Những Tháng Năm Hổ Phách

Quyển 1 - Chương 25



Vu Thiến thường hào phóng cho Tần Chiêu Chiêu mượn máy nghe nhạc, cô liền tận lực giúp Vu Thiến những việc có thể như canh cho cô nàng đọc trộm tiểu thuyết trong giờ, lúc bị giáo viên gọi lên trả bài sẽ lén ghi đáp án cho cô nàng, hay làm hết mọi việc khi hai người trực nhật chung.

Chiều thứ Sáu hằng tuần sẽ tổng vệ sinh lớp học, bốn tổ thay nhau đảm nhiệm. Hôm nay đến phiên nhóm Tần Chiêu Chiêu, Cung Tâm Khiết, Diệp Thanh, Vu Thiến chung một nhóm lau kính cửa sổ.

Mỗi lần tổng vệ sinh, chuyện học sinh không muốn làm nhất là lau kính cửa sổ vì như vậy rất khó qua mặt. Phòng học rất lớn, trái phải hai bên tổng cộng sáu cửa sổ, phải lau sạch hết các ô kính, nếu không làm cẩn thận nhìn một cái sẽ nhận ra ngay, không thể quấy quá cho qua được. Mỗi tuần sẽ có giáo viên trực ban đi kiểm tra, đánh giá việc vệ sinh cuối tuần, lớp làm tốt sẽ được tuyên dương, lớp làm không tốt sẽ bị phê bình. Nếu bị phê bình, giáo viên chủ nhiệm sẽ phạt tổ ấy làm tiếp đến khi được tuyên dương mới thôi, vì thế chuyện lau kính cửa sổ luôn được giao cho các nữ sinh cẩn thận.

Vu Thiến là người không biết lau kính cho sạch, bình thường ở nhà cô còn chưa một lần phải rửa bát, đến trường tham gia vệ sinh thế này cũng chỉ làm bộ. Tần Chiêu Chiêu thường để cô ở dưới giặt và vắt giẻ lau còn mình leo lên lau cửa sổ. Cô lau sạch đến “không còn hạt bụi”, Diệp Thanh nhìn xong còn bảo sạch sẽ như là không có kính vậy.

“Diệp Thanh, cô ấy lau sạch sẽ như vậy thì mấy cậu cứ nhờ cô ấy làm đi.”

Người nói câu này là Lâm Sâm. Cậu ta không cùng tổ với Tần Chiêu Chiêu, vốn tan học là có thể về rồi, chẳng hiểu sao tới giờ vẫn ở đây, trên tay còn cầm một quả bóng bàn ném vào tường chờ bóng nẩy lại để chụp; vừa chụp bóng vừa hi hi ha ha nói chuyện với Diệp Thanh, không nói cũng biết đang chờ cô xong việc cùng về.

Bốn nữ sinh chia nhau lau sáu cửa sổ, Vu Thiến và Tần Chiêu Chiêu lo ba cửa bên phải, Cung Tâm Khiết và Diệp Thanh lau ba cửa bên trái. Hai người họ cũng không phải người quen làm việc, nghe Lâm Sâm nói xong Diệp Thanh liền chạy tới cười dài tìm viện binh. “Tần Chiêu Chiêu, cậu lau kính sạch quá, lau xong qua giúp bọn mình với, dù sao cũng vì vinh dự của lớp thôi mà.”

Tần Chiêu Chiêu không nói gì, lau xong bên này liền qua giúp. Đừng nói mấy chuyện vinh dự của lớp linh tinh, hai người họ mà lau không sạch, lúc giáo viên kiểm tra không đạt nhất định cả tổ phải trực thêm tuần nữa. Mọi người đều ngồi chung một thuyền, tóm lại không có cách nào chỉ lo mỗi thân mình được. Lúc cô vừa trèo lên lau mấy ô kính trên cùng, Diệp Thanh cũng cầm giẻ làm bộ lau lau bên dưới. Trái một đường, phải một đường, vừa lau vài cái chợt nghe tiếng cô kêu: “Ối, đồng hồ của mình rơi rồi!”

