Nịch Sủng: Chí Tôn Cuồng Phi

Chương 64: Bạch vương trọng bệnh



Editor: Luna Huang

Không ổn là thật, hay là giả, ở bên ngoài vài canh giờ có thể nhịn được, cũng bản lãnh của hắn rồi.

" Dẫn ta đi, thuận tiện đi chuẩn bị hai thùng nước nóng to." Xem ra bước thứ hai phải sớm thi hành rồi.

"Vâng." Tuy rằng khẩn cấp, Túc Dạ vẫn như cũ đưa miếng vải đen che mắt cho Ôn Nhu, Ôn Nhu che mắt lại, đi theo Túc Dạ.

Đến lầu các của Ngõa Phủ Lôi Minh, Ôn Nhu liếc mắt nhìn Lãnh Triệt nằm ở trên giường, sắc mặt trắng bệch không một tia huyết sắc, trạng thái bất tính nhân sự hai mắt nhắm chặt, mà khí trời băng hàn như vậy, lại có mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu không ngừng xuất ra trên trán của hắn, Ôn Nhu lập tức ngồi vào mép giường, giơ tay lên bắt mạch cho Lãnh Triệt, lại dùng mu bàn tay nhẹ nhàng chạm vào trán của hắn, cảm giác lạnh lẽo để cho nàng nhướng mi.

"Nhanh, nước nóng, đem vương gia đặt vào trong thùng nước nóng." Căn cứ vào tình huống của mạch đập, cả người lạnh lẽo đổ mồ hôi, hắn mới uống qua máu của nàng chưa được mấy ngày, không nên xuất hiện tình huống như vậy mới đúng, lẽ nào trong cung chuyện gì xảy ra?

Ôn Nhu đang ngấm ngầm suy đoán, liền có gia đinh mang thùng nước nóng to đến, thị nữ đem nước nóng đổ đầy thùng tắm, thời gian chuẩn bị hoàn tất chỉ trong chốc lát, Ôn Nhu lập tức quay lưng, Túc Dạ tiến lên thay Lãnh Triệt cởi y sam, đem hắn ôm đặt vào trong thùng tắm.

Ôn Nhu khẽ hít một cái, đem một giá cắm nến đến, bước đến trước mặt Lãnh Triệt, mở túi cẩm bạch trong tay ra, lấy ngân châm ra dưới ánh nến bắt đầu châm cứu, vững vàng đâm vào mi tâm của Lãnh Triệt.

Sau đó trước ngực hắn châm xuống vài cây ngân châm, rồi lại chuyển đến sau lưng hắn, nhắm ngay huyệt vị đem ngân châm trong tay đâm xuống, đợi đến khi trong tay Ôn Nhu còn dư lại mười cây ngân châm, nàng ngẩng đầu khẩn trương nhìn Túc Dạ, lạnh lùng nói: "Đem hai tay của vương gia nâng lên."

Bệnh nhân nàng cứu trị, cho tới bây giờ đều là bất cẩu ngôn tiếu, ở trong mắt nàng, đây là một sự kiện thần thánh không được phép khinh nhờn, cho nên vô luận thường ngày thế nào thì cũng phải chấp hành nhiệm vụ, một ngày làm danh y, nàng cảm thấy nàng đó là nàng, cùng tổ chức không quan hệ, cũng không liên quan đến bất luận kẻ nào.

Túc Dạ nghe vậy nghe theo, Ôn Nhu nhìn mười ngón tay của Lãnh Triệt trắng nõn thon dài, đem mười cây châm còn lại đam vào ngón tay của hắn, sau đó theo trình tự đè ngân châm trên người Lãnh Triệt xuống nhẹ nhàng chuyển động.

Một khắc đồng hồ trôi qua, đầu tiên Ôn Nhu đem ngân châm ở mười ngón tay của Lãnh Triệt gở xuống, chỉ thấy nàng rút trong nháy mắt, có một giọt máu từ trong tay của Lãnh Triệt rỉ ra, rơi vào trong nước, đúng là màu nâu ám!

"Đổi nước." Ôn Nhu gở ngân châm trên người Lãnh Triệt xuống, khi nàng gở xuống cây ngâm châm cuối cùng ở mi tâm của Lãnh Triệt, gia đinh đã đem nước nóng đến, Túc Dạ liền vội vàng đem Lãnh Triệt bế lên, bỏ vào trong thùng nước nóng mới mang vào.

Thời gian gia đinh đem thùng nước nóng cũ đi thay, phát hiện nước nguyên bản trong suốt, không ngờ biến thành màu nâu ám!

Từ đầu đến cuối, Ôn Nhu không có nói một câu, Túc Dạ cũng không có hỏi một câu, chỉ một lòng ở bên an tĩnh nhìn, hắn sợ nếu là mình nói nhiều sẽ quấy rối đến Vương phi.

