Niệm Xuân Quy

Chương 4: Kỹ xảo (nhị)



Nữ quyến La gia đương nhiên nghera điểm khác biệt trong đó, sắc mặt rất khó coi.

Mộ Chính Thiện một lòng hướng vềMộ Niệm Xuân, vì e ngại thể diện La gia mà xử phạt nàng, sau lại càng thêmthương tiếc, vậy thì, Mộ Nguyên Xuân rơi xuống nước chẳng phải uổng công?

Vương Thị không kềm chế được, đangđịnh nói gì, khóe mắt chợt liếc thấy thân ảnh cách đó không xa, nhất thời vừasợ vừa vội hô lên: “Nguyên Xuân!”

Tất cả mọi người giật mình, theophản xạ nhìn sang.

Thiếu nữ một thân đồ trắng đượcnha hoàn dìu tới.

Thiếu nữ chừng mười ba mười bốntuổi, gương mặt tròn trịa, mày liễu mắt hạnh, mũi cao môi anh đào, ngũ quan cựcmỹ, mặc dù sắc mặt tái nhợt vô lực nhưng lại càng toát ra vẻ động nhân tâm.

Thiếu nữ xinh đẹp nhỏ bé yếu ớtnày, chính là trưởng nữ Mộ gia Mộ Nguyên Xuân.

Mộ Niệm Xuân ngắm nhìn thân ảnhkia, quá khứ xa xôi nháy mắt xông lên đầu. Trong khoảng thời gian ngắn, tâmtình khó có thể bình ổn.

Thân ảnh này, cơ hồ là ác mộngthời kỳ thiếu nữ của nàng. “Ôn nhu hiểu chuyện, khoan dung lại biết đại thế” MộNguyên Xuân, khéo léo từng chút từng chút đoạt đi tất cả phong quang và sủng áicủa nàng.

Ấu đệ mất tích, mẫu thân bệnh màchết, nàng bị buộc vào cung, việc này ngoài mặt và Mộ Nguyên Xuân không quanhệ, kỳ thực đều là Mộ Nguyên Xuân âm thầm trợ giúp.

Nàng kiếp trước, đến tận đêm trướckhi tiến cung mới biết được chân tướng. Buổi tối đó, Mộ Nguyên Xuân không hề cốkỵ đến nói ra mọi sự dối trá, cười lạnh nói ra từng sự việc.

Trước kẻ thất bại, người thắng khôngcần phải ngụy trang. Bởi vì hai người các nàng đều rõ, là nàng biết chân tướngcũng không làm được chuyện gì.

Nhưng mà, thế sự khó liệu. Tự cholà người thắng vẫn chưa rơi vào kết cục tốt.

Một người thất bại như nàng, trungkiên ở trong thâm cung cường dũng nhẫn nhịn mười năm, từng bước từng bước tiếpcận nam tử long y tâm cơ thâm trầm hỉ nộ vô thường thô bạo, cuối cùng nàng vàhắn đồng quy vu tận.

Một khắc trước khi chết, tronglòng nàng rất bình yên.

Sinh không thể yêu, tử cũng khôngsợ.

Hiện tại, sinh mệnh từ năm mườihai tuổi này lại một lần nữa bắt đầu. Nàng lạnh nhạt nhìn Mộ Nguyên Xuân, lồngngực vô cùng bình tĩnh. Nàng bây giờ tâm lý rất mạnh đại, cường đại đủ để baoquát sự ghen ghét của đại tỷ này.

Tâm lý Mộ Chính Thiện vốn vài phầntức giận, nhìn thấy Mộ Nguyên Xuân nhất thời tiêu tán, đau lòng nói: “NguyênXuân, con tỉnh rồi sao không nằm trên giường nghỉ ngơi cho khỏe, chạy đến đâylàm gì?”

Mộ Nguyên Xuân nặn ra nụ cười:“Phụ thân, sau khi nữ nhi tỉnh lại thì nghe nói các mợ và các biểu tẩu đến chonên đi tới đây.”

Lý Thị đi lên trước, nắm lấy tayMộ Nguyên Xuân thật chặt, rưng rưng nói: “Nguyên Xuân đáng thương, nhìn xem lúcnày gầy gò thế nào rồi.”

Trong mắt Mộ Nguyên Xuân hiện lênchút lóng lánh nước, bên môi lại vui vẻ: “Đại cữu mẫu, phụ thân mẫu thân đềuđối đãi vô cùng tốt. Chỉ là cháu gần đây ăn không ngon, vì vậy gầy đi mộtchút.”