Đồng hồ đeo tay của Diệp Thanh rất đẹp, mặt đồng hồ bằng bạch kim sáng bóng hình một đóa mân côi, dây đồng hồ như một chiếc vòng ôm lấy cổ tay, ở giữa điểm thêm một đoạn mắt xích hình trái tim sáng loáng, để chỉnh độ dài ngắn. Chiếc đồng hồ này ai nhìn cũng khen đẹp, nhưng vẻ ngoài xinh đẹp mà không ra sao, vừa mới móc vào cửa sổ một cái đã đứt tung.

Bên dãy cửa sổ không có hành lang, trường trung học thực nghiệm có để thừa ra một khối xi măng rộng khoảng ba mươi phân ngay dưới bệ cửa sổ chừng một mét, không biết để làm gì. Đồng hồ của Diệp Thanh rơi trên tấm xi măng này, làm sao lấy đây? Tất nhiên nữ sinh không dám leo khỏi cửa sổ tầng ba rồi đứng chơi vơi trên một tấm xi măng rộng ba mươi phân, chỉ có con trai mới dám làm Batman đu tường mà thôi.

Diệp Thanh đánh rơi đồng hồ lo gì không có người đi nhặt hộ, Lâm Sâm phắt cái đã nhảy tới, xung phong nhận công việc vất vả. “Đừng vội, đừng vội, để mình xuống nhặt hộ cậu.”

Lâm Sâm nhanh nhẹn phi thân ra khỏi cửa sổ, trong động tác phảng phất chút gì đó khoe khoang, trước mặt con gái cần phải tỏ ra mình là người mạnh mẽ, tiêu sái. Đứng vững trên tấm xi măng rồi cậu ta mới quay người nhặt chiếc đồng hồ, đứng thẳng lên đưa cho Diệp Thanh. Nhận được đồng hồ, Diệp Thanh cười tươi như hoa, hai lúm đồng tiền chúm chím. “Cảm ơn Mộc Mộc, lát mình mời cậu uống Coca.”

“Được đấy, giờ cậu tránh qua một bên đi, để mình trèo vào.”

Diệp Thanh tránh vội sang một bên, Lâm Sâm bắt đầu nhảy vào. Từ trong phòng nhảy ra thì dễ vì có bàn ghế giúp leo lên, từ ngoài nhảy vào thì khó hơn, tấm xi măng nhỏ xíu lại trơn và không có điểm tựa. Nhưng cậu ta đã quen vận động nên thân thủ nhanh nhẹn, hai tay bám chắc cửa sổ, chỉ cần nâng người bật mạnh một cái là có thể quay lại phòng học được. Có điều đúng lúc này, cái tật ưa trêu người của cậu ta lại trỗi dậy; liền làm bộ mất thăng bằng, chân vừa với lên cửa sổ lại trượt xuống giống như cả người rơi xuống vậy, miệng còn phát ra một tiếng hét thảm thiết: “A!!!!!!!!!!”

©STENT: http://www.luv-ebook.com

Những nữ sinh đứng trong phòng nhất thời bị dọa xanh mặt, đồng thanh hét lớn. Diệp Thanh đưa tay che mắt, không dám nhìn qua cửa sổ. Tần Chiêu Chiêu đang ngồi xổm lau cửa sổ phản ứng mau lẹ, chìa tay trái giữ chặt cổ tay Lâm Sâm, tay phải bám chặt lấy cạnh cửa.

Lâm Sâm chỉ giả vờ ngã, chân trượt khỏi bệ cửa sổ nhưng tay vẫn bám chặt trên cửa. Lúc nghe tiếng thét inh ỏi từ trong phòng truyền ra, cậu ta đang thích chí định cười ha ha thì cổ tay trái bỗng căng cứng, một cảm giác đụng chạm mềm mại dội tới. Cậu ta theo bản năng nhìn sang bên, thấy một cánh tay mảnh khảnh, tiếp nữa là gương mặt Tần Chiêu Chiêu. Mặt cô căng lên đỏ bừng, răng trắng như tuyết cắn chặt môi dưới, rõ ràng đang dồn hết sức mà kéo cậu ta.

Tần Chiêu Chiêu theo phản xạ đưa tay chụp lấy Lâm Sâm, dùng hết sức siết chặt cổ tay cậu ta. Dù sao một cô gái muốn giữ một cậu con trai bị ngã cũng không phải chuyện dễ dàng; cũng may ngoài cửa sổ còn có tấm xi măng nhỏ để đặt chân, chỉ cần giữ tay không để cậu ta mất thăng bằng ngã ngửa ra sau thì chắc chắn sẽ không rơi khỏi tầng ba.

