Niềm Vui Lớn

Chương 42



.

Nếu chưa từng yêu, sẽ không thể nào hiểu rõ tình yêu là như thế nào. Khi hạnh phúc sẽ giống như lên thiên đường, khi đau khổ sẽ như rơi xuống địa ngục, và với đại đa số người mà nói, họ đều quanh quẩn trong hai vòng tròn đó. Cho nên, những người muốn thử yêu đương đều là dũng giả.

Mục Dã chính là một dũng giả như vậy. Có lẽ là còn quá trẻ, nên yêu không hề giữ lại, đến giờ ngẫm lại những chuyện mất hết tự tôn đàn ông mà mình làm, cậu lại thấy đau lòng. Về một phương diện khác mà nói, cậu trai vừa bước qua cái tuổi mười chín ấy, đã trưởng thành chỉ trong một đêm. Từ một con cừu nhỏ trong miệng kẻ khác, cậu đã biến thành một người hoàn toàn mới. Sống với một con người mới, Mục Dã tự nhủ với lòng rằng cậu sẽ không thấy xấu hổ cho con người dám yêu dám hận trước đây, nếu cho cậu lựa chọn lần nữa, cậu vẫn sẽ tiếp tục làm lại những chuyện đã qua thêm một lần. Đúng vậy, tình yêu đã khiến cậu trai ấy bắt đầu suy nghĩ về con đường phía trước của mình.

Nam đảo là một nơi ấm áp, rất thích hợp để chữa lành vết thương.

Cậu trai ấy nhìn trời, nhìn biển, nhìn người và quyết định làm một người khác biệt với con người trước đây.

Cậu đang ngồi trong một quán cafe nhấm nháp hương vị thật đặc biệt ở đó, cho đến giữa trưa, cậu nhận được cú điện thoại của một ‘tiền bối’ vừa quen biết.

Đan: “Hi, Mục Dã!”

Mục: “Hi, chiến hữu!”

Đan: “Ờ…”

Mục: “Sao thế? Anh Giai Nguyệt!”

Đan: “Không biết nên bày tỏ với ai, cho nên tôi đã nghĩ tới cậu!”

Mục: “Cái gì thế?”

Đan: “Tạm thời, tôi… tôi và anh Nam của cậu, đang ở cùng nhau!”

Mục Dã đặt tách cafe xuống, kề di động sát vào tai, “Anh nói, anh và anh ấy…”

Đan: “Ừ, đúng vậy, chúng tôi có ba ngày ở cùng nhau, hôm nay là ngày thứ hai. Trước lúc anh ta trở về, anh ta sẽ cho tôi biết kết quả sau cùng…”

Dưới cái nắng ấm áp của Nam đảo, trong một quán cafe đặc biệt, Mục Dã lắng nghe câu chuyện tình của người khác đang dần thành hình.

Người đàn ông hai mươi sáu tuổi ấy đang dùng giọng điệu lo lắng nhưng cũng rất vui vẻ kể hết mọi chuyện cho cậu nghe, sau cùng, anh ta còn nói với cậu một câu thật chân thành: Mục Dã, nếu cậu thật sự yêu ‘anh ta’, cậu đừng buông tay.

Cậu trai ấy nghĩ, có lẽ thứ khó nắm bắt nhất trên đời này chính là tình yêu. Chốc lát ở thiên đường, chốc lát lại xuống tới địa ngục.

Cậu nghĩ, giờ mình không ở thiên đường, cũng không ở địa ngục, vậy mình đang ở đâu đây? Nhưng ngoài miệng lại nói: “Cám ơn anh, anh Giai Nguyệt, tôi biết là anh đang lo lắng cho tôi nên mới gọi tới, tôi cũng biết là anh luôn mong tôi có thể hạnh phúc! Nhưng, tôi quyết định sẽ sống ở nhân gian, tạm thời không yêu đương nữa. Anh là một người tốt, anh hoàn toàn xứng với anh Nam. Chúc phúc cho hai người, nhất định phải sống tốt với nhau đó nha!”

Ở bãi đỗ xe, Đan Giai Nguyệt kết thúc cuộc gọi với Mục Dã, thở dài.

Cũng phải, mỗi người đều có con đường riêng của mình, không thể cưỡng cầu, mà cũng không cách nào cưỡng cầu.

Từ lúc Mục Thiên Nam đi gặp tổng tài của Thiên Hưng tới giờ cũng đã hai tiếng đồng hồ, tất nhiên là Đan Giai Nguyệt cũng ở bãi đỗ xe gọi điện hết hai tiếng đồng hồ. Vì tâm tình đang rất tốt, nên anh đã gọi điện cho má Trương và mấy người bạn thân tâm sự tình hình gần đây, để những người quan tâm anh khỏi phải lo lắng.