Trong lời nói giữ thể diện cho phụthân và kế mẫu, không một lời đề cập tới chuyện rơi xuống nước.

Trong lòng Mộ Chính Thiện vừa cảmđộng lại vừa áy náy.

Những năm gần đây, hắn đúng là đểtrưởng nữ có nhiều thua thiệt. Nhưng Mộ Nguyên Xuân không hề có một câu oánhận, ở trước mặt La gia vẫn nói cho mình. Hắn làm cha, ngày sau nhất định phảibồi thường cho trưởng nữ nhiều hơn.

Vương Thị cầm tay kia của Nguyên Xuân,vành mắt đỏ lên, than thở: “Đứa bé ngoan, thật là khổ cho cháu. Nếu cuộc sống ởMộ gia trôi qua êm đẹp, làm sao lại bị rơi xuống nước?”

Vành mắt Mộ Nguyên Xuân hơi ửngđỏ, lại cười nói: “Nhị cữu mẫu, cháu sống rất tốt, không có gì cực khổ.”

“Nếu thật sự tốt, làm sao lại rơixuống nước?” Vương Thị nói với Mộ Nguyên Xuân nhưng ánh mắt như dao nhỏ thinhau bay trên người Mộ Niệm Xuân.

Mộ Niệm Xuân vẫn cúi đầu, lúc nàyngẩng lên, gương mặt xinh xắn đầy lệ: “Đều là lỗi của muội, không nên vì ngheđại tỷ nói mấy câu nghe không lọt liền đẩy đại tỷ rơi xuống nước. Phải chịuphạt gì muội cũng vui vẻ chấp nhận. Đại tỷ, tỷ tha thứ cho muội lần này đi. Vềsau, tỷ có nói mẹ muội xuất thân thấp hèn, vô tài vô đức không xứng làm con dâuMộ gia, muội cũng không nháo loạn nữa.”

Vẻ đắc ý trong đáy mắt Mộ NguyênXuân đột nhiên ngưng kết.

Mộ Chính Thiện cả kinh, nhìn vềphía Mộ Nguyên Xuân: “Nguyên Xuân, con dám nói những lời này sao!”

Mộ Nguyên Xuân theo bản năng phủnhận: “Phụ thân, con không có nói.”

Mộ Niệm Xuân khóc thút thít, nứcnở nói: “Cha, cha đừng trách đại tỷ. Đại tỷ từ nhỏ không có mẹ ruột, lớn lên ởnhà ngoại. Một năm trước mới về phủ, tình cảm giữa mẹ con và đại tỷ còn mới lạ,có mấy câu oán hận cũng là khó tránh khỏi. Con là muội muội, không thông cảmvới nỗi khổ của đại tỷ lại còn cãi vã với đại tỷ. Đều là tại con không tốt.”

Trong mắt Mộ Chính Thiện hiện lênmột tia đau lòng và phẫn nộ.

Hắn đã tin lời nói này. Nếu nhưkhông phải Mộ Nguyên Xuân làm nhục Trương Thị, làm sao Mộ Niệm Xuân lại hunghãn đẩy đại tỷ mình xuống nước.

Không chỉ có Mộ Chính Thiện, ngaycả nữ quyến La gia cũng thấy trong lòng chợt lạnh. Nếu nguyên nhân là như vậy,bọn họ còn mặt mũi nào làm chỗ dựa cho Nguyên Xuân?

Trăm thiện lấy hiếu làm đầu!

Cho dù xuất thân Trương Thị thấpđến đâu, cũng là thê tử Mộ Chính Thiện, kế mẫu Mộ Nguyên Xuân. Mộ Nguyên Xuânlén có câu oán hận thì cũng thôi, nếu là nói ra miệng thì chính là ngỗ nghịchbất hiếu. Mộ Niệm Xuân tức giận đẩy cô ta xuống nước, cũng coi như có lý do hợptình.

Lần đầu tiên trong đời Mộ NguyênXuân nếm được tư vị hết đường chối cãi, tức thiếu chút nữa thổ huyết tại chỗ.

Đáng giận! Mộ Niệm Xuân từ khi nàotrở nên âm hiểm vô sỉ như thế?

Lúc đó để làm Mộ Niệm Xuân tứcgiận, quả thật cô ta nói những lời khó nghe. Nhưng cô ta chỉ nói về bản thân MộNiệm Xuân, không hề nhắc đến Trương Thị. Hiện tại một chậu nước bẩn hắt lên,nếu cô ta biện bạch, chẳng phải là thanh minh.

