luôn lợi dụng nhược điểm này của con trai để mưu cầu lợi ích, hoàn toàn không có lương tâm a~.

Đáng thương Hoắc Nguyên Khanh cứ như vậy bị người trong nhà già trẻ gắt gao ăn sạch, nếu không phải là như thế thì khôn khéo như hắn, từ lúc âm mưu bắt đầu liền bị hắn xóa sổ rồi, làm thế nào đến lượt bọn họ ép hắn lên làm tổng giám đốc Hoắc thị được cơ chứ.

Lời tuy như vậy, nhưng tâm luôn có chút không cam lòng, cho nên hắn cho phép mình ở trong phạm vi vừa phải, cũng chỉ làm cho cha mẹ em trai cùng em gái, trong lòng run sợ một trận liền thôi, không cần quá nhiều.

Cho nên Hoắc Nguyên Khanh người này a~, bề ngoài thoạt nhìn lạnh nhạt không giống người sống, tâm tình cũng ít có lộ ra ngoài,nhưng dù sao trên người cũng mang dòng máu Hoắc gia nên giảo hoạt, ý xấu, bỡn cợt, mưu mô hắn đều có, chỉ là phi thường ẩn dấu tốt căn bản làm cho người khác không dễ dàng phát hiện.

Người ngoài đối với hắn đều cho rằng là máu lạnh vô tình không biết yêu, nhưng chỉ có hắn tự mình biết hắn đang chờ đợi, chờ đợi một người xuất hiện có thể mở ra hết thảy nhiệt tình trên người hắn. Đối với ái tình hắn thà ít chứ không lung tung, hắn có thể vì tham sống vì yêu chết, có thể vì đối phương mà trả giá tất cả, cũng chỉ cầu mình là tất cả đối với đối phương.

Cũng bởi vì như thế, nam nam nữ nữ ái mộ hắn nhiều như bầu trời đầy sao, nhưng lại từ đầu đến cuối không có người nào có thể nắm giữ được trái tim của đại thiếu gia Hoắc gia, bởi vì hắn tin tưởng rằng người hắn yêu nhất sẽ ở thời điểm đầu tiên khi nhìn thấy liền xâm lấn thân tâm linh hồn của hắn.( là tình yêu trời đánh… à không sét đánh sao…..)

Như vậy lãng mạn ý nghĩ, cuồng nhiệt yêu thương, rất khó khiến người ta tin tưởng lại tồn tại trên người một người lãnh tuyệt như vậy.

Kỳ thực không chỉ có hắn là như vậy, toàn bộ người Hoắc gia đều là như vậy, chỉ là mỗi người biểu hiện phương pháp khác nhau mà thôi.

Cho nên lão gia Hoắc gia-Hoắc Chính chỉ mới quen biết Liên Thu Nguyệt hai tuần lễ,liền không để ý đến ý nguyện của Liên Thu Nguyệt mà kéo bà tiến vào lễ đường, vậy mà vô cùng ân ái qua 33 năm cuộc sống hôn nhân.

Cũng bởi thế mà ngay cả Hoắc Nguyên Hi, Hoắc Như Nguyệt không ai không lấy phương thức đó của mình để tìm kiếm, đang chờ đợi một tình yêu chân thật nhất.( cứ đợi đi rồi ế cả lũ nha…)

Mà Hoắc Trấn Vân đứa cái nhỏ không rõ mẹ này là ai thực chất đối với Hoắc Nguyên Khanh là một việc ngoài ý muốn, nói như thế tuy rằng có hơi tàn khốc, nhưng mà tình thương của Hoắc Nguyên Khanh đối với nhi tử vẫn là không thể hoài nghi được.

Nhìn mình đưa tới hỗn loạn nhốn nháo, Hoắc Nguyên Khanh cảm thấy thú vị cực kỳ, ý đồ xấu vừa bị bốc lên, luôn muốn ngừng mà không được, cho nên hắn quyết định tuyên bố một điều mà hắn trước đây quyết định muốn làm từ rất lâu, mà chưa có báo cho mọi người về quyết định này.

