Nhược Phi

Chương 7: Làm vương phi của ta nhé



Tối đó nàng ngủ thật ngon, sáng ra khi tỉnh dậy nàng lại trông thấy hắn đang nồi trước giường nhìn nàng. Đỏ mặt nàng quẫn bách chẳng biết dáng ngủ của mình xấu tới cở nào, hắn đã ngắm nàng ngủ bao lâu…mặt đỏ bùng kéo ra cả hai lỗ tai cũng đỏ. Hắn khe khẽ cười, nàng tức giận trừng mắt nhìn hắn. Hắn khom người hôn nhẹ lên trán nàng rồi kéo nàng vào lòng hắn buồn cười nói :

-Nàng tức giận gì chứ ?

-Chàng cư nhiên ngắm ta ngủ dáng ta ngủ xấu chết được. Hắn gật gù đồng ý với ý kiến của nàng khiến nàng càng thẹn hơn. Nàng giận tím mặt mặt nàng lúc này không khác trái cà tím là mấy. Hắn buồn cười vòng tay ôm lấy nàng :

-Nhưng ta lại muốn cả đời ngắm tướng ngủ xấu ấy cho dù có khi sẽ bị đá xuống giường.Hắn xoay người nàng đối diện với mình rồi dịu dàng nói:

- Làm vương phi của ta nhé Tuyết Nhược.

Nàng tròn xoe hai mắt nhìn hắn, hắn đang cầu hôn nàng. Mà khoan, hắn vừa gọi nàng Tuyết Nhược. Hắn như nghe thấu suy nghĩ của nàng chỉ nhẹ nhàng nói :

-Vân thừa tướng không phải ta giết. Dù bố cáo thiên hạ là ta hạ lệnh diệt toàn gia nhà nàng nhưng không phải ta.

Nàng mở to mắt nghi hoặc nhìn hắn hắn móc trong ngực ra lá thư cha nàng gởi cho hắn nhẹ giọng hồi tưởng lại :

-Lúc trẻ phụ hoàng ta dù rất nhiều phi tần nhưng vẫn không có con cái, vì thế ông đã nhận nuôi ta và Long ca, những đứa trẻ mồ côi cha. Nhưng đến khi ta 9 tuổi thì mẫu thân ta một lần vào cung thăm ta được sủng hạnh mà sinh ra Tề nhi. Nhưng vì sinh khó mà bà qua đời, ta đã nhận lời bà chăm sóc Tề nhi. Vì là con ruột nên Tề nhi được phong thái tử, ta cũng thật vất vả che chở cho nó ,vì nó ta phải củng cố thế lực của mình. Đến năm tề nhi 6 tuổi phụ hoàng qua đời ta nắm một nửa triều chính nhưng thế lực của Thuần vương gia là Triệu Long cũng ngang ngửa. Hắn ngừng lại một chút hướng ánh mắt dịu dàng nhìn nàng rồi nói tiếp

- Lúc đó cha nàng, Vân thừa tướng muốn thâm nhập hàng ngũ của Thuần vương để tìm ra đồng đảng với hắn. Nhờ sự giúp đỡ của cha nàng ta đã quét sạch đồng đảng của Thuần vương. Nhưng một hôm ta nhận được thư cha nàng nói nếu gia đình ông xảy ra chuyện hãy lấy danh nghĩa thanh trừng phản loạn mà giết gà dọa khỉ. Sau đó ta được biết ông bị lộ thân phận nên bị Thuần vương giết toàn gia.

Trong phong thư đúng là nét chữ của phụ thân, phụ thân nghi ngờ nhị nương là người của Thuần vương và đúng như hắn nói phụ thân nàng vì đại cục mà hi sinh danh dự một đời. Nàng nức nở nghẹn ngào trong ngực hắn, . Học mọi thứ chỉ để trả thù,suốt 10 năm mục đích sống của nàng không đổi nhưng rồi phát hiện cuộc sống của mình là sai lầm. Liệu có còn kịp…?. Hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng dịu dàng nói :

-Đợi khi thu phục hoàn toàn Thuần vương ta sẽ trả lại thanh danh cho cha nàng, lúc đó làm vương phi của ta nhé. Nàng thâm tình nhìn hắn khe khẽ gật đầu, rồi hướng hắn khẽ nói

-Thiếp có một tỉ muội.