Có điều, tay vừa siết lấy cổ tay Lâm Sâm thì cô phát hiện ra cậu ta không hề bị rơi. Tuy chân có trượt khỏi cửa nhưng tay vẫn bám chặt ở cửa sổ. Cô không biết là Lâm Sâm đang “giả vờ ngã” để dọa người, còn tưởng trong phút nguy cấp cậu ta đã tự chụp được cửa sổ vì thế nhất thời không dám buông tay. “Cậu đứng vững không?”

Lâm Sâm nhìn tay cô, thấy tay cô đang giữ chặt tay mình, mở miệng mấp máy nhưng không buông được tiếng nào. Cô cũng theo phản xạ nhìn xuống, cuối hè đầu thu, bất kể nữ sinh hay nam sinh vẫn mặc áo ngắn tay, bàn tay cô đang siết chặt cổ tay cậu ta… bất ngờ buông ra, mặt cô đỏ hồng lên, lớn như vậy nhưng cô vẫn chưa từng chạm vào con trai…

Tiếng thét của mấy nữ sinh kéo con trai cả lớp lại, bọn họ ba chân bốn cẳng kéo Lâm Sâm đang bám ngoài cửa sổ lên. Tựa hồ cậu ta cũng sợ hết hồn, đã an toàn chạm đất rồi mà vẫn có chút ngẩn ngơ, không nói được tiếng nào.

Mấy nam sinh hùa vào hi hi ha ha trêu ghẹo cậu ta.

“Mộc Mộc, Mộc Mộc, hẳn là lúc nãy sợ lắm nhỉ? Đần ra một đống rồi này!”

“Tội nghiệp quá, sợ tới choáng váng luôn rồi. Cũng đúng thôi, ngã một cái là mất luôn tuổi xuân, may mà lúc nguy cấp có người ra tay cứu giúp.”

“Hì hì, người ta anh hùng cứu mỹ nhân, riêng lớp ta thì mỹ nhân cứu anh hùng!”

“Mỹ nhân… Tần Chiêu Chiêu không tính là mỹ nhân, Diệp Thanh mà cứu mới gọi là mỹ nhân cứu anh hùng được. Thế nhưng, Mộc Mộc à, người ta có không phải mỹ nhân thì cũng cứu cậu một mạng. Các anh em, xem xem ơn cứu mạng phải báo đáp thế nào đây?”

Mấy nam sinh cùng nhau cười ngất. “Ơn cứu mạng không gì trả được, chỉ có thể lấy thân báo đáp mà thôi.”

Lâm Sâm tỉnh táo lại, nghe những lời họ nói thì nhất thời đỏ mặt tía tai, cãi ầm lên: “Chả ai cứu được tôi hết! Thật ra chẳng có chuyện gì cả, tôi giả vờ trượt chân ngã để đùa thôi. Dù Tần Chiêu Chiêu không kéo lại thì tôi cũng chẳng ngã xuống.”

Chẳng ai tin lời Lâm Sâm, ở đây ai cũng thấy lúc nguy cấp nhất chính Tần Chiêu Chiêu đã đưa tay kéo Lâm Sâm. Lâm Sâm càng tỏ ra sĩ diện, không muốn thừa nhận được con gái cứu vì sợ mất thể diện, mọi người càng được thể hi hi ha ha trêu đùa cậu ta. Cậu ta tức điên lên nhưng chẳng biết phải làm sao.

Tần Chiêu Chiêu là người duy nhất tin Lâm Sâm. Lúc nghe cậu ta nói chẳng qua đang đùa dọa mọi người cô bỗng thấy thật hối hận. Sao phải chụp lấy tay cậu ta làm gì chứ? Vốn dĩ chỉ là trò đùa của cậu ta mà thôi, cô lại ngây ngốc tin là thật. Thảo nào khi tóm được cậu ta, cô không hề có cảm giác cậu ta đang rơi xuống.

Không nói không rằng, cô xách thùng nước rời phòng học tới phòng chứa nước cuối hành lang. Hứng đầy một thùng nước, cô mải miết giặt giẻ lau, chà thật kĩ. Người ngoài nhìn vào tưởng cô đang giặt giẻ lau, thực chất cô đang chà rửa bàn tay trái… những mong có thể xóa đi ít nhiều thứ cảm giác chạm vào tay con trai.