Ha ha ha ha! Đan Giai Nguyệt tự cảnh cáo mình là không được suy nghĩ miên man nữa. Anh ngốc thật, Đan Giai Nguyệt, ở đây là nơi công cộng, vậy mà hai người lại nói chuyện yêu đương rành rành ra như thế, tốt nhất là đừng để chuyện này lộ ra ngoài, mang tới phiền phức không đáng cho Mục Thiên Nam. Đúng vậy, chí lý lắm, anh phải làm chuyện anh nên làm thôi. Ví dụ như giúp anh ấy sửa sang lại văn kiện này nọ, theo anh ấy tới mấy tiệc rượu, nhân lúc đó có thể tìm hiểu sở thích lẫn nhau, nâng cao tình cảm hơn. Ừ, tuy nói hiện giờ chưa thể giao thân thể cho anh ấy, nhưng nếu như ở cùng với nhau, sẽ càng khiến anh ấy thích mình hơn, tới lúc đó… Nghĩ tới đỏ mặt.

Đan Giai Nguyệt có một điểm cực tốt, đó là không nhiễm thói hư tật xấu gì, nói anh là chậu hoa trồng trong nhà kính cũng được, mà bảo anh là một bụi cỏ dại cũng chẳng sao, dù sao, cuộc đời vẫn còn nhiều thứ tươi đẹp như vậy, tội tình gì phải tự tìm phiền não chứ.

Nhưng, nếu thật là như vậy, sao lại để một người làm vướng bận những mười năm?

Đó chắc chắn chẳng phải phạm trù lý tính rồi.

Tóm lại, sự thật là, khi Mục Thiên Nam vừa đi tới khúc quanh thì Đan Giai Nguyệt đã trông thấy, sao còn thời gian suy ngẫm chuyện đời được nữa! Anh lập tức chạy tới bên cạnh người đàn ông lãnh khốc trong bộ âu phục hoàn hảo kia.

Người nọ giống như theo bản năng vươn tay xoa lên khuôn mặt tròn tròn của đối phương. Thốt ra những câu an ủi vì đã để đối phương phải chờ lâu.

—- Nếu cậu thấy lạnh, vậy đúng lúc lắm, tôi rất ấm, tôi sẽ ủ ấm cho cậu.

—- Thật đấy, cậu cần tôi, đó là một chuyện rất tuyệt vời.

Mục Thiên Nam: “Đói chưa?”

Đan Giai Nguyệt: “Sao không đói chứ! Nhưng công việc thế nào rồi?”

Thật ra thì thương trường vốn chỉ thay đổi trong nháy mắt, cho nên nếu như không có nhiều người ở cạnh bên, cùng nhau bàn chuyện riêng rẽ nhất định sẽ tốt hơn, dù sao thì sau vài lần trò truyện với tổng tài của Thiên Hưng, cả hai đều rất vừa lòng. Mục Thiên Nam kể lại cho Đan Giai Nguyệt nghe, Đan Giai Nguyệt ngẫm một chút, rồi gật gật đầu.

“Cho nên sẽ có hy vọng, đúng không?” Đan Giai Nguyệt khởi động lại mớ tri thức chuyên môn và đại não trong nửa tháng qua chưa dùng tới.

“Đúng vậy!” Mục Thiên Nam vừa trả lời, vừa bảo phải rời khỏi bãi đỗ xe.

Hai người vào xe.

Mục Thiên Nam khởi động động cơ.

Đan Giai Nguyệt thắt chặt dây an toàn xong, nói: “Chúng ta đi đâu đây?”

“Ăn cơm!”

“Được!” Đan Giai Nguyệt nói xong, bật cười.

“Sao thế?” Mục Thiên Nam cho xe ra khỏi bãi đỗ.

“Đối thoại vừa rồi của chúng ta, giống y như hai vợ chồng già nói với nhau!”

“…” Người nọ nghĩ, có lẽ mình nên nhanh chóng thích nghi với những câu tình tứ của người bên cạnh sẽ tốt hơn. Tuy nhiên, anh vẫn cong khóe môi lên.

“Trên đường đi tới khách sạn, chúng ta vẫn nói chuyện tiếp nha!”

“Được thôi!” Người nọ muốn không dung túng đối phương cũng không được.

—- Thích ăn gì, xem phim gì, thích dùng trang phục, kem đánh răng hiệu gì nhất, thích tác phẩm của ai, nghe ca khúc gì…

Suốt dọc đường, người lái xe luôn mỉm cười, bình thản đáp lại từng câu hỏi của người bên cạnh. Tuy là không cần phải hỏi ngược lại, người nọ đã tự động trả lời, nhưng ngẫu nhiên, khi muốn hỏi một chuyện gì đó, anh cũng sẽ chủ động đặt câu hỏi.

Cho đến thời điểm hiện tại, anh vẫn không cho rằng hạnh phúc là một thứ nhất định sẽ có được, con đường phía trước thế nào đúng thật là một vấn đề chưa thể dự tính tới. Nhưng, Mục Thiên Nam biết, khi cuộc hẹn ‘ba ngày’ đó kết thúc, đường đời của anh sẽ chệch hướng.

Nhưng có bao giờ anh thấy sợ trước những thay đổi hay chăng?

Anh thu lại sự sắc bén trong mắt mình, lái xe tiến vào một con đường rộng rãi, thẳng tắp, lao nhanh về phía trước.