-Nàng nói Hồng Linh, nàng yên tâm ta sẽ kêu Hằng phong sắp xếp cho nàng ta

-ừm. Nở nụ cười ngọt ngào cùng hạnh phúc như một tiên tử hạ phàm, không lúc này có lẽ thiên tiên cũng không đẹp bằng nàng. Nụ cười của nàng khiến hắn quyến luyến, nàng kéo tay hắn rúc vào ngực hắn khe khẽ hỏi :

-Nơi này cùng Yên các rất giống nhau, chàng và người đó… tay khẽ run rẩy nàng chỉ mỹ nhân trên bức họa…

Hắn ý cười lộ trong mắt khẽ vòng tay ôm lấy nàng nhẹ nhàng nói:

-Là mẫu thân ta. Khuôn mặt trong ngực hắn lúc này còn đỏ hơn nữa, nàng cư nhiên ghen với mãu thân hắn. Như nhớ ra gì đó nàng lại hỏi :

-Vậy Thiên Nhạc cô nương

Mặt hắn đen lại nhưng rất nhanh biến mất nhẹ nhẹ nói

-Người quen. Tuy thái độ kia của hắn chỉ thoáng qua nhưng nàng cảm thấy hắn không hề có hảo cảm với cô nương tên Thiên Nhạc việc này khiến nàng thở phào nhẹ nhõm. Đáy mắt ý cười thực sâu hắn ngọt ngào hạnh phúc nàng cư nhiên lại đáng yêu đến vậy.

Khi vết thương hắn lành hẳn bọn họ 4 người cùng trở về phủ Chính vương của Triệu Ngạn. Trong xe ngựa Tuyết Nhược tựa vào lòng Triệu Ngạn say ngủ, ngoài màn xe Hồng Linh đeo dính Hằng Phong khiến hắn có vẻ khó chịu.

Hồng Linh vốn là một cô nhi, được Thiên Linh Giáo nuôi như kẻ kế thừa nhưng khi nàng không được chọn bọn họ truy giết nàng. Là Tuyết Nhược thu nhận lén lút giấu nàng, cho nàng ăn cho nàng mặc, nàng rất ngưỡng mộ tiểu thư. Nên khi tiểu thư tìm được người để gả nàng cũng muốn bắt chước tiểu thư muốn gả. Nhưng gả cho ai mà vẫn có thể hằng ngày thấy tiểu thư, nhìn đi nhìn lại thì Hằng Phong là lưa chọn hợp lý nhất.

Trong xe ngựa một đôi hạnh phúc với không khí ấm áp, ngoài xe một kẻ bám một kẻ tránh không khí cũng có chút mờ ám mà căng thẳng. Bọn họ lại trở về Yên các hắn và nàng quyến luyến không rời thật là hạnh phúc. Buổi sáng trong xanh đang ở phong đình thì Hằng Phonglại gần thái độ bất mãn nói :

-Tuyết Nhược cô nương, Cô phải quản cho tốt Hồng Linh đi, nàng ta cứ bám dính lấy ta lại tự dưng gây sự với Minh Nguyệt, Thanh Thanh, Ngọc Kiều. Thật khiến ta đau đầu chết được.

-Thật xin lỗi Hằng hộ vệ, nhưng những vị cô nương vừa rồi là ?

-Là thuộc hạ của ta. Nếu còn gây sự nàng ta sẽ không toàn mạng, bọn họ toàn là thuộc hạ dưới trướng hắn trong Phong Linh Sát. Sở dĩ nàng ta chưa chết vì họ nể mặt hắn mà chưa xuống tay. Hắn bất giác thở dài bất đắc dĩ.

-Ta sẽ tìm một nhà tử tế rồi gả nàng ta đi, Hằng hộ vệ cứ yên tâm. Nàng nhẹ nhàng nói trên môi nở một nụ cười hòa nhã. Hằng Phong không nói gì ánh mắt hiện lên một tia sáng vụt qua rất nhanh biến mất, hắn cúi chào Tuyết Nhược rồi bỏ đi. Bóng đáng hắn vừa đi thì Hồng Linh nhào tới hô to bất mãn :

-Tiểu thư. Tuy rằng nói lựa chọn Hằng Phong vì muốn gần tiểu thư nhưng nàng biết nàng cũng thích hắn, hắn tài giỏi uyên bác dù lạnh lùng nhưng rát oách.

Tuyết Nhược nở nụ cười

-Coi bộ em cần phải cố gắng hơn rồi. Hằng hộ vệ là người tốt, có điều hắn hơi chậm hiểu về mặt tình cảm, ta ủng hộ em. Vỗ vai Hồng Linh cổ vũ nàng nở nụ cười với người tỉ muội duy nhất của mình.