Nếu vậy, cô ta khổ tâm xây dựnghình tượng đại tỷ “có tri thức, hiểu lễ nghĩa, ôn nhu khoan dung” chẳng phải bịhủy hoại toàn bộ sao? Huống chi, những lời cô ta nói ra, căn bản không có ai ởđó.

Nuốt oán hận xuống, cô ta thực sựkhông cam lòng.

“Phụ thân” Mộ Nguyên Xuân nước mắtlưng tròng, khuôn mặt toát ra vẻ ẩn nhẫn ủy khuất, nhưng không có biện giải:“Trong từ đường hàn khí quá nặng, tứ muội ở chỗ này quỳ ba ngày, thân thể nhấtđịnh ăn không tiêu. Phụ thân hãy miễn trách phạt tứ muội đi.”

Lời cầu tình này, so với vội vàngbiện bạch cao minh gấp trăm lần. Khéo léo đem sự chú ý của mọi người lên MộNiệm Xuân đang bị phạt quỳ.

Từ đường âm lãnh, quỳ gối ở bêntrong nhất định rất khó chịu. Mộ Niệm Xuân mang lòng oán hận Mộ Nguyên Xuân,nói xấu vài câu cũng là chuyện rất bình thường. Mộ Nguyên Xuân lại không biệngiải cho mình, trái lại còn cầu tình cho muội muội. Đủ có thể thấy tấm lòngrộng lượng.

Mộ Chính Thiện sửng sốt, lông màyhơi nhíu lại.

Rốt cuộc là Niệm Xuân đang nói dốihay Nguyên Xuân đang diễn trò?

Đám người Lý Thị không hẹn mà cùngcười lạnh.

“Tứ tiểu thư,” Vương Thị dẫn đầulàm khó dễ: “Cơm có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói lung tung. Nguyên Xuântừ nhỏ có tri thức hiểu lễ nghĩa, làm sao có thể ở sau lưng chỉ trích kế mẫu.Nếu ai định đổ nước bẩn lên người Nguyên Xuân, ta đây là mợ tuyệt đối không đểyên.”

Lý Thị cũng cười lạnh tiếp lời:“May là hôm nay không có người ngoài, nếu không, lời này truyền ra ngoài, sẽgây tổn hại rất lớn tới khuê dự Nguyên Xuân.”

Đào Thị không nói lời nào, chỉ làôn hòa nhìn về phía Mộ Chính Thiện.

Mộ Chính Thiện nhìn thoáng qua MộNiệm Xuân đang khóc thầm, lại nhìn vẻ mặt chịu nhục của Mộ Nguyên Xuân, trongđầu rối loạn. Nhất thời không biết nên nói cái gì.

Trong ngoài từ đường an tĩnh dịthường, chỉ có tiếng Mộ Niệm Xuân khóc thút thít vọng bên tai mọi người.

Mộ Chính Thiện bình tâm lại, nói:“Nguyên nhân gây ra việc này tạm thời không truy cứu. Niệm Xuân đẩy Nguyên Xuânrơi xuống nước, phải trừng phạt nghiêm khắc. Phạt con quỳ ba ngày trong từđường, sau đó cấm túc một tháng, chép một trăm bản “nữ giới”.”

Mộ Niệm Xuân lau nước mắt, cungkính vâng lời.

Trừng phạt như thế không tính lànhẹ. Thế nhưng đám nữ quyến La gia lại không hề vui mừng, trước khi bọn họ hámồm, Mộ Niệm Xuân tự động cầu phạt. Lúc này Mộ Chính Thiện quyết định, đúng nhưý Mộ Niệm Xuân.

Bọn họ nhiều người tới cửa nháomột phen, lại chỉ đạt kết quả như vậy, quả thực là mất mặt xấu hổ!

Nét mặt Mộ Nguyên Xuân trước saunhư cũ, thậm chí còn áy náy nhìn Mộ Niệm Xuân. Thế nhưng bàn tay giấu sau tayáo rộng lớn lặng lẽ nắm chặt.

Cô ta khổ tâm nghĩ một màn này,căn bản không đạt hiệu quả cô ta mong muốn.

Mộ Chính Thiện tuy rằng xử phạt MộNiệm Xuân nhưng chưa sinh ra chán ghét phản cảm, trái lại còn thêm vài phầnthương tiếc. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Vì sao không giống như cô ta dựđoán?