“Đã thế, cứ như vậy đi! Vì để không ảnh hưởng Nguyên Hi kế nhiệm Hoắc thị tổng tài, con quyết định dời ra ngoài sống”.

Làm liền một mạch, Hoắc Nguyên Khanh nói là gió nhạt mây thanh, hiệu quả lại như bom nguyên tử vậy tại trong bữa tiệc nổ tung, trong phút chốc yên lặng như tờ, mọi người kinh sợ đến mức trợn mắt ngoác mồm, hai mặt nhìn nhau.

Thật vất vả hoàn hồn, lại phát hiện  vai nam chính gây nên sóng to gió lớn đã mang theo nhi tử rời đi, chỉ còn dư lại bóng lưng để lại cho Hoắc gia vô vàn nghi vấn.

“Trấn Vân sẽ theo con. Quyết định này không thể tay đổi. Địa chỉ thứ cho con không thể nói” như là biết mọi người sẽ nghi ngờ, Hoắc Nguyên Khanh cũng không quay đầu lại nói, cùng nhi tử nện bước càng đi càng xa.

Mọi người vừa nghe liền sững sờ, lập tức hoàn hồn mồm năm miệng mười, tình cảnh lập tức mất khống chế, có người khổ không thể tả, có người thì thất kinh.

Nhìn trước mắt hỗn loạn tưng bừng, Hoắc Như Nguyệt cảm thấy đùa giỡn đã xem đủ rồi, mặc kệ huynh trưởng ánh mắt cầu cứu, ngược lại ném cho hắn một ánh mắt đáng đời, vừa không tiếng động, dùng khẩu hình nói với Hoắc Nguyên Hi ” tự cầu phúc ”  sau đó liền không thận trọng đi theo bước chân Hoắc Nguyên Khanh mà rời đi, hoàn toàn không để ý tới hoắc Nguyên Hi tức giận nghiến răng, lại không thể thoát thân khứu dạng.

※ ※ ※

Hoắc thị xí nghiệp, danh tiếng vang vọng khắp nơi, thế lực vượt qua toàn bộ xí nghiệp quốc gia, phàm là ăn, quần áo, ngủ, nghỉ, giải trí, truyền thông, khoa học kỹ thuật, chỉ cần có thể kiếm tiền thì ngành nghề nào họ đều có đặt chân vào, phú khả địch quốc (1), tuy nhiên vẫn cứ không thể tránh khỏi xuất hiện nguy cơ.

(1) Phú khả địch quốc: là vô cùng giàu có đi~

Chớ trách trên phố thường có lời đồn nói, Hoắc gia đời thứ hai, vì tranh đoạt vị trí Hoắc thị tổng tài, đã làm anh em trong nhà cãi cọ nhau đến thành thảm kịch.

Mọi người thờ ơ lạnh nhạt, luôn luôn chuẩn bị nhìn Hoắc gia cao cao tại thượng gặp rủi ro.

Trong đó có người chân tâm tiếc hận, có người tỉnh táo chờ đợi; một ít địch thủ trên thương trường làm nóng người, chuẩn bị đợi thời điểm Hoắc thị lộ ra nhược điểm một lần tiêu diệt.

Nhưng là chờ mãi, Hoắc thị lại không có lộ ra nửa phần mệt mỏi trái lại ngày càng trở nên vững mạnh hơn, rộng lớn hơn.( cái chỗ này nói cái quái gì mà em nó chẳng hiểu, thôi thì viết theo ý mình một chút chắc ko sao đâu nha~)

Kết quả như thế làm Hoắc gia dở khóc dở cười, không nghĩ tới ” nhượng từ  ” biến thành ” đoạt từ “,  làm cho Hoắc thị khuếch trương ngày càng lớn hơn trên bản đồ, đành phải thầm than trong lòng  Hoắc thị cái này là “khoai nóng bỏng tay”, thực sự là hại người rất nặng a!