Ôn Nhu nhìn sắc mặt Lãnh Triệt vẫn tái nhợt như cũ, mâu quang nặng nề dùng ngân châm rạch ra cổ tay trái của mình, sau đó dùng bóp chặt môi của Lãnh Triệt, đem cổ tay của mình dán sát đến môi hắn, có lẽ là cảm giác được ấm áp, Lãnh Triệt vô ý thức uống máu của Ôn Nhu.

Chốc lát, Ôn Nhu lấy cổ tay của mình ra, nhìn trên cổ tay bị ngân châm rạch ra thấm mọt chút máu, không chút nghĩ ngợi liền tháo ám tiễn trên tay xuống, gở xuống một mũi tên, trong ánh mắt của Túc Dạ khiếp sợ, dùng mũi tên sắc bén đâm sâu vào cổ tay một phần, chỉ thấy giọt máu đỏ thắm ồ ồ chảy ra ngoài, mâu quang của Ôn Nhu không thay đổi chút nào, đem cổ tay trái vào trong nước.

Nước trong suốt hiện lên huyết sắc, đợi đến huyết sắc nhuộm đỏ toàn bộ nước tắm, Ôn Nhu mới đưa cánh tay ra, Túc Dạ từ lâu chuẩn bị sẵn kim sang dược và lụa trắng đưa cho Ôn Nhu, Ôn Nhu tiếp nhận, cẩn thận xử lý vết thương, sau đó động tác thành thạo quấn băng gạc lên cổ tay của mình.

Băng bó kỹ cổ tay, Ôn Nhu mới bước đến trước mặt Lãnh Triệt, nhìn thấy hai gò má hắn tái nhợt dần dần nổi lên huyết sắc nhợt nhạt, Ôn Nhu lập tức để Túc Dạ đem hắn ôm lên giường.

" Vương phi, người cực khổ rồi, Túc Dạ sai người vì Vương phi chuẩn bị bát súp, Túc Dạ liền tự mình tiễn Vương phi hồi Yên Thủy các nghỉ ngơi một chút." Nhất khắc, tất cả nghi ngờ vô căn cứ cùng cố kỵ của Túc Dạ đối với Ôn Nhu tiêu tan thành mây khói, chưa từng có, vì gia nguyện ý tổn thương bản thân, huống chi là đây lại là nữ nhân bọn họ nghi ngờ.

" Không cần, phiền đại quản sự mang ghế đến cho ta, chi bằng ta tự mình coi chừng vương gia tỉnh lại." Ôn Nhu khẽ lắc đầu, bởi vì nàng không xác thực đảm bảo trước hừng đông hắn sẽ không xuất hiện tình trạng gì đặc biệt, nếu là nàng rời đi, nếu xuất hiện tình trạng xấu, thời gian nàng từ Yên Thủy các tới sẽ bị trì hoãn, dù sao, tối nay tình huống của hắn thực sự khác thường, độc trong cơ thể hắn, tựa hồ là muốn sớm lấy tính mạng của hắn.

Nàng nếu quyết định muốn xen vào, thì nhất định không để cho để có bất kỳ sơ sót nào.

"Vâng." Túc Dạ vốn định khuyên Ôn Nhu đi nghỉ tạm, thế nhưng hắn cũng là lo lắng cho Lãnh Triệt đột ngột chuyển biến xấu, liền đáp ứng, bưng đến một chiếc ghế thái sư đặt ở trước giường Lãnh Triệt.

" Vương gia trước đây có từng xuất hiện qua tình trạng như vậy chưa?" Ôn Nhu ngồi xuống ghế thái sư, tiếp nhận một ly nước ấm Túc Dạ đưa tới, nghĩ đến, liền hỏi, mi tâm ninh chặt.

Túc Dạ suy nghĩ chốc lát, đáp: "Mười năm trước có một lần." Tình huống ngày đó hắn nhớ kỹ càng, mỗi khi nghĩ lại còn khiến cho lòng hắn run sợ một trận, vốn tưởng rằng tình huống như vậy sẽ không phát sinh nữa, mà bọn họ rõ ràng mỗi một bước đến nghĩ tốt, vì sao còn phát sinh loại tình huống này?

" Mười năm trước?" Ôn Nhu hơi nhíu mi tâm chặt hơn một phần, "Vậy năm đó cứu trị là như thế nào?"

" Hồi Vương phi, năm đó độc y tiên tử cứu trị, về phần thi cứu thế nào, lúc đó độc độc tiên tử không cho vào, cho nên Túc Dạ không biết độc y tiên tử là như thế nào cứu trị cho gia." Chỉ nhớ rõ lúc đó độc y tiên tử cứu xong, nhìn trời than thỏ "Cũng bị cũng ai, cũng ngoan cũng độc, cũng thiên cũng mạng", mà sau đó gia cũng là không nói tới một chữ.

Thái hậu cùng Thanh vương xem gia là cái đinh trong mắt, gia tự sẽ không đối với hai người này phớt lờ, mà độc trong người gia tuyệt không duyên cớ phát tác, tất là có người động tay động chân lúc bọn hắn không ngờ tới.

Người này dĩ nhiên rất cao, dĩ nhiên có thể nằm ngoài ý liệu của gia.

Đến tột cùng là ai?